Tôi đã ngâm trong bình mật từ nhỏ

Đồng hồ chậm rãi hoạt động, bầu không khí đều bị động tác như vậy làm hòa tan.
 
Mà theo giọng nói dứt lời, Tống Mộ Chi chỉ hơi dùng thêm chút sức là đã kéo cả người Cam Mật về phía anh.
 
Cam Mật đột nhiên không kịp chuẩn bị mà bị rút ngắn khoảng cách, thân thể vốn đã đứng vững trong lúc bất ổn đã nghiêng về phía trước.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Chưa tới nửa giây, cô một lần nữa nhào vào người Tống Mộ Chi, cũng vùi thật sâu ở trước ngực anh.
 
Giống như quả bóng đã được bơm đến căng đầy, trong khoảnh khắc bị đâm thủng, sự căng cứng đầy bụng ngay lập tức theo một tiếng xèo, đều tan mất.
 
Mà hơi thở nhảy nhót chảy ra đều thấm xung quanh mình đến tràn đầy.
 
Trong không khí tựa như đều ngâm vào mùi hương cô gái nhỏ mang theo khi vừa rồi không cẩn thận hôn qua.
 
Mùi trong veo của son môi mang theo vị cam quýt của hương sữa mà trên người cô mang theo.
 
Khóe miệng bị quét qua và bên mặt lờ mờ còn lưu lại xúc cảm mà cô in ở phía trên đó, ẩm ướt mà trơn bóng, một cái nhỏ bé nhẹ nhàng, thoáng qua là mất.
 
Tống Mộ Chi rũ mắt nhìn cô vùi trong ngực anh gần ngay trước mắt.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mái tóc của cô gái nhỏ bồng bềnh, bởi vì vừa rồi bị kéo tới mà có mấy sợi tóc bị đẩy đến bên mặt.
 
Đuôi tóc cong thuận theo đường cong chập trùng tinh tế kéo dài một mạch xuống dưới, tự nhiên rũ xuống bên hông nhỏ nhắn.
 
Hiếm khi yên tĩnh không tưởng nối.
 
Trên thực tế, trước khi đầu óc gần như trống rỗng, Cam Mật đã đứng máy ngay hiện trường.
 
Mà thứ đầu tiên hiện lên trong đầu chính là… vừa rồi cô rõ ràng đã đứng vững!
 
Còn bị xách tới một cách dễ dàng, cô là người chứ không phải búp bê vải rách!
 
Ngược lại bởi vì bị Tống Mộ Chi lôi kéo, động tác dưới chân yếu ớt lay động, lúc này mới một lần nữa ngã qua.
 
Lướt qua đủ loại nguyên nhân của việc mình có thể đứng vững bước chân, trái tim Cam Mật tựa như bị đặt vào xiềng xích trên mồi lửa cực nóng, hết lần này đến lần khác lấy roi quật xác.
 
Một giây sau, hai gò má của cô gái nhỏ áp sát vào lồng ngực rộng lớn mạnh mẽ của Tống Mộ Chi nóng lên.
 
“...”
 
Cô vừa rồi! Là nhào tới đúng không!
 
Nhào!! Tới!
 
Mặc dù chữ như vậy vào lúc bình thường rất ngắn gọn nhưng lại hình dung biểu hiện vừa rồi của cô một cách vô cùng chuẩn xác.
 
“Em…”
 
“Nếu như em nói là ngoài ý muốn thì có phải anh cũng sẽ không tin không?”
 
“Ừm.” Tống Mộ Chi đáp lời.
 
Sau đó nhàn nhạt bổ sung: “Cũng không phải lần một lần hai.”
 

“...?”
 
Không phải lần một lần hai?!
 
Cam Mật vốn bị nhấn vào trước ngực anh.
 
Giờ phút này có nói gì thì cũng phải đôi co với anh, kết quả chờ đến sau khi cô khó khăn nâng đầu lên, phí sức tự mình đứng dậy ---
 
Lại trực tiếp va vào đôi mắt cụp xuống nhìn của Tống Mộ Chi.
 
Ánh mắt đó giống như âm thầm đốt lửa ma trơi trong đêm khuya, sâu không thấy đáy.
 
Ngoại trừ mang theo một chút trêu chọc nhàn nhạt như trong tưởng tượng thì còn có thể xác định một điểm là, Tống Mộ Chi lúc này cũng không cảm thấy không vui, hoặc là không kiên nhẫn.
 
Cũng phải…
 
Lúc cuối cùng là anh tự mình nhất định phải kéo cô qua!
 
Không trách cô được!
 
Từ trong cổ họng nhiều lần phát ra tiếng hừ hừ một hồi lâu, cô gái nhỏ lúc này mới được Tống Mộ Chi buông ra.
 
Anh giống như là cũng bị một màn vừa rồi làm kinh ngạc, mặc cho cô ở trong ngực anh làm bừa, cho đến bây giờ mới phản ứng được mà buông cô ra.
 
---
 
Trên đường về đại viện, toàn bộ quá trình Cam Mật đều không nói gì.
 
Biểu hiện khác một trời một vực với bình thường như vậy đúng là chuyện lạ, chọc cho Tống Mộ Chi nghiêng đầu nhìn về phía cô nhiều lần.
 
Trước kia lúc ngồi xe anh về nhà từ Tống thị, cô luôn có thể tự mình khơi gợi ra mấy chủ đề.
 
Mỗi lần anh còn chưa nói được mấy câu là cô lại cướp lời, chưa được vài câu lại chuyển chủ đề, như ngựa thần lướt gió tung mây, cực kỳ tự do.
 
Không hề có sự mệt mỏi sau khi ở trong họa xã cả một ngày.
 
Mà điều thần kỳ là, Tống Mộ Chi kiên nhẫn nghe nhưng chưa bao giờ ngắt lời cô.
 
Trong xe yên lặng thỉnh thoảng xuyên qua cảnh đêm sặc sỡ ở đường phố hai bên, cô gái nhỏ mở năm ngón tay ra, dùng một tay chống bên mặt.
 
Xoắn xuýt không muốn nhìn qua.
 
Mà bởi vì đủ loại nguyên nhân, tối nay cô sống chết không muốn đi Tống trạch… đến ngủ ở phòng của anh.
 
Dù là Tống Mộ Chi tự mình đề nghị, dù là còn có Tống Ngải Thiên còn đang gào khóc đòi ăn.
 
Xe rất nhanh đã ổn định dừng sát ở phía trước bức tượng sư tử ở bên ngoài đại viện ngõ Kinh.
 
Cô gái nhỏ lúc này lại không giống như là buồn ngủ, sinh khí dồi dào nhảy xuống xe, ngay cả chào tạm biệt cũng không nói, trực tiếp cất bước chân xông về phía bên trong đại viện.
 
Hốt hoảng chạy không nhìn đường, nào còn có dáng vẻ vừa rồi ở trong xe?
 
Còn chưa chạy được mất bước thì nghe thấy Tống Mộ Chi gọi cô một tiếng.
 
“Cam Mật.”

 
“Hửm?”
 
Cô gái nhỏ ngoái nhìn, đảo mắt nhìn thấy Tống Mộ Chi vẫy vẫy tay về phía cô.
 
“Đồ của em bị rơi.”
 
“...”
 
Cam Mật chợt nhớ tới bàn tay trống không của mình, có điều do dự nửa giây, cuối cùng cô vẫn quay lại.
 
Đi đến trước xe, ánh mắt còn lay động nhìn khóe miệng của Tống Mộ Chi.
 
Tống Mộ Chi kéo cửa sổ xe xuống hết cỡ, cô nhân lúc này xoay người đưa tay lấy.
 
“Vừa rồi chưa dừng hẳn là em đã vội vã xuống xe rồi, sao mà luôn lỗ mãng vậy.”
 
Cam Mật lập tức bắt được từ mấu chốt.
 
Ai lỗ mãng?
 
Còn luôn?!
 
Nói đến hôm nay, nếu như cô lỗ mãng thì cũng là bởi vì anh!
 
Không chỉ có bởi vì anh không thấy rõ đã kéo cô qua, mà cũng bởi vì xe của anh quá lớn nên cô mới để rơi đồ.
 
Cam Mật tự cảm thấy có lý chẳng sợ: “Nếu như em lỗ mãng thì còn không phải là bởi vì anh à.”
 
Một tay của Tống Mộ Chi đặt trên vô lăng, anh nghiêng đầu qua, nhướng mày nhìn cô: “Bởi vì anh?”
 
“Không phải bởi vì anh thì còn bởi vì anh, anh… anh tự về nghĩ lại cho kỹ đi!”
 
Lời nói hùng hồn, khí thế cũng mạnh mẽ.
 
Kết quả Cam Mật dứt lời bèn giống như chú chim nhảy nhót, sợ Tống Mộ Chi muốn xuống xe truy đuổi cô, không đợi đáp lại là cô đã bay về phía Cam trạch không còn thấy bóng dáng.
 
Về đến nhà, vừa bước vào cửa.
 
Cam Mật tựa như nghĩ lại mà sợ, còn tự mình vuốt ve thuận khí cho bản thân.
 
Người vào giờ này còn ở lầu dưới của Cam trạch lại là Cam Ngân Khởi.
 
Anh ngồi trên ghế sô pha, nghe thấy động tĩnh thì giương mắt nhìn sang.
 
Thấy cô hốt hoảng đi vào cửa, sau khi tự lẩm bẩm thì sau đó lại trở nên vô cùng bình tĩnh.
 
Cam Mật Khởi cảm thấy em gái trở mặt nhanh thì hỏi cô: “Cuối cùng cũng về rồi?”
 
“Vâng.” Cam Mật vốn nhìn thấy anh thì có chút bất ngờ, sau đó nhanh chóng kịp phản ứng: “Anh cả, hôm nay là anh chờ em à, mẹ đâu?”
 
“Trước đó mẹ vẫn luôn đợi em, sau khi anh về thì đã bảo mẹ đi ngủ.”

 
Mỗi lần khi Cam Mật đi thực tập, Lương Âm Uyển không yên lòng, đều sẽ theo thói quen mà đợi cô.
 
Thỉnh thoảng lúc không đợi được thì đều sẽ thay người, hoặc là để lại đèn ở lầu một.

Sau khi Cam Mật đáp lại thì vội vàng thúc giục anh lên lầu đi ngủ.
 
Cam Ngân Khởi trước kia mang khí thế lạnh thấu xương, kết quả ở trước mặt Cam Mật cũng là người bị xô đẩy.
 
Anh tiếp nhận sự quan tâm đến từ em gái, lúc hai anh em cùng đi lên lầu, anh nhìn về phía cô: “Anh vẫn chưa khỏi, sao em về trễ hơn bình thường nhiều vậy?”
 
“... Ra ngoài ăn cơm.”
 
“Em ở bên Tống thị ăn cơm trễ như vậy?” Cam Ngân Khởi không hiểu, sau đó đề nghị: “Em thực tập còn không bằng đến Cam thị, nếu như em tới thì dưới tay anh có vị trí, cam đoan còn cao hơn lão tứ.”
 
“Ha ha, mặc dù nghe rất mê người nhưng nói thì nói như vậy, anh tư còn không phải giận điên lên à.”
 
Thật ra Cam Mật đã từng cân nhắc việc đến xí nghiệp của gia tộc.
 
Nhưng không đề cập đến cương vị không như trong lý tưởng, bàn đến cụ thể thực tập ở đâu, sau này cô cũng sẽ không vào đó cắm rễ.
 
“Kệ cho nó điên, đúng rồi, em về muộn như vậy thì ai đưa em về?”
 
Hai anh em nói chuyện một chút, mà theo sự dứt lời của Cam Ngân Khởi, hai người đúng lúc đi đến chỗ phân nhánh rẽ ở lầu ba.
 
Cam Mật vội vàng chạy về phía phòng mình, sau khi nghe thấy câu này thì bóng lưng dừng lại, cũng không biết là có nghe thấy hay không, cô chỉ kịp vẫy tay với anh chúc ngủ ngon.
 
“...”
 
Sau khi về phòng, Cam Mật lưu loát đóng cửa lại.
 
Nhanh chóng rảo bước đi vào, xoay người, dán sát lưng vào cánh cửa.
 
Cái lạnh của đêm thu đều hiện lên bên khung cửa, khiến cô gái nhỏ theo bản năng rụt người lại.
 
Chẳng biết tại sao.
 
 Chỉ bởi vì một câu hỏi của Cam Ngân Khởi mà cảnh tượng trước đó ở quán Thúy Long hiện ra từng cảnh một.
 
Giống như bức tranh nửa che nửa đậy, sự bao phủ chậm rãi lấp đầy.
 
Sự chú ý trước đó của cô đều đặt vào việc bổ nhào và dán sát vào nhau.
 
Chưa từng nghĩ tới, hai lần dấu ấn trên môi mới là mấu chốt.
 
Hậu tri hậu giác đến chậm làm người ta bỏng đến mức ý thức mơ hồ.
 
Tống Mộ Chi trông lạnh lùng nhưng khóe miệng khi chạm vào lại mềm mại.
 
Cô cũng mang máng nhớ được, anh bởi vì hành động lần này của cô mà động tác siết chặt cô lưu loát không thôi.
 
Ngay cả lực đạo ấn xuống cũng giống như không thu lại được.
 
Lớn đến mức đòi mạng.
 
Anh trông cao lớn gầy gò, sức lực tàng trữ dưới lớp quần áo lại vô tận.
 
Làm nổi bật lên khuôn mặt nghiêm nghị đó…
 
Giống như có cái gì đó cấp bách đợi được phóng thích, xông ra khỏi lồng giam.
 
Luôn nói anh tự chủ, nhưng trong cảm giác của Cam Mật dường như không phải như những gì anh biểu hiện ra.
 
Nơi mà cô bị anh kéo còn suýt chút nữa in ra dấu.

 
Nhịp tim tê dại hỗn loạn trong giây lát.
 
Trước sau Cam Mật đều không buồn ngủ, ở bên giường, sau khi tự mình ngồi xuống nệm mềm, không còn việc gì nữa, cô càng muốn mặc cho bản thân mình làm chút chuyện gì đó, dùng việc này để lấp đầy đầu óc đang dạo chơi không bờ bến.
 
Cô gái nhỏ nghĩ như vậy, dần dần có đầu mối, cô dứt khoát chạy đến thư phòng.
 
Nhìn qua giấy tuyên vàng quen thuộc trải rộng trước mắt, cô đặt bút như có thần.
 
Lần này sau khi vẽ xong, Cam Mật lên Weibo đăng tùy bútđầu heo mới.
 
---
 
Việc thực tập ở họa xã Như Di còn đang tiếp tục.
 
Trong xã đã dành thời gian để mở một cuộc họp nhỏ, tiến hành chấm điểm nặc danh trong xã đối với các bản thảo công việc mà mọi người hoàn thành.
 
Dùng cái này rồi căn cứ vào số điểm để sắp xếp từ trước đến sau, đưa cho cấp trên tiến hành sàng lọc.
 
Phê duyệt kỹ càng tốn thời gian dài, chọn lựa và xét duyệt chế tác sản phẩm hậu kỳ có dùng được hay không cũng cần một khoảng thời gian.
 
Sau khi gắng sức đuổi theo hoàn thành một loạt thương vụ, Cam Mật lại mở ra một quá trình mới.
 
Ngoại trừ phải hoàn thành bản thảo của thương vụ mới,  sau khi cô rút được thời gian thì còn phải hoàn thiện đại cương bảo vệ luận văn tốt nghiệp của mình.
 
Nếu chuyện chứng minh bản gốc đã giao hết cho Tống Mộ Chi xử lý, Cam Mật đương nhiên là tin tưởng, chỉ cảm thấy mình chờ là được.
 
Dứt bỏ tất cả, Cam Mật quay người vùi đầu vào việc tô màu cho huy hiệu của xã.
 
Trước kia thứ cô am hiểu đều là tranh vẽ nét đơn giản, đối với phương diện cao cấp này, thật ra cô chưa từng tiến hành nghiên cứu nhiều.
 
Mà ngâm mình lâu trong họa xã Như Di, cô gái nhỏ lại tự thành phong cách tranh, đồng thời thật ra cũng nhận được một chút ảnh hưởng của tranh sơn thủy.
 
Đó chính là vẽ màu phong cách cổ, mà màu sắc cổ phong đối với hiện đại mà nói cũng không nhiều màu sặc sỡ như vậy.
 
Chú trọng vào bổ trợ đối ứng lẫn nhau.
 
Có điều cũng may huy hiệu xã cũng không cần quá nhiều màu, như thế không khỏi quá bão hòa.
 
Gần như giải quyết xong những chỗ rườm rà, sau khi nhận được tin nhắn của Tống Mộ Chi, Cam Mật chạy thẳng đến gara tầng hầm.
 
Gần đây cô vẫn luôn ngồi xe của Tống Mộ Chi về đại viện.
 
Mà từ lần ở quán Thúy Long, Tống Mộ Chi tựa như đã mở ra gông xiềng gì đó, quẹt thẻ ở từng nhà hàng mà trước đó anh gửi cho cô.
 
Mang theo cô đi ăn.
 
Liên tục được cho ăn như vậy, sau khi làm một cuộc giao chiến tâm thức lúc ban đầu, Cam Mật ngược lại thuận theo hình thức như vậy. Mà mỗi tối đến nhà hàng nào giống như cũng đã trở thành niềm chờ mong.
 
Thỉnh thoảng có nhà hàng mà cô cảm thấy ăn chưa đủ ghiền, Tống Mộ Chi sẽ lại đưa cô đi.
 
Giống như tối nay, Cam Mật lại ăn một bữa ở quán Thúy Long.
 
Sau khi thỏa mãn, cô gái nhỏ trộm bấm ngón tay tính toán, hình như cô đã ăn không ít tiền của Tống Mộ Chi.
 
Lúc sắp đến đại viện, Cam Mật ngồi trên xe của Tống Mộ Chi nhận được một cuộc gọi.
 
Hệ thống sưởi sàn và điều hòa không khí trong phòng của Tống Ngải Thiên đều đã được sửa chữa hoàn tất, đối phương liên tục đưa tới các cuộc gọi đòi mạng liên hoàn.
 
Ra hiệu cho cô gái nhỏ tối nay ngủ với cô ấy.
 
“Cậu mau tới, nghe thấy chưa?”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận