Ban công bên cạnh vốn đen kịt vào lúc này giống như màn sân khấu bao phủ, dáng vẻ trước đó biểu diễn ra cho cô thấy chỉ là một góc của núi băng.
Người bị che giấu trong bóng tối cứ như vậy mà dần dần đáp phá bóng đêm, rạch mở tất cả, bước về phía cô.
Ban công hai bên gần sát nhau, chỗ ở giữa liên kết nhau không cao lắm, chỉ có tác dụng chắn gió và che đậy tượng trưng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chân dài của Tống Mộ Chi bước một chút, cứ như vậy mà dễ dàng đạp qua.
Sự nhanh chóng lại không có nguyên do như vậy…
Cam Mật gần như cho rằng mình hoa mắt.
Cô gái nhỏ không lo được đến cái điện thoại mà mình nắm chặt, vội vàng xoa mí mắt của mình.
Mà theo một tiếng rơi xuống đất khẽ vang lên, cộng thêm anh bước từng bước chậm rãi tới gần, gió trên ban công chen chúc qua khe hở như vậy mà đến, thổi phù phù lướt qua mặt.
Sau khi Cam Mật bị gió thổi làm cho tỉnh táo lại thì theo động tác nhảy qua của anh, cô chậm rãi lùi về sau.
Cuối cùng trực tiếp bị chặn trong góc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thân hình anh cao lớn, một tay chống vào bên tường, gần như tạo ra một mảnh trời đất nhỏ, cuốn cô gái nhỏ vào trong đó.
“Lại là người trước kia?”
Anh chủ động lên tiếng nhưng Cam Mật vẫn còn hãm trong tình huống ban công của Tống Mộ Chi vừa rồi còn tối đen, không có cách nào dứt ra được.
Cô gái nhỏ tự mình âu sầu, ban công bên cạnh không phải là không có người sao!!
Tống Mộ Chi không bật đèn thì thôi.
Anh làm sao mà xuất hiện, còn giống như mũi tên mà… bay tới?
Cam Mật bất chấp anh đã nói cái gì, trong giọng nói của cô tràn đầy sự kinh ngạc: “Anh Mộ Chi, anh cứ như vậy mà tới?”
“Ừm.” Anh gật đầu, không nói gì thêm nữa, sau khi cúi người tới gần thì lúc này tự mình khẳng định: “Vẫn là người trước kia.”
Không đợi Cam Mật đáp lại, cánh tay dài chống bên tường của Tống Mộ Chi hơi cong lại, thân thể cao lớn càng dán tới gần, giọng nói thuần phác tan ra giữa không trung, gãi cho bên tai người ta dâng lên cơn ngứa ngáy như mưa phùn.
“Em định trả lời anh ta thế nào?”
Một câu chất vấn trước đó ngược lại biến thành cái khác, Cam Mật trằn trọc trong những vấn đề đáp không xuể: “... Anh nói Lâm sư huynh?”
Dừng lại một chút, cô bỗng nhiên vỡ lẽ: “Vừa rồi anh nghe lén em!”
Nhưng Tống Mộ Chi là ai, cho dù bị vạch trần ngay trước mặt thì cũng không có tự giác bởi vì nghe lén người ta mà nói một tiếng xin lỗi.
Anh rũ mắt xuống, ngoại trừ liếc nhìn cô thì trong ánh mắt còn mang theo một chút ý gần như là dò xét.
Đôi mắt đen lúng liếng của cô gái nhỏ phát sáng, cần cổ trắng mềm đã hiện ra xu thế đỏ lên.
Cô nắm chặt điện thoại, đầu ngón tay xinh xắn cào rồi lại gãi trên vỏ điện thoại.
Rõ ràng là một tầng lớn như thế, cô lại cùng Tống Mộ Chi co lại trong một góc ban công nhỏ như vậy.
“Anh đã giúp em tìm bốn quyển còn lại của Lâm thị tuyển tập.”
“... Cho nên?”
“Cho nên một quyển cuối cùng, cũng có lẽ vẫn là anh tìm cho em.”
“...”
Ồ… Từng thấy người để người khác giúp đỡ chứ chưa thấy ai chủ động muốn giúp người ta.
Cho nên chuyện như vậy cũng có thể bị anh nói đến mức giống như rất có lý, bày ra tư thế ông lớn.
Cam Mật nắm chặt điện thoại, bị hơi thở của anh vây tới làm cho giống như uống say, hình ảnh trong đầu đan xen vào nhau.
Một hồi thì thoáng hiện lên hình ảnh lúc trước, một hồi lại lóe lên anh ở trước mắt.
“Em không có đồng ý với anh ấy…” Cô gái nhỏ giống như cố lấy can đảm, chiếc cổ vốn rũ xuống như thiên nga tạo ra đường xong xinh đẹp, cô nâng hàng lông mi dài lên nhìn anh một cái, đôi mắt ánh nước khẽ chớp chớp, cô giống như đang nhấn mạnh, giọng điệu rất nghiêm túc: “... Em vốn dĩ không muốn đồng ý với anh ấy.”
Dứt lời, cô gái nhỏ giống như hiến vật quý mà đưa điện thoại tới trước mắt Tống Mộ Chi.
Tống Mộ Chi rũ mắt nhìn qua, giao diện trên màn hình điện thoại biểu hiện ra khung chat của cô với đối phương.
Ghi chú là --- [Lâm Thư Diệc Lâm sư huynh].
Trong nội dung trò chuyện không có gì ngoài mấy tin nhắn thoại mà đối phương gửi đến, lời hồi âm của Cam Mật vẫn chưa được gửi đi, đang lẳng lặng nằm trong khung gõ chữ.
Cứ bệ vệ như vậy mà hiện ra trước mặt anh.
Trên đó viết là ---
“Cảm ơn Lâm sư huynh, nơi thực tập của em quả thật đã được xác định rồi, chuyện sau đó thì vẫn không chắc, em cân nhắc trước đã, về phần chuyện tập tranh Lâm thị tuyển tập thì đã có người tìm giúp em rồi, không cần phiền phức đâu!”
Sau khi Cam Mật dừng lại mấy giây thì lại thu hồi điện thoại lại, giọng nói trầm xuống: “Đây không phải là có anh tìm giúp em rồi sao.”
---
Tống Mộ Chi rất nhanh đã rời đi, còn dặn dò cô buổi tối khóa cửa kỹ.
“...”
Một người nhảy qua ban công là anh dặn dò cô khóa cửa kỹ?
Cam Mật hãy còn nghĩ đến, cuối cùng cũng mang theo một chút nghĩ lại mà sợ.
Sua khi bước vào phòng, cô lại đi quay lại mấy bước, nhanh chóng khóa kỹ cửa ban công.
Lúc bước vào phòng tắm, Cam Mật dùng hai tay nâng mặt, alij tiếp tục dùng mu bàn tay dán lên đó.
Khuôn mặt bị cô xoa đến mức đỏ bừng.
Không biết nghĩ đến cái gì, cô cầm cổ áo của mình lên ngửi một chút.
Quả nhiên.
Trên đó còn lưu lại mùi hương dễ ngửi trên người Tống Mộ Chi.
“...”
Hỏi thì hỏi đi!
Cách gần như vậy làm gì!
Cô là người rất có nguyên tắc đó được không, đã tiếp nhận sự giúp đỡ rồi thì sao còn có thể đi đồng ý với người khác chứ…
Nhưng điều không thể đoán trước là.
Tống Mộ Chi thế mà lại từ ban công bên kia nhảy qua như vậy.
Trong buổi tối thế này, anh không bật đèn, cứ lẳng lặng ẩn nấp trong bóng đêm như vậy.
Anh đang nghĩ thầm cái gì vậy?
Có lẽ là buổi tối như vậy mang theo chút tính phim ảnh, trong toàn bộ quá trình rửa mặt cô gái nhỏ đều đang nhớ lại tất cả những gì vừa mới xảy ra.
Đến lúc khi ngâm mình xong, ngồi lên chiếc giường mềm mại thì giống như xương cốt bị tan nát, làm thế nào cũng không bò dậy nổi.
Cô ở trên đệm giường lăn qua lăn lại, nửa nằm sấp vùi trong chăn, dùng trán giống như con gà mổ thóc, dùng sức nhấn nhấn.
Ngay sua đó, Cam Mật nằm ngửa ra, lẳng lặng nhìn chăm chú vào chiếc đèn thủy tinh không bật sáng.
Trong vẻ không chói mắt thế này, đèn thủy tinh vẫn chiết xạ ra ánh trăng nhàn nhạt.
Lúc hơi chớp lên thì cũng cố gắng kéo theo suy nghĩ không ngừng chạy xa của cô.
Khi bình tĩnh trở lại thì lời vừa rồi cô trả lời Lâm Diệc Thư một lần nữa nhận được lời đáp lại.
Lâm Diệc Thư Lâm sư huynh: “Không sao, sư huynh cũng chỉ hỏi em một chút thôi.”
Lâm Diệc Thư Lâm sư huynh: “Có điều em nói sẽ cân nhắc, anh còn rất vui vẻ, sau này có việc cần người hỗ trợ thì em cũng có thể tới tìm anh.”
Cam Mật nhìn qua lời hồi âm với giọng điệu thành khẩn của Lâm Diệc Thư, đột nhiên có chút xấu hổ.
Trên thực tế, câu trả lời vừa rồi của cô đã mang theo một chút lời khách sáo.
Cho nên cô đã cố ý che giấu một vài nội dung, ví dụ như sau khi tốt nghiệp cô không có ý định lệ thuộc vào bất cứ họa xã nào, cô muốn thành lập xã riêng cho mình.
Nhưng Lâm Diệc Thư rõ ràng đã nghe vào lời này rồi.
Cô gái nhỏ gãi đầu một cái, không nhiều lời vào đề tài này nữa, cô gửi đi mấy cái sticker mèo con.
Cam Mật vừa mới rời khỏi khung chat thì nhìn thấy Tống Mộ Chi gửi tới cho cô một tin nhắn.
Chi: “Sắp xếp ngày mai hẳn là trợ lý Từ cho em xem rồi nhỉ? Có thể không cần dậy quá sớm.”
Cam Cam: “Ồ T.T”
Sau khi Cam Mật đáp một tiếng thì nhìn qua ảnh đại diện của anh.
Cuối cùng không nhịn được, cô lại gõ lạch cạch bổ sung rồi gửi đi một câu.
“Có điều anh Mộ Chi à, em vẫn phải nói, lần sau anh vẫn là đừng nhảy qua ban công nữa, không an toàn lắm…”
Nhưng vừa gửi đi là Cam Mật đã hối hận rồi.
Có phải cô bị Tống Mộ Chi của mấy ngày trước làm lệch lạc rồi không?
Sao lại còn nghĩ tới lần sao chứ?!
Cô gái nhỏ vội vàng muốn thu hồi lại, kết quả trong lúc tay chân luống cuống, bàn tay vốn nhấn thu hồi lại nhấn vào nút xóa.
Câu nói này hoàn toàn biến mất khỏi khung chat bên cô.
Nhưng đây là đơn phương xóa bỏ… bên Tống Mộ Chi chắc chắn là nhìn thấy được!
Ánh mắt thiêu đốt của Cam Mật tựa như muốn đốt màn hình điện thoại ra một cái lỗ.
Có điều kỳ lạ là, hẳn là Tống Mộ Chi đã nhìn thấy mới đúng, nhưng anh không đáp lại câu này.
Chỉ là bỏ qua câu nói này mà trả lời cái khác.
Chi: “Thời gian không còn sớm nữa, mau ngủ đi.”
---
Tuy nói Cam Mật đồng ý sẽ ngủ nhưng làm thế nào cũng không ngủ được.
Đúng lúc giờ này Tống Ngải Thiên cũng còn thức, cuộc gọi video đột nhiên vang lên cuốn bay sạch một chút cơn buồn ngủ còn sót lại của cô.
Cam Mật uể oải từ chối cuộc gọi, đổi thành gõ chữ.
Cam Cam: “Lười nói chuyện, gõ chữ được không?”
Thiên kim vạn ngân: “???”
Thiên kim vạn ngân: “Cam Cam của chúng ta làm sao vậy, đều lười nói chuyện rồi?”
Cam Cam: “Không có gì, tớ còn muốn hỏi cậu đấy, gọi video cho tớ làm gì.”
Thiên kim vạn ngân: “Cậu còn hỏi tớ làm gì?”
Thiên kim vạn ngân: “Tớ mới biết cậu với anh tớ đi công tác rồi?”
Thiên kim vạn ngân: “Còn đến Tống thị thực tập, sao cậu không đến công ty của tớ?!”
Trước đó Cam Mật đã luôn miệng nhắc đến với Tống Ngải Thiên, đoán chừng cô ấy không nghiêm túc nghe nên cũng không để ý.
Cam Cam: “Chuyện đi thực tập tớ đã nói với cậu rồi, được lắm, bị tóm được rồi nhỉ Tống Ngải Thiên!”
Cam Mật đột nhiên cảm thấy toàn thân mình đều không mềm nhũn nữa, đầy máu phục sinh.
Lúc này đến lượt Tống Ngải Thiên nghẹn lời rồi.
Bên kia im lặng rất lâu mới nhắn tin tới.
Thiên kim vạn ngân: “Được rồi được rồi, hôn Tiểu Cam Cam của tớ một cái.”
Thiên kim vạn ngân: “Gần đây tớ bận việc, cậu cũng không phải không biết, tớ bởi vì chuyện công ty mà chạy đến Giang Nam một chuyến, bây giờ vẫn chưa về… Ôi không nhắc tới cái này.”
Sao lại không nhắc đến nữa?
Nói đến Giang Nam, Cam Mật vừa định nói đúng lúc, trong nhà có anh trai cũng đến đó, kết quả sau khi Tống Ngải Thiên dứt bỏ đề tài này thì thật sự tránh né, tin nhắn ngược lại truyền tới tinh tinh, trả lời không xuể.
Thiên kim vạn ngân: “Chờ một chút, nghĩ lại như vậy thì cậu giống tớ, cũng rất thảm đó.”
Thiên kim vạn ngân: “Cậu thực tập ở Tống thị thì cũng thôi, đi công tác lại đi theo anh tớ? Anh ấy ngay cả nữ trợ lý cũng không có, bây giờ xách một cô gái nhỏ là cậu qua đó, chắc chắn là hung dữ bóc lột rồi đúng không!”
Nhìn thấy câu cuối cùng kia, Cam Mật hút sâu một hơi, suýt chút nữa té ra khỏi đệm giường.
Hung dữ bóc lột?
Cô gái nhỏ tách đầu ngón tay ra.
Từ một mức độ nào đó mà nói thì hình như được tính là vậy, lại giống như không xem là thế.
---
Nói chung bởi vì có Tống Ngải Thiên làm bạn, chút cảm giác cô độc của Cam Mật khi ngủ một mình trong phòng bị đè ép xuống.
Suy nghĩ lộn xộn bị đuổi đi, cô híp mắt lại, hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau quả thật không cần dậy quá sớm.
Cam Mật nhân cơ hội như vậy, hiếm khi mà nằm lười trên giường.
Mấy ngày trước lúc thực tập ở họa xã Như Di, mỗi ngày quẹt thẻ cần đúng giờ.
Hoàn toàn không ngủ được thẳng giấc, chỉ có thể lười biếng vào buổi chiều.
Lúc này có thể nói là cơ hội tốt ngàn năm có một.
Còn hung dữ bóc lột.
Cam Mật chợt nhớ tới câu nói này, yên lặng ở trong lòng trả lời Tống Ngải Thiên.
Rõ ràng là hưởng thụ tươi sáng!
Nhưng lúc này người ta đang còn ở Giang Nam, không nghe được tiếng lòng xa xôi ở Phần Thành của cô.
Có điều cuối cùng cũng không thể lười đến chiều, buổi trưa sau khi Cam Mật kêu phục vụ bữa ăn thì biết được từ chỗ trợ lý Từ là đoàn đại biểu của đối phương đã đến khách sạn, lần lượt vào phòng.
Họa xã của đối phương là tổ chức phong cách cổ điển được thành lập vào thế kỷ trước ở Châu Âu.
Đoàn người trong xã bao gồm người trẻ tuổi và người lớn tuổi, tổng cộng có hai mươi người.
Là một đoàn đội nghệ thuật tương đối lớn mạnh còn có thực lực.
Bọn họ đến từ ngàn dặm xa xôi, sau khi bay từ Pháp đến Phần Thành, nghe nói còn du lịch vài ngày, lúc này mới đến gặp gỡ đoàn đội của Tống thị.
Lúc này xã viên của đối phương đều đang thu dọn hành lý, cho nên buổi đàm phán cụ thể được sắp xếp vào buổi tối.
Thời gian buổi chiều cứ bị trống ra như vậy, Cam Mật suýt nữa nhảy dựng lên.
Hóa ra lời trước đó xã trưởng nói đều đúng.
Đi công tác ở bên ngoài đâu thể nào cả ngày đều làm việc.
Những lúc nhàn hạ kia hoàn toàn đủ cho cô đi dạo trong khách sạn một phen.
Không nói đến cái khác, khách sạn sơn trang dưới trướng Hoa An Đình Thành đều cung cấp đầy đủ.
Cho dù ở bên cạnh có núi, xung quanh giống như cách một thế hệ nhưng ngược lại có nhiều cửa hàng ở bên trong.
Ngoại trừ các mục ăn uống vui chơi thì ngay cả cửa hàng trà nổi tiếng gần đây cũng có cửa hàng chuyên môn hợp tác mở ở bên trong.
Cam Mật cũng không nghĩ nhiều, sau khi tìm hiểu một phen, nghĩ đến trợ lý Từ và trợ lý Lý đều ở trong khách sạn nghỉ ngơi, cô cũng hoàn toàn có thể buông gánh nặng xuống, đi dạo xung quanh.
Có điều bàn tính của cô gái nhỏ tính toán rất hay, thế nhưng vừa ra khỏi cửa là đã gặp Thiên Tùy không biết đã đến lúc nào vào tối hôm qua.
Đối phương nhìn thấy cô thì kinh ngạc nâng cao giọng: “Đậu Hà Lan, cháu đây là muốn ra ngoài chơi?”
“Đúng… cháu chỉ tùy ý đi dạo một chút.”
Cô gái nhỏ đáp lời nhưng lại âm thầm lẩm bẩm.
Quả nhiên, ông cậu nhỏ này chính là đến phá hư chuyện của cô, hôm qua cô không nên ở trên xe lầm bầm về cậu ấy.
“Vậy thì đúng lúc, cậu và Mộ Chi muốn đi chơi bida, cháu cũng tới.”
“...”
“Không tiện lắm đâu.” Cam Mật không muốn tham dự đánh bóng gì đâu, kết quả lời từ chối còn chưa nhấn mạnh được mấy lần thì cửa phòng đối diện Thiên Tùy đã chậm rãi bị đẩy ra.
Tống Mộ Chi với thân thể như ngọc, bàn tay với khớp xương rõ ràng đặt trên tay nắm cửa gỗ trầm.
Anh đứng trên mặt thảm, ánh mắt giống như ra đa tự động quan sát, tìm kiếm hướng về phía cô.
Khóa cô lại giống như mỗi một lần của thường ngày: “Đều là người quen, không có người khác, sẽ không nhàm chán.”
Dừng lại một chút, Tống Mộ Chi lại tiếp tục mở miệng: “Thật sự không đi?”
“...”
Giờ phút này cô gái nhỏ giống như nhân bánh sủi cảo bị đánh gọng kìm, đi qua bên trái thì bên phải cản, đi qua bên phải thì bên trái chặn.
“Vậy được rồi.” Tình cảnh hai người thúc giục như vậy khiến cô quả thật không có cách nào từ chối được.
Sau đó còn có khoảng mấy ngày có thể tùy ý đi dạo, không vội vào một lúc này, Cam Mật ngẫm lại rồi vẫn đi theo.
Tòa nhà số một sớm đã được đặt trước dưới sự sắp xếp của trợ lý Từ.
Cho nên đi từ tầng cao nhất đến phòng trò chơi tập thể hình ở tầng dưới cũng chỉ là chuyện trong mấy phút.
Thiết bị nơi này đều đầy đủ, ánh đèn tối hơn một chút so với hành lang khách sạn sáng ngời.
Phía trên chỗ bida có đèn dài nằm ngang, mỗi một đèn đều tụ ánh sáng lại trên mặt bàn bida.
Thiên Tùy ngại ít người, sau khi dặn dò nhân viên khách sạn đưa rượu tới thì còn cố ý gọi trợ lý Từ và trợ lý Lý xuống cùng nhau chơi.
Cam Mật vốn giống như cái đuôi nhỏ, nhắm mắt theo đuôi đi theo sát hai người này.
Bây giờ đã đến nơi chơi bida, hai mắt cô sáng lên, cô chạy chậm đi vào, sờ bên này mò bên kia.
Nhắc đến bida, Cam Mật vốn bởi vì không biết chơi mà không có hứng thú.
Lúc này, cô đột nhiên sinh ra một chút cảm giác tò mò.
Nói tới bóng, thật ra Cam Mật biết rất nhiều, trước kia khi Cam Quý Đình lấy bóng kết bạn thì đều sẽ mang theo cô, mà từ nhỏ đến lớn, mấy người anh trai của cô cũng đều thích mang theo cô đi ra ngoài chơi.
Cho nên bóng chày, khúc khôn cầu, đánh golf các loại, cô đều biế chút ít, trong đó có môn cô am hiểu, cũng có môn cô không giỏi lắm.
Bida thì ngược lại chưa từng có ai đưa cô đi chơi.
Trước kia những nơi có xuất hiện bida phần lớn là ở quán bar, các loại câu lạc bộ lớn, hoặc là chỗ đàn ông tụ tập, Cam Ngân Hợp không muốn đưa cô đi, bản thân Cam Mật lại không quá muốn nên dần dà, thật sự chưa từng tiếp xúc.
“Em đi chọn cây cơ mình thích đi.” Sau khi Tống Mộ Chi dặn dò thì chân dài bước đi sang một bên.
Cam Mật vốn đang nghiêm túc chọn lựa, nghe thấy thì cũng chỉ tùy ý phụ họa theo.
Đợi đến khi cô lấy cây cơ xong thì Thiên Tùy đang cười gọi Tống Mộ Chi một tiếng: “Của con, cầm lấy.”
Hai người bọn họ ngược lại là phối hợp ăn ý, dáng vẻ rất có kinh nghiệm.
Tống Mộ Chi dễ dàng đón lấy cây cơ được ném tới, động tác thu cán nắm chặt lưu loát như nước chảy mây trôi.
Mà có lẽ bởi vì trận bida này không có người ngoài ở xung quanh nên hôm nay anh mang theo một chút tùy ý buông thả.
“Hai đứa các con tự mình chơi mấy ván trước đi, cậu đi ra ngoài giục rượu, Đậu Hà Lan thì đừng uống, gọi chút nước trái cây nhé.” Thiên Tùy nói xong thì nhìn thấy Cam Mật gật đầu, lúc bước ra bên ngoài lại hướng về phía Tống Mộ Chi nói: “Có điều hai trợ lý của con thật sự không được nha, sao vẫn chưa tới?”
Tống Mộ Chi nghe thấy không trả lời, mặt mày rũ xuống, anh nửa dựa vào bàn bida, bàn tay với khớp xương rõ ràng chậm rãi lau cây cơ, động tác giống như từng thước phim được thả chậm.
Bỗng dưng, giống như là cảm ứng được cái gì đó, Tống Mộ Chi nghiêng đầu nhìn về phía Cam Mật.
Cam Mật thấy anh như vậy thì hô hấp theo bản năng ngừng lại.
“Đứng ngây ngốc ở đó làm gì, tới đây.”
Cam Mật nghe anh nói như vậy thì giọng điệu hơi lên cao: “Không muốn qua đâu, em cũng không biết chơi bida.”
Cô không muốn tham gia vào trận bóng của những người này, chỉ muốn tự mình tìm tòi chơi.
“Không có bảo em chơi với tụi anh.” Tống Mộ Chi nói xong thì dứt khoát bước gần đến bàn bóng bên này: “Anh dạy cho em.”
Dứt lời, thấy cô gái nhỏ cầm cây cơ ra sức đâm vào bóng trên bàn, Tống Mộ Chi đi tới phía sau cô.
“Anh dạy thì có thể dạy được sao, thời gian ngắn như vậy…”
Cam Mật thẳng người lên, vừa mới quay lại thì đã vội vàng không kịp chuẩn bị mà rơi vào trong cái ôm của Tống Mộ Chi.
Hai người mặt đối mặt, cách nhau rất gần.
Cô gái nhỏ trong nháy mắt cứng lại.
Câu nói thời gian ngắn như vậy chắc chắn không dạy được cứ như vậy mà kẹt lại giữa chừng.
Vì phối hợp với cô, Tống Mộ Chi thoáng cong eo, một tay nắm chặt cây cơ nhấn cây cơ trên bàn bóng.
“Sao lại không dạy được?” Anh nhìn vào hai mắt cô: “Trước kia em trượt tuyết và nhảy dù đều do anh dạy, quên rồi à?”
Quên thì chưa quên, nhưng…
Hình ảnh trước kia bỗng nhiên tuôn trào, Cam Mật suy tư một lúc, vừa định giương cằm lên muốn nói là dạy thì dạy, dù sao cô cũng sẽ không bị thiệt thòi.
Kết quả là trong khoảnh khắc cô ngẩng đầu, khuôn mặt nhẹ nhàng hướng về phía trước một khoảng ngắn.
Mà ở một khoảng cách ngắn như vậy, đôi môi anh đào hơi vểnh lên, trực tiếp chạm đến…
Trong nhận thức của Cam Mật, cánh môi giống như xẹt qua trên khớp cây trúc hơi lạnh, cứng rắn, cũng không mềm, làm thế nào cũng không dễ chịu lắm.
Cô gái nhỏ đau đến mức khẽ xuýt xoa một tiếng, theo bản năng ngửa ra sau, trong lúc thoáng rời đi, lông mi khẽ run nâng lên.
Sau đó tầm mắt của cô trực tiếp cố định ở phía trước, cuối cùng cũng không thể dời đi nữa.
Cổ áo của Tống Mộ Chi hơi mở, trên xương quai xanh lưu loát hơi lồi lên dưới cổ hiện ra một chút ửng đỏ.
Chỗ, chỗ đó đều bị dính son môi của cô, lúc này đang bởi vì bị ấn vào mà thoáng lan ra.
Là vị trí trêu chọc, dễ thấy như vậy, kéo theo đó làm tôn lên một chút ý dục vọng không rõ.
Đôi mắt hạnh của cô gái nhỏ tràn đầy hơi nước vì thẹn thùng mà đến, cũng chậm rãi trợn tròn.
Môi của cô vừa rồi đã trực tiếp va vào trên xương quai xanh của Tống Mộ Chi.
(Chương sau tốn MP nhé)