Tôi đã ngâm trong bình mật từ nhỏ

Sirius còn dùng ánh mắt hóng hớt nhìn về phía hai người, giống như đang chờ đợi điều gì đó.
 
Sau khi tò mò, tiếng cười của ông cũng đẩy bầu không khí trong phòng bao lên đến điểm nóng.
 
Giờ phút này Tống Mộ Chi cuối cùng cũng thu lại ánh mắt từ chỗ Cam Mật, nhìn về phía Sirius, giữa hàng lông mày đọng lại ý cười nhàn nhạt: “Một việc ngoài ý muốn nhỏ.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nào ngờ câu trả lời như vậy của anh càng là bằng chứng cho một vài suy đoán.
 
Sirius vuốt hàm râu nửa mặt, gật đầu đáp lại, nụ cười nhẹ nhàng vừa rồi biến thành cười to, ông nâng ly rượu vang đỏ cách không khí cụng ly với Cam Mật một cái: “Nếu như là ngoài ý muốn, vậy cũng phải là  một loại tình cờ tương đối mỹ lệ nào đó?”
 
Cam Mật đột nhiên không kịp chuẩn bị mà bị điểm danh, vội vàng giơ nước trái cây lên, ẩn giấu khuôn mặt mình ở phía sau cái chai.
 
Thật ra cô hoàn toàn có thể giống như trước kia, sau khi phản bác thì lại giải thích.
 
Nhưng chuyện này lại thật sự phát sinh, cô không có cách nào nói rõ với Sirius ngược lại với tất cả hành vi của mình.
 
Hơn nữa Tống Mộ Chi cứ một mực phải trả lời như vậy.
 
Đây không phải là càng đóng đinh một vài việc lên giá chữ thập à.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
--- Mặc dù là ngoài ý muốn, nhưng cũng thật sự đã xảy ra giữa hai người.
 
“...”
 
Lúc này Cam Mật trộm có gan to bằng trời, vô cùng muốn xé toang cổ áo của Tống Mộ Chi.
 
Rất nhanh đã đến lúc ăn xong, Sirius nói ông không thể ở lâu, nhất định phải quay về nghỉ ngơi rồi.
 
Đi tàu xe mệt mỏi, cũng đã gặp Tống Mộ Chi và Cam Mật xong, cách ngày ông còn phải mang theo người trong xã đi đến núi ở Phần Thành sưu tầm dân ca.
 
Trước khi đi còn dặn dò Cam Mật nói là nếu như sau này gặp mặt thì bảo cô và xã viên của ông so tài một chút, dù sao Ưng Xã của Pháp sẽ còn ở lại Trung Quốc một khoảng thời gian khá dài, ngày sau sẽ cân nhắc đi Ngân Thành.
 
Cam Mật liên tục đồng ý, cùng Sirius trao đổi cách thức liên lạc, sau đó mới tạm biệt.
 
Sau bữa ăn, trợ lý Từ ở trong phòng bao giải quyết chuyện sau đó, thuận tiện chờ trợ lý Lý ra ngoài với Thiên Tùy quay về.
 
Tống Mộ Chi và Cam Mật quay về phòng trước.
 
Hai người đi trên mặt thảm phủ kín hành lang, lặng yên không một tiếng động.
 
Trong lúc chờ thang máy, cô gái nhỏ nghiêng đầu nhìn về phía Tống Mộ Chi một cái.
 
Anh rũ mắt, dùng một tay cầm điện thoại, đang cúi đầu nhìn màn hình.
 
Cam Mật dừng một chút rồi lại nhìn sang một cái.
 
Vẫn là dáng vẻ không có phản ứng gì.
 
Cho đến khi cô còn muốn đưa ánh mắt qua, Tống Mộ Chi cuối cùng cũng ngẩng đầu, chậm rãi cất điện thoại: “Từ trong phòng bao đi ra em đã nhìn anh cả quãng đường, rốt cuộc là muốn nói cái gì?”
 
Bề mặt của thang máy hiện ra ánh sáng vàng, làm bóng người thêm mơ hồ.
 
Mà theo động tác thẳng người dậy của Tống Mộ Chi, bề mặt làm nổi bật lên bóng người thon dài của anh, bên cạnh, là cô căng thẳng chống đỡ.
 
Tống Mộ Chi có đôi chân dài, cô đứng gần bên phải anh, vóc dáng miễn cưỡng cao đến vai anh.
 
Nhìn qua hai người đứng sóng vai hiển hiện ra như vậy.
 
Sự kiêu ngạo nhỏ xíu của Cam Mật không khỏi dâng lên, đến đỉnh điểm.
 
Vừa rồi anh hại cô suýt nữa anh dũng tự vẫn trong tiếng cười của Sirius!
 
Suy nghĩ một lúc, sau khi cô gái nhỏ trăn trở thì vẫn hỏi ra: “... Hôm nay vì sao anh không thay áo?”
 
Tống Mộ Chi trả lời rất nhanh: “Bận quá.”
 
“...”
 
Ồ! Cho nên bận đến nỗi ngay cả cái áo cũng không thay được?!
 
Đi ra từ phòng bida, khoảng thời gian trước khi đến phòng bao ăn cơm không phải là rất dư dả sao!
 
Hai má của Cam Mật phồng lên, cô cực kỳ nhỏ giọng lầm bầm: “Cho dù bận quá thì cũng có thể bẻ cổ áo lại được.”
 
Mà đúng lúc cô dứt lời, cửa thang máy chậm rãi mở ra.
 
Hai người cùng nhau bước vào, Tống Mộ Chi chậm rãi đáp lại: “Đó là do ai làm ra?”
 
Nghe ý này.
 
Giọng điệu cô làm ra mà lại còn muốn trách anh.
 
Cô gái nhỏ theo bản năng quay đầu nhìn về phía bên cạnh.
 
Tống Mộ Chi nghênh đón ánh mắt nhìn qua của cô, ngón tay như ngọc đặt vào cổ áo, nhẹ nhàng kéo kéo.
 
Giống như đang nhiều lần nhấn mạnh một sự thật, đúng là do cô làm.
 
“...”
 
---

 
Sau khi về phòng, Cam Mật nằm trên giường, làm thế nào cũng không ngủ được.
 
Cô gái nhỏ dứt khoát nằm nghiêng, dùng nắm đấm nhỏ nắm chặt nện xuống.
 
Đấm mạnh, mang theo sức lực trước nay chưa từng có.
 
Giống như thứ dưới tay cô đang nện không phải là đệm giường mà là Tống Mộ Chi.
 
Sao anh, sao anh lại như vậy chứ…
 
Động tác nện xuống giường của cô bởi vì trong đầu lướt qua cái tên như vậy mà nhanh chóng dừng lại.

Chỉ là đột nhiên nhớ tới dáng vẻ hôm nay lúc anh nắm chặt đầu ngón tay của cô.
 
Ngoại trừ rũ đầu chuyên chú thì giống như đây không phải là tay của cô mà là vật báu hiếm thấy gì đó.
 
Gần sát nhau như thế, hơi thở giao hòa vào nhau.
 
Mà sự chống đỡ mặt đối mặt như vậy thật ra là chuyện thường xảy ra trước đó.
 
Hồi ức trong đầu Cam Mật dần dần chồng lên nhau, ngay cả nơi chóp mũi cũng như ngập tràn mùi cây anh đào trong đại viện.
 
Khi đó, khắp sân đều là mùi thơm ngát của hoa quả mới tinh, hiện ra một chút chát.
 
Nhưng bây giờ lại khác, so với trước đó thì mang theo sự kéo dài nồng nàn hơn.
 
Tựa như bụi gai không ngừng lan tràn, dần dần tỏa rộng ra.
 
Cam Mật ngẩng đầu nhìn đèn thủy tinh trên trần, hơi giơ cánh tay lên che ánh sáng.
 
Cô bị chiếu đến mức mắt hơi đau, đồng thời lại nghĩ tới dáng vẻ Tống Mộ Chi vừa rồi nhắm mắt đi theo đuôi, đưa cô đến cửa phòng rồi lại quay người về phòng.
 
Cam Mật chớp mắt mấy cái, giống như là xua muỗi mà vung vẫy tay.
 
Lúc hồi thần là khi điện thoại rung lên vang tiếng vù vù.
 
Trong nhóm dòng họ vẫn luôn tag cô, hỏi cô rốt cuộc khi nào về.
 
Nói là từ đường của nhà họ Cam đã được sửa chữa hoàn tất, sau đó qua một lúc còn cần phải chạy đến một chuyến.
 
Thế hệ lớn tuổi hơn của gia tộc họ Cam vẫn tương đối tin vào phong thủy, muốn sau khi từ đường được xây xong thì để cho mấy đứa trẻ nhà họ Cam nhận sự che chở vạn sự suôn sẻ.
 
Ngoại trừ việc đó ra, lần này đi đến từ đường bên kia còn phải chuyển đường, đón vị hôn thê của Cam Ngân Thừa vào Cam trạch ở.
 
Đếm kỹ những chuyện trong chuyện ngoài thì còn rất nhiều.
 
Sau khi Cam Mật lướt tổng thể ghi chép nói chuyện phiếm xong thì lại nhìn thấy tin nhắn vù vù mà đến trong nhóm.
 
Bố: “Bảo bối, nếu như thời gian phù hợp thì đi với chúng ta một chút?”
 
Anh ba: “Cam Cam, bố chỉ hỏi một chút thôi, không vội, anh ở Giang Nam bên này sưu tầm dân ca, đoán chừng cũng không về được.”
 
Anh tư: “@Cam Cam, em ở bên ngoài chơi điên luôn rồi à? Còn đi ra ngoài công tác, một thực tập sinh như em thì công tác cái gì?”
 
Anh cả: “Cam Ngân Hợp, chú ý ngôn từ, cả ngày không giúp được việc gì mà còn muốn hung dữ với em ấy?”
 
Anh cả: “Anh trai ủng hộ em @Cam Cam, lần này nhân lúc ở Phần Thành, xem có thể chơi thêm một chút không, tấm thẻ lúc trước anh cho em đã được ghi chép thành thẻ phụ của anh, em muốn tiêu thế nào thì tiêu.”
 
Anh hai: “Lão tứ luôn như vậy, cũng là lúc rèn luyện một phen rồi.”
 
Anh tư: “? Em lo lắng cho nó hỏi một chút mà còn bị dạy dỗ?”
 
Cam Mật kéo ghi chép cuộc nói chuyện xuống dưới cùng, sau đó hoàn toàn là cục diện Cam Ngân Hợp đùa giỡn ba hoa kết quả bị đồng thời oanh tạc.
 
Cô gái nhỏ xem đến mức mắt sáng cong cong, đôi mắt như nước.
 
Trong ban đêm tại thành phố xa lạ thế này, dù cho là gió thu đìu hiu dường như cũng vô cùng ấm áp.
 
Cô gõ chữ lạch cạch.
 
Cam Cam: “Nhận được!”
 
Cam Cam: “Để xem thời gian có thể thích hợp hay không ạ, em quay về Ngân Thành đoán chừng còn có hoạt động được giao, thích hợp thì em đi!”
 
Cam Mật gõ chữ xong thì lại gọi video tán gẫu với Lương Âm Uyển một lúc, ngược lại lại nghĩ tới lời vừa rồi của Cam Ngân Hợp trong nhóm.
 
Thực tập sinh sao lại không thể đi công tác?
 
Cô không chỉ đi công tác mà còn trôi qua cực kỳ thoải mái.
 
Lời nói chêm chọc cười trước đó của xã trưởng, ngày mai cô sẽ thực hiện một cách quán triệt!
 
---
 
Có điều lý tưởng chung quy rất mộng ảo.
 
Sự thật chứng minh, ảo tưởng của Cam Mật có tám chín phần đều sẽ rơi xuống đầu cô giống như món quà.
 
Mấy ngày sau đó ở Phần Thành.
 
Tống Mộ Chi lấy danh nghĩ cô cũng là nhân viên, một phần của Tống thị mà lôi kéo cô đi cùng, toàn bộ quá trình đã tham dự vào các loại hiện trường thỏa thuận hợp tác của Tống thị tại Phần Thành.
 

Vốn chỉ muốn đi dạo khách sạn xong lại nhân lúc buổi tối đi khám phá Phần Thành.
 
Kết quả lại bị vây chặt trong tường đồng vách sắt, không thể động đậy được một chút nào.
 
Trước đó Cam Mật đã trăn trở cộng thêm chị Sa Sa đứng đầu bảng của Kim Đỉnh mới mở ở Ngân Thành trước đó, đối phương đối với chuỗi sản nghiệp này có thể nói là rõ như lòng bàn tay, tiện thể còn đề cử cho cô không ít cửa tiệm thú vị.
 
Vốn dĩ thời gian Cam Mật ở Phần Thành đã không nhiều, trải qua một chiêu này của Tống Mộ Chi, tất cả kế hoạch biến thành bọt nước.
 
Nhưng cơn bực tức nhỏ của cô cũng không sinh ra nhiều, thoáng oán trách một lúc rồi cũng chấp nhận sự thật.
 
Thật ra nếu như Cam Mật thật sự muốn chơi, chờ bận xong trận này thì chơi lúc nào cũng không phải là chuyện gì.
 
Có điều chờ đến một ngày trước khi sắp về Ngân Thành, Cam Mật vẫn có chút quét mắt qua nhìn Tống Mộ Chi vào lúc ăn cơm tối.
 
Nghiêm túc mà nói ---
 
Những chuyện hợp tác kia của anh liên quan gì đến cô?!
 
Cứ nhất định phải giống như trông coi chặt trẻ con ba tuổi vậy.
 
Không biết cô gái nhỏ nghĩ tới điều gì, lúc chờ món ăn thì một lòng đặt vào điện thoại.
 
Hai tấm đầu heo lần trước đăng lên được khen ngợi không ngừng.
 
So với trước đó, trong lúc lưu lượng Weibo của cô tăng lên thì bắt đầu nghênh đón thời kỳ hot lên.
 
Có người cảm thấy mới lạ, có người thấy thú vị…
 
Hơn một nửa đều đang thảo luận xem rốt cuộc đầu heo là ai.
 
“Tần suất xuất hiện của cái đầu heo này rất cao, sau này Rượu Mật Ong muốn tập trung vào đại nghiệp chăn heo sao?”
 
“Chủ thớt có ký hợp đồng không? Quỳ cầu ra tập tranh, ngay cả đầu heo mà cô cũng vẽ đáng yêu như vậy!”
 
“Thứ vây quanh đầu heo là gì vậy, tám người nhỏ?”
 
“Là người à? Trong tay cầm cây đinh ba, mài đao xoèn xoẹt hướng về phía đầu heo.”
 
“Rất tốt, thành công thay thế đầu heo bằng sếp của tôi, thể xác và tinh thần đều dễ chịu!”
 
Cam Mật mở bình luận ra, tự mình tưởng tượng một phen rồi không nhịn được mà vang lên tiếng phụt phụt.
 
Cô gái nhỏ cười đến mức mặt mày cong cong, còn suýt chút nữa bật ngửa ra sau.
 
Tống Mộ Chi thấy cô thiếu tí nữa là ngã khỏi ghế thì vội vàng hỏi: “Sao vậy?”
 
“Không có gì không có gì, anh đừng nhìn em.” Bên tai Cam Mật chợt xuất hiện giọng nói của anh, đầu ngón tay nắm chặt điện thoại ngay lập tức cong vào trong.
 
Tống Mộ Chi cứ nhìn qua cô như vậy, ánh mắt lại rơi vào phản ứng giả vờ của Cam Mật.
 
Lúc cô chột dạ thì động tác nhỏ tương tự như không tự chủ càng vô cùng nhiều.
 
Anh dời ánh mắt, giống như là nghĩ đến cái gì đó, anh tiện đà nghiêng người, mở màn hình điện thoại của mình ra.
 
Thật ra tài khoản @Melomel này không thường cập nhật, lúc nào cũng giống như động kinh mà đăng lên mấy bản vẽ.
 
Ngoại trừ nhìn không hiểu thì chỉ có thể thường thường đi xem một chút.
 
Trong giao diện trên màn hình điện thoại ---
 
Trong trang chủ toàn là một bức chân dung.
 
Bên dưới bài đăng mới nhất có hai bản vẽ, thời gian biểu hiện là vài ngày trước.
 
Một tấm là móng heo bị đánh sưng vù lên, phía trên đó còn vẽ cục u vì bị đánh mà đỏ lên hơn nữa còn vô cùng lớn.
 
Một tấm khác thì là đầu heo vô cùng đáng thương, tám người nhỏ hiện lên vây quanh thành vòng tròn, bao quanh cái đầu heo này, trong tay cầm cây đinh ba, cực kỳ ngông cuồng.
 
Phách lối nhất chính là phần ký tên.
 
Phần ký tên lần này còn thêm một người nhỏ đơn độc, cong một chân lên giẫm trên con heo nửa quỳ, ngửa đầu chỉ lên trời cười to.
 
Ngoại trừ nụ cười vui sướng thì còn lộ ra chút hứng chí giương nanh múa vuốt.
 
“...”
 
---
 
Lúc món ăn được đưa lên, trợ lý Từ và trợ lý Lý còn đang thảo luận thời tiết sau này của Ngân Thành.
 
Cam Mật trong chốc lát như vậy đã hài lòng lướt xong bình luận.
 
Lúc này tâm tình của cô đã thoải mái, sau đó cô còn nhìn Tống Mộ Chi ngồi bên cạnh cô.
 
Kết quả không nhìn thì không sao, vừa nhìn là suýt nữa mất hồn.
 
Anh ôm vai, lưng tựa ra sau dựa vào ghế, chân dài bắt chéo.
 

Bàn tay thon dài rõ ràng ở nửa bên còn lại rũ xuống một cách tự nhiên.
 
Đôi mắt sâu thẳng nhìn người ta là giống như phóng điện kia đang nhìn cô chằm chằm không hề chớp mắt.

Cam Mật thẹn thùng, vội vàng sờ lên khuôn mặt nhỏ của mình.

Còn chưa bắt đầu ăn cơm đâu, hẳn là cô sẽ không làm dính gì lên mặt.
 
Trong lúc cô đang nghi ngờ thì Tống Mộ Chi lên tiếng.
 
“Mấy ngày nay đi theo anh rất mệt mỏi?”
 
“Không có.”
 
“Vậy lúc ở họa xã Như Di?”
 
“... Không có.”
 
Câu trả lời này của Cam Mật có chút mâu thuẫn, nhưng dù sao sự tò mò cũng chiếm ưu thế, cô nhìn về phía Tống Mộ Chi: “Rốt cuộc là làm sao vậy.”
 
Đôi mắt đen tĩnh mịch, anh chuyển sang cười một cái.
 
“Không có gì, anh chỉ hỏi một chút.”
 
Tống Mộ Chi nói như vậy, biểu hiện quả thật cũng không khác bình thường.
 
Sau đó lúc đồ ăn được đưa lên còn tự mình gắp thức ăn cho cô.
 
Trong đãi ngộ gần như là được sủng mà sợ như vậy, Cam Mật chớp chớp mắt, rũ mắt nhìn thấy thứ anh gắp vào chén cô…
 
Là một cái móng heo nóng hổi, màu sắc đầy đủ hấp dẫn.
 
Ừm, móng heo.
 
Móng! Heo!
 
Cam Mật chung quy mới thưởng thức xong móng heo từ trong Weibo không lâu, lúc này trong lòng không khỏi hiện lên chút tối tăm, cô chuyển sang nhìn về phía Tống Mộ Chi.
 
Đôi lông mi dài của anh rũ xuống, khuôn mặt rõ ràng: “Ăn nhiều một chút.”
 
“...”
 
---
 
Cam Mật cảm thấy mình vừa rồi nhất định là động kinh rồi.
 
Nếu không thì vì sao Tống Mộ Chi gắp cho cô bao nhiêu là cô ăn bấy nhiêu.
 
Đây chẳng lẽ chính là báo ứng của việc làm trái với lương tâm sao?
 
Nhưng đó cũng không tính là việc trái lương tâm chứ!
 
Chỉ là… chỉ là mỹ hóa một chút.

Cam Mật vỗ vỗ vào cái bụng nhỏ ăn đến mức căng lên của mình, liên tục thở dài mấy hơi.
 
Có lẽ là gió đêm mùa thu lướt nhẹ qua mặt làm cho người ta co rúm lại, nếu không thì vì sao cô lại có loại ảo giác là Tống Mộ Chi cố ý gắp móng heo cho cô chứ?
 
Cô gái nhỏ cảm khái xong, sau đó đứng ở cổng của đại sảnh khách sạn, lấy điện thoại ra tìm định vị.
 
Ở Hoa An Đình Thành vô cùng to lớn như thế này, cô tìm cửa hàng cũng phải tải phần mềm.
 
Vừa rồi cơm nước xong xuôi là cô đã trực tiếp chuồn đi, ngày mai phải về rồi, buổi tối chung quy sẽ không có thương vụ gì đột nhiên xuất hiện nữa.
 
Ôm suy nghĩ như vậy, Cam Mật đi ra khỏi đại sảnh khách sạn, chuẩn bị đi về phía bãi cát ở bên ngoài.
 
Cửa hàng cô muốn đi là chuỗi cửa hàng trà sữa có trên cả nước, bởi vì hợp tác với Hoa An Đình Thành, ngoại ra còn có bản giới hạn mang theo đặc sắc bản địa của Phần Thành, vị trí nằm ở bên cạnh tiệc đồ nước trên bãi cát của khách sạn.
 
Ăn cơm tối xong thì thời gian đã không còn sớm nữa. Màu vỏ quýt ở nơi xa phía chân trời đã hòa vào biển, hoàng hôn trầm lắng mà lặng đi, làm vầng mây biến thành màu đen nhánh.
 
Dưới màn sân khấu màu xanh đậm, trên bãi cát lại là đèn đuốc nối tiếp nhau.
 
Đèn màu pha lê liền nhau thành chuỗi thắp lên ánh sáng cho bóng tối, khách khứa trong khách sạn tụ tập cùng nhau nướng đồ ăn, đám người lắc lư cực kỳ vui vẻ.
 
Khách sạn sơn trang vây núi ven biển, mặc dù tính riêng tư của bãi cát tư nhân vô cùng tốt nhưng đường bờ biển quá dài, dù sao vẫn có chút không tiện.
 
Cam Mật đi mười mấy phút, cuối cùng mới tới nơi.
 
“...”
 
Sớm biết thế thì đã thuê xe trắng nhỏ trong khách sạn rồi.
 
Chính vì vậy, lúc chọn món Cam Mật không hề để bản thân mình uất ức, dự định gọi nhiều một chút.
 
Đúng lúc cửa hàng đang làm hoạt động, nói là gần đây ra sản phẩm trà trái cây mới, gọi là chi chi cam cam, thanh mát dễ uống.
 
“Cô gái, cô có muốn thử sản phẩm mới một chút không, làm dựa trên trái cây theo mùa, mùi vị tuyệt hảo ~”
 
“Sản phẩm mới? Vậy cho tôi hai ly chi chi cam cam!”
 
“Được, tổng cộng là sáu mươi tệ, mời cô xuất trình mã thành viên.”
 
Cam Mật đợi không bao lâu là đã có nước, hai tay cô gái nhỏ mỗi tay cầm một ly, đi về phía bờ cát.
 
Uống bên trái một ngụm, hút bên phải một miếng.
 
Khoan hãy nói, mùi vị này quả thật không tệ.
 
Mùi cam quýt nồng đậm, vô cùng hợp với sở thích của cô.
 
Mà lúc cô vùi đầu với trà trái cây thì trên bờ cát trước mắt chậm rãi có một cái bóng phủ tới.
 
Người đến theo cái bóng trực tiếp dừng lại trước mặt cô.
 
Đôi mắt hạnh nhân đen lúng liếng của cô gái nhỏ chớp chớp nhìn về phía người tới: “... Anh Mộ Chi?”
 
“Ừm.”

 
“Sao anh lại ở đây?”
 
Cô nhìn qua anh, phát hiện ra Tống Mộ Chi xuất hiện ở đây thì cũng thôi đi, so với lúc vừa rồi ăn cơm xong, anh lại đổi một bộ quần áo tương đối thoải mái.
 
So sánh với trước đó, bây giờ thay quần áo lại rất chịu khó.
 
“Anh tùy ý đi dạo.”
 
“Ồ.” Cô gái nhỏ đáp một tiếng, trong lúc không hay không biết thì phát hiện ra trong tay mình còn cầm hai ly chi chi cam cam.
 
Không phải là một ly.
 
Là hai! Lý!
 
Cô vừa định đưa một ly ra biểu hiện tâm nguyện chia sẻ, kết quả đột nhiên nhớ tới vừa rồi mình đều đã uống qua cả hai ly rồi.
 
“...”
 
Ngón tay xinh xắn cầm chặt thân ly bóp vào trong, hai gò má của Cam Mật bởi vì thẹn thùng mà nổi lên chút lửa nóng.
 
Cũng may là bóng đêm bên bãi cát nặng nề, đã che đậy tất cả.
 
Cô bắt đầu nhỏ giọng giải thích: “Bình thường em đều chỉ uống một ly, hôm nay… hôm nay ăn nhiều quá.”
 
Cho nên muốn làm sạch dạ dày.
 
Cam Mật dứt lời, lại có một loại cảm giác giấu đầu lòi đuôi.
 
Thôi, dù sao anh cũng không phải là không biết cô.
 
Cô gái nhỏ dứt khoát miêu tả hương vị này: “Chủ yếu là cái này rất ngon.”
 
“Ngon cỡ nào?”
 
“Chính là tràn đầy thịt cam quýt và mùi cỏ linh chi.” Cam Mật nói xong thì vẫn không quên tăng thêm một câu: “Một ly thì hơi không đủ uống…”
 
Tống Mộ Chi chuyển sang sóng vai cùng cô, đi dọc theo bãi biển hướng về phía khách sạn.
 
Anh ừm một tiếng, ngay sau đó dường như cảm thấy buồn cười, lại nhẹ nhàng cười một cái.
 
Tống Mộ Chi trong ngày thường không hay cười.
 
Khuôn mặt anh nghiêm túc, đường cong lông mày lạnh như ngọc, rất có cảm giác cao ngạo một mình sừng sững trên tuyết trắng mênh mông.
 
Nhưng Cam Mật biết, anh cười lên rất đẹp.
 
Giống như nhành liễu mùa xuân khẽ lướt qua mặt, hòa tan vạn lớp băng.
 
Nghĩ như vậy, cô ngẩng đầu nhìn qua.
 
Bóng đêm làm bên mặt của anh trở nên mơ hồ, ẩn giấu đường nét trong hình dáng mơ hồ.
 
Trên bãi biển là bóng người lay động qua lại, tiếng sóng liên tục vỗ vào bờ ở bên tai đưa gió biển ẩm ướt tới, thổi vào mặt.
 
Trong ban đêm như vậy có chút mằn mặn, hơi đất của thủy triều không ngừng, giống như phá đất mà ra.
 
Hai tay Cam Mật cầm chi chi cam cam, giờ phút này đột nhiên không có tâm tình uống nữa.
 
Cười đẹp thì làm sao, còn không phải đang cười cô à.
 
Uống hai ly thì thế nào? Cô hài lòng!
 
Cam Mật suy nghĩ như vậy, đi theo Tống Mộ Chi tiếp tục dạo bước hướng về phía khách sạn.
 
Ném một ly đã gần như được giải quyết hết vào thùng rác chuyên cung cấp trên bãi biển, cô gái nhỏ còn muốn nói thêm chút gì đó.
 
Màn trời màu xanh đậm hơi đen vừa rồi chợt trở nên tối đi, đưa mây đen tới.
 
Tiếng ào ào của nước biển được phóng đại, giống như là bị đẩy chen chúc, vỗ mạnh vào bờ.
 
Đầu tiên là có hạt mưa nhỏ bé lạnh buốt rơi xuống tóc, trán và chóp mũi.
 
Ngay sau đó là chuyện chưa tới mấy giây.
 
Mưa to rền vang rơi xuống đột kích trong khoảnh khắc.
 
Mùi bùn đất vừa rồi mà Cam Mật cảm nhận được bị hạt mưa rơi xuống ào ào đánh tan.
 
Quang cảnh bốn phía bị màn mưa làm cho mơ hồ.
 
Tiếng vui cười trên bờ biển rất nhanh đã chuyển thành tiếng kinh ngạc thốt lên, đám người ồn ào chạy tản ra bốn phía, muốn đi sang bên cạnh trú cũng hết chỗ rồi.
 
Chuyện xảy ra chỉ trong giây lát, Cam Mật sững sờ tại chỗ.
 
Vẫn là Tống Mộ Chi kịp phản ứng trước, nhanh chóng nắm lấy tay cô, kéo người chạy về phía khách sạn.
 
Cũng may là hai người vốn đã sắp đi đến trang viên, chạy không bao lâu là tới tòa nhà số một.
 
Một đường chạy tăng tốc, toàn thân đều tiết ra cái nóng trong hơi thở hổn hển.
 
Sau khi hoảng loạn, Cam Mật theo bản năng cúi đầu, khóc không ra nước mắt mà nhìn trong lòng bàn tay rỗng tuếch.
 
Một ly chi chi cam cam còn lại của cô đã bay mất trong lúc chạy.
 
Nhưng rất nhanh, cảm giác thân thể đã vượt qua mọi thứ.
 
Quần áo bị ướt đều dán vào da thịt, trong lúc dinh dính lộ ra cảm giác khó chịu.
 
Trong lúc chậm rãi nhận biết, Cam Mật chuyển sang đi tìm Tống Mộ Chi vừa rồi vào cửa là buông tay cô, kết quả còn chưa quay người thì cả người cô đã được một chiếc áo khoác bọc lấy.
 
Bóng dáng nơi khóe mắt kia mang theo mùi hương đặc thù trên người anh, trực tiếp bước đến trước mặt cô.
 
Tống Mộ Chi dùng chiếc áo ngoài mà mình cởi ra bọc kỹ cô, hai bàn tay với khớp xương rõ ràng siết chặt khép áo khoác lại.
Ngón tay rõ nét của anh hơi cong lại, nâng cái cằm nhỏ xinh xắn của cô gái nhỏ lên, tỏ ý cho cô hoàn hồn: “Không biết là toàn thân mình đều bị ướt?”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận