Tôi đã ngâm trong bình mật từ nhỏ

“Biết rồi biết rồi.”
 
“Tối nay phòng của tớ chính là hang ổ!”
 
Giọng nói của Tống Ngải Thiên hơi cao, dù không mở loa ngoài nhưng cũng xuyên thấu qua màn hình truyền đến rõ ràng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cam Mật theo bản năng nhìn Tống Mộ Chi, vừa muốn nhắc nhở thì đã nghe thấy đối diện lại mở miệng hỏi.
 
“Giờ này cậu ở đâu vậy, còn chưa tới à.”
 
Giọng nói của Tống Mộ Chi vào lúc này nhàn nhạt vang lên: “Em ấy ở chỗ anh, trễ như vậy rồi đừng nói chuyện quá lâu.”
 
Cam Mật bị lời nói chen vào đột ngột không kịp chuẩn bị của Tống Mộ Chi làm cho hai mắt trợn lên.
 
Nói chen vào thì thôi, sao lại còn nói đến mức không rõ ràng vậy!
 
Một câu tụi anh sắp đến rồi không cần nói chuyện quá lâu khó nói như vậy sao!
 
Không đợi được Cam Mật tự mình đi thảo phạt, Tống Ngải Thiên vẫn luôn ở bên kia im lặng lên tiếng.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“...”
 
“... Anh?!”
 
---
 
Thời gian qua đi nhiều ngày lại một lần nữa vào Tống trạch, Cam Mật không thể nghênh đón sự nhiệt tình của bạn tốt.
 
Vừa cùng ông cụ Tống chào hỏi xong thì bị Tống Ngải Thiên kéo vào trong góc, suýt chút nữa ngạt thở.
 
“Tống, Ngải Thiên!” Cam Mật cảm thấy cổ mình sắp đứt mất rồi.
 
Sau đó đối phương giống như không nhận ra, liều mạng điên cuồng lắc bả vai Cam Mật: “Trời ạ trời ạ.”
 
“Chuyện này thật là ghê gớm, vừa rồi cậu và anh trai tớ đang làm gì vậy?”
 
Có thể làm gì được chứ!
 
Cô chỉ ngồi yên tĩnh trên xe của anh!
 
Cam Mật vội vàng trả lời: “Lúc đó đang lái xe, cũng sắp đến đại viện rồi cho nên bảo chúng ta đừng nói chuyện quá lâu.”
 
Sự thật chứng minh, Tống Ngải Thiên và Tống Mộ Chi thật đúng là anh em ruột.
 
Lúc nắm bắt một vài trọng điểm nào đó thì luôn đi lệch.
 
“Woa.” Tống Ngải Thiên tiến đến bên tai cô: “Hóa ra cậu đến Tống thị thực tập đều là anh tớ lái xe đưa cậu về?”
 
… Hình như không chỉ vậy.
 
Mỗi lần trước khi lái xe đưa cô về, hai người còn thường xuyên cùng nhau ăn cơm.
 
Cam Mật cảm thấy giọng nói vào lúc này của Tống Ngải Thiên thật là có lực xuyên thấu: “Thuận đường mà thôi, tiện biết bao!”
 
“Vậy vừa rồi tớ chỉ là gọi điện thoại với cậu, anh tớ lại có giọng điệu không tiện?”
 
Hai cô gái nhỏ cậu một câu tớ một câu.
 
Ghé vào trong góc kề tai nói nhỏ.
 
Ở một bên khác, Tống Mộ Chi ở trong phòng khách thì bị ông Tống gọi đến bên cạnh ghế sô pha tra hỏi.
 
Tống Mộ Chi nhìn về phía Cam Mật bên cạnh một cái, ngược lại cởi áo ngoài rồi ngồi xuống ghế sô pha ở một bên.
 
“Con đưa bé Cam đi đâu vậy, giờ này rồi đã ăn cơm chưa?”
 
Mấy ngày trước Tống Mộ Chi cũng về muộn nhưng đều là một mình về nhà cũ, ông Tống không chạm mặt anh, đều là tin tức biết được từ chỗ dì, tưởng là cháu trai nhà mình bận rộn công việc nên cũng không hỏi nhiều.
 
Nhưng hôm nay đưa theo Cam Mật đến bên này mà vẫn về muộn như cũ, ông Tống đúng lúc bắt gặp nên cũng quan tâm một phen.
 
Đầu ngón tay thon dài của Tống Mộ Chi rơi trên chén sứ ở bàn trà , pha trà rót nước cho ông Tống, anh rũ mi mắt xuống: “Ăn rồi ạ, đưa em ấy đi quán Thúy Long.”
 
Quán Thúy Long?
 
Ông Tống nâng ly trà lên, càng tò mò hơn: “Hôm nay cũng không phải là cuối tuần, con đây là sau khi tan làm rồi đưa con bé đi à?”
 
Tống Mộ Chi vâng một tiếng, sau đó đón lấy ánh mắt của ông: “Ông nội, ông tìm con có việc?”
 
“Không có việc gì.” Ông Tống trầm tư một phen, tiếp theo đó hòa ái cười: “Nhưng có thể tới bàn cờ nha, ván cờ lần trước bị cắt ngang ông vẫn chưa làm loạn đâu, nào, tiếp tục.”
 
---
 
Hai ông cháu lại tiếp tục bắt đầu ván cờ.
 
Tống Ngải Thiên đã kéo Cam Mật chạy lên lầu nghe được đoạn đối thoại, bước chân dừng lại ở nửa đường.
 
Hai người cứ đứng ở giữa cầu thang như vậy.
 
Tống Ngải Thiên bóp lấy cánh tay Cam Mật: “Được lắm, vừa rồi cậu cũng không nói với tớ, anh tớ còn dẫn cậu đi quán Thúy Long?!”
 
Trong tay Cam Mật đúng lúc đang cầm quả cam hoàng đế mà vừa rồi Tống Ngải Thiên bị cô trấn lột, cô bấm tay vào trong, giọng điệu có chút yếu ớt: “... Cậu cũng không hỏi mà.”
 
“Quán Thúy Long à, quán Thúy Long à.”
 
“Cậu là máy lặp lại?”
 
“Đó là quán Thúy Long đó!” Tống Ngải Thiên nhìn cô, tiếp tục lắc cánh tay nhỏ của Cam Mật: “Cậu có biết là ở đó khó đặt chỗ cỡ nào không, nhìn dáng vẻ này, các cậu nói đi là đi, nói ăn là ăn?”
 
Đương nhiên là Cam Mật biết khó đặt trước, nhưng dù sao cũng là Tống Mộ Chi mà.
 
Anh đi thì chắc chắn không khó đặt nữa.
 
“Được rồi được rồi, lần sau tớ và cậu đi ăn!”
 
“Không cần, cũng không phải là tớ không ăn được.” Tống Ngải Thiên “cao quý lạnh lùng” mà từ chối: “Hai người cùng nhau phản bội tớ.”
 
“...”
 
Mãi đến lúc rửa mặt xong trước khi ngủ, ánh mắt của Tống Ngải Thiên khác hẳn, cực kỳ nhiệt liệt.
 
Cứ nhìn chằm chằm Cam Mật như vậy, như bóng với hình.
 
Chưa từng dời khỏi một chút nào.
 
Lúc này Cam Mật lấy điện thoại qua, đang đi chân đất, nửa người phía trên cong lên trên cuối cái sạp mềm.
 
Hệ thống sưởi sàn sưởi ấm đến mức xung quanh đều có chút nóng, cô gái nhỏ vẫn ăn mặc không nhiều, chọn áo ngủ kiểu ngắn.
 
“Nếu như bởi vì quán Thúy Long, lần sau có thể cùng nhau đi, trong phòng bao đưa thức ăn lên rất nhanh.” Dừng một chút, Cam Mật vung tay lên: “Đây chính là lời mời chân thành của tớ!”
 
Không thể nhận được lời đáp lại như dự đoán, sau khi quay đầu, Cam Mật va vào đôi mắt càng thêm tỏa sáng của Tống Ngải Thiên.
 
“Lại bị tớ bắt được rồi, còn là phòng bao!”
 
“...”
 
“Cậu xem Holmes nghiện rồi?”
 
“Ai xem cái đó nữa, có thể bởi vì lúc ăn cơm tối đã uống trà, hiện tại thần kinh của tớ vô cùng hưng phấn, cậu có biết lúc tớ nghe được giọng của anh tớ từ trong điện thoại, cảm tưởng đầu tiên trong lòng là gì không?” Tống Ngải Thiên nói xong thì vớt Cam Mật ngồi trên sạp mềm lên giường: “Kinh hãi, kinh hãi thật to.”
 
“Anh ấy chỉ chen vào một câu, cậu có cần đến mức đó không.” Cam Mật nhỏ giọng lầm bầm, nhưng đại khái là Tống Ngải Thiên liên tục hoàn toàn triển khai vây quanh chủ đề này, chọc cho Cam Mật tự mình nói chuyện cũng mang theo chút run rẩy.
 
“Sao lại không đến mức đó.” Tống Ngải Thiên mở chăn ra, cùng Cam Mật vùi vào đó.
 
Hai người cậu một lời tớ một câu.

Cho đến sau đó, vào lúc Tống Ngải Thiên nói ngủ ngon, có lẽ là bởi vì cơn buồn ngủ đột kích, cô ấy hướng về phía Cam Mật nói ra suy nghĩ trong lòng.
 
“Cam Cam, cậu có cảm thấy không, anh tớ đối với cậu, thật ra… rất khác biệt?”
 
Một câu hỏi trước khi ngủ nhẹ nhàng như vậy, mặc dù giọng điệu êm ái nhưng giống như đất bằng nổi sóng, trực tiếp làm nổ tung ý nguyện chuẩn bị thiếp đi của Cam Mật.
 
Giống như là phá kén thành bướm, trong lúc giương cánh đã hất bỏ quá khứ mà lột xác.
 
Không biết đã im lặng bao lâu.
 
Trong tim Cam Mật là sự co rút siết một cái giãn một cái, cảm giác như vậy làm cho người ta không có cách nào hưởng thụ được, nhưng lại cam tâm tình nguyện.
 
Dường như là thật sự khác biệt.
 
Đêm tối tĩnh mịch phóng đại giác quan của con người.
 
Tất cả trong quá khứ như là chiếu phim, từng cảnh một lướt qua trước mắt.
 
Trong đầu Cam Mật lướt qua vòng ôm vững vàng khảm vào giống như sắt của anh, chọc cho cô không thể động đậy; bả vai gầy gò có lực chỉ giương về phía cô; khi đối mặt với cô thỉnh thoảng có bất đắc dĩ nhưng lại tiếp nhận mà im lặng; cùng với dáng vẻ đẹp mắt khi mặt mày chứa ý cười hiếm thấy.
 
Những mảnh vỡ này ở trong bóng đêm đều liên kết lại, tất cả chắp vá thành một đáp án thấp thoáng mà mơ hồ.
 
Đêm này đã được định là làm cho lòng người khó có thể bình an.
 
Làm một người thích ngủ, Cam Mật thật sự rất ít trằn trọc như vậy.
 
Trước kia có lúc ngã đầu xuống là ngủ.
 
Mơ mơ màng màng chống cự, cưỡng chế bản thân mình chợp mắt một lúc.
 
Cam Mật dứt khoát đứng dậy, chuẩn bị đi ra hành lang ngoài cửa vơ vét đệm yoga mà Tống Ngải Thiên cất trong chiếc tủ thấp.
 
Làm xong mấy động tác, đoán chừng có thể có một đêm an giấc.
 
Cam Mật nghĩ đến, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra.
 
Cô dùng tốc độ chậm rãi đi về phía chiếc tủ thấp gần bệ cửa sổ, bên tai lại có tiếng trò chuyện từ dưới lầu truyền đến.
 
Là giọng của ông cụ Tống.
 
Thế mà còn chưa ngủ.
 
Cam Mật cảm thấy nghi hoặc, vừa định xoay người bước ra thì chợt nghe thấy ông Tống hỏi: “Con cũng nên suy nghĩ chuyện kết hôn rồi.”
 
---
 
Tống Mộ Chi quả thật đã rất lâu không đánh cờ với ông Tống.
 
Ngoại trừ một ván lần trước bị cắt ngang nửa đường, lần này Tống Mộ Chi đã liên tục thắng được ba ván.
 
Chọc cho ông Tống dựng râu trừng mắt, liên tục muốn lấy lại danh dự không nói, theo sát đó lại muốn thêm một ván.
 
“Ôi! Dù nói thế nào thì ông cũng là trưởng bối, con làm tiểu bố không nên nhường người trưởng bối này một chút à!”
 
“Trên thương trường chỉ chú trọng đến việc làm sao giết đối phương không còn mảnh giáp, bất kể nhân tố gì, mà ván cờ như thương trường.” Giọng điệu của Tống Mộ Chi phân tán, anh ngước mắt nhìn về phía đối diện: “Đạo lý này còn là lúc trước ông dạy con.”
 
Ông Tống còn suýt nữa hất ly trà trong tay lên mặt Tống Mộ Chi.
 
Đứa cháu này của ông trông mặt cao quý vô song, phong hoa tuyệt thế, thật ra thực chất bên trong rất bướng bỉnh, lại vô cùng có suy nghĩ của mình, chất chứa cực kỳ sâu.
 
Giống như hiện tại, Tống Mộ Chi chẳng những không nhường nửa bước mà còn có thể đường hoàng chụp lý do lên người một ông cụ là ông đây.
 
Ông Tống có chút không vui nhưng cũng không bị xúc phạm đến, từ trong mũi nặng nề hừ ra một tiếng: “Thằng nhóc con được đấy, mấy năm nay ở nước ngoài, không mang về được một người bạn gái nào, chuyện này ngược lại thì nhớ kỹ.”
 
Cũng không nói mang bạn gái về.
 
Mấy năm đó anh ở nước ngoài, không có gì ngoài bận rộn đến đòi mạng, những phương diện còn lại thì giống như tu khổ hạnh.
 
Lúc trước ông Tống đã ở trước mặt bố Tống hỏi một chút, không thăm dò được cái gì thì không nói, còn bị bố Tống chế nhạo lại.
 
Nói là gấp cái gì mà gấp.
 
Lúc này xem ra, ông Tống cảm thấy thật đúng là gấp.
 
“Nói đến đây, con cũng nên suy nghĩ chuyện kết hôn rồi.”
 
Đây là lần đầu tiên ông Tống hoàn toàn nhắc đến chuyện này.
 
Trong phòng khách mở một ngọn đèn đứng bên ghế sô pha.
 
Quang ảnh đó chiếu trên mặt Tống Mộ Chi, càng làm hiện ra mấy phần tịch mịch hiếm thấy.
 
Ông Tống thấy anh im lặng không nói lời nào, chậm rãi đặt chén trà xuống: “Thật ra ông đã sớm muốn nói với con, ông thấy con bé nhà họ Cam kia không tệ, ở gần lại biết rõ gốc gác, từ nhỏ lớn lên cùng con, con cũng che chở cho nó, ngày khác ông đi hỏi ý của Quý Đình một chút?”
 
“Ông nội.” Tống Mộ Chi hạ cờ, phát ra tiếng vang lên rất nhỏ, không cầm cờ lên nữa, trong âm thanh lại trầm thấp hiếm thấy.
 
Anh không nói được, cũng không nói không được.
 
Chỉ là lúc mở miệng, giọng nói chầm chậm như lăn qua đất cát, không còn sự réo rắt của trước kia: “Em ấy chỉ coi con là anh trai.”
 
Ông cụ Tống thật sự hoàn toàn không nghĩ tới sẽ nghe được đáp án này.
 
Sau khi sửng sốt, ông cũng không suy nghĩ sâu xa ẩn chứa trong câu nói này của Tống Mộ Chi.
 
Chỉ là hoàn toàn bị hai chữ kia làm ảnh hưởng đến.

Anh trai?
 
“Làm ông cụ ông đây khó xử quá rồi,” Ông cụ “A” mấy tiếng: “Ý của con là, hai đứa chính là quan hệ anh trai em gái?”
 
---
 
Cuộc đối thoại này không thể kiên trì quá lâu, rất nhanh đã sống chết mặc bay.
 
Ông cụ Tống thấy dáng vẻ Tống Mộ Chi vẫn còn ở đó suy nghĩ, đột nhiên cảm thấy nhìn anh có chút không vừa mắt.
 
Ông cũng đặt cờ xuống, phát ra tiếng vang nặng nề.
 
“Tùy con, ông già rồi không thể nhịn được nữa, về phòng ngủ trước đây.”
 
Kết quả một màn như vậy cũng không thể lay động Tống Mộ Chi một chút nào.
 
Giống như một chút tâm tư cũng không đặt trên người ông cụ là ông đây.
 
Ông cụ Tống dừng một chút, lại tiếp tục nhìn Tống Mộ Chi.
 
Dáng dấp ngược lại là giống bố nó, dáng vẻ điên đảo chúng sinh.
 
Sao tính tình lại hoàn toàn khác biệt vậy?
 
Mai sau không chịu chút đau khổ mới là lạ.
 
Thôi thôi.
 
Ông cụ Tống sâu xa lướt qua trước mặt anh, chuyển sang đi về phía phòng của mình ở bên cạnh.
 
Sau khi ông Tống đi, Tống Mộ Chi trầm ngâm ngồi yên mấy giây.
 
Anh đưa tay đỡ trán, trong đầu hoàn toàn là dáng vẻ của cô gái nhỏ.
 
Gò má trơn bóng câu ra cười lên, đôi mắt vừa có ánh nước vừa đen bóng.
 
Câu hỏi đột nhiên đến chợt kéo sự tham luyến của anh đối với chuyện này về đến lúc khắc chế trong mấy năm qua.
 
Cô đối với anh…
 
Không muốn nghĩ nữa, ngay cả áo khoác ngoài Tống Mộ Chi cũng chẳng muốn cầm.
 
Đi thẳng lên lầu.
 
Anh hiếm khi mà thả lỏng bản thân.
 
Bước chân có vẻ chậm hơn trước kia, đợi đến khi lên lầu, ở chỗ rẽ cầu thang anh trực tiếp nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
 
Hai bên đối diện nhau, bầu không khí tựa như đứng im vào giờ phút này.
 
Cam Mật không biết đã đứng ở đó bao lâu.
 
Mí mắt của Tống Mộ Chi nhảy một cái, anh nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, lúc này thu lại tất cả thần sắc trên mặt: “Sao lại chạy ra ngoài rồi, mặc ít như thế, không sợ lạnh à?”
 
“Không cần anh lo.”
 
Đôi mắt của Cam Mật lay động ánh sáng ngoài cửa sổ xuyên thấu qua, giọng điệu mang theo sự phẫn nộ: “Em có nhiều anh trai như thế, không thèm có thêm một người là anh đâu.”
 
Tống Mộ Chi nghe xong bỗng nhiên ngẩng đầu.
 
Đón lấy ánh mắt phút chốc ngưng tụ theo sát đó mà thăm dò qua của anh, cô gái nhỏ không còn xưng hô như trước kia, gần như là gằn từng chữ: “Tống, Mộ, Chi.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui