Sự yên lặng vô biên cuốn tới, trong đại viện chỉ có tiếng gió thổi qua, lá và chạc cây rì rào xào xạc.
Cam Mật cứ như vậy mà đón lấy ánh mắt thăm dò qua của Tống Mộ Chi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh không quan tâm, ánh mắt không nghiêng lệch khóa cô lại.
“...”
Vì sao mỗi lần người mở miệng là Tống Ngải Thiên mà kết quả người gặp nạn lại là cô?
“Anh!” Tống Ngải Thiên lắc chìa khóa xe trong tay, hướng về phía anh lấy lòng cười cười: “Tụi em đâu có nói anh đâu, tụi em chỉ đơn giản là nói một chút…”
Dừng lại một chút, cô ấy cố gắng dùng một chuỗi câu hỏi để làm suy yếu một vài sự thật tồn tại khách quan, nhanh chóng bắt đầu phương pháp ném bom: “Anh về khi nào vậy? Không phải là anh đang ăn cơm với cậu nhỏ sao? Ồ đúng rồi anh đứng đó lúc nào lại không có chút động tĩnh nào cả…”
Tống Ngải Thiên còn chưa nói xong thì đã bị Tống Mộ Chi ngắt lời: “Anh về sớm hơn mấy đứa.”
Ý trong đó chính là.
Anh đã hoàn toàn nghe được từ đầu tới cuối.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“...”
Không nói sớm hay không, người bình thường có ai lại cứ đứng ở trong bóng tối bên cạnh cái cây chứ!
Có lẽ là nhìn ra sự nghi hoặc của hai cô gái nhỏ, Tống Mộ Chi đưa tay chỉ về phía chỗ vườn hoa bên cạnh tòa nhà kiểu Tây, biểu thị là anh đi từ bên kia tới.
Sau đó anh nhàn hạ khoanh tay, ánh mắt liếc nhìn thăm dò: “Không nhắc tới cái này, hai đứa tụi em vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh.”
… Cái này phải trả lời thế nào.
Chẳng lẽ phải nói hai người các cô đúng là hàn huyên như vậy --- thậm chí còn ở sau lưng thảo luận xem rốt cuộc dục vọng của anh có nặng hay không?
Tống Ngải Thiên xem như là kiểu người đủ hiểu rõ Tống Mộ Chi, cô ấy làm theo những điều trước đó, còn muốn dựa theo trước kia mà thi triển chiến thuật phủi mông bỏ chạy, lại bị Cam Mật nhanh chóng túm lấy.
Cô gái nhỏ xích lại gần, đè thấp giọng nói: “Cảnh cáo cậu cấp cao đấy, cậu đừng hòng bỏ lại một mình tớ!”
Hai người trong khoảnh khắc giây lát như vậy lôi lôi kéo kéo, xì xào bàn tán chưa xong.
Tống Mộ Chi nhìn dáng vẻ muốn tính toán đến bình minh của hai người họ thì cũng không truy vấn nữa, ra hiệu cho hai người nhanh chóng đi về.
Mà lúc anh đi về phía tòa nhà kiểu Tây của Tống trạch thì giống như bỗng dưng nghĩ tới điều gì đó, ánh mắt của Tống Mộ Chi hơi ngưng tụ, từng phân từng tấc đặt lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Cam Mật: “Lần sau nếu như tò mò thì chi bằng trực tiếp đi hỏi anh.”
---
Lúc đi theo Cam Mật lên lầu Tống Ngải Thiên còn đang phàn nàn: “Còn trực tiếp hỏi anh ấy nữa chứ, đây không phải là chặn hết đường rồi sao, ai dám thật sự đi hỏi chứ!”
Cam Mật nghe thấy thì hơi rũ mặt xuống, đột nhiên nhớ tới ánh mắt của Tống Mộ Chi.
Không biết làm sao, cô giống như bị cởi sạch quần áo, bị nhìn mấy lần.
Dù là trong buổi đêm có chút mát mẻ nhưng cánh tay của cô vậy mà cũng nổi lên da gà dày đặc nho nhỏ.
Cô còn đang cúi đầu trầm tư thì Tống Ngải Thiên lại dừng bước lại, tóm lấy ống tay áo của cô: “Cam Cam, sao cậu không phát biểu chút ý kiến đi, chính là nói có phải là chuyện này hay không đi, tớ cảm thấy anh trai tớ chính là cố ý.”
Giờ phút này Tống Ngải Thiên cũng mặc kệ đây là ở Cam trạch, cô ấy níu lấy đề tài vừa rồi tiếp tục hỏi.
Cam Mật suy nghĩ hồi lâu, đợi cho trận da gà kia biến mất thì giương cằm lên: “Có lẽ thế?”
“Xác định chỉ là có lẽ? Tớ cảm thấy anh ấy xấu xa lắm.”
Tống Ngải Thiên lẩm bẩm xong thì lại tiếp tục nghĩ đến đề tài vừa rồi mình thảo luận, dường như… có chút chột dạ.
Cô ấy hắng giọng, tiếp theo đó lời nói xoay chuyển: “Hôm nay tớ đến nhà cậu ngủ, có tiện không?”
Cam Mật kịp phản ứng từ trong sự trầm ngâm, vội vàng bước nhanh, giẫm lên cầu thang đi đến bên cạnh Tống Ngải Thiên, cô không để ý lắm: “Cái này thì có gì không tiện.”
Tối nay Tống Ngải Thiên vốn định sau khi đưa Cam Mật về đại viện thì sẽ về Tống trạch nghỉ ngơi nhưng trải qua chuyện vừa rồi, trong giai đoạn nguy cấp nhất cô ấy vẫn chuyển sang quyết định đến Cam trạch, ngủ với Cam Mật.
Là hình thức giống như trước đó Cam Mật đến Tống trạch nghỉ ngơi, hai người đều đã ngủ trong nhà đối phương mấy lần, cũng coi như là quen thuộc.
“Tớ đây không phải là lễ phép hỏi một chút sao, sợ quấy rầy đến người trong nhà cậu.”
Cam Mật xua tay, lập tức ranh mãnh giương mắt: “Cậu có muốn thử hiệu quả cách âm ở nhà tớ không? Cậu ở giữa cầu thang nhảy phong cách dân tộc nhất cũng không sao.”
“Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất*...” Tống Ngải Thiên nói xong thì đúng lúc hạ thấp giọng nói.
*Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất: Không sợ việc to tát, chỉ sợ việc không may xảy ra bất ngờ.
Có điều cũng không biết là bởi vì tâm lý quấy phá hay bởi vì giác quan thứ sáu vẫy gọi.
Hai cô gái bước lên lầu ba, vừa mới chuyển qua góc ngoặt, lúc chuẩn bị đi qua hành lang --- ở góc rẽ gặp phải Cam Ngân Chuyển vừa mở cửa ra.
Ánh sáng trên đoạn đường này chỉ có ngọn đèn phía trên dụng cụ sứ men xanh ở hai bên trái phải chậm rãi chiếu ra, bao phủ vòng sáng tập hợp lại.
Trong yên tĩnh lộ ra sự vắng lặng bị bóng đêm vỗ vào, bình thường qua lại không có ai, an tĩnh không tưởng nổi.
Cho nên lúc ban đầu, chỉ là sau khi nghe thấy một tiếng “Lạch cạch” cực kỳ đột ngột, dù cho là Cam Mật thường xuyên đi qua chỗ này thì cũng không khỏi bị hù dọa.
Nhưng mặc kệ là kinh hãi hay là hù dọa thì cũng là chuyện trong cái chớp mắt.
Cam Mật nhìn về phía cửa phòng: “... Anh ba, tụi em làm ồn đến anh rồi sao?”
Cam Ngân Chuyển nhìn về phía Cam Mật, giọng nói ôn hòa: “Không có, anh ra ngoài lấy chút đồ, em mới về à?”
“Vâng vâng, anh thì sao, đã trễ như vậy rồi còn ra ngoài?” Cam Mật chớp chớp mắt, vội vàng đến gần: “Cần em hỗ trợ không!”
Cam Ngân Chuyển ngồi trên xe lăn, vốn thấp hơn hai người một ít nhưng không muốn làm phiền người ta, anh hơi nâng tay lên chặn lại sự quan tâm này: “Không sao, em về phòng đi, anh không đi xuống lầu.”
Cam Mật cẩn thận kiểm tra một phen, lúc này mới gật đầu đồng ý: “Được được, vậy em và Thiên Thiên về phòng đây nha.”
Từ lúc bắt đầu Tống Ngải Thiên đã ngừng nói, toàn bộ quá trình không tiếp lời, tự mình đứng thẳng bên cạnh hai người.
Lúc này nghe Cam Mật nói về phòng, quá trình sau đó cô ấy rập khuôn từng bước đi theo.
Đợi sau khi trở về phòng, hai người rửa mặt xong thì cùng nhau ngồi trên chiếc giường công chúa của Cam Mật, ăn ý thở ngắn than dài rồi thống nhất im lặng.
Đêm nay thật sự không buồn ngủ.
Sau khi hai cô gái thu dọn xong thì lại đăng những tấm hình hôm nay đi ăn uống vui chơi lên vòng bạn bè, vai kề vai nói chuyện thâu đêm.
Cam Mật nói đến khi nảy sinh ý nghĩ bất chợt: “Phòng tớ có trần nhà sao, muốn xem không?”
“Ừm, cậu mở đi.”
Nghe Tống Ngải Thiên đồng ý, Cam Mật nhấn vào nút điều khiển từ xa.
Chốc lát, trần nhà từ phía trên chậm rãi di động sang hai bên, cửa sổ mái nhà hoàn toàn trong suốt lộ ra trực tiếp bày ra nguyên dạng bầu trời đêm.
Tống Ngải Thiên ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời: “Tối nay thật là kỳ dị, anh trai cậu và anh trai tớ thay nhau ra trận.”
Cam Mật vớt gối ôm qua siết chặt trong ngực, nửa nằm sấp gác chân lên người Tống Ngải Thiên: “Liên quan gì đến anh tớ, anh ấy lại không cố ý muốn làm chúng ta sợ.”
“Ý của cậu là, anh tớ chính là cố ý hù dọa?”
“Tớ cũng không nói như vậy, nếu như cậu nhất định phải hiểu như thế thì tớ cũng không có cách nào.” Cam Mật nói xong, đầu ngón tay không tự chủ được mà quấn lấy đuôi tóc của mình.
“Ý của cậu còn có thể rõ ràng hơn một chút không, có điều nói nghiêm túc ---” Tống Ngải Thiên đặt ánh mắt ở nơi xa, cũng không biết điểm đặt nằm ở chỗ nào: “Chỉ dựa vào khuôn mặt của hai người bọn họ thì nhiều lắm cũng là kinh ngạc, làm gì cũng không thể là dọa sợ được.”
Cam Mật nghe xong cũng tự thấy là đạo lý như thế, thế nhưng cô vẫn cứ không bị không chế, không hiểu sao lại không có lý do mà nghĩ đến mai màn đập vào mi mắt trong tối nay.
Chẳng biết sao, trong đầu cô hiện lên hình ảnh tương ứng, trực tiếp mang anh trai cậu anh trai tớ mà Tống Ngải Thiên nói chuyển đổi thành một cách cụ thể.
Thật ra trong mấy thiếu gia nhà họ Cam thì Cam Ngân Chuyển nổi bật nhất.
Mặc dù anh và Cam Ngân Hợp là hai anh em sinh đôi nhưng tướng mạo lại không hoàn toàn giống nhau. Người trước giống Lương Âm Uyển, người sau giống Cam Quý Đình.
Cam Ngân Chuyển có tướng mạo thanh tú đến mức quá tuấn mỹ.
Mà nói đến tướng mạo của Tống Mộ Chi, đưa mắt nhìn toàn bộ Ngân Thành dường như cũng không tìm ra được người đẹp hơn Tống Mộ Chi.
Ít nhất thì dưới cái nhìn của Cam Mật, sự thật chính là như vậy.
Máy hát cứ như vậy mà bỗng nhiên được mở ra, chóp mũi Tống Ngải Thiên ngửi được mùi sữa thơm ngào ngạt và mùi cam quýt trên người Cam Mật tự có, cô ấy quay người nhìn về phía Cam Mật.
Mái tóc đen nhánh của cô gái nhỏ rơi bên vai tuyết trắng, đôi mắt ướt át cũng lộ ra ánh sáng trong đêm.
Cho dù chỉ là dáng vẻ không nói lời nào như lúc này thì cũng vô cùng chọc cho người ta thương yêu.
“Cam Cam, tớ có một vấn đề muốn hỏi cậu.”
“Hửm?” Tống Ngải Thiên hiếm khi đứng đắn như thế, Cam Mật hơi nâng mắt.
“Vì sao mỗi lần cậu nhìn thấy anh trai tớ thì đều giống như ỉu xìu vậy.” Dáng vẻ Tống Ngải Thiên như lâm vào suy tư: “Cũng không hẳn là ý này, chính là tớ cảm thấy sau khi anh tớ về nước, cậu và anh ấy giống như không tốt như trước kia nữa.”
Tống Ngải Thiên tự xưng là có chút phát hiện, nhưng đợi đến khi thật sự lẻn vào dò xét đến phương diện này, cô ấy chỉ cảm thấy rất nhiều thứ chỉ để lộ ra ở mặt ngoài.
Nhiều thứ hơn nữa, thật ra cô ấy cũng không tìm hiểu thấu được.
“... Anh ấy cũng không phải anh trai ruột của tớ, mấy năm không gặp chắc chắn sẽ không quen.” Giọng điệu của Cam Mật hơi dừng lại, sau khi dứt lời thì tiếp tục nhìn về phía cô ấy: “Cậu còn nói tớ, vừa rồi gặp anh ba tớ không phải cậu cũng ngoan ngoãn như gì ấy, lúc ấy tớ cho rằng cậu thay đổi giống loài, trực tiếp hóa thành gà yên tĩnh rồi.”
“... Lười tán dóc với cậu.”
“Cậu bắt đầu đề tài này trước mà!”
“Vậy chúng ta đến đây dừng lại? Có điều đêm nay vậy mà lại không có trăng sao.” Tống Ngải Thiên nhìn bầu trời sao ngoài cửa sổ, không biết là nghĩ đến cái gì, cô ấy lại tiếp tục chậm rãi thêm một câu: “Vẫn là đừng nói, đây thật sự là một đêm khó hiểu.”
Người bên cạnh còn đang cảm thán, Cam Mật lại như rơi vào ngục tù không có cách nào thoát thân được.
Bỗng nhiên nhắc đến phương diện này, cô gái nhỏ chỉ động não một chút là đã cảm thấy trong đầu lộn xộn, giống như có vô số con côn trùng nhỏ đang bay.
Nhưng một vài thứ lại cực kỳ rõ ràng, vẻn vẹn chỉ là nhớ tới những vấn đề có liên quan đến dục vọng nặng lúc buổi tối ban nãy.
Trong đầu cô bỗng nhiên dần hiện ra bờ vai mảnh mạnh mẽ của Tống Mộ Chi, vân da với đường nét rõ ràng… cùng với vòng eo nhỏ có lực.
Còn có ánh mắt anh nặng nề liếc nhìn cô.
Không biết tại sao mà đối với đáp án này, cô lại đạt thành nhất trí với Tống Ngải Thiên một cách lạ kỳ.
“...”
Khuôn mặt nhỏ của Cam Mật giống như hoa trứng gà bị thiêu đốt nở rộ.
Cô đột nhiên cảm thấy, hình như mình có chút hết thuốc chữa rồi.
---
Cuối hè bí bách của Ngân Thành được một trận mưa to đột ngột vạch ra bức màn che cuối cùng.
Tống thị.
Trong văn phòng sáng tỏ, cũng làm nổi bật lên người ngồi sau bàn càng thêm xuất trần.
Theo hai tiếng “Cộc cộc”, trợ lý Từ đẩy cửa đi vào, chậm rãi đi đến cuối phòng.
Dừng lại trước bàn làm việc, anh ta đưa một phần văn kiện cho Tống Mộ Chi: “Tống tổng, đây là văn kiện kế hoạch hợp tác của Tống thị và Chương Niên Thư Xã, có cần tôi báo cáo cụ thể với anh không?”
Tống Mộ Chi nhìn thoáng qua, rất nhanh đã đưa ra quyết định: “Không cần.”
Hạng mục giữa Chương Niên Thư Xã và Tống thị đã được định ra vào lúc trước, bây giờ không cần tốn nhiều thời gian vào báo cáo nữa.
Hợp tác liên quan hai bên trước mắt vẫn tập trung vào thiết kế bao bì nhãn hiệu của các cửa hàng lớn dưới trướng Tống thị.
Ngoại trừ mưa đứt bản quyền tác phẩm tranh trong xã để tiện cho công ty sử dụng, lúc trước Tống thị còn ngoài dự kiến thành lập một họa xã treo biển hành nghề dưới trướng, dù cái này để mời chào nhân tài, nhằm mục đích tích hợp tác phẩm của Chương Niên Thư Xã và nhãn hiệu hiện đại hóa một cách tốt hơn, thành phẩm được tạo ra trên cơ sở này sẽ được hướng tới nhóm khách hàng đặc biệt, đến lúc đó sẽ thu lại được hiệu quả và lợi ích vô cùng khả quan.
“Ngoại trừ những cái này, công tác hậu mãi trước đó lúc ký kết hợp đồng hẳn là đều được xử lý tốt rồi?”
“Đúng vậy Tống tổng.”
Tống Mộ Chi ừm một tiếng, tự mình lật văn kiện ra, ánh mắt rơi vào phía trên cùng của tờ thứ nhất.
Trong khóe mắt thoáng nhìn bóng dáng chậm chạp không rời đi của trợ lý Từ, anh giương mắt nhìn anh ta: “Anh còn có việc?”
“Đúng, vẫn là phương diện này.” Trợ lý Từ đẩy kính mắt, chậm rãi bổ sung: “Chúng ta và Chương Niên Thư Xã ký kết hợp đồng dài hạn, vì thế mà công ty còn đặc biệt thành lập họa xã, hôm nay bộ phận nhân sự thông báo đến chỗ tôi, nói là họa xã này cần phải được xếp vào kế hoạch quản lý của bộ phận, hơn nữa dựa vào trình tự kế hoạch sau này của chúng ta, có thể qua không lâu nữa sẽ phải bắt đầu tuyển người.”
“Thể lệ tuyển người thì giao cho bọn họ quyết định.” Tống Mộ Chi dứt lại thì lại bổ sung: “Tống thị không có yêu cầu khác, lấy năng lực làm điều kiện tiên quyết, tốt nhất là liên quan đến chuyên ngành.”
“Được, tôi sẽ dựa theo yêu cầu này dặn dò từng việc xuống.” Trợ lý Từ dùng bút ghi chép lại vắn tắt, sau đó dự định rời đi: “Vậy Tống tổng, bên chỗ anh không có việc gì, tôi đi ra ngoài làm việc đây?”
Tống Mộ Chi vừa muốn đồng ý, ngược lại hiếm khi giọng điệu dừng một chút, trực tiếp gọi anh ta lại: “Trợ lý Từ.”
Trợ lý Từ phản ứng kịp thời: “Anh nói đi.”
“Trong kế hoạch ban đầu của họa xã ---” Tống Mộ Chi đặt bút xuống, ánh mắt rơi vào điện thoại di động: “Có bao gồm chiêu mộ sinh viên sắp tốt nghiệp đi thực tập không?”
“Thực tập?” Trợ lý Từ đột nhiên bị hỏi vẫn còn có chút mơ hồ, nhưng rốt cuộc anh ta cũng là trợ lý đặc biệt có nhiều năm kinh nghiệm lại vô cùng thành thục, rất nhanh đã hiểu được: “Hẳn là có, trong thời gian ngắn chắc chắn sẽ có một khoảng thời gian thích ứng và khảo sát, chúng ta không thể nào ký kết với mỗi một người theo kiểu chính thức được.”
Chuyện liên quan đến họa xã chuyên nghiệp mới thành lập, lại vì tất cả nhãn hiệu chủ chốt dưới trước Tống thị mà làm ra đủ kế hoạch chuẩn bị.
Có đôi khi nhận một vài thực tập sinh trong thời gian ngắn ngược lại là lựa chọn tốt nhất.
Hai bên cung cấp cơ hội cho nhau.
Trợ lý Từ nghĩ như vậy rồi lại tiếp tục mở miệng: “Có điều anh đặc biệt nhắc đến như vậy là…?”
“Không có gì, còn lại vẫn dựa theo trình tự trước đó.” Tống Mộ Chi thu lại tầm mắt từ điện thoại, liếc nhìn một bên: “Tôi chỉ hỏi một chút, thuận tiện xác nhận thôi.”
---
So sánh với sự bận rộn của Tống Mộ Chi, Tống Ngải Thiên bởi vì làm truyền thông nên tính không cố định của công việc thường xuyên đảo loạn việc bố trí thời gian của cô.
Tuy nói trong tay cô có công ty của riêng mình nhưng một vài mối hợp tác lớn không thể thiếu được việc cô phải tự mình ra tay.
Cô vốn vô cùng nhiệt tình, lúc này bởi vì công ty truyền thông xây dựng thêm tòa nhà mới bên bờ sông, trong khi liên tục về đại viện ngủ, Tống Ngải Thiên càng hùng hồn sai khiến Tống Mộ Chi gần đây hiếm khi về nhà cũ.
“Anh, em không muốn tự lái xe, đi nhờ anh một chuyến? Dù sao anh đưa em và Cam Cam đến bên sông Ngân là được.”
Địa chỉ tòa nhà mới của Tống Ngải Thiên gần trường đại học của Cam Mật, hôm nay Cam Mật chính thức quay về trường, hai người vốn đã hẹn đi với nhau nhưng Tống Ngải Thiên rõ ràng đã đánh giá cao lượng dung nạp của chiếc xe thể thao của mình nên đành phải yêu cầu viện trợ từ bên ngoài.
Tống Mộ Chi liếc mắt nhìn tổng thể những chai lọ trải rộng trong đại viện, đầu lông mày hơi nhăn lại: “Mấy thứ này của em là gì vậy?”
“Chính là một chút dụng cụ trang trí, em không dễ gì mới mua được từ nước ngoài về, muốn mang đến chỗ công ty mới.” Tống Ngải Thiên đúng là đã tự mình sắp xếp xong, dứt lời là ra tay hành động nhanh chóng, cấp tốc lấp đầy nửa bên hàng ghế sau của xe.
Tống Mộ Chi thấy vậy thì chỉ có thể tiện thể hỗ trợ: “Em như vậy còn không bằng tìm xe kéo.”
“Đây không phải là anh đúng lúc trở về sao, sức lao động miễn phí, không dùng thì phí chứ sao.”
Tống Ngải Thiên sợ mấy cái chai lọ này của cô ấy bị vỡ nên trực tiếp ngồi ở hàng ghế sau.
Đợi đến khi xe vẫn chưa hoàn toàn rời khỏi đường đi của ngõ Kinh, Tống Ngải Thiên xuyên qua con sư tử đá nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia.
“Cam Cam!” Tống Ngải Thiên vội vàng quay cửa kính xe xuống: “Tớ không lái xe, để anh tớ đưa chúng ta đi, cậu ngồi phía trước đi, phía sau toàn là đồ của tớ thôi.”
Cam Mật ban đầu nhìn thấy xe của Tống Mộ Chi thì còn có chút sửng sốt, nghe Tống Ngải Thiên nói như vậy, cô vội vàng vòng qua một bên, leo lên chỗ ngồi ở ghế phụ.
Điểm đến của Tống Ngả Thiên gần hơn đại học Kinh Hoa một chút, xe chạy được một lúc thì dừng lại trước.
Cô ấy gọi nhân viên đã sớm chờ để chuyển đồ xuống, sau khi dặn dò Tống Mộ Chi đưa Cam Mật đến nơi thì mới lưu luyến không rời mà đi mất.
Có điều trong chốc lát, trong khoang xe bỗng nhiên chỉ còn lại hai người.
Điều kỳ lạ là, so với sự chen chúc trước đó lúc Tống Ngải Thiên còn ở đây, lúc này rõ ràng không gian đã rộng rãi hơn không ít, khí oxi trong không khí có thể cung cấp để hít thở giống như mất hết, đều bị rút đi.
Đúng lúc phía trước là một vòng tăng tốc mới sau đèn xanh đèn đỏ.
Cô gái nhỏ nhân cơ hội này đảo mắt nhìn qua.
Cuối mùa hè đầu mùa thu vốn là lúc giao mùa, gần đây Ngân Thành lại liên tục có mưa to, nhiệt độ không khí giống như cây mầm bị mưa đá đè xong, liên tục rũ đầu xuống.
Thời tiết hơi lạnh, Tống Mộ Chi mặc một chiếc áo khoác mềm kiểu ngắn, bên trong phối với một chiếc áo len màu trắng, bên mặt như ngọc được khắc họa đến mức kiêu ngạo đẹp mắt.
Thấy cô chậm chạp không lên tiếng, ánh mắt rơi vào điện thoại, Tống Mộ Chi lên tiếng trước: “Anh nhớ mấy ngày trước là em khai giảng rồi, sao hôm nay mới đi?”
“Mấy ngày thời là thời gian cất hành lý, nếu như dựa theo thông báo thì hôm nay mới là ngày chính thức trở lại trường.”
Trong lúc xe bảy rẽ tám ngoặt, anh hơi nghiêng đầu, chậm rãi hỏi: “Cổng phía Nam hay phía Bắc của đại học Kinh Hoa?”
“... Nam đi? Gần ký túc xá của em!”
“Được.” Tống Mộ Chi chậm rãi xoay vô lăng, tìm đúng phương hướng rồi nhanh chóng lái xe qua đậu lại.
Cam Mật nhìn thấy điểm xuống xe quen thuộc thì nghiêng người sang cởi dây an toàn của mình.
Còn chưa đợi cô hành động xong đi mở cửa xe, trong khoang xe vốn yên tĩnh đột nhiên vang lên một tiếng khóa cửa.
“Lạch cạch” một cái, mặc dù rất nhẹ nhưng dù sao cũng ở trong xe có vẻ khép kín, lúc truyền vào trong tai lại vô cùng rõ ràng.
“...!”
Cam Mật bị kinh ngạc đến ngây người rồi.
Đây là thao tác lẳng lơ gì vậy?!
Cô lập tức xoay người, quay đầu lại nhìn, trực tiếp va vào trong đôi mắt sâu thẳm của anh.
Tống Mộ Chi hướng về phía đôi mắt ánh nước của cô gái nhỏ: “Đợi lát rồi nữa xuống xe, anh có việc hỏi em.”
Ồ.
Đợi lát nữa rồi xuống xe thì đợi lát nữa rồi xuống xe.
Nhưng rõ ràng là nói rõ là được, làm gì mà cứ phải khóa! Cửa! Xe!
Cái nhận thức khóa cửa không tên này đã thành công khiến cho Cam Mật vặn dây an toàn loạn hơn.
Trong lúc lặp đi lặp lại, cô còn chưa nhỏ giọng phàn nàn thì gương mặt kia của Tống Mộ Chi đột nhiên phóng to trong tầm mắt.
Chẳng qua là chuyện trong một giây, anh cúi người xích lại gần giúp cô cởi dây an toàn, hơi thở gần trong gang tấc: “Chuyện thực tập em suy tính thế nào rồi?”
Trong khoang xe đều là sự lành lạnh mà anh tỏa ra, trong không gian khép kín không ngừng bắn tung tóe.
Giọng nói của cô gái nhỏ kẹt lại giữa chừng: “... Em vẫn đang suy nghĩ, chưa quyết định được.”
“Ý của chưa quyết định được là, còn đang chọn?”
Tống Mộ Chi dứt lời rồi rũ mi mắt xuống, lúc đang giúp cô cởi dây an toàn, xúc cảm của đầu ngón tay thăm dò qua nhẹ nhàng lại có lực xuyên thấu.
Trong lúc như có như không, động tác của anh so với cô đúng là lưu loát hơn rất nhiều.
Sau khi thuần thục mở ra, Tống Mộ Chi thẳng người lên, ánh mắt hơi âm u nhưng vẫn giống như cái khóa vậy, chỉ theo dõi một mình cô: “Ngoài trừ lời mời lần trước của người kia thì em có từng nghĩ đến những tính toán khác không?”
“Cái khác? Cũng có, rất nhiều nơi tìm em… cho nên đến bây giờ em vẫn chưa hoàn toàn quyết định.” Cam Mật không biết anh hỏi chuyện này làm gì, lực liên kết toàn thân đều đặt ở bên eo, nơi đã bị sờ qua ở chỗ đó hiện ra từng chút ngứa ngáy, cô đưa tay dùng móng tay nhẹ nhàng gãi.
“Ừm.” Ngón tay của Tống Mộ Chi như có như không gõ vào vô lăng, anh nghiêng đầu nhìn cô: “Tống thị bên này bởi vì hợp tác với Chương Niên Thư Xã nên lúc trước đã thành lập ra một họa xã mới.”
Chủ đề như vậy nhảy ra, ban đầu khi Cam Mật nghe thì vẫn khó phân biệt một lúc.
Trước đó Tống thị quả thật có quyết định này, cô đã nghe ông Lục nhắc tới nhưng Tống Mộ Chi trước kia chưa từng nói với cô về phương diện này.
Không cho người ta ngẫm nghĩ, chốc lát, Tống Mộ Chi tiếp tục mở miệng.
“Nếu em còn đang cân nhắc chuyện thực tập thì Tống thị thật sự là lựa chọn tốt.” Anh nói xong thì nhìn về phía cô, ánh mắt giống như ngọn lửa âm thầm thiêu đốt: “Có muốn tới chỗ anh không?”