Sự tĩnh mịch trong bầu không khí tràn ngập ra rất nhanh, chỉ có tiếng vang lách tách của kim đồng hồ thạch anh phát ra trong khi di chuyển.
Tống Mộ Chi đứng như cây tùng, thân hình rất dễ nhận ra, ánh mắt của anh thăm dò về phía trong phòng, nghênh đón thẳng ánh mắt sững sờ của Cam Mật.
Thời gian không như đứng im vào giờ phút này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong khi hai bên không nói gì, chỉ có đêm giường dưới người truyền đến xúc cảm chân thực.
So với việc vì sao Tống Mộ Chi chọn khoảng thời gian sáng sớm để tới Cam trạch thì các tế bào nhỏ toàn thân trên dưới của Cam Mật đang kêu gào, càng muốn biết rõ hơn là vừa rồi rốt cuộc anh đã nghe được bao nhiêu.
Khoảng cách từ mép giường tới cửa không được tính là xa, Tống Ngải Thiên vốn đang cùng cô ầm ĩ, âm điệu trong lúc vui cười vốn cao hơn so với tiếng nói chuyện bình thường.
Nhưng bản lĩnh yên lặng không tiếng động của anh thật sự là được rèn luyện quá tốt, khiến cho người ta hoàn toàn không biết được rốt cuộc anh đã đứng đó bao lâu.
Tâm tư của Tống Ngải Thiên bên cạnh đã sớm không còn ở trên giấy gói kẹo nữa, cô ấy đã sửng sốt đủ một thế kỷ, mà Cam Mật vào những thời khắc quan trọng tự động phát động chính sách “Địch động ta không động”, rất không có tiến bộ lại hết sức ăn ý mà biến thành đồng bọn của cô ấy.
Hai người đồng thời cùng im lặng không lên tiếng.
Thứ dẫn đầu phá vỡ sự quỷ dị này là hai lần “Cộc cộc”.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tống Mộ Chi gõ lên khung cửa, nói với Tống Ngải Thiên: “Đừng ở lại quá lâu, lát nữa nhớ xuống lầu.”
Sự chất vấn trong dự đoán không xuất hiện, Tống Ngải Thiên lập tức tràn đầy động lực vì sống sót sau tai nạn.
Cô ấy giống như chiếc lò xo tràn đầy động lực, nhanh chóng cấp tốc đứng dậy từ đuôi giường: “Em biết rồi!”
Cái dáng vẻ chân chó này, suýt chút nữa bật bay mất người bạn tốt bên cạnh còn đang duy trì tư thế nửa nằm sấp.
Cam Mật bị ép ở trên đệm giường dập dờn lên xuống, yên lặng dời về phía chỗ bên cạnh vẫn được tính là trống không.
Tống Ngải Thiên không chú ý đến những thứ này, sau khi cô ấy đáp lời thì lại cảm thấy nghi hoặc: “Nhưng mà anh à, anh vội vã gọi em như vậy là muốn đi làm gì thế?”
Rõ ràng là cô ấy mới lên đây không được bao lâu.
“Về nhà cũ.” Tống Mộ Chi nói.
“Em đến mà lại chạy qua đây trước, dù sao cũng phải nói một tiếng với ông nội chứ.”
Dứt lời, ánh mắt của anh lướt qua Tống Ngải Thiên, trực tiếp khóa Cam Mật lại: “Em cũng đi.”
Bỗng nhiên bị điểm danh, Cam Mật mang vẻ mặt nghi hoặc, trong đôi mắt hạnh tràn đầy sự khó hiểu.
Mái tóc hơi loạn của cô gái nhỏ dính lên hai gò má trắng như men sứ, giọng điệu ngập ngừng: “... Em cũng đi?”
Tống Mộ Chi thu lại cánh tay chống trên khung cửa: “Ông cụ nói rất lâu rồi em không đến, thuận tiện gặp em một chút.”
“Ồ…”
Cam Mật gãi gãi đầu.
Nghiêm túc mà nói thì kỳ nghỉ này của cô vô cùng phong phú, thời gian ở bên ngoài còn nhiều hơn ở nhà.
Mà bình thường ông cụ Tống đùa chim dắt mèo, cô dường như đã có một khoảng thời gian rất dài không chạm mặt ông trong đại viện rồi.
---
Tống Mộ Chi thông báo xong là đi, cũng không thúc giục nhiều nữa.
“Làm tớ sợ muốn chết làm tớ sợ muốn chết.” Sau khi anh đi, Tống Ngải Thiên tê liệt ngã xuống chăn nệm, giọng điệu mang theo theo một chút nghĩ mà sợ.
Tính tình cô ấy hoạt bát, ở nhà cũng là đại tiểu thư được cưng chiều, tuy nói bình thường Tống Mộ Chi cũng coi như là buông thả em gái nhưng cũng không phải là vô điều kiện, anh đã ở nước ngoài nhiều năm như vậy, trong một vài việc Tống Ngải Thiên vẫn khá là sợ người anh trai này.
Chủ yếu là màn vừa rồi thật sự…
“Tớ mới là sắp bị hù chết đây!” Lúc này Cam Mật đã suy nghĩ thấy cảm giác rồi, cô nhìn về phía Tống Ngải Thiên: “Cái tai cậu bị gì vậy? Thủy quái hồ Loch Ness ở dưới đáy nước còn có thính lực tốt hơn cậu.”
“Ôi chao tớ lại không biết anh tớ sẽ xuất hiện.” Tống Ngải Thiên xua tay, an ủi tượng trưng: “Nói không chừng anh ấy vốn không nghe thấy gì cả.”
Cam Mật bóp cô ấy, lẩm bẩm hai tiếng: “Chỉ mong thế.”
Hai cô gái nhỏ ở trên lầu lề mề một lúc, lại nói vài lời riêng tư, sau đó mới chậm rãi đi xuống lầu.
Tống trạch cách Cam trạch không xa, đi qua phiến đá xanh phủ đầy rêu, rẽ trái là có thể chuẩn xác đứng trước cửa nhà họ Tống.
Đây là quy luật mà từ nhỏ Cam Mật đã nghĩ ra được.
Nhà cũ của nhà họ Tống vẫn là dáng vẻ cũ, những cây anh đào trong đại viện đã được mấy chục năm nhưng vẫn xinh đẹp ưỡn thẳng xanh biếc tươi tốt, các lớp lá đầu cành cao ngang với lầu hai, tòa nhà kiểu phương Tây trải qua sự mài giũa của thời gian đã có ý vị khác.
Cấu tạo bên trong vốn không khác với Cam trạch nhưng không có nhiều người ở, cũng không được tu sửa, phong cách càng theo sở thích của ông Tống, đơn giản thanh nhã.
Ông cụ Tống thấy người là trưng ra khuôn mặt tươi cười, rất ấm áp, nhìn thấy Cam Mật và cháu gái cùng nhau tới đây thì lôi kéo hỏi thăm.
“Cam Mật thật sự là rất lâu không qua Tống trạch bên này rồi, rõ ràng là gần nhau như vậy.”
Nghiêm túc mà nói thì hẳn là mấy năm nay.
Mấy năm trước ông cụ Cam qua đời rồi, từ đó về sau, Cam Mật ngược lại thật sự chưa từng tới đây.
Ông Tống không tự chủ được mà nhớ lại trước kia, tự mình suy nghĩ một phen rồi đưa ra chủ đề trước: “Người không biết còn tưởng rằng cháu ghét bỏ ông già này đấy.”
Đôi mắt hạnh của Cam Mật cong lên, giọng nói trong trẻo lại giòn giã: “Nào có, cho dù ông nội Tống là ông già thì đó cũng là ông già đẹp lão.”
Tống Ngải Thiên đứng ở một bên chen lời: “Ông nội, lại không phải là không quen biết, vào cửa là có thể hàn huyên lâu như vậy, cũng không bảo tụi con ngồi.”
“Con đến bao nhiêu lần, con bé đến bao nhiêu lần?” Ông Tống cảm thấy buồn cười, nói một lúc thì bảo Tống Mộ Chi nhường chỗ ngồi cho hai cô gái nhỏ, trên ghế dài bằng gỗ hoa lê có cái đệm lụa, ngồi dễ chịu.
Từ lúc hai người vào cửa là Tống Mộ Chi đã ngồi ngay ngắn ở giữa, trên bàn trà trước mặt đặt chiếc laptop, anh rũ mắt gõ bàn phím.
Lúc này anh hơi nhích sang bên cạnh, xem như là để dành chỗ.
Tống Ngải Thiên lợi dụng đúng cơ hội, vội vàng đẩy bả vai Cam Mật để cô ngồi trước.
Cam Mật còn chưa kịp giãy giụa thì đã được sắp xếp rõ ràng, cô nghiêng đầu thì chỉ kịp nhìn thấy cái nhướng mày gần như là nịnh nọt của Tống Ngải Thiên.
Đối phương xích lại gần, giống như là sợ bị người thứ ba biết được, cô ấy đè giọng điệu xuống thấp.
“Lỡ như sáng nay anh tớ nghe thấy thì sao, cậu ngồi giữa cản trở một chút.”
“...”
Thật sự là hết chuyện để này, cô vốn đã sắp quên rồi.
Cam Mật còn muốn nói gì đó thì ông Tống ngồi xuống bên cạnh: “Gần đây đang bận rộn cái gì thế? Trước đó nghe bố cháu nói ngoại trừ ở trong Chương Niên Thư Xã thì cháu còn đi rất nhiều nơi?”
“Đúng, bởi vì được nghỉ hè, cháu có nhiều thời gian, cũng không tính là đi được rất nhiều nơi, chỉ là đi dạo chơi khắp nơi thôi ạ.”
“Còn trẻ mà, có sức sống, đến tuổi của ông thì thân thể xương cốt già cả, hoàn toàn không chịu nổi.”
Cam Mật chống mặt: “Tuổi trẻ có niềm vui của tuổi trẻ, người già có hứng thú của người già, ông nội không phải mỗi ngày ông rất nhàn nhã sao.”
“Nếu cháu cảm thấy nhàn nhã vậy thì cũng coi là vậy đi, con người ấy, đến khi già rồi thì phải xem chí hướng có ở đây hay không.” Ông Tống uống một hớp trà: “Ông ấy, chỉ thích như thế này, lúc còn trẻ đã không thích liều, mọi việc đều giao cho bố của Mộ Chi lo, bây giờ lại đến lượt Mộ Chi.”
“Cháu nói xem có lạ không, sao lại không có một đứa nào di truyền ông vậy?” Ánh mắt của ông Tống thăm dò về phía Tống Mộ Chi, ông chậc chậc hai tiếng: “Giống như người sắt ấy, không biết mệt hả? Về nhà cũ một chuyến mà còn phải xử lý mấy công việc kia của nó.”
Giọng điệu của ông Tống rõ ràng là mang theo một chút ghét bỏ, Tống Ngải Thiên nghe xong thì lại gần kề tai nói nhỏ với Cam Mật.
Không biết là nói cái gì, Cam Mật phụt cười.
Còn chưa đợi cười đủ thì một giây sau, bên chân của cô bị đụng nhẹ vào một cái.
Cực nhanh, thoáng qua là mất.
Cam Mật theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía Tống Mộ Chi, anh chỉ để lại cho cô một bên mặt, không quay đầu, ánh mắt cố định trên màn hình.
“...”
---
Giờ ăn cơm trưa, ông Tống nhất định phải giữ người lại ăn cơm.
Cam Mật không lay chuyển được ông, lại nghĩ đến trong nhà lúc này không có ai thì đồng ý.
Lầu một của Tống trạch không dùng điều hòa không khí, chỉ dùng cái vò đựng đá* đời cũ, đúng giờ là bỏ chút đá vào, tỏa ra làm căn phòng mát mẻ, cộng thêm nhà cũ vốn là đông ấm hè mát, nhiệt độ được khống chế vừa vặn, cũng sẽ không làm cóng mũi.
*Cái vò đựng đá
Lúc ăn cơm Cam Mật ở gần bên này nên ngược lại cảm thấy vô cùng thoải mái dễ chịu.
Dùng cơm được một nửa thì bà nội Tống ở bên ngoài học yoga trở về, bà lên tiếng nói mình đã ăn ở bên ngoài rồi lên lầu nghỉ ngơi.
Sau bữa ăn thì theo lẽ thường là sẽ nói chuyện phiếm, ông cụ Tống hơi cảm thấy có chút không thú vị, hỏi Tống Mộ Chi hỏi có video đề cử gì để xem hay không. Nhờ phúc của bạn già, gần đây ông cũng tiếp cận một chút sở thích của giới trẻ, thường xuyên xem vài phim tài liệu các kiểu.
Ông Tống suy nghĩ một chút rồi nhắc nhở nói: “Con tùy ý chọn cái gì đó để xem đi, ông sao cũng được, phim phóng sự là được.”
Tống Mộ Chi nghe xong thì đứng dậy đi đến phòng khách, lúc trở lại một lần nữa, trên màn hình tối đen trong phòng bỗng nhiên hiện ra ánh sáng và tiếng vang rất nhỏ của dòng điện lưu động.
Anh giống như là không quá hứng thú, sau khi trở lại thì lưu loát ngồi xuống, trực tiếp ngồi đối diện với hai cô gái, góc độ hơi lệch, nghiêng người.
Trong tay mở ra một phần báo chí, rũ mắt xem.
Dáng vẻ chuyện không liên quan tới mình.
Tống Ngải Thiên nhìn về phía phòng khách, sau đó nghiêng đầu qua, giải thích với Cam Mật ở bên cảnh: “Hình như trước đó ông nội đang xem mấy cái này, mấy lần tớ tới có thời gian rảnh đã cùng xem vài lần, hình như còn rất thú vị.”
“Thật sao.” Cam Mật có chút tò mò.
Vào khoảnh khắc hai người dứt lời, màn hình kia tự động vang lên giọng nói thông minh thông báo.
“Tiếp theo đây là một bộ phim phóng sự dài ba tiếng được phát ra cho ngài --- ‘Thế giới động vật’.”
Giọng nói máy móc không có tình cảm, đọc nhấn nhá cũng cực kỳ rõ ràng từng câu từng chữ.
“...”
Hai cô gái nhỏ đưa mắt nhìn nhau, đồng thời im lặng.
---
Cam Mật ở Tống trạch đến tối muộn, trong lúc đó còn so tài viết chữ bút lông với ông Tống một phen.
Nhưng bình thường cô lấy vẽ làm chủ, cho nên ở phương diện này bị lép vế.
Ông Tống mỉm cười, chỉ bảo cô sau này lại đến, cam đoan sẽ luyện cho cô đến trình độ thượng thừa.
Lúc quay về Cam trạch thì bóng đêm dày đặc như mực.
Sau khi trở về phòng, trong đầu Cam Mật nhớ lại chuyện ngày hôm nay một lần, cuối cùng vẫn không nhịn được, lăn lộn trực tiếp bước đến bên cửa sổ.
Phía bên ngoài cửa sổ trong phòng cô kéo dài có ban công, trực tiếp nối với ngôi nhà kiểu Tây ở bên cạnh, vị trí uốn lượn quanh co, cho nên trên dưới trái phải ban công của hai ngôi nhà so le nhau.
Từ lan can chạm trổ của ban công thăm dò ra bên ngoài, hơi nhìn xuống dưới chính là phòng của Tống Mộ Chi. Cửa sổ phòng anh được đóng lại, màn cửa dày nặng thâm trầm rũ xuống, không để lộ ra một chút ánh sáng nào.
Quan sát từ trên cao xuống lờ mờ có thể thấy được một chút ánh sáng lộ ra từ kẽ hở ở phần rìa.
Đêm nay hẳn là anh ở lại nhà cũ.
Nói chung là bởi vì có di chứng của phim phóng sự trước đó, Cam Mật hiện tại ngay cả nhắn tin với người khác cũng theo bản năng mà thu liễm động tác.
Mà trải qua chuyện ông Tống xem TV, cô gái nhỏ ngược lại đột nhiên nhớ tới một chuyện.
Hồi trước nhân lúc Cam Ngân Hợp đang xem TV, cô tiên phong ném ra cành ô liu, liều mạng quấn lấy để anh đưa cô đến quán bar chơi.
Nói đến, Cam Mật không chỉ không có lệnh thông hành vào quán bar trước khi lên đại học mà năm nay lên đại học năm ba rồi cũng không có cơ hội gì.
Lúc đó Cam Ngân Hợp bị cô làm ầm ĩ đến mức không có cách nào, đáp lại vài câu rồi đuổi cô đi.
Mặc dù thái độ qua loa nhưng dù sao cũng là đồng ý.
Cam Mật nhớ mãi, cô đi mấy bước quay về giường, mở danh bạ ra, tìm tới ảnh đại diện quen thuộc.
Sau đó bắt đầu lưu loát gõ chữ.
Cam Cam: “Anh, anh có đó không?”
Bên kia đáp lại rất nhanh.
Anh tư: “?”
Cam Cam: “Khi nào thì anh về nhà vậy?”
Anh tư: “Hỏi chuyện này làm gì?”
Cam Cam: “Đương nhiên là bởi vì nhớ anh rồi TvT”
Anh tư: “Đừng nhớ nữa.”
Anh tư: “Không chỉ có đừng nhớ anh, quán bar này, em cũng đừng hòng vào.”
Một giây thôi đã bị vạch trần, tốc độ gõ chữ của Cam Mật tăng vọt.
Cam Cam: “Anh nói không giữ lời!”
Anh tư: “Anh bảo em tin lời anh à?”
Lời ước định trước đó vào giờ phút này sụp đổ trong nháy mắt.
Ngọn lửa nhỏ trong lòng Cam Mật bùng một cái lên cao, cô gái nhỏ đưa mắt nhìn màn hình một lúc, tiếp tục gõ chữ.
Cam Cam: “Từ hôm nay trở đi em sẽ không để ý đến anh nữa!”
Anh tư: “Không để ý thì không để ý đi, đúng lúc anh còn có việc.”
Anh tư: “Đúng rồi, đi ngủ sớm một chút, trễ thế này rồi mà còn chưa ngủ, tiểu tiên nữ sẽ biến thành mụ phù thủy mất.”
Cam Cam: “...”
Cam Cam: “Anh không đồng ý cho em đi quán bar thì em sẽ không ngủ!”
Anh tư: “Uy hiếp anh cũng vô dụng, chuyện khác đều dễ nói, quán bar là nơi em có thể đi à?”
Anh tư: “Uống rượu nhìn đàn ông, cái nào cũng không cho.”
Cam Mật không cam lòng, lại oanh tạc ném bom.
Đối phương dứt khoát không để ý tới nữa.
Cái gì chứ.
Thật ra có chuyện tạp chí người mẫu nam trước đó, không biết vì sao mà Cam Mật theo bản năng cảm thấy không hứng thú lắm.
Uống rượu nhìn đàn ông?
Trong quán bar lại không nhất định chỉ có những thứ này.
Cô lại tiếp tục lộn vòng ở trên giường, trong lòng đột nhiên toát ra một ý nghĩ.
Cô trực tiếp quyết định chủ ý hay, nhắn tin cho Tống Ngải Thiên.
Cam Cam: “Tám giờ tối mai, phòng bao ở tầng cao nhất của Kim Đỉnh, có tới không?”