Tôi đã ngâm trong bình mật từ nhỏ

Cam Mật không biết bản thân mình nhảy xuống xe như thế nào.
 
Ngọn gió hơi khô đầu thu thổi vào mặt, làm cho người ta hiện lên vẻ ngứa ngáy giống như mưa bụi.
 
Sau khi chào tạm biệt Tống Mộ Chi, cô cất bước chân nhỏ đi về phía cửa Nam của đại học Kinh Hoa, còn chưa đi được mấy bước thì đám người xung quanh đã chen chúc lại với nhau,  lần lượt phát ra tiếng thảo luận huyên náo.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Giờ này đúng lúc gần tối, ở nơi nối liền cổng trường và ký túc xã có rất nhiều sinh viên qua lại.
 
Mà ánh mắt của những sinh viên này vẫn luôn di chuyển qua lại trên người Cam Mật cùng với sau lưng cô.
 
Vô cùng khó hiểu.
 
Giống như là đang thăm dò nhưng lại không hoàn toàn là như vậy.
 
“Người nào là Cam Mật, tớ không nhận ra.”
 
“Đây không phải là rất rõ ràng là có thể nhận ra sao, người vừa mới xuống xe.”
 
“Cậu vẫn là đừng nhắc đến, vậy mà lại đẹp như vậy? Dáng dấp giống như công chúa.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Xã của cậu có kết nối mạng chưa, người ta là công chúa thật đấy.”
 
“Chờ một chút, người đưa cô ấy về trường là ai vậy? Tớ chỉ có thể nhìn thấy nửa cái đầu, đẹp trai quá!”
 
“Hẳn là anh của cô ấy?”
 
Ở đại học Kinh Hoa Cam Mật rất nổi tiếng, lúc trước khi vừa mới nhập học là đã có người mượn danh nghĩa,  kết bè kết lũ đến xem nàng công chúa nhỏ nhà họ Cam trong truyền thuyết có dáng dấp ra sao.
 
Lúc này chỗ một đám sinh viên đi ngang qua lại là nơi dòng người tập trung, có người nhận ra cô rồi lôi kéo bạn bè thảo luận.
 
Tuân theo sự tò mò đối với việc con cháu thế gia của Ngân Thành khó có thể cùng nhau xuất hiện ở đây, sinh viên qua lại đều đặt sự chú ý vào chiếc xe đậu ở đó.
 
Càng khỏi nói đến nửa gương mặt lộ ra xuyên qua cửa sổ xe.
 
Cho dù bởi vì khoảng cách xa, một cái liếc mắt nhìn qua như vậy hơi có vẻ mơ hồ.
 
Nhưng cũng vẫn có thể tưởng tượng ra được bề ngoài được ông trời ưu ái.
 
Cam Mật vốn nghe thấy đám người này nói nửa cái đầu gì đó nên còn có chút nghi hoặc, nhưng đợi đến khi cô nhớ tới ánh mắt ở sau lưng mơ hồ thăm dò tới… Lúc này cô gái nhỏ nhanh chóng xoay người, trực tiếp nhìn thấy Tống Mộ Chi ẩn trong một nửa cánh cửa sổ xe.
 
Anh vẫn chưa lái xe rời đi.
 
Chưa lái đi thì thôi, thậm chí còn quay nửa cửa sổ xe xuống.
 
Thấy Cam Mật làm bộ lại muốn đi về phía bên này, Tống Mộ Chi đưa tay cản lại ra hiệu cho cô không cần qua đây.
 
Anh cứ như vậy mà nhìn cô, mặt mày sâu sắc: “Anh nhìn em đi lên lầu.”
 
---
 
Lúc đi vào tòa lầu ký túc xá, Cam Mật đi giống như đang hãm trong vũng bùn của sợ ngây ngốc, không có cách nào dứt ra được.
 
 Giẫm lên bậc thang cuối cùng, cô đẩy cửa ký túc xá ra, trên lưng tựa như vẫn còn treo cái nhìn chăm chú như thế.
 
Trong đầu bỗng nhiên lại hiện ra hình ảnh vừa rồi Tống Mộ Chi ở trong xe.
 
Lúc ấy tiếng ồn ào xung quanh mình lớn như vậy.
 
Anh lại giống như không nghe thấy.
 

Cứ… yên lặng như vậy đưa mắt nhìn cô đi xa?
 
Trong lòng Cam Mật nghĩ đến, cô vừa muốn đóng cửa lại, ngước mắt lên thì phát hiện ra bạn cùng phòng đã đến rồi.
 
Bạn cùng phòng của cô là bạn học cùng lớp đại học của cô, bình thường không hay ở ký túc xá, thường xuyên cõng bản vẽ đi ra ngoài vùng ngoại ô dạo chơi sưu tầm phong cách dân gian, gần như không nhìn thấy người.
 
Có điều mặc dù không hay gặp mặt nhưng hai người hợp tính nhau, quan hệ vô cùng hòa hợp.
 
Lúc này, hai mắt đối phương hiện lên ánh sao: “Cam Cam, vừa rồi tớ ở trên ban công nhìn thấy rồi, người đưa cậu đến đây là ai vậy?”
 
Cam Mật gãi gãi lông mi của mình: “Sao các cậu đều tò mò chuyện này vậy?”
 
Điệu bộ như vậy, cảm giác sinh viên ở gần cửa Nam của Kinh Hoa đều đang tham gia náo nhiệt vậy.
 
“Bởi vì đẹp trai quá đó, đây thật sự là cực phẩm, tớ từ ban công --- nhìn qua từ khoảng cách xa như vậy mà cũng cảm thấy đẹp! Có điều trông người này lạ mặt, là vị hôn phu của cậu sao?”
 
Khuôn mặt nhỏ của Cam Mật lúc này giống như con cá nóc phồng má, hai má đỏ bừng.
 
Sau khi cô nói lắp bắp thì suýt chút nữa đi vặn cổ bạn cùng phòng: “Nói, nói linh tinh gì vậy!”
 
Bạn cùng phòng đã bị cô khóa cổ vô số lần, trong lúc phản kháng còn nói rất lưu loát: “Tớ thấy không giống như anh trai cậu, cũng không thể là bố cậu chứ! Chỉ là tùy ý đoán thôi, cậu phản ứng lớn thế?!”
 
Cô gái nhỏ tự mình suy nghĩ trong sự giãy giụa của bạn cùng phòng, trong lúc không tự chủ đã tăng lên cường độ, bạn cùng phòng suýt chút nữa chầu trời.
 
Cam Mật thấy vậy thì mí mắt nhảy lên một cái, dưới tay cũng theo đó mà buông lỏng: “Ôi chao tớ không cẩn thận… Cậu không sao chứ?”
 
“... Cậu thấy sao.” Giọng nói của bạn cùng phòng gần như được gạt ra từ trong cổ họng: “Nếu như tớ đi đời nhà ma thì cậu nhớ ở phần mộ của tớ đốt thêm chút bàn vẽ quý.”
 
“...”
 
---
 
Trấn an bạn cùng phòng xong, Cam Mật bước vào trong phòng ký túc xá.
 
Nơi cô ở là phòng đôi do nhà trường cung cấp, trong ngoài cách xa nhau, không gian không nhỏ.
 
Ngoại trừ thoải mái dễ chịu thì phải đóng thêm tiền.
 
Dựa theo tiêu chuẩn của ký túc xá bình thường, trường đại học Kinh Hoa đều cung cấp phòng bốn người, phòng hai người thì cần phải xin.
 
Mà khoa Mỹ thuật ít người, lại bởi vì yêu cầu đặc biệt của chuyên ngành nên số lượng phòng hai người mà học viện tranh thủ được tương đối nhiều.
 
Trừ cái đó ra, thật ra trong trường còn có phòng đơn, có điều chỉ chuyên cung cấp cho nghiên cứu sinh ở.
 
Đối với Cam Mật mà nói thì phòng đôi xem như là thượng sách, cô vô cùng lạ giường, trên phương diện ngủ nghỉ lại vô cùng kén chọn, tuy nói bình thường ngủ cũng không hề ít nhưng đây đều là trên cơ sở tiền đề.
 
Loại việc lớn liên quan đến chuyện ngủ nghỉ này, cô gái nhỏ cũng không để bản thân mình uất ức.
 
Có điều nói tới chuyện này cũng mơ hồ.
 
Trước đó đến văn phòng của Tống Mộ Chi… cô giống như không có chút chướng ngại nào.
 
Không để ý nhiều như thế, Cam Mật bỏ qua suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, mạnh mẽ chui vào giường.
 
Cái giường này của cô được đặt làm căn cứ vào tình trạng cơ thể cá nhân, sau khi vận chuyển đường hàng không về từ nước ngoài, vẫn là Cam Quý Đình phí hết tâm tư để nó vào trong ký túc xá.
 
Sau đó Cam Ngân Hợp biết được chuyện này thì hỏi cô sau này lập gia đình thì làm thế nào, chẳng lẽ lại mỗi phòng đều làm như thế --- kết quả là bị một ánh mắt của Cam Quý Đình chém lấy.
 
“...”
 
Cũng không biết có phải bởi vì lời nói vừa rồi của bạn cùng phòng hay không.
 

Sao cô lại nghĩ đến chuyện này rồi?
 
Cam Mật đang ở trên giường cảm khái đong đưa thì điện thoại đột nhiên vang lên.
 
Cô lướt mở màn hình, là Tống Mộ Chi.
 
Cô gái nhỏ vội vàng nhìn thời gian.
 
Cách lúc cô trở lại ký túc xá trước sau chưa tới mấy phút.
 
Đại khái là… thấy cô lên lầu rồi nên hỏi thăm?
 
Cam Mật nghĩ như vậy, lưu loát nhấn mở khung chat ra ---
 
Chi: “Vậy chuyện thực tập ở họa xã cứ quyết định như vậy nhé.”
 
Ánh mắt của cô gái nhỏ lập tức dừng lại.
 
Cứ quyết định như vậy nhé…
 
Quyết định lúc nào?!
 
Cam Mật nhớ lại vừa rồi, anh giống như là tư thế cô không đưa ra câu trả lời chắc chắn thì sẽ không mở cửa, trong lúc mơ hồ cô gái nhỏ đã giơ ba ngón tay lên trời, sau khi liên tục thề thốt nói mình nhất định sẽ suy nghĩ thật kỹ --- Tống Mộ Chi mới mở khóa cửa xe.
 
“...”
 
Cam Mật đột nhiên phỉ nhổ bản thân không có tiền đồ.
 
Nhưng có lẽ là gần đây hai người chung đụng nhiều, sau khi cô quen thuộc rồi thì thời gian dần khôi phục lại dáng vẻ trước đó.
 
Cũng ỷ vào việc Tống Mộ Chi không ở trước mặt, ngay cả câu trả lời cũng không có vẻ sợ hãi.
 
Cam Cam: “Sao lại quyết định nhé! Không phải nói là để em suy nghĩ sao!!”
 
Cam Cam: “Hơn nữa anh bảo em đi là đi, chuyện thực tập thế này không cần phỏng vấn sao?”
 
Lúc này Tống Mộ Chi trả lời nhanh, theo hai tiếng “Vù vù”, ánh mắt của Cam Mật theo đó cố định trên màn hình, sau đó trái tim hiện ra chút ngứa ngáy vì bị đưa đẩy chậm rãi.
 
Giống như là được cẩn thận nâng lên, dùng lông vũ nhẹ nhàng cào một cái.

Anh trả lời là ---
 
Chi: “Ở chỗ anh em có thể là trường hợp đặc biệt.”
 
Chi: “Anh cho em đi cửa sau.”
 
---
 
Theo sự không thích ứng dần dần nổi lên vào lúc bắt đầu khai giảng, Cam Mật rất nhanh đã dứt bỏ tưởng niệm rời nhà lúc trước.
 
Nhanh chóng lại cấp tốc vùi đầu vào việc học bận rộn của năm thứ 4.
 
Ngoại trừ bắt đầu chuẩn bị đề cương giản lược của luận văn và xác định đầu đề mở bài, hoạt động ngoại khóa của đại học Kinh Hoa có liên quan đến thực tập chính thức bắt đầu đếm ngược vào học kỳ này.
 
Sinh viên tốt nghiệp khóa này cần phải đi đến nơi liên quan đến chuyên ngành thực tập trong số giờ tương ứng, cuối cùng dựa theo hợp đồng thực tập được đóng dấu mà thu hoạch học phần tương ứng.
 
Lúc rất nhiều người đang thấp thỏm xem rốt cuộc nên đi đâu thì Cam Mật cũng bắt đầu phát sầu.
 
Bởi vì những họa xã ném cành ô liu cho cô thật sự quá nhiều.

 
Trước kia cô thích nhảy nhót khắp nơi, trong kỳ nghỉ đương nhiên là đã kết giao được không ít bạn bè liên quan.
 
Mà bởi vì Chương Niên Thư Xã, cô đi theo ông Lục đã gặp được không ít những người có tiếng tăm trong giới.
 
Vòng xã giao chậm rãi mở rộng, lại cũng bao gồm gần như nửa giang sơn trong giới vẽ tranh.
 
Sau khi Cam Mật xoắn xuýt thì chợt nhớ tới lời Tống Mộ Chi nói với cô.
 
Lần trước sau khi gửi tin nhắn thì anh không nhắn tin khác tới nữa.
 
Giao diện trò chuyện của hai người vẫn dừng lại ở chỗ trò chuyện trước đó.
 
Thật ra thì lần này cô đã lên mạng tìm kiếm nội dung đảm nhận và phương hướng phát triển chủ yếu trong tương lai của họa xã mới thành lập dưới trướng Tống thị.
 
Bởi vì hợp tác với Chương Niên Thư Xã, rất nhiều phong cách và tác phẩm tranh trong họa xã đều có cùng xu thế phong cách của cô.
 
Ở mức độ nào đó, những thứ này lại phù hợp với kế hoạch sau này của Cam Mật.
 
Sau khi tốt nghiệp cô dự định thành lập một học xã độc lập của riêng mình.
 
Như vậy thì có thể cung cấp thêm kinh nghiệm cho việc tự chủ sáng tác tập tranh sau này của cô.
 
Thứ hai là cô hoàn toàn không cần bởi vì thực tập mà phải đi a dua phương pháp vẽ của các bè cánh khác, chỉ cần chuyên tâm nghiên cứu.
 
Không thể không nói, họa xã này của Tống thị, chỉ bàn về điều kiện thôi thì đã vô cùng hấp dẫn.
 
Gần như khiến người ta không có sự cân nhắc thứ hai.
 
Nhưng nói đi thì phải nói lại, chẳng lẽ Tống Mộ Chi thật sự đã quyết định muốn cho cô đi cửa sao?
 
Cam Mật suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn theo con đường chính quy mà đi phỏng vấn.
 
---
 
Họa xã mới thành lập dưới trướng tập đoàn Tống thị tên là --- “Như Di”.
 
Bởi vì sau lưng có Tống thị chèo chống, lại là hạng mục hợp tác với Chương Niên Thư Xã đẩy ra, tin tức tuyển người một khi được thả ra thì sẽ lập tức hấp dẫn phần lớn họa sĩ đến đây gửi bản thảo.
 
Quan trọng nhất là, yêu cầu cố định của họa xã Như Di đối với người đến đây ứng tuyển vốn không xem như là quá hà khắc.
 
Chỉ cần có lòng tin đối với năng lực thì đều có thể tham dự.
 
Hiện nay rất nhiều họa xã đều có quy định bất thành văn, nếu như không phải thông qua người đi trước tiến cử, hoặc là rất có thành tựu trong thư họa thì độ khó khi muốn nhận được tư cách vào xã có thể so với lên trời.
 
Điều này cũng làm cho một phần họa sĩ mới còn non trẻ không có chỗ dựa, có rất nhiều người có thiên phú dị bẩm nhưng bởi vì không có thời cơ, trăn trở đến già cũng không có cơ hội được công nhận. Mà một vài họa xã chỉ có cái tiếng, nương tựa theo tên tuổi mà ăn lợi ích đã sớm mất đi mong muốn ban đầu và phong độ, chỉ treo hư danh mà thôi.
 
Họa xã Như Di mới nổi lên này tuy được xem như là đi ngược lại với con đường cũ nhưng với cái nhìn của Cam Mật, tư tưởng phát triển như vậy mới là xu hướng chính, sự phát triển sau này chắc chắn không thể khinh thường.
 
Ngày phỏng vấn, Cam Mật mới biết được nhân số của lần đầu tiên tuyển người.
 
Chấm điểm tổng hợp dựa theo ba giai đoạn là bản thảo trước đó cung cấp, ở hiện trường tùy bút ngẫu hứng phát huy, cùng với phỏng vấn hỏi đáp, tự động chọn ra tám người theo thứ tự từ cao xuống thấp.
 
Nghe thì thấy rườm rà nhưng dù sao cũng khác biệt với việc tuyển dụng ở các bộ phận truyền thống, sau khi bộ phận nhân sự của Tống thị  điều động ba nhân viên, lại gọi trợ lý Từ của phòng làm việc ở tầng cao nhất đến đây trấn thủ, đặc biệt đến chấm điểm cho các ứng cử viên thực tập của khóa này.
 
Lúc Cam Mật chợt nhìn lướt qua thấy trợ lý Từ thì theo bản năng chớp chớp mắt.
 
Kết quả đối phương nhìn thấy cô lại còn phản ứng lại, khẽ gật đầu.
 
Giống như không hề cảm thấy kinh ngạc.
 
“...”
 
Cho nên tại sao trợ lý Từ lại xuất hiện ở buổi phỏng vấn này?
 
LẦn này người tới phỏng vấn đại đa số là người trẻ tuổi, vốn đang vây quanh căn phòng trong suốt tỉ mỉ nhìn chăm chú vào nhất cử nhất động của người phỏng vấn.
 
Đợi sau khi Cam Mật đi ra ngoài, bọn họ lại như ong vỡ tổ nhiệt tình ôm cô gái nhỏ đang có chút mờ mịt: “Chắc chắn là cô qua rồi! Trợ lý kia đều cười với cô!”
 
---
 

Cũng coi như là một lời thành sấm, Cam Mật không chỉ qua mà còn lấy thành tích tốt nhất trở thành một phần của họa xã Như Di.
 
Có điều cũng thật là khéo, thời gian bắt đầu của họa xã Như Di vừa vặn phù hợp với thời gian thực tập mà đại học Kinh Hoa cung cấp, cũng coi như là một loại thuận tiện khác.
 
Vị trí làm việc của Cam Mật được sắp xếp ở bên cửa sổ, sau khi thu dọn, cô lại liên tục chào hỏi những thành viên khác trong xã.
 
Trong xã chỉ có hai chàng trai, trong số các cô gái thì chỉ có một người không chênh lệch nhiều với cô, nhưng người khác thì tuổi tác hơi lớn, mà bởi vì trước đó cũng chưa từng tiếp xúc nên trong lúc nói chuyện cô tới tôi đi hai bên hơi có vẻ lạnh nhạt.
 
Từ tổng thể mà nói, mấy người chung đụng vẫn coi như là không tệ.
 
Dù sao cũng là ngày đầu tiên, mọi người đều tự có phần giữ lại.
 
Nhưng Cam Mật vốn đã như được điêu khắc mài dũa tinh xảo, đúng lúc lại đang ở độ tuổi thanh xuân tỏa sáng, khiến cho người ta liếc mắt một cái là không dời đi được.
 
Cô gái nhỏ như vậy gần như lập tức trở thành đoàn sủng* trong xã.
 
*Đoàn sủng ý chỉ một người được cả tập thể yêu thích.
 
Không khí như vậy một mực lan tràn đến buổi chiều mới trở lại bình thường một chút.
 
Việc sắp xếp của họa xã chậm chạp chưa kết thúc, bên ngoài xã ngược lại truyền đến một trận nhốn nháo.
 
Người trong xã xuyên qua kính thủy tinh nhìn ra ngoài, chỗ gần thang máy có một đám người tụ lại.
 
Tống Mộ Chi được vây quanh ở trung tâm hẳn là mới thoát thân ra từ một cuộc họp, bên cạnh đều là người của ban Giám đốc đi theo.
 
Anh mặc chính trang, màu bạc trên cà vạt khúc xạ ra ánh sáng lạnh lẽo.
 
Trong lúc trò chuyện không biết là phân phó cái gì, Tống Mộ Chi và ban Giám đốc mỗi người đi một ngả, trực tiếp mang hai người trợ lý đi về hướng ngược lại.
 
Mắt thấy anh càng đi càng gần, người trong xã lúc này ngược lại ăn ý đứng thành mặt trận thống nhất.
 
Sau khi tụ lại với nhau thì không quên vớt Cam Mật còn đang ở vị trí làm việc đặt tới bên người, dặn dò cô phải thông minh lanh lợi một chút.
 
Đôi mắt sáng của Cam Mật cong cong, sau khi cô cười nhẹ nhàng thì không phản bác lại.
 
Một mặt tò mò mà nghe bọn họ ở bên tai thảo luận về Tống Mộ Chi, một mặt thì cảm thấy hóa ra mấy chị gái này chỉ nghiêm túc nhã nhặn lúc vẽ tranh.
 
Ví dụ như bây giờ, tâm hồn hóng hớt hừng hực dấy lên.
 
“Đó là Tống tổng?”
 
“Woa, ngày đầu tiên họa xã Như Di mở cửa đã đến thị sát sao, thật đúng là coi trọng.”
 
“Mặt mũi này của anh ta đều có thể so sánh với minh tinh đấy!”
 
“Là thật sự đẹp trai, quan trọng là còn có chút trẻ tuổi, tôi hối hận vì đã ra đời sớm.”
 
“Cũng không biết phu nhân tổng tài tương lai là ai, kiếp trước đã cứu trái đất nhỉ.”
 
Nhưng mà lời thảo luận có thể lắng nghe ở khoảng cách gần như thế này không được bao lâu đã ăn ý mà mất tiếng.
 
Tống Mộ Chi mang theo trợ lý đi tới trong xã, hỏi thăm xã trưởng phụ trách họa xã về công việc liên quan cụ thể.
 
Người trong xã nhìn trái một cái nhìn phải một cái, chính là không có ai tiến lên chào hỏi.
 
Không biết qua bao lâu, Tống Mộ Chi nói dứt lời, nhân lúc xã trưởng dặn dò xã viên, ánh mắt chợt xoay chuyển, rơi vào nơi gần nhất.
 
Cô gái nhỏ đứng đó, đôi môi hồng phấn hơi vểnh lên, không biết có phải là khuôn mặt trắng như men vừa bị nắn hay không mà giống như cục gạo nếp nhân đào.
 
Cam Mật không nhận ra sự dò xét của anh, chỉ là vào lúc này đột nhiên nổi lên lòng ham chơi.
 
Hướng về phía anh chớp mắt mấy cái, cô đưa tay qua làm kiểu bắt tay, dùng giọng hơi mà chỉ có hai người có thể nghe thấy mở miệng: “Tống tổng vất vả rồi.”
 
Động tác của Tống Mộ Chi ngừng lại, anh lập tức chậm rãi đưa tay tới.
 
Trong khoảnh khắc cầm lấy lại một mực siết chặt --- có lẽ là không nghĩ tới anh thật sự phối hợp, cô gái nhỏ bị nắm tay đến mức nhẹ nhàng lắc một cái, theo bản năng muốn dời đi.
 
Tống Mộ Chi lại tỉnh bơ, trong khoảnh khắc Cam Mật định rút tay lại, đầu ngón tay anh hơi cong lại, gãi vào lòng bàn tay của cô: “Không vất vả.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận