Tống Mộ Chi và trợ lý rất nhanh đã rời đi.
Người trong xã còn đang đắm chìm trong sự kinh ngạc đối với vẻ đẹp của anh, lúc này ngược lại quên mất việc bảo Cam Mật tiếp tục lanh lợi.
Cô gái nhỏ không đứng ở bên cạnh mà cắm cọc ở phía sau đám người này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nơi vừa mới chạm qua giống như là bị tưới dầu sôi, giống như sắt thép thiêu nóng, chậm chạp tan ra.
Sự ngứa ngáy vây quanh điểm bị chạm vào chậm rãi lan ra.
“...”
Vừa rồi có phải Tống Mộ Chi gãi cho cô nhột hay không!
Còn gãi! Vào! Tay!
Cô quăng miếng mà anh còn thật sự tiếp lấy.
Lén lút sờ sờ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lông mi cong lên của cô gái nhỏ hơi rũ xuống, trong lúc bất giác đã nặng nề thở dài.
Một tiếng này của cô ngược lại đã hấp dẫn sự chú ý của người xung quanh.
Mấy xã viên của họa xã Như Di cuối cùng cũng nhớ tới còn có người tên Cam Mật này, lúc đảo mắt nhìn qua, chạm tới cảnh tượng trước mắt, bọn họ nhao nhao hỏi cô làm sao.
Bàn tay của cô gái nhỏ gần như cuộn lại thành bạch tuộc, không có cách nào mở ra được.
Cô cúi đầu, cứ như vậy mà sững sờ nhìn chằm chằm.
“Không sao chứ?”
“Tay em bị tê hay là bị thương rồi?”
“Có phải là bị chuột rút rồi không, trước lúc chị luyện kiến thức cơ bản cũng thường xuyên như vậy.”
“Chuột rút ngắn? Lát nữa hình như có cuộc họp vào xã, hay là em nghỉ ngơi một chút đi.”
Bỏ những suy nghĩ khác của các xã viên sang một bên, sự quan tâm liên tục như vậy khiến Cam Mật rất hưởng thụ, khi trong lòng bỗng nhiên ấm áp, cô đồng thời vội vàng hoàn hồn: “Không có, em chỉ hoạt động một chút, không cần lo lắng cho em!”
Dứt lời cô lắc lắc cánh tay: “Rất nhiều đồ đạc bày ra đều chưa được sắp xếp, tiếp tục đi thu dọn nhé?”
Họa xã Như Di vừa mở cửa không lâu, dọn dẹp quả thật cần một phen thời gian công sức.
Xã viên xác nhận Cam Mật không có việc gì, nghe được lời này thì nhao nhao hóa thành bướm, phút chốc tản ra.
---
Đồ Cam Mật mang tới không nhiều, rất nhanh đã được thu dọn xong.
Trừ quyển tập tranh mỏng của mình, cô chỉ mang theo một chiếc laptop, dự định lúc rảnh rỗi sẽ cấu tứ đề cương đề tài của luận văn tốt nghiệp.
Dù sao cũng vừa mới bắt đầu, nội dung nhiệm vụ thực tập cụ thể vẫn chưa được phân công xuống.
Lúc ngủ trưa Cam Mật chợp mắt một lúc ngắn ngủi rồi lại bị giọng nói của xã trưởng đánh thức.
Hẳn là nội dung được sửa đổi liên quan đến trong xã sau khi đề xuất.
Sau khi trò chuyện ngắn ngủi thì sự náo nhiệt rút đi.
Ngoại trừ cuộc thảo luận vừa rồi, đại đa số thời gian các xã viên đều an tâm ngồi ở vị trí làm việc, xung quanh yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Đúng lúc này, điện thoại của Cam Mật đột nhiên vang lên.
Ai lại gửi tin nhắn cho cô vào giờ này?
Sau khi cô gái nhỏ mở ra thì rũ mắt nhìn.
Vậy mà lại là Cam Ngân Chuyển.
Anh ba: “Cam Cam, nơi em thực tập là ở Tống thị?”
Anh ba: “Sao không nói với các anh.”
Các anh trai đều biết rồi?
Cô gái nhỏ bỗng nhiên vỗ trán một cái.
Sau khi khai giảng có nhiều việc, cô giống như đã quên sạch sành sanh những chuyện này rồi!
Nếu như liên quan đến thực tập thì quả thật cần thuật lại.
Cam Mật không trì hoãn thêm, nhanh chóng gõ chữ trả lời.
Cam Mật: “Đúng vậy… Trước đó em đang phỏng vấn… sau thì quên mất hu hu hu…”
Cam Cam: “Có điều anh ba à, sao anh biết được vậy?”
Anh ba: “Có bạn bè quen biết ở bên đó.”
Cam Ngân Chuyển nói đến đó là ngừng, lại gửi tới hai tin ---
Anh ba: “Nói là ở bên Tống thị thấy có người dáng dấp rất giống em nên anh đi hỏi.”
Anh ba: “Là họa xã hợp tác với Chương Niên Thư Xã đẩy ra?”
Anh ba: “Vốn còn muốn giới thiệu cho em, bây giờ xem ra chậm mất rồi.”
Cam Cam: “Không sao mà.”
Cam Cam: “Không cần các anh giới thiệu cho em, đây chính là do em tự phỏng vấn vào được đó!”
Cam Mật gửi cho Cam Ngân Chuyển mấy cái nhãn dán sờ sờ, cảm thấy thoáng đờ đẫn.
Nói thì nói như vậy nhưng cô lại có chút chột dạ không biết nguyên do.
Nói đến phỏng vấn, cô đúng là đã chuẩn bị cẩn thận.
Nhưng chỉ cần nhớ tới Tống Mộ Chi và trợ lý Từ mà cô thấy vào hôm đó…
Cam Mật lại đột nhiên có chút không xác định được.
---
Sau khi họa xã Như Di mở cửa, Cam Mật đã dừng điểm danh ở Tống thị vài ngày.
Nếu đã tìm được địa điểm thực tập rồi, cô cũng cần phải bàn giao với bên đại học Kinh Hoa.
Học phần của cô đã sớm được tích lũy đầy, lên năm 4 đại học đương nhiên là không có lớp.
Thời gian sau này chỉ cần bận rộn học phần thực tập và chuyện luận văn là đủ rồi.
Sắp xếp chuyện sau đó ngay ngắn rõ ràng, trong lòng Cam Mật rất phấn khích.
Cái gì gọi là tinh thần sảng khoái? Chính là cái này!
Cô gái nhỏ hiếm khi có linh cảm liên tục, cũng hiếm có mà một lần nữa đăng nhập Weibo, đăng sáng tác ngẫu hứng mới.
“@Melomel: Ôi, gần đây chuẩn bị bước vào giai đoạn mới, hì hì, vẫn có chút thoải mái, nhân lúc lười biếng trong khi làm việc vẽ hai tấm hình đầu heo, mời tìm xem!”
Thưởng thức xong tác phẩm của mình, Cam Mật vẫn chưa kéo được hai cái thì xã trưởng sáng hôm đã không thấy bóng dáng không biết lại từ chỗ nào nhảy ra, đột nhiên đẩy cửa phòng thủy tinh, chỉ đưa đầu vào: “Sắp mở cuộc họp vào xã rồi, mọi người chuẩn bị xong chưa? Tới đây tới đây.”
Cam Mật cất giọng đáp lại rồi vội vàng theo sát xã viên đi qua.
Bởi vì liên quan đến vấn đề thành phẩm và bản quyền thiết kế hợp tác mới dưới trướng Tống thị, tám người tham gia vào họa xã Như Di vào khoảng thời gian sau đó cần phải tự mình sáng tác kiêm hợp tác ba hai, giao ra bản thảo tương ứng với chủ đề.
Đến lúc đó, bộ phận truyền thông và thông báo của Tống thị cũng sẽ tiến hành tuyên truyền.
Nội dung cuộc họp đơn giản rõ ràng, không có gì ngoại kế hoạch của tuần tiếp theo.
Sau đó, mỗi một xã viên đều cần lên đài phát biểu chút cảm nghĩ khi vào xã, nói sơ qua về phong cách mà mình am hiểu cùng với dự tính hiệu quả và lợi ích mang tới cho họa xã Như Di.
Xem như là cho nhau một cơ hội hiểu thêm một bước.
Lúc cuộc họp tiến hành được một nửa thì cánh cửa bên cạnh được đẩy ra nhẹ nhàng.
Xã trưởng ở gần cửa nhất, trong số thành viên của xã thì chỉ có anh ta chú ý tới tiếng vang nhỏ này, mắt thấy cái bóng bên cạnh dần dần tới gần, anh ta theo bản năng giương mắt.
Lập tức sửng sốt tại chỗ.
Rất nhanh, sự quan sát này kết thúc vào một khắc sau khi nhìn thấy người đó.
Xã trưởng đột nhiên giật mình, vội vàng làm bộ muốn đứng dậy, người kia lại không để anh ta chào hỏi.
Chỉ nói là: “Các anh tiếp tục, tôi ở bên cạnh nghe.”
Trước đó phòng họp tắt đèn, trong sự mờ tối chỉ có màn hình chiếu cách đó không xa tản ra ánh huỳnh quang nhàn nhạt.
Xã viên quanh mình không chú ý tới bên này, ánh mắt hoàn toàn đặt ở phía trước.
“...”
Xã trưởng một mực cung kính đáp lời, toàn bộ quá trình mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm.
Sao mà mở một cuộc họp cũng có thể nghênh đón Tống Mộ Chi vậy.
Đây phải là ngày gì vậy!
Có điều cũng may Tống Mộ Chi không ở lại bao lâu đã đi ra ngoài, xã trưởng cảm thấy bỗng dưng thả lỏng, lại đặt sự chú ý vào trước đài mờ tối, Cam Mật đúng lúc kết thúc bài nói của cô, đặt micro ngay ngắn.
Sau khi cuộc họp kết thúc, Cam Mật đi theo một chị gái ra ngoài trước.
Đèn chợt sáng lên, cô còn có chút chưa thích ứng được.
Vào lúc cô gái nhỏ cảm thấy có chút chói mắt, cô vừa dụi mắt vừa đi hỏi thăm xem buổi trưa ăn cái gì.
Trong công ty có nhà ăn chuyên biệt cho nhân viên, hương vị coi như không tệ nhưng có ăn hay không thì cũng không phải là yêu cầu cố định.
Mà Tống thị nằm trong trung tâm thương nghiệp của thành phố, xung quanh có nhà hàng phân bố dày đặc, khi công ty đặt nhiều món thì dịch vụ tương ứng cũng tăng lên theo, vô cùng thuận tiện.
Cho nên cũng có thể lựa chọn đồ ăn yêu thích trong phạm vi tâm ý. (?)
Nếu đã vào xã, cô đương nhiên là muốn cùng ăn với các xã viên.
Cam Mật nghĩ đến đây, vẫn chưa nhận được lời hỏi thăm.
Mấy chị gái trong xã vây đến bên cạnh cô.
“Mọi người nghe xã trưởng nói chưa, vừa rồi lúc chúng ta họp Tống tổng đã đi vào đó.”
“Không phải chứ? Thật sự đi vào à?”
“Chính xác trăm phần trăm, nghe nói là dự thính, có điều nghe không được bao lâu là lại đi.”
“Xấu hổ quá, tôi chỉ muốn đến yên tĩnh vào xã vẽ tranh, vì sao mỗi ngày lại bị ép tiếp nhận thử thách nhìn mỹ nam vậy.”
“Nói thì nói như vậy, tôi cảm thấy Tống tổng vẫn rất quan tâm cấp dưới, trước đó vào ngày đầu tiên là đã tới rồi, bây giờ còn đến dự thính.”
Trong đó có chị gái hỏi xã trưởng, biết được một chút nội tình: “Đúng là đã tới, có điều ở lại không bao lâu, vừa vặn nghe Cam Mật giới thiệu xong là đi.”
Nhắc đến Cam Mật, ánh mắt chị ấy thăm dò qua tìm người, sau khi khóa chặt mục tiêu thì ngoắc tay về phía cô gái nhỏ: “Tiểu Cam Mật đâu? Tới đây tới đây.”
Cam Mật vốn nghe thấy tiếng Tống tổng tràn đầy bên tai, có chút không kịp phản ứng.
Bỗng nhiên bị gọi, cô còn chưa lên tiếng thế nào thì đã nhanh chóng bị kéo qua.
Chị gái này rất thích Cam Mật, thân mật lại gần: “Chị nhớ có phải em vẫn chưa tốt nghiệp không, nói với chị xem, sinh viên bên chỗ tụi em có anh chàng đẹp trai như Tống tổng không?”
“... Đẹp trai như Tống tổng?”
“Đúng vậy, chị thích mấy em trai đẹp trai, nếu như em có quen biết ai thì giới thiệu cho chị đi.”
Em gái đẹp trai à, cái đó còn không đơn giản sao!
Chuyện này thì Cam Mật lành nghề!
Tuy nói tài nguyên trong tay cô không nhiều nhưng cô có bạn cùng phòng thông thạo tin tức.
Cô gái nhỏ không chút suy nghĩ mà vui vẻ đồng ý: “Được được, giao cho em là được, không phải chỉ là em trai đẹp trai sao, ở trường học em có thể nhìn thấy nhiều lắm!”
Chỉ có điều muốn người đẹp trai như Tống Mộ Chi thì có thể hơi khó.
Câu này của Cam Mật bị kẹt trong cổ họng, lúc đang do dự có cần nói ra hay không thì đã thấy mấy xã viên xung quanh mình đều không lên tiếng nữa, thống nhất im miệng.
Mà chị gái trước đó lôi kéo Cam Mật cũng không còn động tĩnh, chỉ dùng móng tay điên cuồng ám chỉ Cam Mật.
Cảnh tượng như vậy chỗ nào cũng có vẻ không bình thường.
Cô gái nhỏ giống như cảm nhận được cái gì đó, quay đầu lại nhìn.
Không biết Tống Mộ Chi từ lúc nào đã xuất hiện bên ngoài phòng họp cách đó không xa, bên cạnh là trợ lý Từ đi theo.
Cách vài ngày không gặp, anh tắm mình trong ánh sáng, đèn bảng trên trần nhà chiếu xuống người anh, chiếu cho áo sơ mi hiện lên sự chập trùng phẳng phiu.
Đôi mắt sâu thẳm có ánh sáng giống như cái đầm sâu, làm cho người ta không tự chủ được mà rơi vào đó.
Tống Mộ Chi hơi sửa sang lại khuy măng sét, ánh mắt dò xét thẳng về phía bên này.
“Cam Mật, đến phòng làm việc của tôi một chuyến.”
---
Vắng lặng, nhìn chăm chú.
Chạm tới sự kinh hãi đầy mắt của các xã viên xung quanh mình, Cam Mật đang ở trong sự nghi ngờ thật sự không hiểu ra sao.
Trước sau cách nhau chưa đến một tháng, cô một lần nữa bước lên tầng cao nhất của Tống thị.
Tống Mộ Chi đi nhanh, đẩy cửa phòng làm việc ra rồi đi vào trong, có điều trong giây lát, bóng dáng xinh xắn lại không đi vào trong cửa.
Cảm nhận được xúc cảm quen thuộc dưới lòng bàn chân, cô gái nhỏ không khỏi run chân, hành động làm ra theo bản năng chính là hướng về phía trợ lý Từ xin giúp đỡ.
Trợ lý Từ lại nhếch miệng mỉm cười, thay cô đẩy ra cánh cửa văn phòng sắp đóng lại: “Cam tiểu thư, mời.”
“...”
Cam Mật âm thầm ổn định tâm thần, đi vào trong văn phòng, Tống Mộ Chi đã ngồi sau bàn làm việc.
Cô gái nhỏ đi mấy bước đến trước bàn, mang tâm trạng chán ngán khều vật treo được đặt trên bàn: “Anh gọi em đến văn phòng làm gì vậy?”
“Không có gì, nói với em một tiếng, tối nay anh về đại viện ở, đến lúc đó em ngồi xe của anh.”
“...”
Chỉ như vậy?
Không đợi Cam Mật mở miệng, cô lại nghe thấy Tống Mộ Chi chậm rãi bổ sung: “Còn muốn nhắc nhở một chút là, trong thời gian làm việc thì ít thảo luận với người không liên quan.”
“... Em không có!” Cam Mật mạnh miệng.
Tống Mộ Chi nhướng mày nhìn sang: “Em xác định em không có thảo luận?”
Lúc này cô gái nhỏ còn đang nhỏ giọng lầm bầm: “Chỉ là giới thiệu em trai đẹp trai cho chị gái mà thôi, hơn nữa, lỡ nếu như mà thành rồi thì đó không phải chính là người có liên quan à.”
Cam Mật nói xong thì liếc mắt nhìn Tống Mộ Chi, thấy sắc mặt anh coi như là hòa dịu, cô đột nhiên nghĩ đến sự nghi hoặc trước đó của mình.
Cô vội vàng rèn sắt khi còn nóng mà hỏi thăm: “Đúng rồi anh Mộ Chi, em muốn hỏi anh một vấn đề.”
“Ừm.”
“Chính là.. cái đó… buổi phỏng vấn của em rốt cuộc anh có tác động không?”
Cô gái nhỏ nhớ lâu rồi, cuối cùng vẫn hỏi ra.
Nếu như hạng nhất là do đi cửa sau, vậy cô còn không bằng việc không muốn.
Mặc dù trong tiềm thức cảm thấy Tống Mộ Chi sẽ không làm như thế nhưng với nội dung trong Wechat của anh, cộng thêm sự xuất hiện của trợ lý Từ đã thành công khiến cho Cam Mật trong lúc tìm tòi câu trả lời đã bị mắc kẹt.
“Em nói xem.” Giọng nói của Tống Mộ Chi nhàn nhạt, tiếp theo đó anh cúi đầu lật văn kiện.
Cô nói thế nào.
Nếu như cô biết thì còn đi hỏi anh à?!
Hơn nữa cũng không biết có phải là ảo giác hay không, mặc dù giọng điệu của anh nhàn nhạt nhưng Cam Mật không hiểu sao lại nghe thấy được một chút ý trêu đùa mơ hồ ẩn chứa trong đó.
Không nói thì không nói.
Cam Mật cô chính là hạng nhất!
Cô gái nhỏ nghĩ như vậy, một khắc sau khi cho rằng anh sẽ không trả lời.
Tống Mộ Chi đột nhiên lên tiếng.
“Không phải là tác động cho em.” Anh ngẩng đầu lên từ văn kiện, làn da trắng lạnh được mạ thêm một tầng cảm xúc mông lung: “Chỉ để phòng lỡ như.”
---
Lúc trở về họa xã Cam Mật còn đang suy nghĩ câu nói đó của Tống Mộ Chi.
Sau đó khi cô cuối cùng cũng rề rà đến lầu dưới thì đột nhiên tỉnh ngộ.
Để phòng lỡ như để phòng lỡ như.
Đây không phải là biến tướng của ý đi cửa sau sao!
Thế nhưng câu nói này lại do loại người như anh nói ra.
Khiến cho người ta trong khi chất vấn lại có cảm giác giống như có thể không hiểu sao mà tin phục.
Cam Mật theo bản năng cuốn lấy đuôi tóc của mình, trong lúc vừa đi vừa nghỉ, cô đã đi đến trước cửa họa xã mà không biết.
Chị gái trước đó giống như mãnh hổ rời núi, cái bóng lóe lên một cái xuất hiện trước mặt cô: “Trời ơi cô nhóc đáng thương cuối cùng cũng về rồi, đều là lỗi của chị.”
“Vừa rồi Tống tổng bảo em đến văn phòng của anh ta, không cằn nhằn em chứ?”
Cam Mật còn chưa đáp lại thì một xã viên khác ở một bên đã cười trước: “Chút chuyện nhỏ như vậy, nào có cằn nhằn.”
Chị ấy dứt lời rồi nhìn về phía cô gái nhỏ: “Có điều Cam Mật à, Tống tổng tìm em đến văn phòng anh ta rốt cuộc là bởi vì chuyện gì vậy? Chẳng lẽ lại bởi vì em đứng hạng nhất vào xã, muốn chiếu cố nhiều hơn?”
Nếu như nói là chiếu cố.
Ngồi xe của Tống Mộ Chi về nhà… Có được tính không?
Cam Mật vội vàng lắc đầu, tiếp theo đó tóm chặt lấy hạng nhất vào xã mà xã viên nhắc đến, liên tục gật đầu: “Chỉ dặn dò đơn giản về một vài hạng mục chú ý.”
---
Xã viên vốn còn muốn hỏi cụ thể hơn, kết quả sau đó nói chuyện một chút là quên mất.
Tối hôm đó, bởi vì trong xã còn ở trong giai đoạn dọn dẹp, đoàn người dự định ra ngoài cùng nhau ăn cơm.
Kết quả còn chưa quyết định ăn ở đâu.
Xã trưởng xua tay nói trợ lý Từ mời mọi người ăn cơm.
Mấy xã viên nhìn trợ lý Từ dẫn người tới phát cơm hộp, một trận reo hò.
Bầu không khí cũng theo đó mà trở nên tốt đẹp.
“Trợ lý Từ thật là tốt, mời chúng ta ăn cơm, còn đặt đồ ăn của Đỉnh Ký.”
Trợ lý Từ và nhân viên tự thân đi làm, nghe thấy lời này thì súc tích trả lời: “Không phải tôi, là Tống tổng thương mọi người vừa mới vào xã nên dặn dò xuống như vậy, chúng tôi chỉ là bên truyền đạt.”
“Vậy thì cũng rất tốt.”
“Mặc kệ là Tống tổng hay là trợ lý Từ, chúng tôi đều nhận tấm lòng rồi.”
Trong xã nói xong thì sau đó lại nghênh đón từng trận reo hò khua chiêng gõ trống.
Nói thẳng sau này muốn vì Tống thị mà cúc cung tận tụy, phát triển họa xã Như Di thành họa xã đỉnh cao trong giới.
Cam Mật ở trong này là người cuối cùng lấy được hộp cơm, trợ lý Từ nhìn về phía cô một cái, tiếp theo đó dùng hai tay trình lên.
Sau khi cô gái nhỏ nói cảm ơn thì đặt hộp trong tay.
Cũng không biết có phải là ảo giác hay không, hộp cơm của cô so với những người khác thì dường như dáng dấp hơi khác.
Có thêm một ngăn bí mật.
Cam Mật nhìn xung quanh, thấy mọi người đều đang nói cười vùi đầu ăn cơm, lông mi cong lên khẽ run rẩy.
Đưa mắt nhìn một lúc, phúc đến thì lòng cũng sáng ra, cô gảy cái nút của ngăn bí mật bên cạnh hộp cơm ra.
Quả nhiên, trong ngăn bí mật có cái gì đó.
Theo tiếng vang rất nhỏ của giấy đóng gói được vạch ra, Cam Mật rũ mắt nhìn qua.
Trong ngăn bí mật là một cây kẹo que mùi cam quýt mà cô thường hay ăn lẳng lặng nằm đó.