Cam Mật biết mình bị mưa làm ướt rồi, ẩm ướt và dinh dính như thế sẽ không lừa người ta, nhưng bàn đến toàn thân, cô vốn dĩ không chú ý đến được, cũng không nhìn thấy được toàn bộ.
Sau khi nghe câu nói đó của Tống Mộ Chi, cô theo bản năng nhìn xung quanh mình.
Kết quả đầu vừa mới xoay được một độ cong thì lại tiếp tục bị cỗ sức lực khép áo của anh kéo quay lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đừng nhìn nữa, ở tòa nhà số một này không có người khác.”
Tống Mộ Chi thoáng dùng chút lực, nói xong thì túm người lại.
Vừa rồi anh chạm vào cằm cô như vậy, kéo theo một hoạt hành động sau đó đều có vẻ cực kỳ tự nhiên.
Mà xúc cảm chợt lóe lên cũng bởi vì lực đạo cực kỳ mạnh giữa ngón tay của anh mà trở lại trong lòng.
Nơi cằm bị câu lên được vững vàng bọc lại, chỗ trơn bóng như tuyết đó bởi vì dính chút nước mưa mà lại có chút sền sệt khi da thịt kề nhau.
Giống như đống lửa sắp bị mưa to giội tắt, khói bốc lên trước khi gỗ bị đốt hết.
Là mồi lửa trong cái lạnh còn đang không ngừng giãy giụa, để Cam Mật trong cơn run rẩy rất nhỏ bởi vì cái lạnh mà gặp mưa mang đến hiện ra một chút tê dại như bị cây kim đâm qua.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“...”
Nhắc nhở cô hoàn hồn thì nhắc nhở đi, làm gì mà dùng hành! động! như thế.
Thật ra Cam Mật tự mình nghĩ cũng cảm thấy rất khó hiểu.
Rõ ràng là động tác so với bình thường còn bình thường hơn, nhưng chỉ cần áp dụng trên người Tống Mộ Chi thì thật sự giống như mang theo sự hấp dẫn vô tận.
Có lẽ là vừa rồi bị kéo chạy đi khiến cô bây giờ còn có chút mệt mỏi.
Hơi thở của Cam Mật dài ngắn không đồng nhất, đan xen vào nhau.
Cô thoáng ổn định hơi thở, không ngừng liên tục đưa ánh mắt nhìn xung quanh, dùng sự nghi hoặc để che giấu sự không yên của mình: “Ở đây thật sự không có người khác?”
Linh hồn của cô gái nhỏ giống như ra khỏi vỏ, giọng hơi trong khi nói chuyện mơ hồ lộ ra một chút thở gấp nhanh chóng chạy về phía bên này.
Tống Mộ Chi gật đầu: “Yên tâm, không có khả năng bị nhìn thấy đâu.”
Anh nói xong thì quấn tay áo của áo khoác qua bên cạnh, bản thân mình cũng đi theo đến bên cạnh Cam Mật, trầm giọng hỏi: “Có lạnh không?”
Tống Mộ Chi không nhắc tới còn tốt.
Vừa nhắc tới là Cam Mật đã nhân ra nhiệt lượng dư thừa của việc vừa rồi chạy một mạch tới bị áo khoác quấn vào phân tán.
Cô chỉ cảm thấy trên người mình vừa dính vừa ẩm, còn lộ ra chút lạnh đầu thu.
Đúng là rất không thoải mái.
“... Hình như là có chút.”
“Vậy thì nhanh chóng lên lầu, đi qua đây.” Tống Mộ Chi dứt lời, lôi kéo Cam Mật đi về phía thang máy.
Lúc bị kéo, cô gái nhỏ thuận thế nhìn qua, lập tức phát hiện ra, hình như anh cũng không có chỗ nào tốt hơn, bị thấm ướt gần như là một mảng lớn.
Rất nhanh, sau khi thang máy đến tầng mà hai người ở, Tống Mộ Chi kéo cô đi vào trong hành lang.
Bước chân của anh hơi lớn, đi trước cô nửa bước.
Phòng của Tống Mộ Chi ở gần thang máy, đi vào bên trong nữa mới là phòng của Cam Mật.
Lúc đi ngang qua cửa phòng của anh, cứ thế mà không dừng lại chút nào.
Cam Mật thấy vậy thì vội vàng đưa tay nắm lấy góc áo của anh: “Anh không về phòng sao?”
“Đưa em về phòng trước, cẩn thận bị cảm.”
Đợi đến khi dừng lại trước phòng Cam Mật, anh vẫn nắm chặt lấy một bên chiếc áo khép sát bao bọc cô, ra hiệu cô đi mở cửa: “Thẻ phòng?”
Cô gái nhỏ “Ồ” một tiếng, giống như mới phản ứng được, cô dùng tay sờ vào chiếc túi nhỏ bên hông chiếc váy ngắn của mình.
Vừa rồi lúc ăn cơm cô không mang túi xách, vốn dĩ sáng ngày mai sẽ phải về Ngân Thành lại bởi vì buổi tối muốn đi mấy cửa hàng chơi, lúc xuống lầu ăn cơm cô đã không mang theo thứ gì, chỉ cầm điện thoại đi ra ngoài, thẻ phòng thì tùy tiện nhét vào trong túi.
Theo lý thuyết hẳn là sờ một cái là có thể tìm thấy, thế nhưng lúc này… Trong lòng cô đột nhiên hiện lên một dự cảm bất thường.
Quả nhiên, giống như trong dự đoán vậy.
Cam Mật móc bên trái, bới bên phải thì đều trống rỗng.
Hẳn là đã bị rơi ra ngoài vào lúc vừa rồi chạy một mạch qua bên này.
Cam Mật chưa từ bỏ ý định mà sờ thêm mấy lần, vào lúc không đành lòng để Tống Mộ Chi chờ quá lâu, cô khóc không ra nước mắt ngẩng đầu: “Làm sao đây, thẻ phòng của em hình như rớt mất rồi…”
Khóe mắt của cô gái nhỏ rũ xuống, mái tóc đen bồng bềnh xoăn lên trước đó bị thấm nước mưa dính vào nhau.
Giống như có chút ảo não, cô không tự chủ được mà cắn môi.
Ánh mắt của Tống Mộ Chi cố định trên đôi môi bị cắn tạo ra dấu của cô, cuối cùng cũng không nói cô.
“Không sao, đợi lát nữa để lễ tân bổ sung.” Anh dứt lời, rất nhanh lại nói thêm: “Em đến phòng anh.”
“...”
Đến phòng gì? Phòng của anh?
Đến phòng của Tống Mộ Chi?!
Cam Mật trong nháy mắt tỉnh táo, nghe đến đây thì lập tức ngước mắt.
Thân thể Tống Mộ Chi như ngọc, anh đừng ở giữa hành lang của tầng này, sau lưng chính là cửa phòng cô.
Tóc rối trên trán anh hơi ẩm ướt, thoáng rũ xuống, đôi mắt giống như bị nước mưa này thấm vào, trong hành lang sáng sủa nhiễm ánh sáng âm u thăm thẳm.
“Còn không xử lý nữa thì sẽ thật sự bị cảm.”
“...”
---
Cho đến khi đi vào phòng Tống Mộ Chi, Cam Mật vẫn như đi vào cõi thần tiên.
Sao cô lại thật sự đi vào rồi?
Phòng khách sạn của Tống Mộ Chi có bố cục giống như phòng của cô, so sánh với hành lý được đặt bốn phía của cô thì bên này của anh gần như không khác gì trước lúc vào ở.
Có một chỗ khác biệt duy nhất, đại khái chính là mùi hương lành lạnh nhàn nhạt đặc thù của anh trong không khí.
Có điều Tống Mộ Chi rõ ràng không nghĩ tới sẽ cho cô nhiều thời gian suy nghĩ, anh cầm khăn lông tới nhét vào trong ngực cô: “Em đi tắm trước đi, anh cho người bổ sung thẻ và đưa đồ qua đây.”
Cứ thế mà bị nhét cho cái khăn tắm, càng khảm sự thật giờ phút này cô ở trong phòng anh thật sâu vào trong cát.
Giống như ôm củ khoai lang nóng bỏng tay, cô gái nhỏ phối hợp gật đầu rồi cầm khăn tắm chạy như bay về phía phòng tắm, giống như sau lưng có thú dữ đang truy đuổi.
Nhưng sự chạy thoát gần như là hoảng hốt chạy bừa như vậy chỉ duy trì được chốc lát.
Mấy giây sau, Cam Mật nhô đầu ra từ cánh cửa thủy tinh của phòng tắm khách sạn, không quên quan tâm anh: “Em đi tắm… Vậy còn anh?”
“Em nói xem?” Tống Mộ Chi vẫn đứng ở bên ngoài phòng tắm chưa đi, thấy cô liên tục đưa ánh mắt dò xét về phía bên này, đôi chân trước đó muốn cất bước của anh lập tức dừng lại, đôi mắt đen như mực khóa chặt lại cô: “Em lại không thể cùng anh tắm.”
“...”
Cô có hỏi anh là có thể cùng nhau tắm hay không sao!
Cô đó là hỏi anh một lúc nữa anh tắm thế nào.
Giống như là hiểu thấu những lời mắng điên cuồng lấp lóe trong mắt cô gái nhỏ có liên quan đến chuyện này, lúc này Tống Mộ Chi ngược lại đại phát ý tốt, hiếm có mà giải thích: “Phòng bên cạnh còn có phòng tắm, anh đi qua bên đó.”
“... Ồ.” Cái đầu nhô ra của cô rất nhanh lại rụt về.
Cam Mật đóng cửa phòng tắm xong, đè nén sự căng thẳng vừa rồi gần như là nhảy bắn lên, đầu ngón tay xoắn xuýt trên khăn tắm mà nắm tới nắm lui.
Cô nín thở một lúc, sau đó chậm rãi vén lên chiếc áo ngoài khoác trên người, nhìn về phía trong gương.
Quả thật như Tống Mộ Chi nói, toàn bộ đều ẩm ướt.
Cơn mưa này đến nhanh mà lớn, làm cho người ta không kịp trở tay, hoàn toàn không có bất kỳ phòng bị gì.
Cô ở trong gương với sợi tóc rối loạn, áo mùa thu hơi mỏng dán chặt vào da thịt.
Vải áo nửa xuyên thấu lờ mờ hiện ra màu trắng như tuyết dưới lớp bao bọc.
Vốn là đầu thu, tuy cô mặc áo dài tay và váy ngắn nhưng cũng không tính là quá dày.
Càng đừng nói đến vì để chuyến đi Phần Thành có thể thuận tiện hơn mà đồ Cam Mật chọn đều là chất vải tổng hợp cực kỳ rộng lớn lại thoải mái dễ chịu.
Nhưng chưa từng nghĩ tới quần áo sợi đay nhẹ nhàng mà sát người như vậy lại trở thành điều kiêng kỵ nhất khi trời đổ mưa.
Không chỉ ẩm ướt mà còn là loại xuyên thấu nhìn thấy không sót cái gì.
“...”
Quả nhiên ông trời không tốt đều vào đúng lúc cô không chọn tốt quần áo.
---
Trong phòng tắm của một gian phòng khác trong phòng.
Nước nóng chảy nghiêng rào rào xuống từ vòi hoa sen trên đầu.
Tống Mộ Chi đưa tay đặt lên tóc, tùy ý mà vò bốn phía.
Giọt nước chảy xuống thuận theo đường cong lông mày ưu việt của anh, xẹt qua đường nét cằm xinh đẹp, trượt thẳng đến sống lưng với cơ thịt sôi sục.
Trong đại sảnh khách sạn chẳng qua chỉ liếc vội qua một cái nhưng hình tượng đột ngột như thế lại không phải là sự tồn tại thoáng qua một cái là có thể tiêu tán.
Ánh mắt Tống Mộ Chi nặng nề, dừng lại ở một chỗ không có điểm cố định, lập tức nhắm mắt lại.
Lúc đi ra từ trong phòng tắm của căn phòng thì Cam Mật còn đang tắm.
Tùy ý mặc vào chiếc áo ngủ, Tống Mộ Chi dứt khoát ngồi trên chiếc giường mềm trong phòng khách nhỏ.
Nhân viên khách sạn rất nhanh đã gọi điện thoại thông báo đến nơi, nói là đã cho người đưa thẻ phòng và quần áo tới.
Tống Mộ Chi nhấc chân đi mấy bước mở cửa, nhân viên phục vụ đẩy xe nhỏ đã chờ ở ngoài cửa.
“Tống tiên sinh, đây là thẻ phòng mà anh muốn bổ sung, cùng với chiếc đầm kiểu nữ mới.”
Nhân viên phục vụ vừa nói vừa bổ sung: “Ở đây còn có canh gừng nấu ngay mà anh đặc biệt dặn dò phòng bếp, có tiện để tôi đẩy xe vào không?”
Sau khi Tống Mộ Chi gật đầu thì giống như là nhận ra cái gì đó, lúc nghiêng người để nhân viên đẩy xe đi vào cửa, anh ngước mắt nhìn về phía đối diện.
Không biết Thiên Tùy đã mở cửa ra từ lúc nào, khoanh tay dựa vào cạnh cửa, đang tò mò nhìn về phía bên này.
“Đây là làm gì vậy, hành động lớn hoảng hốt, cậu vừa về là đã cảm thấy không thích hợp, quả nhiên, vừa mở cửa ra là con ở đã ở đây.”
Thấy Tống Mộ Chi không để ý tới, Thiên Thùy rướn dài cổ, cố gắng hướng về phía khe cửa khép hờ kia dò xét nhìn chút gì đó.
Thật ra vừa rồi anh ấy đã nghe thấy rõ ràng lời của nhân viên.
Cái gì mà thẻ phòng, áo đầm, canh gừng.
Cộng thêm Tống Mộ Chi lại mặc áo ngủ.
Ờm.
Đây chính là không hiểu sai cũng khó.
Thiên Tùy gõ gõ cửa phòng mình, ra hiệu cho Tống Mộ Chi nhìn qua: “Con đây là đang làm gì vậy, có đam mê đặc biệt hay là nói… đang kim ốc tàng đậu?”
Tống Mộ Chi liếc anh ấy một cái: “Cậu không cảm thấy vấn đề của cậu hơi nhiều à?”
“Ôi, đây gọi là nhiều? Cậu rõ ràng còn chưa nói gì là con đã…”
Thiên Tùy nói được một nửa, đúng lúc nhân viên phục vụ chậm rãi đẩy xe từ bên trong đi ra.
Tống Mộ Chi ngay vào lúc này đi vào phòng, chân dài hơi cất bước, rất nhanh đã đi vào cửa.
Theo một tiếng “Ầm” vang lên, cửa bị đóng lại chậm rãi mà nặng nề, trên hành lang còn lại nhân viên phục vụ và Thiên Tùy đưa mắt nhìn nhau.
Tiểu Thiên tổng còn muốn truy hỏi cái gì đó không thể không nghẹn lời nói còn lại trong cổ họng.
“...?”
Trong mắt Tống Mộ Chi còn có người cậu nhỏ này không?!
---
Sau khi đóng cửa phòng, Tống Mộ Chi đánh giá thời gian, cầm quần áo mà vừa rồi nhân viên phục vụ để lại, tiện thể nhìn về phía đồng hồ trên tường rồi đi thẳng đến trước cửa phòng tắm.
Bên trong sớm đã không còn tiếng nước chảy ào ào, Cam Mật lại không nói một tiếng nào.
Tống Mộ Chi đưa tay gõ cửa, chưa được một lúc, giọng nói của cô gái nhỏ chợt vang lên: “Làm… làm gì!”
“Đồ được đưa tới rồi, em lấy quần áo để mặc đi.”
“Ồ… Nhanh vậy sao?”
“Ừm, thẻ phòng cũng lấy tới cho em rồi.”
Theo lời nói dứt lời, cửa kéo thủy tinh của phòng tắm chậm rãi dịch ra một khe hở nhỏ hẹp.
Cô gái nhỏ duỗi một nửa cánh tay nhỏ trắng như sữa bò ra, xoay vòng lắc lư trong không khí một phen.
Đại khái là không chạm đến được, sau khi dừng lại mấy giây, cô bắt đầu trống không bắt loạn.
Tống Mộ Chi trực tiếp đưa tới trong tay cô: “Thay xong thì đi ra.”
Nhưng Cam Mật lại giống như sợ đụng phải cái gì đó, hệt như bị bỏng, sau khi cầm được quần áo thì lập tức rụt về.
Lúc cô lề mề đi ra, những nơi lọt vào trong tầm mắt không có bóng người của Tống Mộ Chi.
Vừa rồi thay quần áo Cam Mật đã cố gắng kéo dài chút thời gian, cả quá trình Tống Mộ Chi ngược lại không thúc giục.
Nhưng cô cũng không phải là hoàn toàn mang theo sự cố ý, chỉ là thỉnh thoảng sẽ mất hồn, trong chút thời gian như thế lại cho người đưa đồ đến, còn là nhãn hiệu cô trước đó cô thường mặc.
Sợi tổng hợp hơi dày, cho dù là áo đầm thì cũng sẽ không làm cho người ta có vẻ lạnh.
Nghĩ như vậy, ánh mắt cô băn khoăn nhìn bốn phía tìm người.
Vẫn là tìm được anh trong phòng khách nhỏ của căn phòng.
Sắc trời tối, không khí sau cơn mưa to hiện ra vẻ đìu hiu đặc thù của mùa thu.
Bề mặt cửa sổ bị mưa rơi đập vào tạo ra cách đường nét mơ hồ, nhìn ra phía bên ngoài lờ mờ có thể nhìn thấy ánh đèn lờ mờ của sơn trang.
Tống Mộ Chi cứ như vậy mà nửa dựa vào ghế phía trước cửa sổ của phòng khách nhỏ, trước mặt bàn biện máy tình và văn kiện.
Lông mi dài của anh rũ xuống, đầu ngón tay như ngọc thỉnh thoảng gõ bàn phím.
Sắc trời tối tăm, trong phòng khách nhỏ không bật đèn, thần sắc khuôn mặt của Tống Mộ Chi cũng nhìn không quá rõ ràng.
“Anh Mộ Chi.” Cam Mật đi mấy bước qua, nghĩ đến thời gian không còn sớm, cô ôm suy nghĩ tốc chiến tốc thắng hỏi anh: “Chiếc mà vừa rồi anh mượn để che chắn cho em nên làm thế nào đây?”
“Để đó là được, khách sạn có phòng giặt.”
“Ừm… Vậy.. Ôi em…”
“Còn có lời muốn nói với anh?” Tống Mộ Chi gõ bàn phím, ánh mắt dừng trên màn hình máy tính: “Nếu như là cảm ơn, vậy thì không cần, em về phòng nghỉ ngơi sớm một chút.”
“...”
Sao còn cướp lời thoại của cô vậy!
Sai khi căm giận thì cô gái nhỏ quyết định, cô lại phải nói!
Sau một phen cảm ơn ba trăm sáu mươi độ làm quá cộng thêm xoay trong xoay ngoài, Cam Mật nắm bắt thời gian chuẩn bị rời đi.
Vào lúc cô nhấc chân muốn đi về phòng mình: “Em đợi một chút.”
“Hả?”
Cô gái nhỏ quay đầu, đón lấy ánh mắt rõ ràng nhưng sâu thẳm của anh.
“Uống hết canh gừng rồi đi.” Anh nói.
---
Mùi vị của canh gừng không dễ chịu lắm.
Nhưng đón lấy cái nhìn chăm chú của Tống Mộ Chi, Cam Mật vừa nhận ân huệ của người khác không thể không kiên trì uống.
Cảm giác hơi đắng hơi cay nổ tung trong khoang miệng, Tống Mộ Chi lại rót cho cô ly nước.
Cam Mật không còn dám ở lại trong phòng anh sợ còn phải ăn thêm chút đồ gì đó để bồi bổ, vội vàng chạy trốn về phòng.
Một cơn mưa lớn đột nhiên xuất hiện như vậy đã làm rối loạn phần kết thúc tốt đẹp của chuyến đi Phần Thành lần này.
Bên ngoài khách sạn là mây đen che lấp, tiếng vang lách tách của mưa rơi dù cho cách căn phòng lớn như vậy nhưng vẫn giống như có thể xuyên thấu qua cửa kéo phòng tắm, tí tách không ngừng.
Giờ này đã không còn sớm, là thời gian có thể sớm chìm vào giấc ngủ.
Cam Mật vừa thay đồ lại không ngừng không nghỉ mà ở trong phòng thay sang đồ ngủ, cực kỳ bận rộn.
“...”
Nhưng chuyện này lại có thể trách ai?
Mưa rơi nhanh là việc mà ai cũng không thể dự đoán được.
Đặt đồng hồ báo thức thức dậy vào ngày hôm sau xong, Cam Mật nằm trên giường.
Lần đầu cảm thấy đi du lịch ở bên ngoài, chăn mền thích hợp cho cô ngủ như vậy lại không có sức hấp dẫn.
Chậm rãi nhớ lại lúc ở trên bãi biển, lại chuyển sang trong phòng.
Cơn mưa to trong bóng tối làm gián đoạn suy nghĩ của cô, nhưng đại sảnh khách sạn sáng sủa lập tức lại chậm rãi bày ra tất cả.
Theo tiếng “Ding” một cái giống như tiếng lò vi sóng hoạt động rồi dừng lại.
Mạch hồi tưởng của Cam Mật dừng lại ở chỗ cực kỳ mấu chốt.
Trong lúc cô gái nhỏ đang hậu tri hậu giác, trong đầu lại tiếp tục thoáng hiện lên lời nói vừa rồi của Tống Mộ Chi khi ở trong đại sảnh khách sạn.
--- “Không có khả năng bị nhìn thấy.”
Nếu như không có khả năng bị nhìn thấy…
Vậy làm sao anh biết được toàn thân cô đều ẩm ướt?
“...”
Cái nhận thức đột nhiên hiện lên này khiến Cam Mật thành công mà bùng nổ thành con báo biển nhỏ không ngừng lăn lộn trên mặt băng.
Tống Mộ Chi đây là, gần như nhìn khắp người cô rồi.
---
Ngày hôm sau lên đường về Ngân Thành.
Vẻ mặt của cô gái nhỏ mệt mỏi hiếm thấy.
Nhưng rõ ràng không phải là loại vẻ mặt của bệnh, càng giống như là tinh thần không tốt bởi vì cuộc sống công tác vui vẻ kết thúc.
Ít nhất thì trợ lý Từ cho là như thế.
Thiên Tùy đi theo đoàn người bọn họ cùng nhau trở về.
Vốn dĩ còn muốn ngồi một chiếc xe, lại bị Tống Mộ Chi mang khuôn mặt không biểu cảm ngăn lại.
Thời gian máy bay hạ cánh còn là buổi chiều, vào giờ này còn phải đi công ty.
Lúc lái xe từ đường lớn của sân bay đi về phía Tống thị, xã trưởng gửi tới mấy tin nhắn cho Cam Mật.
Đợi khi xe dừng lại gần cao ốc của Tống thị, cô mới có thời gian xem.
Tống Mộ Chi nhận cuộc gọi, trong lúc trò chuyện chợt nghiêng đầu nhắc nhở cô: “Đi thang máy của anh lên.”
Thứ anh nói là thang máy riêng đi thẳng tới tầng cao nhất, đúng lúc Cam Mật cũng có cái gì đó muốn cho anh, sau khi gật đầu đồng ý, cô tiếp tục lướt xem tin nhắn xã trưởng gửi cho cô.
Xã trưởng: “Khi nào em đến?”
Xã trưởng: “Mấy ngày không thấy như cách ba bốn năm xuân thu.”
Xã trưởng: “Sau khi trở về ngoại trừ bàn giao chi tiết nhưng gì em học thì anh phải thông báo cho em một tin vui!”
Xã trưởng: “Huy hiệu xã và logo của họa xã chúng ta, công ty đã quyết định mấy thiết kế của em, sau này thêm màu vào bản vẽ là xem như kết thúc tốt đẹp!”
Cam Cam: “Thật sao??”
Cam Cam: “Toàn bộ đều dùng của em?”
Gõ chữ tới đây, Cam Mật còn suýt nữa nhảy dựng lên.
Dù sao thì một khi áp dụng, họa xã sở thuộc dưới trướng Tống thị đều sẽ dùng danh nghĩa bản quyền của cô để nói chuyện hợp tác với các bên.
Từ một trình độ nào đó mà nói, thậm chí không chỉ như thế.
Dù sao này cô sáng lập họa xã của mình thì chỉ nhìn logo của họa xã Như Di này sẽ giống như một sự gắn bó và tuân theo của cô.
Xã trưởng: “Lừa em làm gì, nghe nói là Tống tổng đích thân tọa trấn, và ra quyết định với ban giám đốc.”
Xã trưởng: “Em cũng thật là lợi hại, độc tài toàn bộ không nói, cái này nói ra không phải là cực kỳ có mặt mũi à?”
Xã trưởng: “Được rồi, rốt cuộc là em đến chưa?”
Cam Cam: “Ồ em đã đến Tống thị rồi, đang ở dưới lầu, tới ngay đây!”
Ánh mắt Cam Mật thu hồi lại từ màn hình điện thoại, lại tiếp tục nhìn về phía Tống Mộ Chi.
Hai người đúng lúc đứng sóng vai trước thang máy riêng.
Cô thấy anh chỉ là đang nghe điện thoại nhưng không có lên tiếng, lập tức đè thấp giọng gọi anh một tiếng: “Anh Mộ Chi.”
Cam Mật lấy ra một cái khuy măng sét từ trong túi: “Đây là khuy măng sét mà hôm qua em không cẩn thận mang theo về phòng, trả anh.”
Cô vẫn là trong lúc lơ đãng mà phát hiện ra, vốn định trong xe trên đường về đưa cho anh.
Nhưng lúc đó hai người trợ lý đều có mặt, Cam Mật không nhắc đến chuyện này.
Giờ phút này, đầu ngón tay xinh xắn của cô gái nhỏ nắm chặt đưa ra.
Ra hiệu anh cầm lấy.
Nhưng mà hồi lâu Tống Mộ Chi đều không có động tĩnh.
Anh còn đang nghe điện thoại, lúc cuối cùng cũng có phản ứng, anh lại thoáng quay đầu tới gần cô: “Em đeo giúp anh.”
“...”
Cô bảo anh cầm chứ không có nói muốn đeo giúp anh!
Hơn nữa nhất định phải đeo ngay bây giờ sao?!
Cô gái nhỏ hiếm khi cảm thấy cạn lời, lúc này lá gan ngược lại còn lớn hơn gấu.
Nhân lúc hiện tại Tống Mộ Chi không thể quá phân tâm, lại tính sổ cả chuyện ngày hôm qua, trong âm thầm Cam Mật dùng một góc độ không bị nhận ra mà trừng mắt liếc anh một cái.
Thang máy riêng đến vào lúc này, hai người sóng vai bước vào, cùng nhau xoay người lại.
Lúc này Tống Mộ Chi đang thấp giọng dùng tiếng Đức nói chuyện điện thoại, cánh tay thoáng nâng lên hướng về phía cô.
Cam Mật siết chặt cái khuy măng sét, hơi cúi thấp đầu, đến gần về phía anh.
Nhưng đại khái là không thuần thục, khuy măng sét của Tống Mộ Chi đều là kiểu đặt làm riêng, cô khều hồi lâu, ở chỗ eo bàn tay của anh cọ lung tung tới lui.
Đây là khuy măng sét quý giá bằng vàng khảm kim cương gì sao, nhiều chi tiết ngầm như vậy?!
Cô gái nhỏ suy nghĩ mà tỉ mỉ đánh giá một phen, ngay sau đó ánh mắt lại cố định lại.
“...”
Được rồi, thật đúng là khảm kim cương.
Mãi đến khi Tống Mộ Chi nhân lúc người phía bên kia điện thoại nói chuyện mà rũ mắt nhìn về phía Cam Mật.
Phối hợp theo mà cũng cúi đầu xuống.
Hai người gần như quấn quýt nhau.
Thang máy riêng đúng lúc này phát ra một tiếng “Ding”, sau đó khi sắp đóng lại thì bỗng dưng bị người ta nhấn mở.
Cam Mật nhận ra được động tĩnh dùng khóe mắt liếc nhìn bóng người bỗng nhiên xuất hiện trước cửa thang máy.
Là người mà mấy ngày nay đều vô cùng quen thuộc.
Khuôn mặt mang theo nụ cười như trước đây.
Ánh mắt Thiên Tùy dò xét vào bên trong, anh ấy lập tức làm quá mà “Woa” một tiếng.
“Cậu đây là…” Ý cười của anh ấy sâu xa, ánh mắt giống như dây thừng, bỏ qua Cam Mật mà chuyển đến trên người Tống Mộ Chi, lập tức dừng lại ở hình ảnh hai người gần như rúc vào nhau: “Lại quấy rầy hai đứa vụng trộm yêu đương rồi?”
“...”