Tôi đã ngâm trong bình mật từ nhỏ

Bóng tối sánh với tất cả, phục khắc rõ ràng giọng điệu trong lời nói của cô, sự đối mặt của hai người bị kéo dài vô hạn.
 
Một khắc sau khi dứt lời, Cam Mật bèn tránh đi ánh mắt của Tống Mộ Chi, quay người bước trở về, tự mình mở cửa phòng.
 
Chưa tới mấy giây, tiếng khóa nhẹ nhàng truyền đến, ngăn cách hai người ở hai bên cánh cửa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Đêm nay Cam Mật không làm kinh động đến Tống Ngải Thiên, chỉ là sau khi không hiểu sao lại an ổn ngủ một giấc, cô đã thức dậy rất sớm, chuẩn bị về Cam trạch.
 
Sáng ngày hôm sau đúng lúc là cuối tuần, sau khi bước xuống cầu thang, ở chếch phía trước của tầm mắt, khuôn mặt hướng về phía ghế sô pha ở cầu thang, cô nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
 
Là Tống Mộ Chi.
 
Thật ra từ sau khi cô gọi thẳng tên đầy đủ của anh vào tối hôm qua, hai người đã không có bất kỳ giao lưu gì.
 
Lúc này, anh hơi chống trán, thân thể nghiêng về phía sau dựa vào ghế sô pha.
 
Hai mắt nhắm lại, đôi môi mím chặt.
 
Không biết là cả đêm không ngủ hay là cố ý dậy sớm ở đây chờ cô.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đại khái là nghe thấy động tĩnh, Tống Mộ Chi bỗng chốc mở mắt ra.
 
Nhìn về phía phương hướng của cô, ngay sau đó, giống như là muốn lập tức đứng dậy, thân thể anh nghiêng về phía trước.
 
Cô gái nhỏ vốn hơi dừng chân lại, mắt thấy Tống Mộ Chi như vậy, lúc này cô cất bước lớn, sau đó tăng tốc nhịp đi, gần như là chạy chậm ra khỏi Tống trạch.
 
Phía sau cái cổ nhỏ nhắn, mái tóc xoăn hơi loạn đều rối tung bốn phía.
 
Giống như thêm một cái cũng không muốn nhìn thấy anh nữa.
 
Quay về Cam trạch, Cam Mật cũng bước đi không ngừng, mở cửa lớn ra là lướt qua phòng khách, chạy thẳng lên lầu.
 
“Bịch bịch bịch” ---
 
Tiếng vang khi đi trên bậc thang đột nhiên lại chói tai.
 
Chọc cho cả  nhà tập hợp cùng nhau ăn sáng đưa mắt nhìn nhau, gần như cho là mình nhìn nhầm nghe nhầm.
 
“Tối hôm qua ngủ ở Tống trạch nhỉ, đây là ngủ không ngon hay là…”
 
“Cam Tiểu Mật, nay là cuối tuần, em dậy sớm vậy?”

 
“Bảo bối con ăn sáng chưa? Muốn cùng chúng ta ăn chút gì không?”
 
Mấy người nói dăm ba câu cùng nhau, phát tới lời hỏi thăm liên tục.
 
Kết quả vẫn không thể nhận được lời đáp lại của Cam Mật.
 
Cô gái nhỏ hoàn toàn không lên tiếng, chỉ đưa lưng về phía này xua tay bày tỏ sự từ chối, bóng dáng rất nhanh đã biến mất ở chỗ rẽ của cầu thang.
 
Cam Quý Đình buông tờ báo xuống, ánh mắt lướt qua từng khuôn mặt của bốn người con trai, cuối cùng trực tiếp dừng lại trên mặt Cam Ngân Hợp.
 
Tuy ông không lên tiếng nhưng khí thế lại cực kỳ bức người.
 
Cam Ngân Hợp bị đóng đinh đến mức tê cả da đầu, lập tức giơ hai tay lên: “Bố có thể đừng nhìn con như vậy không? Sau nửa đêm con mới về nhà, không biết gì cả, tối hôm qua ngược lại đã nói một tiếng chúc ngủ ngon với nó trên Wechat, không hề nói thêm nửa lời thừa thãi.”
 
Đôi mắt Cam Quý Đình như dao: “Thật sự không phải con?”
 
“Thật sự không phải con.” Cam Ngân Hợp không dám xung đột trước mặt Cam Quý Đình, sau khi giải thích thì cùng kéo ba người khác xuống nước: “Chính là ba người bọn họ, bình thường nào dám trêu chọc công chúa nhỏ trong nhà.”
 
Cam Quý Đình trầm tư một phen, sau đó ngước mắt, nhìn về phía Lương Âm Uyển đang có chút lo lắng.
 
---
 
Sau khi về phòng, Cam Mật không nói hai lời mà nhào lên giường, sau đó vùi vào giữa chăn nệm không nhúc nhích tí nào.
 
Giờ phút này, nửa lời cô cũng không muốn nói.
 
Tâm tư bày tỏ giống như bị cắt ngang nửa đường, dù cho sau này dọn dẹp lại thì cũng không liên kết được với cảm giác vốn có.
 
Tống Ngải Thiên có lẽ đã nhận ra có chút kỳ dị, liên tục gửi Wechat hỏi thăm.
 
Cam Mật chỉ nói đại khái là mình còn có việc phải làm, nói mấy câu là thành công từ chối qua đó.
 
Cô chỉ muốn tự mình yên tĩnh, nhưng sự hỗn tạp ở trong tim trải qua việc gột rửa cả đêm lại tiếp tục chậm rãi nở rộn.
 
Vào lúc chống chọi với bất cứ tình cảm nào làm nhiễu loạn nỗi lòng, những tích tụ muộn phiền ở trong lòng do va chạm hỗn loạn mà ra cuối cùng nhảy lên, đốt cháy ngọn lửa đã dập tắt được một nửa từ tối hôm qua.
 
Hồi ức cũng từ vùng ven tìm được cái van đột nhiên mở ra, dần dần tràn vào.
 
Mùa đông năm đó Tống Mộ Chi ra nước ngoài, Ngân Thành đã nổi lên cơn tuyết lớn như lông ngỗng hiếm thấy.
 
Gió lạnh rét thấu xương, tầng tuyết dày chồng chất như kem sữa.
 

Cam Mật được Lương Âm Uyển bao bọc cực kỳ chặt chẽ, tuy nói gương mặt trơn bóng bị gió ngoài viện thổi đến trắng trong nhưng vẫn có vẻ mềm mại.
 
Buổi tối trước đó, cô còn được thiếu niên dẫn theo, vụng trộm đi đến bên vùng ven hồ nước sau đại viện đục hố băng.
 
Gió cuồng tuyết lạnh, anh trai trong nhà đều không muốn đưa cô đi, cảm thấy mạo hiểm không an toàn.
 
Chỉ có Tống Mộ Chi, nghe cô mềm giọng thỉnh cầu đã dắt tay cô, cái gì cũng đồng ý.
 
Lúc ấy anh sắp tốt nghiệp trung học, đã dần xuất hiện phong phạm của thế gia.
 
Thiếu niên gầy gò, bả vai căng lên đường cong mạnh mẽ, khuôn mặt như tuyết như ngọc, so với cô gái nhỏ còn chưa hoàn toàn trưởng thành thì bóng dáng anh cao lớn hơn, mỗi lần khi nói chuyện với cô còn cần khom người một chút.
 
Ngân Thành hiếm khi rơi được đợt tuyết có thể đắp lên, lúc lòng bàn tay chạm vào phía bên trên, vụn băng bị hâm nóng, dần dần tan ra.
 
Thiếu niên nhân lúc nhiệt độ trong thời điểm này mà ném tuyết tan một nửa lên mặt cô gái nhỏ.
 
“Woa, anh đánh lén em!”
 
“Đây coi như là đánh lén à? Rõ ràng là anh rất quang minh chính đại.”
 
Mặt mày thiếu niên đẹp đẽ, bởi vì nhìn thấy dáng vẻ túng quẫn, khuôn mặt đỏ rực của cô gái nhỏ mà ý cười dần dần sâu thêm.
 
Nụ cười như thế tựa như núi tuyết khe suối vừa tan, so với cảnh tuyết sau lưng thì còn dễ nhìn hơn ba phần.
 
Cam Mật ngước mắt nhìn về phía anh, nắm lấy bàn tay nhỏ chạm vào khuôn mặt với cái lạnh tràn trề của mình.
 
Giống như là bị đồng hóa, cũng không tự chủ mà nở nụ cười theo thiếu niên.
 
Cô của thời điểm đó, chẳng những không cảm thấy mùa đông này lạnh.
 
Ngược lại còn trải nghiệm được một sự ấm áp khác dần dần lan ra.
 
Nhưng rất nhanh, ngày tháng gần như vui sướng như vậy kết thúc vào thời khắc Cam Mật biết được từ Cam Quý Đình tin tức Tống Mộ Chi phải ra nước ngoài.
 
“Anh có thể đừng đi không?” Cô gái nhỏ có được thời gian, níu lấy ống tay áo của Tống Mộ Chi, giọng điệu gần như khẩn cầu.
 
“Cam Cam.” Thiếu niên nhẹ nhàng bóp khuôn mặt cô, chậm rãi nhéo nhéo: “Anh chỉ tạm thời rời đi, đi chỗ nào đó rất xa, sau này anh sẽ còn trở về.”
 
“Em không tin đâu!”
 
Cái mũi của Cam Mật bị cóng đến đỏ bừng.

 
Lúc trước ông cụ Cam cũng nói như vậy, sau đó không đến thăm cô nữa.
 
Cô không rõ tại sao thế gian này lại có biệt ly.
 
Giống như Tống Mộ Chi, trước đó, thậm chí một chút tin tức cũng không tiết lộ cho cô biết.
 
Chân trời mà giương mắt có thể chạm tới tựa như sụp đổ, nước mắt cô lăn xuống: “Trước đó anh cũng không nói với em là anh phải đi.”
 
“Bởi vì là quyết định đột ngột.” Đôi mắt đen của thiếu niên tĩnh mịch, giọng nói vừa vỡ trầm đến hiếm thấy, sau đó anh dùng tay nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cô: “Được rồi, đừng khóc.”
 
Cô rất ít khi rơi lệ như vậy, rất nhanh đã nghẹn ra giọng nói hỏi anh: “... Vì sao anh cứ nhất định phải đi?”
 
Tống Mộ Chi hiếm khi mà dừng lại, yết hầu khẽ động đậy.
 
Không biết qua bao lâu, anh chỉ nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu cô: “Em còn nhỏ, không hiểu đâu.”
 
“Rốt cuộc em nhỏ chỗ nào, em chỉ ít hơn anh ba tuổi.” Cô gái nhỏ hung dữ nói xong, giống như là muốn buông bỏ cơn tức giận trong lòng, cô chợt ngước mắt nhìn về phía anh: “Nếu như anh nhất định phải đi, vậy em nói với anh, nếu anh đi, em mãi mãi cũng sẽ không để ý đến anh nữa!”
 
Hất bàn tay của anh ở trên mặt cô, Cam Mật xoay người chạy mất.
 
Bất chấp người phía sau có phản ứng gì, bóng dáng của cô gái nhỏ ở trong đất tuyết dần dần co lại thành một đốm nhỏ.
 
Sau đó, Tống Mộ Chi vẫn đi.
 
--- Hồi ức dừng lại ở đây.
 
Cho đến ngày nay, Cam Mật vẫn có thể nhớ lại tuyết mùa đông năm đó.
 
Đúng là lớn như vậy.
 
Cô của năm đó, không rõ vì sao Tống Mộ Chi nhất định phải rời đi, cũng không hiểu vì sao anh bất chấp trước kia đều tùy theo tính tình của cô nhưng vẫn tự mình đi ra nước ngoài.
 
Cô gái nhỏ đang hồ đồ, đang tìm tòi tiến lên chỉ cảm thấy đây cũng là một tín hiệu nào đó cắt đứt hai bên, là anh bỏ lại cô trước.
 
Từ đó, cô cũng thật sự mặc cho bóng dáng cao lớn đó dần dần đi ra khỏi tầm mắt, thoát ra khỏi thế giới mà mình có thể chạm đến.
 
Cam Mật của thời điểm đó chung quy cũng nhỏ tuổi, sau khi quyết định chủ ý sẽ không liên hệ với anh nữa thì cô cũng thật sự dứt bỏ tất cả, chôn vùi đóng băng chuyện này ở quá khứ.
 
Mãi đến sau này Tống Mộ Chi về nước.
 
Ngoài mặt cô mang theo nụ cười không biết sợ, trông như là bất kể hiềm khích lúc trước mà nghênh đón anh trở về nhưng thật ra lúc ban đầu, cô vẫn không nguyện ý mở ra nút thắt của cô.
 
Không muốn quen thân, không muốn suy nghĩ kỹ, cũng không muốn nói chuyện.
 
Thế nhưng điều cô không hề nghĩ tới chính là trong khoảng thời gian anh về nước lần này.
 
Bởi vì anh dần dần đến gần, bởi vì ánh mắt của anh bất cứ lúc nào cũng chỉ có thể khóa chặt một mình cô, bởi vì sự quan tâm giống như trước kia của anh, cô đúng là đã chậm rãi sa vào trong vòng xoáy dán nhãn Tống Mộ Chi.
 
So với sự trúc trắc ngây thơ trước kia của cô, lần này, cô dường như đã có thể hiểu thấu lòng mình.

 
Nhưng Tống Mộ Chi lại nói hai người là quan hệ anh trai em gái, hóa ra anh cho là như vậy.
 
Nếu như cho tới bây giờ anh đều lấy thân phận anh trai tự xưng để tốt với cô, từ trước kia cho tới bây giờ…
 
Vậy thì cô thà rằng không cần.
 
Cô không muốn tiếp nhận cái gọi là tốt như vậy, cũng không muốn không rõ ràng mà tiếp nhận cái nhìn chăm chú đến từ một người anh trai không có quan hệ máu mủ.
 
Trong đầu Cam Mật không ngừng lóe lên hình ảnh từ quá khứ đến hiện tại, tất cả cảnh tượng cùng anh chung đụng.
 
Có lúc là dáng vẻ thiếu niên trong trẻo như tuyết trắng của anh, có lúc là dáng vẻ bày mưu nghĩ kế khí khái tự tích tụ lúc anh rèn luyện trở về.
 
Dù là trăn trở mấy năm, thời gian như bóng câu qua khe cửa, Tống Mộ Chi của quá khứ và bây giờ đều chồng lên nhau vô cùng chuẩn xác.
 
Suy nghĩ ban đầu trong nháy mắt như bị rút đi.
 
Cam Mật không muốn nghĩ nhiều nữa, trong lúc ngơ ngơ ngác ngác lại rất nhanh ngủ thiếp đi.
 
---
 
Lúc tỉnh lại thì đã là buổi chiều.
 
Cam Mật vừa có hành động, lại phát hiện ra bên ngoài cánh cửa khép hờ --- là một hàng người đang đứng.
 
Giống như là đã ở đó quan sát và chờ đợi rất lâu.
Cô gái nhỏ xoa xoa mí mắt hơi phiếm hồng, cứ kinh ngạc như vậy mà nhìn qua bố Cam, mẹ Cam và bốn người anh trai đứng ở cửa.
 
“Tôi đã nói chắc chắn là xảy ra chuyện rồi.” Bàn tay của Lương Âm Uyển chống ở ngực, giác quan thứ sáu trước kia linh nghiệm, giờ phút này bà cũng không khỏi khó chịu.
 
“Bố… Mẹ… Anh…”
 
“Bảo bối, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nói với chúng ta đi?”
 
Đúng là bởi vì nhiều năm như vậy Cam Mật đều chưa từng bị uất ức gì, trước kia đều là bộ dáng vui vẻ, rất biết cách tự mình giải quyết.
 
Có lúc nào đáng sợ như hôm nay?
 
Tinh thần của công chúa nhỏ trong nhà đột nhiên thấp đi, đương nhiên là cần phải có người ở bên ngoài khuyên bảo.
 
Nhưng đợi đến khi mỗi người thay nhau ra trận thì ai cũng không dùng được.
 
Tuy Cam Ngân Khởi là người chịu trách nhiệm chính nắm quyền Cam thị nhưng anh ngồi không nửa ngày lại không biết dỗ dành; Cam Ngân Thừa đã nói hết những lời hữu ích, không nhận được phản ứng, cuối cùng cũng chỉ nhẹ nhàng vén sợi tóc rối của em gái; Cam Ngân Hợp từ trước đến nay đấu võ mồm với Cam Mật đã quen, mà bây giờ, nhìn dáng vẻ cô gái nhỏ mệt mỏi lại không nói với bọn họ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, một lãng tử phong lưu như thế lại ướt hốc mắt.
 
Cam Ngân Hợp rất nhanh đã bị Cam Quý Đình đuổi đi, mang theo một chút ghét bỏ vì em gái đều không khóc mà anh ngược lại làm anh trai đã khóc trước rồi.
 
Lương Âm Uyển theo sát đó đi qua hỏi thăm, kiên nhẫn chờ đợi hỏi han.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận