Một tiếng con mèo mướp này khiến Cam Mật nhớ tới con mèo mướp mập nhiều năm trước luôn đến đại viện ăn nhờ ở đậu.
Mặc dù đã rất lâu rồi cô không nhìn thấy mèo mướp nữa, chỉ nhớ mang máng cái bụng tròn trịa và lớp lông đốm hoa của nó nhưng cảnh tượng lúc này khó tránh khỏi một lần nữa kéo cô vào trong vòng xoáy hồi ức.
Lúc ấy Cam Ngân Hợp biết được việc cô không biết ở đâu ra mà trêu đùa được một con mèo ở ngõ Kinh, chết sống không cho cô chạm vào, sợ cô bị cắn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cuối cùng vẫn là cô lôi kéo Tống Mộ Chi yểm trợ, lặng lẽ đi cho nó ăn.
Lúc đó Tống Mộ Chi không từ chối, cũng cười như thế này nói con mèo mướp giống cô.
Lúc này cũng không phải là giống mà lại chuẩn xác nói cô là con mèo mướp!
Chợt lại nhớ lại dáng vẻ mèo mướp nhỏ ưỡn cao cái bụng lười nhác ngồi phịch ở cửa đại viện.
Trong đôi mắt ánh nước của Cam Mật có hơi nóng không biết tên, cô cắn răng, đưa tay không khách sáo chút nào mà đánh lại.
Vừa rồi anh đụng vào chóp mũi cô như vậy, vậy cô cũng phải làm lại!
Cô gái nhỏ nghĩ thì nghĩ như vậy, dùng cái mũi cọ qua cọ lại vào ống tay áo của Tống Mộ Chi, cuối cùng lại tiện thể giơ tay lên phe phẩy một cái, lau bột mì trên mu bàn tay lên người anh.
Chỉ có điều cô chưa kịp nổi lên dáng vẻ kiêu ngạo, chuẩn bị làm thêm một bước là lấy bột mì trên bàn dài ra trút giận.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bàn tay của Tống Mộ Chi đưa qua, nhấn đầu cô vào trong ngực mình.
“Lần này đều cọ vào hết rồi, hài lòng chưa?”
Lực đạo không nặng không nhẹ như thế, sợi tổng hợp vuốt phẳng lại cào cho hai gò má Cam Mật đều hiện lên mùi hương trên người anh.
Cái gì hài lòng hay không…
Cô gái nhỏ lúc này cuối cùng cũng thành thật, không làm thêm lần nữa.
Có điều đợi đến lúc giãy giụa rời khỏi lồng ngực anh, cô vẫn lòng dạ hẹp hòi chà rồi lại xoa ở chỗ vạt áo của anh.
---
Gió mùa thu vào buổi tối nổi lên nhiều lần, làm lá cây vang lên tiếng xào xạc, Tống Ngải Thiên đón bóng đêm càng thêm nồng đậm như vậy mà khoan thai tới chậm.
Cũng đúng lúc, khi cô ấy vào cửa thì sủi cảo vừa xong nồi đầu tiên.
Bất chấp sự náo nhiệt ở phòng khách trong nhà, Tống Ngải Thiên đi thẳng đến phòng bếp xem sủi cảo. Vì có thể nhân lúc còn nóng mà ăn được bữa tiệc đón thu nho nhỏ bà nội Tống tự mình làm, cô ấy đã gắng sức lái xe chạy từ công ty ở bờ sông Ngân về, đi thẳng tới nhà cũ.
Mắt thấy từng miếng sủi cảo trắng trẻo cuồn cuộn chập trùng lên xuống trong nồi, lúc này Tống Ngải Thiên mới yên lòng lại, chậm rãi lắc lư đi về phía phòng khách.
Kết quả chờ cô ấy rửa sạch tay, còn chưa bước mấy bước vào trong nhà thì đã nhìn thấy Cam Mật đứng ngồi không yên, gần như là đơ ra đó.
Trên trán, lọn tóc, cho đến chóp mũi của cô gái nhỏ đều là bột mì, đứng bên chiếc bàn dài bằng gỗ, bên mặt hiện ra màu đỏ như táo khả nghi.
Hai tay cô đại khái là dính thứ gì đó, đang không ngừng xoa tới xoa lui.
Giống như rơi vào trong cục bột gói sủi cảo.
Một tiếng “Cam Cam” của Tống Ngải Thiên còn chưa được thốt ra, sai khi bước chân ngừng lại, cô ấy nhìn về phía Tống Mộ Chi bên cạnh Cam Mật.
Anh trai cô ấy có thân hình cao lớn, lúc này đang đứng bên cầu thang, cúi đầu, động tác như có như không.
Hai người này rõ ràng đều không nói chuyện, cũng không nhìn nhau.
Lại giống như ở bị đóng khung trong cùng một bức hình, yên lặng đến mức có vẻ cực kỳ quỷ dị.
Tống Ngải Thiên không biết nên nói gì cho phải, đầu óc trong thời gian ngắn không nghĩ ra được từ hình dung thích hợp.
Chẳng qua là cảm thấy mức độ và khí chất như vậy khiến người bên cạnh cảm thấy kỳ lạ, đồng thời bất kể như thế nào cũng không tham dự vào được.
Cô ấy không nghĩ nhiều nữa, đi hai ba bước đến bên cạnh Cam Mật, trêu chọc cô nói: “Cậu đây là làm sủi cảo à, hay là trang điểm kiểu mới cho bản thân.”
Tống Ngải Thiên không nói còn tốt, vừa nói là Cam Mật nghĩ đến hành động to gan vừa rồi của cô.
Thật ra không cọ lên người Tống Mộ Chi thì còn tốt.
Vừa cọ như vậy, tuy nói cũng làm cho anh chịu chút lỗ nhưng như vậy có thể nói là cả hai đều thiệt hại.
Bàn tay nhỏ của Cam Mật lại cong thành dáng vẻ của bạch tuột, đưa tay muốn lau lên người Tống Ngải Thiên.
Một người theo bản năng tránh đi, một người không quan tâm mà mặc sức đuổi theo.
Hai cô gái ầm ĩ, ở trong phòng khách chạy qua chạy lại, dì đã bắt đầu chuẩn bị mang đồ ăn lên khéo léo mà tránh thoát sự đuổi bắt của hai người, lắc đầu cười cười, ở nhà cũ thật sự rất lâu rồi chưa từng náo nhiệt như vậy.
Người ngăn hai người lại trước chính là bà nội Tống.
Bà gọi Tống Mộ Chi, múc ra sủi cảo của nồi thứ nhất, lần lượt bỏ vào những cái sủi cảo đã được gói xong khác, ngay sau đó thì gọi người đến bên cạnh phòng bếp ăn cơm.
“Cam Mật, bà nội đã làm một ít đồ ăn, đều là món cháu thích.” Bà nội Tống nói xong thì bày ra vài cái dĩa tinh xảo lên bàn ăn, trông rực rỡ muôn màu: “Đây là tương mà trước đó bà dùng cá bạc và anh đào ủ, bỏ thêm mù tạt, đợi lát nữa cháu chấm sủi cảo ăn.”
Ông Tống thấy lạ lại gần, cười ôn hòa: “Ôi, bà đây là lấy ra hết hàng tồn trong hầm rồi? Mấy món ăn hôm nay đều rất hợp ý.”
Tống Ngải Thiên lôi kéo bạn tốt ngồi vào chỗ, tiện thể từ trong rổ trái cây bóc cam hoàng đế cho Cam Mật: “Ông nội, ông đừng nhắc đến nữa, nói thêm nữa là con gần như đều sắp cho rằng Cam Cam mới là cháu gái ruột của nhà họ Tống.”
“Con thì biết cái gì, bình thường thiếu đồ ăn của con hay là thiếu đồ mặc của con?” Bà nội Tống cười mỉm: “Các cô gái khiến người ta thích.”
“Được rồi, gọi anh trai con tới đây, bữa tiệc này xem như bắt đầu rồi.”
Tống Ngải Thiên đáp lời, chờ đến khi dì bận gần xong rồi cũng tới bàn, một đám người quay xung quanh bàn, cười nói với đám sủi cảo bốc hơi nóng bừng bừng.
“Nhân bánh sủi cảo có ba loại, cá thu cá mực còn có thịt heo, mỗi loại bà đều bỏ thêm năn ngọt tươi mới.” Bà nội Tống nói, chợt nhớ tới táo hoa hòe trước đó: “Có vài cái bỏ táo hoa hòe, xem mọi người hôm nay ai có vận may tốt có thể ăn trúng, ăn được thì sẽ có phúc khí tràn đầy, vận tốt liên tục.”
“Thật sự có ạ? Bây giờ một cái con cũng chưa ăn được.” Tống Ngải Thiên nói xong thì nhìn về phía Cam Mật, muốn xem trong chén cô có gặp được hay không.
“Đương nhiên là có, chính là lúc bỏ sủi cảo vào nấu bà đều trộn thành một nồi, thật sự là xem vận may đó.”
Bà nội Tống dứt lời, vừa định hỏi bây giờ có người nào ăn trúng chưa ---
Thì nghe thấy Cam Mật “A…” một tiếng.
Cô nhai nhai nhai, đôi mắt hạnh nhân đen bóng: “Cháu ăn trúng rồi!”
Cô gái nhỏ cực kỳ hưng phấn: “Đây có được tính là cái đầu tiên không?”
Tống Ngải Thiên cực kỳ kinh ngạc: “Cậu được đấy, ăn được cái đầu tiên, khởi đầu thuận lợi, có được vận lớn?”
Cam Mật cười đến mức đôi mắt như trăng non cong cong: “Hì hì, gần đây hình như tớ vẫn luôn gặp may, sau này cũng sẽ thuận lợi?”
Kết quả là cô quá vui vẻ, lúc khóe miệng kéo ra, Tống Mộ Chi đúng lúc ngồi đối diện nâng mắt lên nhìn qua.
Mặc dù không nói gì nhưng trong lòng Cam Mật không khỏi thấy sâu xa.
Miếng sủi cảo kế tiếp giống như là nghiệm chứng câu nói “Vân luôn gặp may” mà Cam Mật tự mình nói tới, trong mỗi một cái đều có táo hoa hòe.
Một cái hai cái ba bốn cái…
Một chén này của Cam Mật gần như chiếm hết rồi.
Mà mỗi lần cô ăn trúng một cái, thì cái nhìn chăm chú nhiệt liệt trên bàn cơm sẽ thêm sốt ruột một phần.
Ánh mắt của mỗi người nhìn qua đều mang theo sự ngạc nhiên, ngay sau đó lại biến thành cười ha ha.
Cuối cùng cô gái nhỏ ngược lại bị làm cho có chút xấu hổ, cô gãi gãi đầu, bảo mọi người đừng nhìn cô nữa.
Nói không chừng bọn họ cũng đã ăn trúng.
“Nhưng sự thật là tụi tớ chưa ai ăn được cả!” Tống Ngải Thiên hâm mộ đến thét lên: “Cam Cam, vì sao cậu có thể trúng thưởng nhiều cái như vậy chứ?!”
So sánh với Tống Mộ Chi bình tĩnh, Tống Ngải Thiên lúc này khó có thể kiềm chế được sự sục sôi của mình: “Có phải là lúc gói cậu đã vụng trộm đánh dấu không?”
Hai gò má trơn bóng của Cam Mật bị nhồi sủi cảo căng lên tròn tròn, cô giương mắt nhìn qua: “Tớ nào có năng lực đó?”
Cô nói xong, trong giọng nói mang theo một chút rắm thối: “Em ra là tớ thật sự có vận may tốt rồi.”
Tống Ngải Thiên vẫn còn có chút không tin: “Thật sự không vụng trộm đánh dấu?”
Bà nội Tống bị Tống Ngải Thiên làm cho dở khóc dở cười, quở trách mà nhìn cô ấy một cái: “Cái này thật sự không nên hởi Cam Mật, phải hỏi anh trai con.”
Bà nói xong đảo mắt nhìn về phía người trong cuộc: “Sủi cảo có táo hoa hòe là bà bảo nó phụ trách gói.”
Bà nội Tống trêu ghẹo nói: “Mộ Chi, con nói xem, có đánh dấu không?”
Tống Mộ Chi gật đầu, trước khi nói chuyện ngược lại là nhìn thoáng qua Cam Mật trước: “Nhìn tình huống này, nếu như nói không có thì mọi người có tin không?”
Với dăm ba câu đã đẩy bầu không khí trên bàn cơm lên tới độ sôi nổi mới.
Anh nửa đùa nửa thật, vừa không thừa nhận cũng không phủ nhận, ngược lại khiến cho người ta không biết thật giả thế nào.
Nhưng chung quy trưởng bối chỉ thuận miệng hỏi một chút, không cần phải quá nghiêm túc với chuyện này.
Tống Ngải Thiên “Ồ ~” một tiếng, gật gù đắc ý nhìn về phía Tống Mộ Chi.
Trong chén anh ngược lại đều là mấy cái sủi cảo có hình dạng vô cùng kỳ quặc.
So với bọn họ, vận may của Tống Mộ Chi hình như không tốt.
Tống Ngải Thiên hiếm khi trố mắt: “Nếu như là anh con làm, vậy sao một cái táo hoa hòe anh ấy cũng chưa ăn được?”
Ông cụ Tống ngồi ở vị trí giữa, nhìn dáng vẻ nghĩ mãi không ra của cháu gái nhà mình: “Con ăn thêm đi, nói không chừng tiếp theo đây cũng sẽ giống bé Cam, trúng thưởng thì sao?”
Bà nội Tống nhìn về phía người ngồi trên bàn: “Ha ha ha được rồi, táo hoa hòe còn đây này, nói không chừng sau đó sẽ có ai ăn được đấy, đều ăn đi, sủi cảo này không thể để qua đêm được, như thế sẽ không ngon nữa.”
“Vậy bà ăn trúng rồi?”
“Bây giờ cái này của bà đã có rồi, ôi, Ngải Thiên hình như cũng ăn trúng rồi.”
Hai trưởng bối ở đó nói qua lại vài câu, trên bàn cơm là không khí vui vẻ hòa thuận.
Cam Mật ban đầu bị trêu ghẹo đến mức chỉ biết vùi đầu tận lực ăn, tiếp theo đó trong lúc nhai không ngừng, cô không có cảm giác gì mà nâng mắt lên.
Tống Mộ Chi sao cũng được mà ăn, hơi chống mặt, tư thái tùy ý.
Ánh mắt lại đặt về phía cô.
Thấy cô nhìn sang, mặc dù anh không mở miệng nhưng động tác không nghiêm túc chút nào, ám chỉ rõ ràng.
Gắp lên một cái sủi cảo.
Cam Mật thuận theo cái sủi cảo đó mà trực tiếp nhìn về phía trong chén của anh.
Chỗ ấy đều là sủi cảo cô gói.
“...”
Hình như hơi xấu xí.
Bị chế nhạo đến mức có chút không chịu nổi, cô gái nhỏ muốn thu hồi ánh mắt trước, ngược lại trực tiếp va vào ánh mắt thăm dò qua của ông cụ Tống.
---
Lúc hơi trễ, Cam Mật đưa sủi cảo mà bà nội Tống đã đặc biệt đóng gói xong về Cam trạch mấy chuyến.
Sau đó lại vòng trở lại ngủ cùng với Tống Ngải Thiên.
Đây là truyền thống cũ của hai người, cũng vô cùng ăn ý.
Ăn một bữa sủi cảo đến mức cảm thấy mỹ mãn, Tống Ngải Thiên còn ở đó lải nhải chuyện táo hoa hòe, nói mình vừa chuyển công ty đến bên sông Ngân, có phải là điềm báo gì đó không.
“Không phải là cậu cũng ăn trúng sao, nếu như thật sự tin chuyện này thì đó cũng là điềm tốt.”
Tống Ngải Thiên tùy ý đáp lời, tiếp theo đó không biết sờ trúng cái gì mà kinh ngạc một tiếng: “Hỏng rồi hỏng rồi hỏng rồi.”
Cam Mật còn đang chọn phim để xem vào tối nay, sau khi nghe xong thì lập tức quay đầu: “Làm sao vậy?”
“Máy sưởi sàn phòng tớ hỏng rồi.”
Nơi nối liền hệ thống sưởi sàn của phòng Tống Ngải Thiên chính là phòng khách dưới lầu.
Mà bởi vì Tống trạch đã sớm được lắp đặt hệ thống sưởi sàn vào thế kỷ trước, theo thời gian đã lâu, lại hỏng vào thời khắc mấu chốt thế này.
Cam Mật cũng không để ý: “Không sao, không có sưởi sàn thì thôi, tớ ôm cậu ngủ nha.”
“Đúng vậy, nhưng quan trọng chính là điều hòa không khí và hệ thống sưởi sàn được tích hợp với nhau, cái này cũng hỏng rồi.”
Tống Ngải Thiên hiếm khi ngượng ngùng: “Thôi thôi, đắp nhiều chăn một chút đi, tớ ra ngoài nói một tiếng xem có thể sửa được hay không.”
Cam Mật đáp lời: “Được, cậu đi đi.”
Tống Ngải Thiên cất bước lớn đi ra ngoài, mở cửa phòng ra thì đụng phải Tống Mộ Chi.
“Chuyện gì mà vội vội vàng vàng?”
Tống Ngải Thiên miêu tả đại khái một phen: “Máy điều hòa không khí và sưởi sàn của phòng em đều hỏng rồi, đoán chừng ở phòng khách dưới lầu cũng hỏng rồi, anh, phòng của anh không sao chứ?”
Tống Mộ Chi nghe xong, ánh mắt xuyên qua khe hở cửa cánh cửa khép hờ nhìn vào trong.
Cam Mật cong người, đứng quay lưng về phía bên này, cũng không biết là đang chọn lựa cái gì, cứ quỳ gối trên sàn nhà như vậy.
Nghe thấy động tĩnh ở ngoài cửa, cô gái nhỏ chậm rãi đứng lên.
Đầu gối xinh đẹp trắng nõn quỳ đến mức đỏ lên một mảng.
Giống như là bị lạnh, cô đưa tay xoa xoa.
Thu lại ánh mắt, Tống Mộ Chi hướng về phía Tống Ngải Thiên nói: “Nhà cũ bên này hỏng rồi, sửa thì phải tìm chuyên gia, phòng anh không bị hỏng, đêm nay hai đứa ngủ ở phòng anh.”
Tống Ngải Thiên không nghĩ tới là đề nghị này, chợt vừa nghe được câu này, cô ấy không khỏi trợn tròn mắt: “Anh… Vậy còn anh?”
“Anh đến phòng dành cho khách.”
Thật ra trước đó phòng dành cho khách đã được dọn dẹp nhưng không có ai ở, lúc này để dì giúp đỡ thu xếp lại lần nữa thì cũng coi như là vừa vặn.
“Nhưng phòng dành cho khách có lẽ cũng hỏng rồi…”
“Anh không sao, con gái thì chú ý một chút.” Tống Mộ Chi nói xong chuẩn bị xuống lầu.
“Bây giờ anh đi ngay à?”
Tống Mộ Chi cũng không quay đầu lại: “Ông nội tìm anh, nói là có việc.”
“Ồ được, vậy cảm ơn anh nha, anh đi đi anh đi đi.”
---
Lúc Cam Mật xoa đầu gối xong nhìn ngoài cửa thì Tống Ngải Thiên đang quay về phía cầu thang như có điều suy nghĩ
“Thiên Thiên, vừa rồi cậu luôn đứng ở đó?”
“Không, vừa nói chuyện với anh tớ đây, anh ấy bị ông nội gọi đi, nói là có việc.” Tống Ngải Thiên nói xong nhìn về phía Cam Mật: “Thật ra… Tớ cũng có chuyện muốn nói với cậu, còn là chuyện lớn.”
Nhìn dáng vẻ thần bí này của cô ấy.
Cam Mật không khỏi rùng mình một cái: “... Chuyện lớn gì?”
“Đêm nay, hai chúng ta ngủ ở phòng của anh tớ.”
“...”
Sau khi dì thay đệm giường mới tính trong phòng Tống Mộ Chi, Tống Ngải Thiên còn đang ở đó cảm khái.
“Không phải vừa rồi cậu nói không có sưởi sàn sao, bây giờ có rồi mà còn cảm khái?”
“Cũng không phải.” Tống Ngải Thiên nằm trên đệm giường, nhìn trần nhà: “Không biết là cậu có biết hay không, khi còn bé lúc tớ rất dính bố mẹ, anh tớ đã tự ngủ một mình, phòng của anh ấy tớ đều chưa từng tới.”
Bây giờ lại có thể vinh hạnh nằm trên chiếc giường lớn của Tống Mộ Chi trải nghiệm một lần?
Nói đến đây, mắt Tống Ngải Thiên sáng như đuốc: “Lần này không nói đến tớ, sao cậu đến rồi mà anh ấy còn chủ động đề nghị chứ?”
Cam Mật cắn môi: “Chẳng lẽ không phải cậu nói hệ thống sưởi sàn của cậu hỏng à…”
“Xem con nhóc cậu này, tớ còn chưa nói gì đâu, cậu đã chột dạ đến mức giọng nói cũng thấp đi rồi.”
Tống Ngải Thiên cười ha ha không ngừng, cô ấy sờ Cam Mật, đầu dựa vào đầu.
Lúc này hệ thống sưởi sàn sưởi ấm đến mức căn phòng đã bốc lên sự dễ chịu nhàn nhạt.
Trước khi đi dì đã mở máy tạo ẩm trong phòng, như vậy thì không đến mức quá khô.
Mùa thu mà ngủ như vậy, lại đắp chiếc chăn mỏng, khỏi nói là dễ chịu tới mức nào.
Cam Mật nằm ngửa, quan sát phòng của Tống Mộ Chi một phen.
Thật ra cô từng tới mấy lần nhưng số lần không nhiều.
Loáng thoáng là dáng vẻ trong trí nhớ.
Phong cách kiểu cũ khắc hoa cổ điển, mà bởi vì để đồ dành riêng của anh nên tựa như lại lây nhiễm chút mùi hương không tên.
Cô gái nhỏ nghĩ như vậy, đầu chôn vào trong chăn.
Cũng không biết có phải là ảo giác hay không, cho dù là mới đổi chăn nệm nhưng đều thấm mùi hương lành lạnh sạch sẽ kia.
Thậm chí là trong phòng đều nhiễm đầy mùi hương trên người Tống Mộ Chi.
Có lẽ là tùy theo chủ đề này, cùng với trăn trở việc ngủ trong phòng Tống Mộ Chi, hai người không khỏi nhớ đến quá khứ.
Tống Ngải Thiên mở miệng trước: “Không biết cậu còn nhớ rõ không, khi còn bé anh ba của cậu cắt cho cậu tóc mái công chúa rất đẹp, tớ về nhà ầm ĩ nói tớ cũng muốn, kết quả cậu đoán xem? Bố tớ nói không thành vấn đề, còn đích thân cắt cho tớ, sau đó thì cắt thành tóc mái kiểu chó gặm, tớ tức phát khóc, đêm hôm đó anh tớ và bố tớ bị mẹ đuổi xuống ngủ ở ghế sô pha dưới lầu, ha ha.”
Cam Mật không nhịn được mà nở nụ cười, đôi mắt sáng cong cong: “Tớ nhớ, sau đó cậu còn đội mũ rất lâu!”
Cô còn nhớ rõ là bởi vì lúc đó Tống Ngải Thiên đau lòng gần chết.
Lương Âm Uyển và Cam Quý Đình mang theo cô đến Nam uyển ở sườn núi thăm hỏi.
“Khi còn bé thật là tốt, tớ cũng không nghĩ tới lúc đó tớ yếu ớt như vậy, sau khi lớn lên vì giấc mơ của mình, vậy mà cũng có thể liều mạng kiên trì nổi.”
Tống Ngải Thiên nói thì nói như vậy, thật ra từ nhỏ đã cực kỳ có chủ kiến.
Ban đầu lúc sáng lập công ty truyền thông, bố Tống yêu thương cô ấy, không muốn để cô ấy quá bận rộn quá mệt mỏi.
Đều bị cô ấy tự mình cản lại.
Cam Mật hơi chống đầu lên: “Thiên Thiên, cậu đã rất lợi hại rồi, trong lòng tớ, cậu xinh đẹp còn giỏi giang như vậy, còn yêu thương tớ, nếu có kiếp sau, hy vọng cậu có thể cưới tớ.”
“...”
Hồi ức của Tống Ngải Thiên lập tức bị phá vỡ.
Nhưng cũng không biết là bị chữ nào làm xúc động, liền một mạch với chuyện táo hoa hòe lúc ăn cơm tối hôm nay.
Tống Ngải Thiên nhéo nhéo cánh tay nhỏ non mịn của Cam Mật.
“Nói đến đây, tớ nhất định phải phát biểu, trước đó tớ đã cảm thấy cậu và anh trai tớ rất kỳ lạ, trước khi anh ấy chưa ra nước ngoài hai người tốt như thế, sau khi về nước nói hai người lạnh nhạt đi thì lại không giống.”
Tống Ngải Thiên dứt lời, ngay sau đó không biết lại nghĩ tới cái gì: “Rốt cuộc lúc đó hai người đã xảy ra chuyện gì vậy? Lúc ấy tớ vốn muốn hỏi cậu, kết quả sau đó thì nhớ chuyện cậu đi trượt tuyết suýt nữa té gãy chân, kể từ đó cũng không tiếp tục tin tưởng trên thế giới này có siêu nhân nữa.”
Nói đến tận đây, Tống Ngải Thiên còn có thể nhớ lại cảnh tượng lúc trước Cam Mật ở trong bệnh viện.
Mà dáng vẻ bốn người anh trai nhà họ Cam đứng thành một hàng nghe Cam Quý Đình răn dạy dường như vẫn ở ngay trước mắt.
“Nhưng tớ nói nghiêm túc, lúc ấy cậu cũng sắp học cấp 3 rồi, lại còn cảm thấy trên thế giới có siêu nhân.”
“Bây giờ suy nghĩ một chút cũng buồn cười, có điều mấy ý tưởng của cậu vốn đã nhiều rồi.”
So với nói là được nhà họ Cam bảo bọc rất tốt thì không bằng nói Cam Mật bẩm sinh chính là như thế.
Như vậy thì cũng không phải là không thể hiểu được.
Tống Ngải Thiên ở bên này tự mình thì thào, không chú ý tới vẻ mặt của Cam Mật bên cạnh.
Siêu nhân này không phải là siêu nhân đó…
Cô gái nhỏ rũ mi mắt xuống, hồn ở trên mây.
Chỉ là đột nhiên từ năm đó chuyển tới hiện tại.
Trái tim của cô đang được nâng niu không ngừng sưởi ấm, đồng thời giống như cỏ dại tái sinh, mọc khắp nơi trên đất thành bụi.
Hai tay Cam Mật đỡ mặt, cô nhìn qua ánh sáng chiếu vào trải trên mặt đất từ đại viện bên cửa sổ: “Suy nghĩ của con người hình như sẽ không ngừng chuyển biến nhỉ.”
Giống như cô bây giờ, lại bắt đầu cảm thấy.
Siêu nhân đã đóng băng ở quá khứ kia, hình như lại đứng sừng sững trên đỉnh núi tuyết, một lần nữa được đội mũ miện, không gì không làm được.