Bên trong họa xã Như Di tràn ngập mùi cơm nhàn nhạt, sau khi xã viên nói cảm ơn với trợ lý Từ thì đã sớm quay về vị trí làm việc của mình.
Lúc này xung quanh Cam Mật chỉ có hai ba người.
Trợ lý Từ và nhân viên thu túi lại, sau khi dặn dò một vài công việc dọn dẹp thì giống như là có điều phát giác, lại nhìn về phía cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau đó vô cùng tự nhiên mà đi tới, bắt chuyện với Cam Mật vài câu.
Vào lúc nói dăm ba câu sắp phải kết thúc chủ đề, trợ lý Từ rất có kinh nghiệm mà đè thấp giọng nói: “Tống tổng bảo cô buổi tối chờ anh ấy ở nhà để xe.”
Việc này không phải buổi chiều Tống Mộ Chi đã nói rồi sao.
Tại sao lại để trợ lý Từ dặn dò một lần?
Cô lại không dễ quên!
Kết quả một giây sau khi Cam Mật nghĩ như vậy, giọng nói nhẹ nhàng của trợ lý Từ truyền tới: “Tống tổng nói là sợ cô quên mất.”
Cảm thấy đã thông báo xong, lúc này trợ lý Từ mới thẳng người dậy, nâng cao âm điệu: “Cam tiểu thư, dùng cơm vui vẻ.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“...”
Đợi sau khi người đi rồi, Cam Mật ngồi xuống vị trí làm việc của mình, lại đưa mắt nhìn hộp cơm trong tay.
Động tác của cô gái nhỏ dừng lại một chút, đảo mắt nhìn xung quanh mình một vòng, thấy không có ai nhìn về phía bên này, lúc này cô mới nâng tay lên lấy que kẹo vị cam quýt từ trong ngăn bí mật ra, sau đó cẩn thận nắm chặt, lấy thế nhanh như chớp đè ở dưới văn kiện.
Giống như một cơn gió, toàn bộ động tác đều nhanh mà cấp tốc.
Chỉ có mấy giây, thoáng qua là mất.
Rõ ràng bên cạnh cũng không có người chú ý tới cử động của cô nhưng trong lòng Cam Mật như nổi trống.
Trong lúc nhảy nhót bành trướng, giống như có nước đường đậm đặc được kéo sợi ra, bốn phương tám hướng mà khuếch tán ra xung quanh mình.
---
Một ngày rất nhanh đã kết thúc.
Cam Mật bị xã trưởng túm qua đi miêu tả logo của họa xã Như Di, cô đại khái đã cấu tứ lối suy nghĩ được một nửa, nộp lên năm sáu bản thảo liên quan, trực tiếp hù dọa cho xã trưởng sửng sốt, nói người trẻ tuổi chính là có nhiều trí tưởng tượng.
Những người trong xã đều không lái xe, tự mình quẹt thẻ về nhà, trong thang máy ở bên ngoài xã đã sớm mỗi người đi một ngả.
Bởi vì Cam Mật nhỏ tuổi nhất, có chị gái tốt bụng hỏi cô về thế nào thì bị Cam Mật cản lại: “Nhà em gần Tống thị, không cần lo lắng.”
Như vậy thì một đám xã viên mới xem như là yên tâm.
Trước khi đi còn dặn dò cô nếu như gặp chuyện gì thì nhớ gọi điện thoại.
Cam Mật đáp lời hoàn chỉnh, bỏ laptop vào trong túi xách, từ trong thang máy đi thẳng tới gara ở tầng ngầm.
Nhà để xe dưới hầm của Tống thị vắng vẻ rộng rãi, trong bóng đêm lui tới mênh mông là những chiếc xe với đủ loại xe kiểu dáng đường nén trôi chảy lẳng lặng đậu lại.
Làn gió mùa thu thổi vào từ lối ra, sau khi ung dung lãnh đạm chui vào quần áo thì đâm thẳng đến mức xương tủy đều lạnh lẽo.
Cam Mật mặc ít, vừa suy nghĩ về que kẹo của hôm nay vừa đi tìm xe của Tống Mộ Chi, ngay cả việc mình không tự chủ được mà khẽ run lên cũng không nhận ra.
Cô gái nhỏ thả chậm tốc độ, cho đến khi một tiếng còi chậm mà nặng nề từ chếch bên cạnh truyền đến.
Một tiếng “Tích ---” làm cho cô thuận theo tiếng nhìn qua.
Cam Mật đảo mắt nhìn kỹ, xác nhận tấm biển số xe quen thuộc thì vội vàng chạy bước nhỏ tới.
Đang lúc cô dừng trước xe, do dự xem rốt cuộc nên ngồi trước hay là ngồi sau thì Tống Mộ Chi chậm rãi quay cửa xe của ghế phụ xuống: “Ngồi phía trước.”
“... Anh Mộ Chi.” Sau khi Cam Mật ngồi lên xe thì thấp giọng gọi anh một tiếng.
Giọng nói hơi nhẹ lộ ra chút mềm mại, mang theo một chút khẽ run vì bị đông lạnh không dễ nhận ra.
Lại bởi vì hành động đóng cửa xe, cuốn theo cả gió thu ngoài xe vào.
Tống Mộ Chi cảm nhận được, trầm ngâm nhìn qua một cái.
Cô gái nhỏ mặc chiếc áo lông dê kiểu mỏng, bông vải màu trắng sữa dán vào nơi chập trùng tinh tế, váy ngắn chỉ che đến đầu gối, phần lớn đôi chân nhỏ nhắn trắng như tuyết lộ ra bên ngoài.
Sau khi lên xe cô còn xoa đôi tay nhỏ.
Ngón tay dài của Tống Mộ Chi ấn mở máy điều hòa nhiệt độ của xe: “Đều đến mùa thu rồi mà em mặc ít như vậy, không sợ lạnh?”
“Em đây còn gọi là ít?!” Cam Mật bị lời của anh làm cho kinh ngạc đến ngây người, lập tức nhỏ giọng phản bác: “Em mặc thế này vẫn tính là nhiều, có vài người đến mùa đông còn mặc ít hơn cả em.”
Lúc này mới đầu thu mà cô đã mặc áo len, đã là sự nhượng bộ cuối cùng của một số lượng không nhiều các cô gái rồi.
Mà bàn đến nguyên do quan trọng nhất vẫn là bởi vì mấy ngày gần đây Ngân Thành nghênh đón mùa lá rụng xào xạc, nếu như cô mặc ít, Lương Âm Uyển và thím Trần chắc chắn sẽ lải nhải rất lâu.
Cam Mật không muốn bị nói mãi.
Ánh mắt Tống Mộ Chi lướt qua từ trên xuống dưới, từ đoạn eo mềm được ôm sát vào nhỏ nhắn đến chỗ đầu gối xinh đẹp.
Trong cổ họng khẽ động, anh dời đi ánh mắt sâu tối.
Cuối cùng trước khi lái xe, anh vẫn lấy ra tấm thảm trong xe đưa cho cô.
Trong khoang xe lúc này đã dễ chịu ấm áp hơn trong hầm không ít.
Mặc dù Tống Mộ Chi không nhắc đến đề tài có lạnh hay không này nhưng động tác lại không hề có chút qua loa.
Ngay trong lúc Cam Mật không hiểu ra sao thì lại nghe anh bổ sung: “Vẫn là đắp lên đi.”
“...”
Lúc xe chậm rãi rời khỏi nhà để xe dưới tầng hầm, chân của Cam Mật vốn có chút lạnh vào mùa thu, khi cảm nhận được tấm thảm mềm mại thì rất nhanh đã được ủ ấm hơn rất nhiều.
“Cơm tối hôm nay em đã ăn đàng hoàng chưa?”
“Đây không phải là đương nhiên sao…” Sau khi Cam Mật không tập trung đáp lời thì theo cái từ cơm tối này, sợi dây tối tăm trong lòng chậm rãi khuếch tán ra: “Đúng rồi anh Mộ Chi… cái que kẹo kia, là anh muốn em ăn?”
Tống Mộ Chi nghe xong thì không quay đầu, dùng giọng mũi đáp một tiếng.
Không có hỏi thăm, cũng không có sự nghi hoặc khi bị hỏi.
Cho nên… chính là ý anh tặng.
Tiện thể để trợ lý Từ đưa cho cô lúc phát cơm hộp.
Trong lòng cô gái nhỏ lặng lẽ đọc thầm sự thật này, đầu ngón tay lại vô thức vặn lại ở nơi Tống Mộ Chi không nhìn thấy.
Cam Mật cố gắng duy trì sự ổn định trong giọng nói của mình, cô nhướng mày hỏi anh: “Vậy… sao anh biết em thích ăn nhãn hiệu đó?”
Sau khi hỏi xong thì đúng lúc gặp đèn đỏ ở cột đèn giao thông.
Hai tay của Tống Mộ Chi khoác lên vô lăng, anh quay người nhìn về phía cô.
Mặt mày của anh ngâm trong bóng tối nhưng vẫn đang rạng rỡ phát ra ánh sáng.
“Có phải em đã quên mất một việc không?” Ánh mắt của Tống Mộ Chi rơi trên khuôn mặt cô: “Từ nhỏ em đã thích ăn cái này.”
Bên tai Cam Mật hơi nóng lên, sau đó không biết nhớ ra cái gì đó, giọng điệu của cô mang theo một chút mâu thuẫn: “... Em còn tưởng rằng anh đã sớm quên rồi.”
Ánh mắt của Tống Mộ Chi khóa cô lại, giọng điệu hơi trầm xuống: “Đây chẳng qua là do em nghĩ.”
Trong đầu chậm rãi lướt qua dáng vẻ vô lại của Cam Mật lởn vởn ở trong đám người lúc cô còn học cấp 2, giọng điệu của anh nhẹ nhàng chậm chạp: “Còn nhớ rõ trước kia của em không, lúc lên cấp 2 em vẫn luôn kiên định trên thế giới này có siêu nhân.”
Cam Mật không nghĩ tới Tống Mộ Chi còn có thể nhắc lại chuyện xưa: “Đó là trước kia!”
“Bây giờ em đã sớm không cho là như vậy nữa.” Giọng nói của cô gái nhỏ hơi lên cao, giống như là muốn cắt ngang thứ gì đó, lại giống như muốn chứng minh điều gì, cô nhấn mạnh bổ sung: “Superman không hề vạn năng chút nào.”
“Ừm.” Tống Mộ Chi đáp lại, giống như bị chọc cười: “Anh ta chỉ cứu vớt thế giới, cũng không phải là Doraemon, đương nhiên là không vạn năng.”
“Anh không hiểu…” Cô gái nhỏ nhẹ giọng ấp úng, dùng giọng hơi đáp lại, chỉ để cho bản thân nghe thấy, giọng điệu rất nhanh đã tan trong không khí.
Nhưng lập tức, bởi vì chủ đề này mà không biết Cam Mật đã nắm bắt được cái gì: “Đợi đã.”
Cô mang vẻ mặt tìm tòi mà nhìn anh: “Anh Mộ Chi, anh thế mà còn biết Doraemon?”
“...”
Tống Mộ Chi quay đầu lại lái xe, đường nét ở mặt bên được làm nổi bật đến mức thờ ơ lạnh nhạt.
Khoang xe một lần nữa im lặng.
Trực giác của Cam Mật cảm thấy mình giống như đã hỏi sai chủ đề, lúc lần nữa nhìn lén về phía Tống Mộ Chi thì chỉ kịp nhìn thấy khóe miệng mím thẳng của anh.
Không phải chứ.
Cô gái nhỏ liếc trộm một cái, liếc trộm hai cái.
Sau đó, lại liếc trộm một cái.
Vốn tưởng rằng thần không biết quỷ không hay, kết quả là bị Tống Mộ Chi nhanh chóng tóm được.
“Cam Mật, trong lòng em rốt cuộc anh có hình tượng gig?”
Đương nhiên anh biết Doraemon là cái gì.
“Em…”
Cô chỉ là đột nhiên nghĩ tới, lời nói chưa đi qua não thì cứ như vậy mà trực tiếp nói ra mà thôi.
Lông mi của cô chớp dữ dội, giọng nói mang theo chút an ủi nhẹ nhàng và lấy lòng: “Em cũng có mang theo, ăn không hết, anh cũng lấy ăn một que?”
---
Vào giờ này đại viện lờ mờ lộ ra chút ánh sáng ấm áp trong nhà.
Nhưng bởi vì mùa thu trời mưa liên miên, cây anh đào bị đập đến mức vô cùng đìu hiu, lá cây bị ngâm nổi nấm mốc, ngược lại cùng tảng đá xanh hai bên làm tôn lên lẫn nhau.
Sau khi cô gái nhỏ cởi tấm thảm, sợ anh từ chối, cô cương quyết đưa kẹo qua.
Kết quả đầu ngón tay trắng mềm chạm vào hổ khẩu* hơi nhô lên của anh, rung động dữ dội, sau đó cô hoảng hốt xuống xe, chạy thẳng về phía Cam trạch.
*Hổ khẩu: Kẽ giữa ngón tay cái và ngón tay trỏ.
Tống Mộ Chi cứ như thế nhìn qua bóng lưng của cô, từ trong sân đến trước nhà, cuối cùng lại co lại thành một chấm nhỏ.
Anh đậu xe, sau khi cởi áo khoác ra để trên khuỷu tay, sau khi đi vào huyền quan, anh không đi vào bên trong nữa.
Chỉ cúi đầu thu con ngươi, rũ mắt nhìn cây kẹo qua mà anh vân vê trong trong.
Phía trên đó mơ hồ còn hiện ra mùi hương trên người cô.
Vừa rồi trong khoang xe, hơi thở khẽ ha một tiếng của cô đều mang theo mùi thơm ngọt mềm mại, lúc nhìn qua anh, đôi mắt giống như được đầm hồ trong trẻo cọ rửa.
Hiện ra ánh sáng ướt át.
Đầu ngón tay của Tống Mộ Chi khẽ xoay que kẹo này, còn chưa ở đây quá lâu, bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng gọi: “Mộ Chi?”
Tới theo bóng dáng này là một cái bóng đập vào trước mắt.
Tống Mộ Chi ngước mắt, nhìn thấy người kia: “Ông nội ông gọi con?”
“Không gọi con thì gọi ai?” Ông Tống nhìn về phía anh: “Về mà không nói tiếng nào đứng đó làm gì? Lén lén lút lút, ông còn tưởng là trộm vào!”
Thu lại que kẹo vào trong túi áo khoác, Tống Mộ Chi “Vâng” một tiếng: “Con vừa tới không lâu.”
Bên ngoài trời mưa, hôm nay tương đối lạnh, trên lầu bảo dì mở sàn sưởi cho con.”
Tống Mộ Chi gật đầu rồi đến phòng ông Tống chào bà nội Tống một tiếng rồi mới lên lầu.
Vừa bước vào phòng, từ trên ban công đã nghe được tiếng vang của Cam trạch sát vách truyền tới.
Âm thanh vốn từ lầu một bên kia truyền tới, cực kỳ náo nhiệt.
Chiều cao tầng lầu của hai tòa nhà kiểu Tây không giống nhau, phòng của Tống Mộ Chi vừa vặn ở phía trên phòng khách của Cam trạch, ở phía dưới phòng Cam Mật.
Bình thường nếu như cửa sổ thủy tinh bên hông Cam trạch không đóng thì có thể nhìn thấy người và cảnh trong nhà.
Giống như bây giờ, hình ảnh Cam trạch vui vẻ hòa thuận cứ như vậy thông qua cách thức âm thanh, chậm rãi truyền đến trước mặt anh.
“Em đến Tống thị thực tập cũng không nói với người nhà?”
“Cam Tiểu Mật, còn chưa nói em, em đỏ mặt cái gì?”
“Anh tư, em không muốn để ý đến anh, hôm nay em chỉ nói với anh ba tốt nhất thế giới.”
“Ai mà thèm? Được, em và lão tam tốt, lão tam hũ nút, có thể mang về cho em nhiều đồ ăn ngon như vậy?”
“Cam Ngân Hợp, đừng bắt nạt em gái con.”
“Bảo bối sao hôm nay con lại về thế? Hình như cũng không bị ướt, có cần nấu chút canh gừng cho con không?”
Sau những tiếng đứt quãng là giọng điệu thể hiện rõ sự lười biếng của Cam Mật cất cao: “Con ăn cơm tối no quá, con phải lên lầu đây!”
Tống Mộ Chi nghe đến đây, bước đi dưới chân hướng về phía chỗ ban công.
Quả nhiên, mấy phút sau, căn phòng chếch phía trên ban công của anh chợt sáng đèn.
Ban công bị màn cửa che kín.
Nhưng vẫn có thể mơ hồ lộ ra một chút bóng dáng của cô gái nhỏ, nhất cử nhất động, chợt xa chợt gần.
Tống Mộ Chi không bật đèn, lúc ánh mắt đặt ở phía trên đó thì hai tay cũng đặt bên lan can điêu khắc của ban công.
Trong buổi đêm mùa thu sâu thẳm như vậy, chút tình cảm nào đó nhẫn nhịn được nhưng lại không thể không tóe lên nhiều lần, toàn bộ đều bị ánh sáng nơi ban công kia thẩm thấu qua chiếu đến mức không có chỗ lẩn trốn.
Anh không biết đã đứng ở đó bao lâu, sau đó mới chậm rãi rảo bước đi vào phòng.
---
Ngày hôm sau lúc đến họa xã Như Di quẹt thẻ thực tập, Cam Mật còn chưa dặn dò chú Lâm thì đã bị Cam Ngân Hợp lưu loát túm lên xe của anh.
Cam Ngân Hợp nói là muốn đưa cô đi.
Nhưng địa điểm đưa đến là --- Tống thị, lại làm cho trong lòng anh có cảm giác là lạ.
Thế nhưng anh lại không thể miêu tả cụ thể được.
Thế là giọng điệu của anh khi mở miệng không được tính là quá tốt: “Em đi Tống thị thực tập mà sao trước đó cũng không nói với anh một tiếng?”
Cam Mật không sợ anh: “Vậy anh gần đây vẫn luôn ở trong quán bar không đưa em đi cũng không nói với em một tiếng!”
“Cái này có thể giống nhau sao?” Cam Ngân Hợp nhướng mày, rất khinh thường.
Cô gái nhỏ tức tối: “Dù sao em cảm thấy họa xã đó thích hợp nên em mới đi, cơ hội mà em tự giành được, lại nói, bây giờ không phải anh biết rồi sao?”
“Cái gì gọi là bây giờ anh biết rồi? Em đây gọi là tiền trảm hậu tấu!”
Cam Mật bị giọng điệu đột nhiên xuất hiện của Cam Ngân Hợp làm cho có chút nhức đầu, cô từ trên xuống dưới nghi ngờ liếc nhìn anh một cái: “Em không rõ, em đi Tống thị thực tập thì anh nổi nóng kinh vậy làm gì?”
“Anh…”
Cam Ngân Hợp khó khăn tung ra một từ, nhưng lại nhanh chóng bị kẹt lại.
Anh cũng không biết lửa giận không tên của anh từ đâu ra.
Nhưng lại không thể nói rõ với Cam Mật, nếu không cô còn không phải chỉ vào mũi anh chế giễu à.
Nói dăm ba câu đuổi Cam Ngân Hợp đi, trước khi đi vào xã, Cam Mật thoáng chỉnh đốn tâm tình của mình, còn chưa nhảy nhót chào hỏi với mỗi một xã viên xong thì đã bị xã trưởng gọi đi.
“Cam Mật, em đến đúng lúc, em đến văn phòng của Tống tổng lấy văn kiện đi.”
Cam Mật theo bản năng gật đầu đồng ý, ngay sau đó thì lại phản ứng lại là cái gì, lúc này cô dùng đầu ngón tay chỉ vào mình: “Xác định là em?”
Xã trưởng vùi đầu vào trước bàn, cũng không ngẩng đầu lên: “Ừm, dù sao thì không phải trước đó em cũng đã bị gọi đến đó sao, chắc chắn là biết đường đi, anh bên này không đi được.”
“...”
Cái đó quả thật là rất biết đường.
Cam Mật làm việc gì thì hành động đều nhanh, sau khi xác nhận thì sẽ làm ngay.
Cũng coi như là di chứng của việc chạy khắp nơi vào kỳ nghỉ hè trước đó.
Cô không trì hoãn, quen việc dễ làm mà đi đến tầng cao nhất, hai trợ lý nhìn thấy là cô thì không chút do dự mà thả cho đi.
Làm cho mấy nhân viên vừa mới ở trong văn phòng báo cáo công việc xong đi ngang qua đều liên tục ném ánh mắt về phía Cam Mật.
Thế mà lại suôn sẻ như vậy?
Cam Mật không bận tâm đến người khác, sau khi một lần nữa đi vào văn phòng của Tống Mộ Chi, cô mở miệng hỏi thăm văn kiện mà trong xã cần để ở đâu?
Tống Mộ Chi nhìn thấy cô, ánh mắt chỉ dừng lại một giây, anh cũng không kinh ngạc: “Văn kiện còn phải tiến hành đóng dấu, ở bên chỗ trợ lý Từ, có thể là còn cần chút thời gian, em chờ trước đã.”
“Ồ…”
Thấy cô gái nhỏ đồng ý, thật sự là dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời chờ đợi, Tống Mộ Chi đẩy gọng kính viền vàng trên mũi: “Nếu như chờ chán rồi thì em cứ đi dạo xung quanh.”
“Thật sao?” Cam Mật thật sự thuộc kiểu ngoài văn phòng và trong văn phòng là hai người hoàn toàn khác biệt.
Dù sao chỗ này cũng không có ai nhìn thấy, cô lại cực kỳ quen thuộc nơi này, lúc ngồi đợi thì còn không bằng đi dạo: “Đồ ở chỗ anh em đều có thể lật xem?”
“Tùy em.” Tống Mộ Chi nói.
Cam Mật thấy anh lại tiếp tục vùi đầu vào trong công việc, cô hướng về phía phòng tiếp khách đảo quanh, sau khi vân vê tấm bình phong ngăn cách thì cô gần như đã sờ soạng hết phòng làm việc này của Tống Mộ Chi.
Ở đây anh vậy mà còn bổ sung thêm hai phòng nghỉ ngơi, ở tầng cao nhất tấc đất tấc vàng như vậy, thật đúng là đủ xa xỉ.
Cô gái nhỏ đi quanh bốn phía xong thì lại đi tới bên cạnh bàn làm việc của anh.
Bàn làm việc của Tống Mộ Chi to như vậy, ngoại trừ đồ dùng làm việc thiết yếu và máy tính thì còn đủ để chứa hai người, chính là sóng vai nằm cũng dư dài, làm gì cũng có thể bày ra được.
Nghĩ như vậy, sau khi Cam Mật đi qua bên cạnh bàn thì đi loanh quanh chuẩn bị lại hướng ra bên ngoài.
Đúng vào lúc này, chân của cô không biết là bị ngăn kéo nào chưa được đẩy vào hết cản trở.
Cơn đau giống như bị cắt phải bỗng nhiên đánh tới, sau khi cô nhỏ giọng kêu một tiếng thì trực tiếp cắm về phía mặt đất bên cạnh.
Tống Mộ Chi vốn đã biết cô gái nhỏ loanh quanh ở chỗ này, giờ phút này tay mắt lanh lẹ, cánh tay dài duỗi ra nhanh chóng vớt lấy người.
Cam Mật cảm nhận được eo bị ôm lấy, trong lúc cả người đều hướng về phía mặt đất thì lực chấn động như thế giống như mang theo vòng siết lại, bỗng nhiên đánh tới khiến cô trong lúc nghiêng về phía sau đã trực tiếp ngã vào trong lồng ngực ấm áp.
Cô bị ép dựa vào bên cạnh, trong lúc bối rối của bàn tay vớt người theo bản năng, cô trực tiếp ngồi lên đùi Tống Mộ Chi.
Cảnh tượng như vậy đột nhiên xảy ra bất ngờ, trong lúc hơi thở đan xen quấn lấy nhau, trước mặt và trong lòng cô đều tràn ngập mùi hương dễ ngửi của trà thơm trên người anh.
Trong khi khẽ run, trong cổ họng Cam Mật phát ra tiếng hừ nhỏ xíu, cô hoảng hốt nâng mắt lên, chỉ kịp nhìn thấy vạt áo bị cô vò nhăn của Tống Mộ Chi.
Đúng lúc này, bên ngoài phòng làm việc truyền đến tiếng của trợ lý Từ: “Xin chờ một chút, bên trong còn có người.”
“Có người? Bên trong đang họp?”
“... Cũng không phải.”
“Vậy tại sao không thể đi vào?”
“Anh hiện tại chỉ sợ không tiện.”
“Sao lại không tiện? Tống Mộ Chi lại không giấu phụ nữ ở trong đó.”
Giọng nói này rất quen thuộc, nhưng trong thời điểm này nào có chỗ cho người ta nghĩ kỹ, trong cơn hoảng loạn căng thẳng như vậy, cô gái nhỏ muốn nói với Tống Mộ Chi là đừng để cho người kia đi vào, kết quả là cổ họng giống như đã ở trong sa mạc, sấy khô thành khói, bất kể như thế nào cũng không phát ra được âm thanh.
Mà cũng chính là tuân theo nguyên lý dục tốc bất đạt, sau khi cô thoáng động lung tung thì lại càng thêm nặng nề có lực mà đè ép trên đùi Tống Mộ Chi, hô hấp đến từ bên trên cũng theo đó mà dừng lại nửa nhịp.
Tống Mộ Chi vừa muốn đè cô lại mở miệng, trước sau chưa tới mấy giây, chỉ là chuyện trong nháy mắt, cửa phòng làm việc bị đẩy ra một cách nặng nề ---
Người vừa rồi ở bên ngoài nhất định phải đi vào sau khi xua tay bảo hai trợ lý rời đi thì xoay người đi vào theo cánh cửa nửa mở, kết quả trong khoảnh khắc vừa ngước mắt thì lại hiếm thấy mà sững sờ tại chỗ.
Cảnh tượng vẫn được tính là hoạt sắc sinh hương thế này khó có thể thấy được một lần.
Sau khi thân hình của Thiên Tùy đúng lúc dừng lại là biểu cảm trên mặt hiện rõ sự chế nhạo, ánh mắt của anh ta rơi trên hai khuôn mặt đều rất quen thuộc, giọng điệu mập mờ không thôi: “Ồ, thật đúng là giấu phụ nữ này.”
(Chương sau tốn MP nhé)