Cam Mật đắm chìm trong thế giới của mình, thỉnh thoảng còn nhỏ giọng thì thào.
Lúc này bốn bề yên tĩnh im ắng, mà mặc dù bóng đêm mê người, bọc người ta trong hồi ức không ra được nhưng Tống Ngải Thiên vẫn bắt lấy được lời nói lẩm bẩm của cô gái nhỏ.
Cô ấy đến gần Cam Mật: “Cậu nói gì đó, tự mình ở đó nói nhỏ.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“... Tớ không có.” Cam Mật nhỏ giọng phản bác.
“Còn không có, vậy thứ tớ nghe được là lời nói mớ?” Tống Ngải Thiên đủ hiểu rõ Cam Mật, cũng biết có đôi khi mặc dù cô bướng bỉnh nhưng thật ra trong lòng tự có một cán cân nhỏ: “Cậu đó, có bí mật nhỏ với tớ.”
“...”
So với nói là bí mật thì chi bằng nói là không biết nên mở miệng như thế nào mới tốt.
Đó là cảnh tượng mà có dùng ngôn ngữ cũng không thể miêu tả được, là sự rõ ràng chảy trong mạch máu, ồ ạt mà đến, chỉ có bản thân mới có thể cảm nhận rõ ràng.
“Ôi, nói tới nói lui, hình như tớ đã quên mất việc chính rồi.” Tống Ngải Thiên chống cánh tay lên, bỗng nhiên nhớ tới cảnh tượng cô đụng phải hôm nay lúc lái xe trở về.
Nhắc tới cũng khéo.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc cô đi gấp về từ bên bờ sông Ngân vậy mà lại gặp Cam Quý Đình.
Bên cạnh ông còn có một thanh niên đi theo, trông rất là quen mắt.
Nghe Tống Ngải Thiên miêu tả như vậy, Cam Mật không mảy may để trong lòng: “Đoán chừng bố tớ đang nói chuyện làm ăn với ai đó.”
Tống Ngải Thiên nhíu mày nhìn về phía cô: “Cậu thật sự không biết hay là giả vờ không biết, tớ nghe nói trong nhà cậu vẫn luôn tìm kiếm công tử thế gia ở Ngân Thành cho cậu.”
Lúc này Cam Mật có chút không thoải mái, đang xoa bụng mình, lúc này nghe được thì cơn buồn ngủ cũng bay mất: “... Cho tớ?!”
“Ừ ừ.”
“Vì sao không ai nói cho tớ biết? Tớ cũng không biết…”
“Nhìn ra được là cậu không biết.” Nhìn dáng vẻ chẳng hay biết gì của Cam Mật, Tống Ngải Thiên đáp lại: “Có thể là vẫn chưa tìm được, không coi trọng được ai nên không nói với cậu.”
“Là chuyện từ lúc nào? Cậu biết rõ còn hơn cả tớ.”
“Được một khoảng thời gian rồi, tớ còn cho là cậu biết chuyện đấy, suy nghĩ kỹ một chút thì cũng rất lâu rồi.” Tống Ngải Thiên xoa cằm, ngáp một cái dài rồi lâm vào trầm tư: “Tớ không nhớ rõ thời gian cụ thể, có điều nếu như đẩy thời gian về trước đó thì hẳn là đúng lúc khoảng thời gian anh tớ về nước.”
Nói đến đây, cô ấy ném ánh mắt quyến rũ về phía Cam Mật: “Ha ha, xem ra bác trai bác gái thật sự đang tỉ mỉ lựa chọn hạt giống, đến đổ vào đóa mật nhỏ là cậu đây ~”
Giọng điệu của Tống Ngải Thiên cực kỳ mập mờ, chọc cho Cam Mật vội vàng muốn che miệng cô ấy.
“Được rồi được rồi tớ đầu hàng, có điều không nhất định là đang tìm kiếm, nói không chừng chỉ là đang tìm tiểu bối dễ chung sống?”
Càng giải thích càng lệch.
Cam Quý Đình không có việc gì thì tìm tiểu bối dễ chung sống làm gì?
Đôi mắt hạnh nhân của Cam Mật trừng đến tròn căng: “Cậu còn không bằng không giải thích.”
“Tớ thật sự tò mò, tính trời sinh của con gái mà, có điều công tử nhà họ Lý ở phía Bắc thành phố quả thật có dáng dấp vẫn rất tuấn tú.” Mí mắt của Tống Ngải Thiên cụp xuống, tiếp theo đó cô ấy lại bổ sung một câu: “Nhưng phải nói thật, mặc dù khuôn mặt đó nhìn được nhưng ngay cả một nửa của anh trai tớ cũng không sánh nổi, nếu như nhìn tướng mạo thì anh tớ tuyệt đối là ứng cử viên tốt nhất.”
“Tớ chỉ tùy miệng nói một chút, cậu cũng đừng để trong lòng, gần đây người qua lại với bác trai vẫn rất nhiều, nếu như thật sự nói từng người một thì tớ thấy đêm nay cậu đừng ngủ nữa.”
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý.
Cam Mật bị dọa cho giật nảy cả mình.
Cô còn muốn hỏi chút gì đó, kết quả lúc lần nữa nhìn về phía Tống Ngải Thiên thì phát hiện ra cô ấy đã quẹo đầu, gối lên giữa đệm chăn, cứ như vậy mà ngủ thiếp đi.
Đại khái là gần đây rất bận rộn, Tống Ngải Thiên lại còn phát ra tiếng ngáy nho nhỏ.
Không đành lòng đánh thức cô ấy, Cam Mật nửa nằm sấp như thế, suy nghĩ trong trò chuyện bị mạnh mẽ túm về.
Từ chỗ bụng dưới truyền đến cảm giác hơi trứng, từng chút từng chút cảm giác khó chịu khiến cho người ta không để ý cũng không được.
Thật ra dạ dày của cô không lớn nhưng cô thường xuyên không cân nhắc, luôn ăn cho bản thân quá no.
Giống như một bữa sủi cảo hôm nay, ban đầu là bởi vì hương vị quá tốt, sau đó thì từng cái táo hoa hòe khiến cho người ta hoàn toàn không dừng được.
Cô gái nhỏ dứt khoát không quan tâm, mở rộng bụng mà ăn, thế là lại một lần nữa thành công trúng chiêu.
Trướng đến mức thật sự ngủ không được, Cam Mật đối với Tống trạch coi như là quen thuộc, ôm suy nghĩ không làm phiền đến người khác, cô chuẩn bị xuống lầu đến phòng bếp lấy chút nước ô mai để áp chế một chút.
Trước kia cô làm như thế, hiệu quả rất tốt.
---
So với cuộc nói chuyện đêm ở trên lầu thì trong phòng khách dưới lầu chỉ có hai người.
Trước đó dì và bà nội Tống đã về phòng nghỉ ngơi.
Tống Mộ Chi trước khi đi ngủ được ông cụ Tống gọi tới.
Nói là muốn đánh cờ.
Bàn cờ vây làm bằng gỗ ở phòng khách được đèn vàng chiếu sáng, mỗi một con cờ đều hiện ra khuynh hướng bóng bẩy.
“Hình như lâu rồi hai chúng ta chưa đánh cờ?”
“Đúng vậy ông nội.”
“Hôm nay được dịp, con cùng ông làm một ván.”
Ông cụ hạ quân màu trắng xuống trước.
Mà theo tiếng hạ cờ rất nhỏ yếu ớt như vậy truyền đến, lúc đang đợi Tống Mộ Chi hạ cờ, ông ngước mắt chậm rãi nhìn về phía đối diện: “Mộ Chi, cách lúc con ra nước ngoài cũng nhiều năm rồi nhỉ?”
Ánh mắt Tống Mộ Chi cố định trên bàn cờ: “Vâng.”
Anh tốt nghiệp cấp 3 là đi đến trường nổi tiếng Ivy League du học, sau khi học đại học thì học lên tiến sĩ, học xong thì về nước.
Có điều cẩn thận tính ra, so sánh với thời gian dự trù thì thật ra Tống Mộ Chi còn về trước mấy tháng.
“Thời gian trôi qua thật là nhanh, cẩn thận tính toán thì con cũng lớn rồi, ông nhớ con lớn hơn bé Cam ba tuổi?”
Nhận ra được giọng điệu khác với trước đó của ông cụ Tống, Tống Mộ Chi theo bản năng ngước mắt, không lên tiếng.
Sau khi ông Tống liếc anh một cái, lại phối hợp tiếp tục hạ cờ: “Sau này con có tính toán gì?”
Tống Mộ Chi rũ mắt xuống, ngón tay dài kẹp một quân cờ đen, chậm chạp không hạ xuống.
Ánh mắt anh sâu đến mức không thấy đáy, lúc nâng lên lại thì đã khôi phục sự trong trẻo lạnh lùng: “Có, sau khi công ty được tiếp quản bước vào quỹ đạo, việc phát triển sau đó cũng đều nằm trong kế hoạch.”
Ông Tống nghe xong chỉ cười, tiện thể thúc giục Tống Mộ Chi hạ cờ: “Mộ Chi, ý ông không phải là công ty.”
Dứt lời, ông nhìn về phía cháu trai nhà mình, lẳng lặng chờ.
Nhưng là chưa đợi được câu trả lời của Tống Mộ Chi, lúc này trên lầu truyền đến tiếng vang lạch cạch, dần dần tới gần, cho đến khi rõ ràng truyền đến từ chỗ rẽ.
Có lẽ là không nghĩ tới giờ này dưới lầu còn có người, Cam Mật dừng lại tại chỗ: “Ông nội Tống…”
Ông Tống ngước mắt nhìn qua, thấy cô gái nhỏ dừng lại giữa cầu thang, sau khi trố mắt thì rất nhanh đã kịp phản ứng, giọng điệu của ông hòa ái: “Cam Mật?”
“Trễ như vậy rồi mà xuống lầu, làm sao vậy?”
“Không sao ạ… Chỉ là cháu ăn hơi nhiều, trướng khó chịu, muốn tìm ô mai nấu canh tiêu thực.” Giống như là cảm thấy ngại ngùng, sau khi đáp lời Cam Mật gãi đầu một cái, tiện thể cực nhanh mà nhìn lướt qua Tống Mộ Chi.
Chuyện này thì bó tay rồi.
Ông Tống dứt khoát cũng không hạ cờ nữa, đưa tay đuổi Tổng Mộ Chi: “Trướng khó chịu? Một mình cháu làm sao có thể được, thế này, đúng lúc anh Mộ Chi của cháu chưa ngủ, để nó giúp cháu.”
Ông cụ hỏi han ân cần một phen, vỗ vỗ bả vai Tống Mộ Chi rồi đi thẳng về phòng.
Tiện thể dặn dò hai người đừng ngủ quá muộn.
Mọi thứ xảy ra quá nhanh cho nên Cam Mật vẫn chưa phản ứng được, thậm chí là còn chưa trả lời lại là đã bị Tống Mộ Chi đứng dậy kéo đi vào trong phòng bếp.
“Lại ăn quá no?” Anh nói xong thì mở tủ lạnh ra, cúi đầu tìm kiếm.
Giọng điệu như vậy, nghe mang theo chút bất đắc dĩ, nhiều hơn là sự hiểu rõ chuẩn xác.
Cam Mật có chút không phục, lúc này oán giận lại: “Anh làm gì mà dùng chữ ‘lại’.”
Người này không chỉ dùng, hình như còn luôn dùng!
Lúc này Tống Mộ Chi đã tìm được hạt ô mai dùng để nấu canh, anh quay người nhìn về phía cô, ánh mắt sáng rực: “Vậy ai làm cho cái bụng nhỏ căng lên?”
Lần này Cam Mật bị anh nhìn cho nóng mặt.
Được rồi, đây đúng là sự thật.
Nhưng… đó cũng là có nguyên do!
“... Còn không phải bởi vì đồ ăn bà nội Tống làm quá ngon sao.”
Thấy Tống Mộ Chi lấy đồ ra, Cam Mật đến gần nhất định nói muốn tự mình làm.
Kết quả chưa bật được lửa mà bản thân đã suýt nữa bị bỏng.
Tống Mộ Chi nhanh tay nhanh mắt kéo cô gái nhỏ lại, sau khi đưa mắt nhìn cô một chút lại không nói gì, chỉ nhanh chóng bật bếp, bắt đầu nấu nước.
Phòng bếp yên lặng, ngọn lửa màu lam chậm rãi cháy làm khuôn mặt như ngọc của anh nổi bật rõ ràng.
Sau khi bật bếp, Tống Mộ Chi mới hoàn toàn xoay người lại dựa vào bàn nấu ăn, ánh mắt trực tiếp đối diện với cô: “Lần nào em cũng rất có lý do.”
“Em nào có rất có lý do, điều em nói gọi là sự thật có được không.”
Lần này cô gái nhỏ cũng bất chấp cái bụng nhỏ ưỡn lên, khoanh tay nói vài lời tự cho là rất có lý.
Khuôn mặt trơn bóng của cô mang theo một chút đắc ý hớn hở.
Tựa như mình thật sự rất có lý.
Sức mạnh chắc chắn ở trước mặt anh như vậy không biết là lúc nào đã thúc đẩy mà đến.
Giống như ngay từ đầu đã là sự tồn tại như vậy, là chuyện đương nhiên.
Trong đêm mùa thu, bên trong cửa sổ của tòa nhà kiểu Tây, bóng dáng hai người gần như chồng lên nhau.
Người nhỏ nhắn xinh xắn linh động kia đang nói không ngừng, người cao lớn gầy gò thì lẳng lặng nghe.
Trong phòng bếp dần dần mịt mờ hơi nóng.
Tống Mộ Chi rũ mắt xuống, nhìn đôi môi hồng phấn của cô gái nhỏ mở ra khép lại.
Đầy đặn ướt át, giống như đóa hoa dụ dỗ người ta hái lấy, mọng nước.
Nghĩ như vậy, anh chậm rãi giơ tay lên.
Trong cảm nhận của Cam Mật, đầu ngón tay của Tống Mộ Chi hướng về phía cô thăm dò, ngón tay trỏ đè lên môi cô.
Tiếp theo đó thoáng dùng sức, mang theo sức lực mà ở trên đó đè ép.
Ngón tay của anh mang theo chút hơi lạnh, cứ dán gần vào như vậy.
Chặt chẽ không có kẽ hở.
Giọng nói của Tống Mộ Chi thuần hậu: “Đều nói miệng của em ngọt, sao anh cảm thấy đối với anh thì em ngược lại vậy?”
Không biết là nhiệt độ phòng bếp dần dần tăng lên hay là hành động đột nhiên không kịp chuẩn bị này của anh.
Cam Mật bởi vì bị che miệng, sau khi theo bản năng mà mở miệng, giọng nói đều lộ ra một trận ưm a: “... Cái, cái gì?”
“Không có gì.” Anh thu lại đầu ngón tay, giọng điệu mang theo chút ấm áp hỏi thăm cô: “Chỗ vừa rồi bị bỏng có đau không?”
“Cũng được, vừa rồi em, cũng chỉ bị nóng… một chút xíu như thế.”
“Một chút xíu?” Tống Mộ Chi nhướng mày nhìn cô: “Lỡ như nhiệt độ của lửa cao hơn thì cái tay này của em có còn cần không.”
“Không phải tay của em vẫn tốt đây à.” Cam Mật nói xong thì tự mình theo bản năng xoa nắn đầu ngón tay, nhưng sự chú ý toàn thân lại ngưng tụ ở chỗ môi.
Có lẽ là bởi vì đêm khuya, mà hai người ở trong căn phòng kín gần như là ấm áp thế này, một vài thứ bị mở rộng ra một cách chậm rãi, không có lý do mà phá tan suy nghĩ trong lòng Cam Mật.
Lúc lần nữa mở miệng, cô hiếm khi mang theo chút tùy ý: “Lại nói, mỗi lần không phải đều có anh đỡ cho em à.”
Giống như là bị dáng vẻ rắm thối của cô chọc cười, Tống Mộ Chi đáp một tiếng nhìn cô, hỏi lại: “Vậy anh có thể lần nào cũng đỡ cho em được?”
Chẳng lẽ không đúng sao.
Trong trí nhớ của Cam Mật, Tống Mộ Chi dường như mãi mãi là người ở phía sau cô giải quyết hậu quả; mà cô, thì là người làm ông chủ vung tay.
Nghe lời nói của cô gái nhỏ, Tống Mộ Chi nhìn cô một hồi lâu, sau đó quay người thả ô mai vào trong nước.
Nước nóng sôi vang tiếng ùng ục, giọng nói của anh bị hơi nước nóng hổi vạch ra, nghe không quá rõ ràng.
“Em nói phải thì chính là phải.” Anh nói.