Uống một ly nước ô mai mà Tống Mộ Chi tự tay nấu, Cam Mật tiêu thực đến gần như là ổn rồi mới về phòng.
Mà đợi đến lúc lên lầu đi ngủ, cô cẩn thận đẩy Tống Ngải Thiên ngủ say ra, nghiêng người nằm lên giường.
Chỉ là nghĩ đến câu đáp lại kia của Tống Mộ Chi, lúc trăn trở, trong ánh mắt rõ ràng mang theo một chút tối tăm bị đêm thu nhuộm dần.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mà giống như là có đoán trước, cô cũng tuân theo nguyên lý ngày nghĩ gì đêm mơ đó.
Đêm nay, cô gái nhỏ nằm trên giường của Tống Mộ Chi, lại làm một giấc mơ liên quan đến chuyện này.
Nhân vật chính trong mơ không chỉ có cô mà còn có Tống Mộ Chi.
Đối phương vẫn giống dáng vẻ lúc tối ở trong phòng bếp, cao lớn như ngọc.
Bờ vai mạnh mẽ rất rõ ràng, ánh sáng nhạt trong phòng bếp làm anh nổi bật đến mức xuất trần.
Nhưng người trong trẻo cao quý như vậy lại đang yên lặng nấu nước ô mai cho cô.
Mọi thứ đều tiến hành theo quỹ đạo của thực tế.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cho đến khi đầu ngón tay của anh chậm rãi thăm dò về phía môi cô, tiếp theo đó giống như ống kính xoay chuyển.
Hình ảnh trong nháy mắt mở rộng theo hướng nội dung hạn chế độ tuổi.
Tống Mộ Chi giữa cằm cô, sau khi nâng lên, ngón tay chậm rãi ép qua môi của cô, đầu ngón tay của anh đến trên môi mỏng của cô, làm nhòe đi son môi của cô.
Sau đó đôi mắt sâu thẳm khóa chặt lại cô, anh trực tiếp cúi người tới.
Hơi thở cuốn theo vẻ nóng hổi, vùi xuống chui vào…
---
Ngày hôm sau tỉnh lại, trong đầu Cam Mật đều là hình ảnh Tống Mộ Chi cúi đầu xuống.
Theo đó còn có giọng nói trầm thấp của anh --- “Em nói phải thì chính là phải.”
Giống như ma âm rót vào tai lặp đi lặp lại.
“... …”
Chuyện này bảo cô sau này làm sao mà nhìn thẳng vào anh được?!
Nhưng không bàn những chuyện này, ở một vài nơi mà không có ai nhận ra, Cam Mật lại cảm thấy chuyện này vốn không phải là mơ.
Dựa theo việc chung đụng trước kia, đây giống như quả thật là việc mà Tống Mộ Chi sẽ làm ra.
Cô gái nhỏ vỗ vỗ mặt mình, ngày hôm sau lúc ăn sáng ở Tống trạch, cô không nhịn được mà liên tục đưa ánh mắt thăm dò về phía Tống Mộ Chi.
Có lẽ cũng không phải là ảo giác.
Như vậy vỏn vẹn chỉ là anh mang theo ẩn ý đồng ý cái gì cũng gánh chịu cho cô.
Mang đến cho cô cảm xúc càng thêm sâu sắc.
Cam Mật làm từng bước mà quẹt thẻ, về vị trí làm việc, bản thảo, bận rộn luận văn.
Cô gái nhỏ tự mình bận bịu, sắc mặt lại mang theo vẻ hồng nhuận giống như bị ngâm trong nước trái cây.
Cho đến khi xã trưởng gọi cô một tiếng, lúc này Cam MẬt mới không thể không dừng lại động tác có vẻ cực kỳ mạnh mẽ trong tay, đưa ánh mắt tới.
“Không vội, nghỉ ngơi một chút đi, nói việc chính.”
Sự chú ý của Cam Mật lập tức bị dời đi: “Việc chính gì?”
“Còn có thể có cái gì, chính là trong nhà có việc mà trước đó em nói với anh, hỏi anh sau này có thể cho nghỉ hay không, anh đã giúp em kiểm tra đối chiếu ngày nghỉ, lúc đó trong xã không bận, cũng vừa vặn trong ngày nghỉ cho nên không có vấn đề lớn, hẳn là có thể phê chuẩn được.”
Trong nhà có việc mà xã trưởng nói thật ra là chuyện sau đó cô theo nhà họ Cam về nhà thờ tổ.
Cô gái nhỏ nghe xong bỗng nhiên vỗ vỗ đầu của mình, trực tiếp đáp lời: “Ồ là chuyện này à, vậy có thể phê chuẩn được thì càng tốt hơn!”
Cam Mật khoe mẽ, thúc giục xã trưởng nhanh chóng giúp cô chuẩn bị xong giấy cho phép nghỉ, chuyển sang lại gửi cho thầy hướng dẫn những đề mục liên quan đến bảo vệ đề tài.
Trải qua những trọng điểm được nêu ra đã sớm được liệt kê xong, những đề tài luận văn xoay quanh cùng một chủ đề đã được cô và thầy hướng dẫn tiến hành mấy vòng sàng lọc lặp đi lặp lại.
Thầy hướng dẫn: “Nhận được rồi.”
Thầy hướng dẫn: “Phần nội dung nghiên cứu cơ bản không có vấn đề, mấy cái đề mục này đều có thể viết ra được không ít nội dung đặc sắc, em tự chọn một cái. Nhưng có mấy chỗ thầy muốn dặn dò, em phải cam đoan tài liệu nghiên cứu của em thật sự tồn tại.”
Cam Cam: “Thật sự tồn tại?”
Thầy hướng dẫn: “Đúng thế.”
Thầy hướng dẫn: “Thật ra nếu là tập tranh khác thì còn tốt, nhưng lúc trước thầy đã từng nghe nói tới Lâm thị tuyển tập, tìm trên mạng cũng không ra được nội dung cụ thể liên quan, cho nên thầy nhất định phải xác nhận tính chân thực một chút.”
Thầy hướng dẫn: “Nếu như không có bản gốc thì đề tài này vào lúc phúc thẩm ở học viện, tám phần không vượt qua được.”
Cam Cam: “Cảm ơn thầy đã chỉ điểm!”
Cam Cam: “Có điều tuyển tập này là bản gốc, hẳn là không có vấn đề lớn.”
Thầy hướng dẫn: “Được rồi, thầy cũng chỉ nhắc nhở một chút, dù sao nếu như em không biết loại đề tài này thì hoàn toàn không cần phải phiền toái như vậy, còn đỡ tốn thời gian công sức. Nhưng bất kể nói thế nào thì thầy vẫn ủng hộ em.”
Thầy hướng dẫn: “Tiện thể dặn dò: Trước khi bắt đầu bảo vệ, em hãy chuyển cho thầy những thứ có liên quan đến chứng nhận Lâm thị tuyển tập là bản gốc.”
Trong vấn đề liên quan đến học thuật, đại học Kinh Hoa từ trước đến nay đều rất nghiêm cẩn.
Không đề cập tới tác phong, Cam Mật quả thật không thể lấy bản nhái để viết luận văn tốt nghiệp của cô.
Chứng minh là điều ắt không thể thiếu.
Ngoại trừ chụp lại hình ảnh dấu vết, có thể còn phải ngược dòng tìm hiểu xem là nó từ đâu đến.
Dù sao đây cũng là sách quý có mượn đọc cũng không mượn đọc được.
Có điều mặc dù phiền thì có phiền một chút, Cam Mật nhớ tới người giúp cô tìm được…
Hình như cũng rất dễ giải quyết?
Cô gái nhỏ cũng không dừng lại thêm, vào buổi chiều, nhân lúc người bên ngoài nghỉ ngơi, cô đi thẳng tới tầng cao nhất.
Trợ lý Từ nhìn thấy cô đầu tiên, đối phương đứng lên từ sau bàn làm việc, hơi cúi chào cô: “Cam tiểu thư, Tống tổng đang họp trong phòng họp.”
Ý là vào giờ này không quá đúng lúc.
Tống Mộ Chi bây giờ không có ở tầng cao nhất này.
“Tôi đến cũng không nhất định là đi tìm anh ấy…” Cam Mật hơi sửng sốt, cô còn chưa mở miệng đâu… giọng điệu trợ lý Từ chắc chắn như vậy?
Có điều cô gái nhỏ nhớ có việc, rất nhanh đã bỏ chuyện này qua một bên, trực tiếp nói thẳng ý đồ đến của mình: “Trợ lý Từ, hẳn là cái gì anh cũng phụ Tống tổng của các anh nhỉ?”
Lần này đến lượt trợ lý Từ trố mắt, anh ta hiếm có mà thất thố, bị câu hỏi bất chợt của Cam Mật làm cho có chút không tìm được manh mối, ngay cả lời nói cũng hơi không ăn khớp: “À, phải, phải.”
“Vậy thì dễ giải quyết rồi.” Cam Mật cười nhẹ nhàng mà thở phào một cái: “Tôi nhờ anh một việc.”
“... Cô thật sự tới tìm tôi?” Trợ lý Từ nói xong thì vẫn có điều chần chờ, nhưng cũng đáp lời đàng hoàng: “... Cô nói đi.”
---
Tầng hội nghị.
Tống Mộ Chi vừa mới kết thúc cuộc họp chuyên đề ở nước ngoài cắt đuôi Thiên Tùy mời anh đi quán rượu, bước ra bên ngoài trong sự chen chúc của ban giám đốc.
Mà bị người ta vây quanh như vậy, lúc chuẩn bị tiến về phía tầng cao nhất thì đi ngang qua họa xã Như Di.
Tống Mộ Chi cuốn ống tay áo lên, lộ ra một nửa cánh tay rắn chắc.
Eo bàn tay hơi lồi với gân cốt rõ ràng, anh chỉ mặc chiếc áo sư mi màu xám nhạt cứ đứng như vậy, người ở bên cạnh nhân lúc cuộc họp kết thúc muốn tiến về phía trước bắt chuyện, ngước mắt hướng về phía nơi họa xã tọa lạc nhìn một cái.
Vừa vặn có thể nhìn vị trí làm việc của cô gái nhỏ.
Lúc này cô đưa lưng về phía anh, mông vểnh cao, đang đùa giỡn với xã viên.
Giống như là còn lưu lại xúc cảm, Tống Mộ Chi hơi vân vê bàn tay, chợt nhớ tới khoảnh khắc đúng vào môi cô lúc tối.
“Tống tổng?”
“... Tống tổng?”
“... Cậu có đang nghe không?”
Cũng không biết đây có phải là đang thất thần hay không, bọn họ cũng không dám hỏi rõ.
Một người đàn ông trung niên của ban giám đốc hỏi uyển chuyển, gọi Tống Mộ Chi vài tiếng mới gọi được ánh mắt thăm dò qua của anh.
“Ừm, anh tiếp tục.”
Giọng điệu lạnh nhạt hoàn toàn như trước đây như vậy, cuốn theo khí phách của quá khứ.
“...”
Vừa rồi chắc chắn là ảo giác đúng không.
Tống tổng của bọn họ làm sao có thể thất thần lâu như vậy.
Bỏ người của ban giám đốc qua một bên, Tống Mộ Chi mang theo trợ lý Lý đi đến tầng cao nhất.
Vừa mới vào tầng lầu là nhận được cái nhìn chăm chú của trợ lý Từ, trong giọng nói mang theo sự sốt ruột mà trước kia chưa từng có: “Tống tổng!”
“Vừa rồi Cam tiểu thư tới đây.”
Tống Mộ Chi vốn nghe thấy trợ lý Từ gọi, chỉ gật đầu tượng trưng xem như đáp lại, bước chân không dừng, vẫn cất bước lớn đi về phía văn phòng, cho đến khi nghe đến đây thì mới dừng chân, nghiêng đầu nhìn về phía bên này: “Em ấy đến tầng cao nhất làm gì, đến đây lúc nào?”
Những câu hỏi liên tiếp làm cho trợ lý Từ suýt chút nữa không đáp lại được.
Hôm nay não anh ta hiếm khi bị chập mạch, đặc biệt là sau khi gặp được Cam Mật.
“Cam tiểu thư tìm tôi hỏi chút chuyện, là có liên quan đến Lâm thị tuyển tập.”
Ánh mắt Tống Mộ Chi không rõ, liếc nhìn anh ta một phen: “Chỉ tìm anh, không tìm tôi?”
“...”
Đây là trọng điểm?
Mà nghe giọng điệu như vậy của Tống Mộ Chi như vậy, cộng thêm ánh mắt nhìn qua thế này.
Trợ lý Từ lần đầu tiên bị dáng vẻ bệ vệ này chèn ép đến run chân.
---
Buổi chiều Cam Mật không ngồi xe của Tống Mộ Chi.
Sau khi lần lượt nói tạm biệt với xã viên, cô bước ra ngoài từ sảnh lễ tân ở tầng trệt.
Cô gái nhỏ đứng trên đường vòng hình vành khuyên của suối phun.
Tống thị gần như là kiểu giàu nứt đố đổ vách nhất trong số tài phiệt ở Ngân Thành, ngay cả con đường đưa đón xe ở bên ngoài cũng trải đá hoa khảm vàng.
Cô đứng trên đó dùng chân đạp, ngay sau đó bắt đầu suy nghĩ xem làm sao để về.
Thật ra bảo Cam Ngân Hợp tới đón cũng không phải là không được, nhưng gần đây anh tư của cô sống mơ mơ màng màng ở nơi ăn chơi, bình thường ngoại trừ ân cần thăm hỏi tượng trưng thì không thấy bóng người đâu.
Cô gái nhỏ đặt ánh mắt vào phương thức liên lạc của ba người anh trai khác, lại chậm chạp không nhấn.
Cuối cùng trực tiếp dừng lại ở trên một ảnh đại diện cực kỳ quen thuộc khác.
Kết quả cô chưa kịp làm rõ suy nghĩ.
Một chiếc xe chậm rãi chạy tới từ gara tầng ngầm bên cạnh, ổn định dừng lại trước mặt cô.
Trong lòng tối tăm, Cam Mật chợt ngẩng đầu.
“Hôm nay em không tìm anh thì thôi, cũng không đi theo anh?”
Bỗng nhiên nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ kia bên trong cửa sổ xe kéo một nửa.
Cô gái nhỏ nuốt một ngụm nước bọt, đồng thời trong thoáng chốc cho là mình đang nghe oán phụ nói chuyện.
Cam Mật chớp mắt mấy cái, chỉ cảm thấy gió nhẹ đêm thu khẽ phe phẩy khiến cho tế bào của người ta đều chậm rãi giãn ra.
“Làm gì có…” Cô gái nhỏ nhảy nhót đi đến trước xe, nhìn qua anh ở bên trong cửa sổ mờ tối, không có nguyên do mà thả giọng nói nhẹ nhàng: “Nếu anh đã chạy tới rồi, vậy bây giờ em… đi theo anh nhé.”
Sau khi ngồi lên xe, Cam Mật rõ ràng cảm thấy không đúng.
Phương hướng lái xe của Tống Mộ Chi không phải là đại viện ở ngõ Kinh mà là đi về phía ngược lại.
“Anh muốn dẫn em đi đâu vậy?”
“Đi ăn cơm tối.” Hai tay của Tống Mộ Chi đặt trên vô lăng, ngay sau đó anh nhìn về phía cô: “Tiện thể tâm sự chuyện em tìm trợ lý Từ.”
“...”
---
Cuối cùng lúc đến nơi.
Cam Mật mới biết được Tống Mộ Chi đưa cô đi đâu.
Là quán Thúy Long không phân cao thấp với Đỉnh Ký.
Vừa rồi anh vẫn luôn ngậm miệng không nói, lúc cô gái nhỏ cũng nhận ra được một chút khí áp thì biết điều không mở miệng.
Mà lúc này, đây không chỉ là nhà hàng mà trước kia Cam Mật thích tới mà hình như cũng nằm trong danh sách đề cử mà trước đó điện thoại Tống Mộ Chi gửi đến.
Hai bên lẫn lộn, không phân rõ rốt cuộc là theo khẩu vị của ai.
Lúc ngồi vào chỗ trong phòng bao, nhân viên phục vụ giống như đã sớm sắp xếp xong, nhân lúc hai người ngồi xuống thì tựa như cái đuôi cá đong đưa, không bao lâu sau đã bố trí xong bàn ăn.
Cam Mật cúi đầu, chỉ rũ mắt nhìn qua như vậy bèn không tự chủ được mà thì thào lên tiếng: “Đồ ăn mà em thích ăn ở đây, anh còn nhớ rất rõ ràng.”
Tống Mộ Chi dùng giọng mũi đáp một tiếng, lúc gắp đồ ăn cho cô thì đồng thời nói đến vấn đề chính: “Hôm nay em tìm trợ lý Từ hỏi chuyện Lâm thị tuyển tập, sao không tới hỏi anh?”
Không đợi Cam Mật trả lời, ánh mắt Tống Mộ Chi cố định lại, khóa chặt cô đồng thời trực tiếp bổ sung: “Lâm thị tuyển tập anh ta không có phụ trách.”
Giọng điệu anh nhàn nhạt, nhưng Cam Mật sửng sốt nghe ra được một chút cảm xúc hiếm có.
Trong sự khó chịu xen lẫn cái khác, ý tứ hàm xúc như có như không.
Hai gò má của cô gái nhỏ bị ánh sáng sáng tỏ trong phòng bao chiếu đến mức có chút mềm mại, sau khi cô cắn môi thì nhỏ giọng hừ hừ: “Em biết, là anh phụ trách toàn bộ quá trình.”
Ánh mắt Tống Mộ Chi sâu thẳm, bên trong đó ẩn chứa sự tối tăm mà cô không phân biệt rõ được: “Trước đó anh đã nói với em, chuyện có liên quan đến Lâm thị tuyển tập, đến hỏi anh là được.”
Đây là biến tướng thành ăn người miệng ngắn lấy người tay mềm* sao.
*吃人嘴短拿人手软: Nhận được lợi ích của người ta nên phải nể mặt người ta.
Cam Mật đâm đâm đồ ăn trong chén.
Nhưng thứ thản nhiên đến trong lòng lại không phải là sự lúng túng khó xử.
Nghĩ như vậy, cô xoay người nhìn Tống Mộ Chi ngồi bên cạnh.
Bên mặt của anh trong trẻo, ánh mắt vẫn mang theo nhiệt độ trước đó nhìn về phía cô, giống như là đang lẳng lặng thiêu đốt.
Một bữa cơm không nhanh không chậm, vào lúc đứng dậy chuẩn bị rời khỏi phòng bao.
Tống Mộ Chi đi đến ghế sô pha bên cạnh bức bình phong khắc hoa, cầm túi của Cam Mật lên, động tác vô cùng trôi chảy giống như từng làm vô số lần.
Anh lại hỏi thăm một phen trường học của cô và những chuyện liên quan đến luận văn tốt nghiệp, lúc Cam Mật đứng dậy sau đó đi theo tới, anh lại chuyển chủ đề đến Tống Ngải Thiên.
“Hệ thống sưởi sản ở phòng nó vẫn chưa sửa xong, lần này lại luôn ngủ ở đại viện.”
Cô gái nhỏ đứng bên cạnh anh, lúc ngẩng đầu, lông tơ trên mặt được làm nổi bật lên hết sức mềm mại.
Giọng nói của cô trong veo, lúc hơi đè thấp mang theo chút nhẹ nhàng: “... Cho nên?”
Ánh mắt của Tống Mộ Chi dừng lại trên môi cô: “Cho nên ý của anh là, em có thể luôn ngủ ở phòng anh.”
Ngủ ở phòng anh?!
Sóng triều trong lòng cô gái nhỏ cuồn cuộn, thứ đầu tiên lóe lên trong đầu là giấc mơ trước đó.
Nhưng rất nhanh, cô nghe thấy Tống Mộ Chi bổ sung: “Em ngủ với nó.”
… Ồ!
Cam Mật kịp phản ứng lại mang theo đôi mắt hiện ra ánh nước: “Anh chính là luôn muốn nói chuyện với em thế này.”
“Anh nói chuyện với em thế nào?” Giọng nói của Tống Mộ Chi đè thấp hơn, trong lúc hơi thở phe phẩy, anh đưa tay vén sợi tóc rơi xuống thái dương của Cam Mật.
Kết quả bởi vì gần đây qua lại thân thiết, cô gái nhỏ vô cùng nhạy cảm với xúc cảm ở đầu ngón tay của anh.
Ngoài việc không tự chủ được mà run rẩy, toàn thân cô tựa như bị kiến bò.
Cam Mật theo bản năng quay người lại, nhưng vào lúc cô nghiêng đầu.
Đôi môi đỏ xẹt qua khóe miệng của Tống Mộ Chi, trực tiếp in trên gò má anh.
Theo một tiếng “Chụt” rất nhỏ.
Làm hai người dừng lại bên trong bức bình phong khắc gỗ, bị sự tiếp xúc như vậy khiến cho ngừng lại tại chỗ.
Giống như cái hố nghênh đón nước mưa không ngừng rót vào, sắp tràn đầy trong lúc tí tách rơi, không ngừng lắc lư ở vùng rìa.
Một giây sau khi Cam Mật ngượng ngùng xù lông, muốn nhảy ra thì điều hoàn toàn ngược lại với dự đoán là động tác Tống Mộ Chi đưa tay đến, cùng với giọng nói thuần hậu lộ vẻ trầm thấp.
“Đứng vững.” Anh tựa như hoàn toàn không ngại sự “lỗ mãng” vừa rồi của cô, không chỉ không đẩy cô ra, ngược lại còn duỗi cánh tay dài, lòng bàn tay đưa thẳng đến sau gáy cô, nhấn chặt vào trong ngực anh.
Hơi thở của Tống Mộ Chi phủ kín toàn thân cô, cứ như vậy mà xuyên thấu qua quần áo rồi truyền đến từng chút từng chút một.