Bóng đêm càng sâu thẳm, suối nước nóng ở ngoài trời, sương mù đến từ mặt nước càng thêm lượn lờ.
Bàn tay nhỏ của Cam Mật nắm lấy dây buộc của áo choàng tắm trước ngực, nhìn qua Tống Mộ Chi cách đó không xa, sau đó lại nghiêng người quay đầu, nhìn về phía con đường khi cô đến.
Cũng không có những người khác.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quả thật là một tầng chế tạo riêng tư.
Như vậy thì vấn đề đã được nhanh chóng ném lại rồi.
Tống Mộ Chi xuất hiện ở đây rõ ràng là không hợp lý lắm.
Cam Mật nhớ tới tấm thẻ mà Cam Ngân Hợp cho cô, bàn chân trắng nõn đặt bên cạnh ao, cuộn lại hai cái: “Anh Mộ Chi… anh đi nhầm à?”
Lúc mới nhìn thấy cô thì Tống Mộ Chi còn đứng ở tại chỗ, lúc này anh nhấc bước chân đi tới, rũ mắt nhìn cô: “Xác định sao? Đây là phòng của anh.”
Anh đến gần thêm một chút: “Nếu nói đến đi nhầm thì cũng nên là em đi nhầm.”
Cam Mật bị giọng nói cố gắng đè thấp của anh chọc cho đỏ mặt, cô vẫn nhớ việc nhẹ giọng cãi lại: “Thẻ anh trai em đưa cho em, cái này dù sao cũng sẽ không sai chứ.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Vậy thì rất dễ giải thích.” Bàn tay với khớp xương rõ ràng của Tống Mộ Chi rơi ở chỗ dây buộc áo choàng tắm: “Hẳn là cậu ta không thấy rõ nên đưa thẻ ở bên này của anh cho em.”
Bởi vì hóa đơn mấy ngày qua đều tính vào tên của anh cho nên các loại thẻ đều do quản lý riêng của trang trại rượu tự mình đưa tới.
Nhìn tình huống hôm nay, hẳn là có chuẩn bị thẻ, nếu không thì cũng không có cục diện đi nhầm như hôm nay.
“Nếu đã tới rồi thì em cũng đừng đi nữa, ở đây đi.” Lúc Tống Mộ Chi cử động, áo choàng tắm hơi lỏng ra: “Cho em bể tắm nước nóng bên này.”
Lời nói của anh đàng hoàng nhưng sự chú ý lúc này của Cam Mật hoàn toàn đặt ở trước ngực anh.
Cô vốn chỉ nhìn thấy trong lúc lơ đãng, phóng tầm mắt lướt qua vài lần, ánh mắt tránh né.
Bên tai giống như là bị sương mù nóng của suối nước nóng bốc hơi lên không tự chủ được mà nhũn ra.
Vân da của Tống Mộ Chi rõ ràng, đường cong của lồng ngực mạnh mẽ hết sức rõ ràng.
“...”
Người này sao không mặc áo choàng tắm đàng hoàng chứ!
Mà nghe câu này của anh, Cam Mật cảm thấy đổi phòng cũng phiền phức, sau khi yên lặng đồng ý thì vẫn không cởi áo choàng mà nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của anh.
Tóc đen trên trán của Tống Mộ Chi hơi ướt, hẳn là mới từ trong hồ ra.
Mà nói đến lúc cô đi vào thì anh lại ở đó lau người, hẳn là ngâm xong rồi?
Trong lòng còn nghi vấn, Cam Mật thành công hỏi ra: “... Anh đây là định đi rồi?”
“Không có.” Tống Mộ Chi thoáng dừng lại một chút rồi lưu loát tiến vào trong bể, sau đó quay người nhìn cô: “Có cần anh đỡ em không?”
Cam Mật lắc đầu biên độ nhỏ rồi lập tức cởi sạch áo choàng tắm, chuẩn bị nhanh như chớp mà đi vào nước.
Kết quả là vừa mới xuống nước, khí áp bốn phía làm cho nước vô tận chen tới, trực tiếp tràn qua đầu vai của cô.
Tiếng vỗ vào mặt nước đẩy về hết toàn bộ lực đạo mà động tác của cô mang theo, trong lúc Cam Mật bị sặc, muốn hoạt động thả lỏng suy nghĩ trong lòng thì không biết dưới chân chạm phải cái gì, hơi trượt một cái bắn nước lên, ngay sau đó cả người cô đều ngã về phía bên cạnh.
Cam Mật có kinh nghiệm trong nước, vừa định bày ra tư thế bơi lội liên quan đến tự cứu thì bên cạnh lại có một bóng râm bao phủ.
Không chờ cô nổi lên, Tống Mộ Chi đi trước một bước thuận theo bọt nước tìm kiếm, đỡ lấy eo của cô, kéo về phía mình.
Cam Mật miễn cưỡng đứng vững, hai tay chống trước ngực anh, dán sát vào.
Mà ngoại trừ nhiệt độ từ lòng bàn tay mang tới thì toàn bộ cảm giác của cô đều đặt ở bên eo của mình.
Chiếu áo trên người cô gái nhỏ sớm đã bị nước bể ấm áp ngâm ướt, vạt dưới bị nước lan tràn đến lật lên, ướt dầm dề dính vào người.
Mà nửa người trên của Tống Mộ Chi trần trụi, hai người gần như dán sát vào người như vậy, giữa hơi thở giao thoa mang theo chút ý tứ không tên.
Tay của anh vẫn dán vào eo cô, xúc cảm ấm áp bởi vì có làn nước hòa hoãn mà không còn rõ ràng đến vậy.
Nhưng lực đạo liên tục không ngừng truyền đến kia lại khiến người ta không bỏ qua được.
Hô hấp của cô gái nhỏ không thông, cổ giọng tràn ra chút tiếng hô khẽ: “Em không có trượt ngã…”
“Anh biết.” Tống Mộ Chi thuận thế ôm chặt cô, xách lấy cô đặt vững vàng ở bên cạnh: “Nhưng mà không có anh đỡ thì em sẽ ngã.”
Bể tắm suối nước nóng ở đây đều được chế tạo thuần thiên nhiên, ở đáy bể gần trung tâm vẫn xem như là trơn nhẵn.
Nhưng phần bên cạnh tuy nói đã được chà bóng loáng không làm người ta bị thương được nhưng ở khu vực liền nhau lại chập trùng lên xuống.
Không cẩn thận một chút sẽ dễ ngâm vào trong nước.
Đối với người bình thường đến bên này dạo chơi mà nói thì chỉ là tăng thêm niềm vui thú.
Cam Mật biết những điều này, nhưng rõ ràng Tống Mộ Chi lại không nghĩ như vậy: “Em vẫn là chú ý một chút.”
Lúc được đặt sang một bên, bên hông của cô gái nhỏ lộ ra sự thiêu đốt mơ hồ, vẫn còn nhớ việc nhìn anh một cái.
Tống Mộ Chi ở cách chỗ cô không xa, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Làn da trắng lạnh bị nước suối trong hồ đánh bóng, tóc đều vén lên hết, xương lông mày ưu việt được làm nổi bật đến mức đẹp đẽ vô song.
Dáng vẻ có hơi bình tĩnh thế này của anh khiến Cam Mật như quay lại trước đó.
Hai tay cô cứ như vậy… cứ như vậy mà chống trên lồng ngực anh!
Trong lòng bàn tay tựa như còn lưu lại sự đụng chạm trước đó, giống như cỏ khô bén lửa, trong lúc chạm vào là nổ ngay thì chậm chạp không có xu thế hạ nhiệt độ.
Mà không biết có phải là ảo giác hay không, cô lại so sánh với ngày hôm qua.
Cơ bắp của Tống Mộ Chi giống như càng thêm căng cứng.
Cam Mật thu tầm mắt lại, bàn tay nhỏ men theo vách bể tắm, chỉ dám đảo quanh ở gần đó.
---
Ngâm suối nước nóng một trận như vậy, mạch suy nghĩ rắc rối vừa rồi quả thật bị tách ra không ít.
Cam Mật không khỏi có chút lười biếng.
Sau khi thay quần áo xong, cô giống như linh hồn lang thang bước lên thảm lông của trang trại rượu.
Lại nhìn thấy bóng dáng thon gầy đứng ngoài cửa.
Tống Mộ Chi đang chờ cô: “Bên ngoài hơi tối, từ đây về phòng em thì xa, anh đưa em về.”
Cam Mật nghĩ đến hành lang trước đó tối như vậy, lúc này không dám phản bác lại mà ngoan ngoãn gật đầu.
Đợi đến khi tới trước cửa phòng, cô và Tống Mộ Chi nói tạm biệt, cũng không biết có phải là mũi ngứa hay không.
Đôi mắt cô mông lung, mang theo một tiếng hắt xì khẽ.
“Ngủ ngon nha anh Mộ Chi.” Dứt lời, Cam Mật tự mình nhỏ giọng nghi hoặc: “Sao em cảm thấy càng ngâm người thì càng yếu vậy…”
“Ừm, em đi ngủ sớm một chút.”
Sau khi đáp lời, Tống Mộ Chi đưa mắt nhìn cô đi vào phòng.
Theo tiếng đóng cửa truyền đến, anh đứng tại chỗ hồi lâu, ánh mắt đặt trên ván cửa như thế, cuối cùng chậm rãi bước đi thong thả quay về phòng.
Tối nay bên chỗ Trần Ký và Cam Ngân Hợp có không ít trò, Tống Mộ Chi lại không có lòng dạ nào với chuyện này,
Anh cầm ly rượu từ quầy bar bên kia rồi ngồi trên ghế sô pha xem email mà trợ lý gửi tới.
Mãi đến khi đồng hồ chậm rãi vang lên.
Sau khi Tống Mộ Chi khôi phục lại sự yên tĩnh của thế giới hiện thực thì đưa tay xoa xoa trán.
Đột nhiên nhớ tới dáng vẻ vừa rồi của cô gái nhỏ.
Cô mặc chiếc váy hai dây màu vàng nhạt, sau khi được anh ôm chặt thì núi tuyết trước ngực chống đỡ tới, trong lúc không hay không biết và trong tiếng kinh ngạc thốt lên làm cho tinh thần và thể xác của người ta tụ lại, toàn thân đều lộ ra hơi thở ngọt ngào tràn đầy.
Vòng eo nhỏ nhắn lại trơn bóng mềm mại, chậm rãi phơi bày.
Dù là ở trong làn nước thì vẫn giống như bọt sữa đã đánh bông lên.
Cô ấy vẫn luôn nở rộ.
Vào lúc anh nhìn thấy, cũng vào lúc anh không nhìn thấy.
Có lẽ là trong buổi tối như vậy quá mê người.
Tống Mộ Chi khó có thể mặc kệ chính mình.
Không biết nghĩ đến cái gì.
Anh đưa tay mở màn hình điện thoại.
---
Cam Mật càng thêm nghi ngờ mình có chút cảm lạnh.
Từ lúc vừa rồi trên đường trở về, cô đã hắt hơi hai cái liên tục.
Sau khi cô về phòng thì không thể ngừng được.
Từ trong tủ quần áo lấy ra áo ngủ nhiều hơn, cô nhanh chóng bọc kín bản thân mình.
Cô đã sớm tiện thể tắm xong ở bên chỗ bể tắm nước nóng.
Giờ phút này cũng không cần tốn thời gian nữa, có chút nhàm chán.
Cô ấn mở Weibo của mình.
Hôm qua sau khi đăng những tấm hình kia, Cam Mật chưa kịp xem bình luận.
Hôm nay xem lại, phát hiện ra phản ứng đúng là tốt bất ngờ.
Bởi vì ở trang đầu có một vị họa sĩ khác cùng cô theo dõi lẫn nhau vừa tung hô tranh này quá đáng yêu vừa tiến hành chia sẻ, tranh vẽ này đã có hiệu ứng giống như khóa liên hoàn, lượt bình luận và like đều tăng lên ở trình độ hỏa tiễn.
“Rượu Mật Ong nhỏ của tôi, cô thật sự xuất hiện rồi!”
“Cô gái có cân nhắc đến chuyện đăng tập tranh nhiều kỳ không, phong cách vẽ của cô thật sự có nét riêng, rất muốn xem!”
“Đỉnh của chóp, sao lại vẽ đáng yêu như thế, tôi nguyện ý tiêu tiền vì yêu!”
“Chia sẻ từ trang chủ tới, thật sự đào được báu vật rồi, chỉ là tần suất cập nhật quá thấp.”
Những bình luận khác cũng đều không khác lắm, bình luận tốt cùng loại và điên cuồng giống như sói tru.
Bản thân Cam Mật cũng thích xem vài minh tinh cùng phát biểu một vài lời như gà gáy, cho nên lúc này cô xem đến say sưa ngon lành.
Mãi đến khi cô nhìn thấy một bình luận --- “Ha ha ha đầu heo là chính bản thân cô sao, đang ăn mì thịt bò này.”
Cam Mật nhanh chóng gõ chữ trả lời --- “Sao có thể là tôi được! Là! Người! Khác!”
Mà bởi vì câu trả lời này và tình trạng online của cô, một vài fan hâm mộ tiếng tăm đến, nhao nhao xin được trả lời.
Sau khi Cam Mật trả lời mấy fan thì cảm thấy toàn thân rét run, cô lại bình luận riêng một tin.
“@Melomel: Xin lỗi không thể trả lời hết được, tôi cứ hắt xì mãi, thân thể có chút không thoải mái, off trước đây, có điều thấy mọi người nhiệt tình như vậy, sau này tôi sẽ cố gắng đăng nhiều bản thảo hơn!”
Trong sự thăm hỏi tặng hoa vây quanh, Cam Mật ném điện thoại qua một bên.
Cô nhảy xuống giường, chuẩn bị đi quanh phòng khách sạn tìm chút thuốc cảm nhưng không biết có phải là vì phòng to quá không, tìm thế nào cũng không tìm được đồ dự bị liên quan.
Suy tư mấy giây, cô gọi điện thoại cho quản lý của khách sạn tư nhân, muốn đối phương đưa chút thuốc tới.
Một giây sau, chuông cửa phòng của cô đột nhiên vang lên.
Động tác dưới chân ngừng lại, Cam Mật vội vàng chạy đến chỗ huyền quan*, để cửa lộ ra một khe hở.
*Trong phong thủy học, huyền quan là một khu vực sảnh trống ở gần cửa ra vào và kết nối với phòng khách, có thể coi là khoảng đệm của phòng khách. Nói đơn giản, huyền quan là nơi ngăn cách cửa chính và phòng khách, có ý nghĩa như một tấm rèm, một bức bình phong cho phòng khách.
“... Anh Mộ Chi?”
Người được gọi tên thân dài như ngọc, khuôn mặt bị hành lang làm cho mơ hồ đi đôi chút, giọng nói hơi thấp: “Bị cảm không thoải mái?”
“Sao anh biết em không thoải mái?”
Tống Mộ Chi im lặng giây lát, sau đó ra hiệu cho cô mở cửa phòng ra: “Trước đó lúc về phòng em đã hắt hơi rồi, bây giờ cũng có thể nghe ra được một chút.”
“Vậy à…”
Cam Mật không suy nghĩ nhiều mà đón người vào.
Tống Mộ Chi lấy một hòm thuốc từ chỗ quản lý khách sạn.
Sau khi ngồi xuống trong phòng khách của toàn bộ căn phòng, anh mở ra từng cái, cẩn thận lựa chọn.
“Em lấy chút thuốc cảm là được rồi, không cần uống cái khác nhỉ?”
Giống như là hiểu rõ, Tống Mộ Chi không ngẩng đầu: “Sợ đắng thì cũng phải uống thuốc.”
“...”
Cái gì gọi là một chiêu mất mạng?
Bây giờ chính là như vậy!
Nghĩ đến vị đắng của thuốc, cô gái nhỏ không khỏi cau mày lại.
Khẩu vị của Cam Mật cực kỳ kén chọn, dưới cái nhìn của cô thì uống thuốc là việc cực kỳ đau khổ.
Khi còn bé có một lần cực kỳ sợ, uống một ngụm thuốc Đông y mà rất chậm rất lâu, ầm ĩ đến mức bác sĩ gia đình của nhà họ Cam cũng bó tay hết cách, hoàn toàn không có cách nào với cô, cảm thấy buồn cười.
Bây giờ không uống cũng phải uống.
Cam Mật thật sự hối hận vì đã hắt hơi hai cái trước mặt Tống Mộ Chi.
“Thuốc này phải uống với nước, hai viên lớn một viên nhỏ.”
“Vậy cũng nhiều quá rồi đấy…”
“Nếu như không muốn, em muốn ngày mai phát sốt?”
Cũng không phải là không có khả năng này.
Cam Mật không khỏi e ngại, sau khi do dự mấy giây thì đưa ra lựa chọn cuối cùng giữa có thể sinh bệnh và phòng ngừa phát sốt.
Giống như đã hạ quyết tâm, cô gái nhỏ dùng tay bọc lại rồi bỏ hết vào trong miệng.
Sau khi uống ừng ực mấy ngụm nước, cô vẫn không để ly xuống, mơ hồ cảm thấy bên cạnh có ánh mắt như bóng với hình, bảo cô bỏ qua thì cũng khó.
Cam Mật giương mắt, cứ như vậy mà va vào ánh mắt thăm dò của Tống Mộ Chi.
Không thêm vào bất kỳ sự che giấu nào, chỉ đơn giản là bị bóng đêm này nhuộm đến mức vô cùng đen.
Cảm giác vô cùng giống với hôm qua trong hoàn cảnh chật chội sau cảnh cửa vào tối hôm qua.
Anh giống như một vùng biển sâu thẳm, vòng xoáy dưới đáy ôm cô vào trong đó.
Chẳng biết tại sao, cô chợt nhớ tới hình ảnh khi còn bé cùng anh ở trong đại viện, thời gian trôi qua, đến lúc anh ra nước ngoài thật ra chỉ mới qua mấy năm.
Nói dài thì không dài, nói ngắn cũng không ngắn.
Người với khí phách tự tạo thành như vậy, thật ra bên trong ẩn chứa sự xa cách vô tận.
Nhưng từ trước kia đến bây giờ, anh ở trước mặt cô gần như không nổi giận.
Dù bởi vì anh ra nước ngoài, cô cảm thấy xa lạ với anh không ít.
Anh cũng giống như chưa từng xảy ra gì cả, chỉ là tiếp tục nhặt lại mấy năm đứt đoạn trước đó, lại chậm rãi kết nối.
Trong ánh đèn tự nhiên như vậy, cô gái nhỏ rũ hàng lông mi dài xuống, lại bị động tác đưa tay đến của Tống Mộ Chi cắt ngang.
Cánh tay dài của anh hơi duỗi, đầu ngón tay như ngọc điểm nhẹ trên lông mi của cô, khẽ khều.
“Sao mà vẫn giống như trước kia, không chăm sóc tốt cho bản thân.”
(Chương sau tốn MP nhé)