Tôi đã ngâm trong bình mật từ nhỏ

Cam Mật bị tiếng khóa xe kia làm cho da đầu không khỏi run lên, còn chưa kịp nghĩ rõ ràng và hoàn toàn hoàn hồn thì xe đã giống như mũi tên chạy rời khỏi con đường sân bay bên ngoài nhà ga.
 
… Chẳng trách vừa rồi lúc cô ngồi vào đã cảm thấy tài xế vừa xa lạ vừa quen mắt.
 
Không phải là chú Lâm như trong dự đoán mà là trợ lý Từ thường qua lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tống Mộ Chi giống như đã dự đoán trước sự chống cự của cô, trực tiếp để trợ lý Từ ngồi ở ghế lái không nói, đối phương còn thật sự nghe lời như thế, cũng không hỏi ý kiến của cô, nói lái xe là lái xe.
 
Thật không hổ là người bên cạnh Tống Mộ Chi…
 
Quả thật là cấu kết làm việc xấu đồng lõa đồng mưu!
 
Sự tức tối tự nhiên nảy sinh trong lòng cô gái nhỏ còn chưa cởi bỏ, rất nhanh cô lại nghĩ tới Tống Mộ Chi cùng ngồi ở hàng ghế sau với cô.

Dứt bỏ tất cả, hơi thở từ bên cạnh dồn tới không thể bỏ qua.
 
Cô nâng lên đôi mắt ánh nước nhìn qua một cái.
 
Tống Mộ Chi ban đầu đúng lúc nghiêng người ở phía trước mặt cô, áo khoác của anh rơi ở một bên, bên trong chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu xám tro nhạt.
 
Nổi bật lên khuôn mặt trong trẻo tựa tuyết, như ngọc xuất trần.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Đôi mắt nhướng lên bên dưới đôi lông mày đen như mực trong hẹp ngoài rộng, ánh mắt so với trước kia giống như là vòng xoáy nơi nước sâu trong đầm, càng thêm sáng rực.
 
Anh nhấn vào nút ở hàng ghế sau, lưng dựa ra phía sau, kéo khoảng cách giữa hai người ra một chút, cũng đồng thời để ra khe hở, để cô ngước mắt là có thể nhìn thẳng vào khuôn mặt anh.
 
Nhưng vẫn là tư thế gần như bao phủ lấy cô.
 
Cảnh tượng trước mắt đều bị che lại, anh ngồi ngược sáng, dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn qua cô.
 
Ánh mắt như thế tựa như nhìn một con chim tước bị nhốt trong lồng không chạy trốn được.
 
Cam Mật nuốt một ngụm nước bọt: “... Em ngồi nhầm xe rồi!”
 
Cô gái nhỏ nghiêng người, dùng tay víu lấy cửa sổ xe,  cố gắng cách ngọn nguồn nguy hiểm xa hơn một chút.
 
Cô rõ ràng… là bảo chú Lâm tới đón mà?
 
Nghĩ đến đây, trong đầu đột nhiên lóe lên, Cam Mật chợt nhớ đến một chuyện ----
 
Biển số xe mà vừa rồi cô nhìn thấy rõ ràng là số liền nhau của nhà mình.
 
Dù thế nào thì hẳn là không liên quan đến Tống Mộ Chi mới đúng.
 
Giống như là nhìn ra được sự nghi hoặc của cô gái nhỏ, cũng nghe ra được ý ngầm trong ngoài lời nói đều muốn xuống xe, Tống Mộ Chi rũ mắt nhìn cô: “Không có ngồi nhầm, khi anh tới đã giao hẹn với chú ấy.”
 
Anh nói rải rác mấy chữ giải thích xong, trên thực tế lại là cùng trợ lý Từ ở đây đợi rất lâu.
 
Lúc về nước, Tống Mộ Chi đầu tiên là về đại viện một chuyến trước, sau khi sửa soạn một chút thì chuẩn bị trực tiếp bắt người ở Tống thị.
 
Ngày nghỉ của Cam Mật đã hết, lại không kéo dài, dựa theo thông thường thì chắc chắn cô sẽ đến họa xã Như Di.
 
Nhưng buổi tối trước đó anh đúng lúc gặp chú Lâm nói ngày hôm sau phải lái xe đi đón Cam Mật.
 
Biết được cô vẫn chưa trở lại, chỉ là chuẩn bị ngồi máy bay sớm đến Ngân Thành rồi đi thẳng đến Tống thị, Tống Mộ Chi ở trước mặt chú Lâm tùy tiện tìm lý do, nói là đi thay chú ấy, ngay sau đó lúc trời còn chưa sáng là đã để trợ lý Từ trực tiếp lái xe đến sân bay.
 
Tính toán đâu ra đấy, anh ôm cây đợi mật hơn ba tiếng.
 
Tống Mộ Chi không hề có chút tự giác vì đã chiếm dụng xe của người khác, sau khi dứt lời lại không nhanh không chậm bổ sung: “Anh tới đón em thì cũng như nhau, dù sao cũng là về Tống thị, tiện đường.”
 
Bị mạch não và lời giải thích của anh làm choáng váng, cô gái nhỏ như muốn mở miệng lại phát hiện ra không có cách nào phản bác được.
 
Nhưng điệu bộ này trông không hề giống dáng vẻ muốn đón người.
 
“...”
 
Trực giác quấy phá, Cam Mật âm thầm khều khều tay mình.
 
Cô không nên lên chiếc xe này!
 
Xe cấp tốc lao vụt trên đường, mắt nhìn cảnh đường phố ở hai bên cửa sổ xe nhanh chóng lùi lại phía sau.
 
Giọng nói của Cam Mật thoáng lên cao, giống như là muốn tăng thêm lòng dũng cảm cho mình: “Biết không, các anh… các anh hiện tại đây là lừa bán cô gái trẻ tuổi.”
 
Tống Mộ Chi nhướng mày: “Đi đến Tống thị gọi là lừa bán?”
 
“Vậy em không muốn ngồi chiếc xe này cũng không được?”
 
“Không được.”
 
Cô gái nhỏ không để ý đến cái khác, lại tiếp tục chuyển chủ đề: “Em mặc kệ, em cảm thấy chiếc xe này ngồi không thoải mái.”
 
“Bình thường đều là chiếc xe này tới đón em, sao lại không thoải mái.” Tống Mộ Chi vẫn không hề bị lay động, sau đó ngước mắt khóa chặt cô: “Vậy em nói đi, em muốn dễ chịu thế nào?”
 
Cam Mật nghe xong thì hai gò má đột nhiên tóe lên hơi nóng bắn ra bốn phía.
 
Người này nói, nói chuyện thế nào vậy!
 
Cô chưa kịp nghĩ lại xem đây rốt cuộc có phải là nghĩa khác hay không.
 
Vô lăng của trợ lý Từ ở hàng ghế trước nghiêng một cái, lập tức chậm rãi kéo tấm che trong xe lên.
 
Trước xe và sau xe trong nháy mắt được chia cắt thành hai không gian riêng.
 
“...”
 
Trợ lý Từ đây là có ý gì?
 
Cả ngày trong đầu anh ta đều đang nghĩ những chuyện gì vậy…
 
Hàng ghế sau xe được che kín chỉ còn lại hai người, Cam Mật nín thở một lúc, khắc chế trái tim bắt đầu nhảy tưng bừng: “... Dù sao em cũng không muốn cùng anh ngồi trên một chiếc xe.”
 
“Ừm.” Tống Mộ Chi không có bất kỳ chập chờn gì, chỉ là dùng giọng mũi đáp lại một tiếng dễ nghe: “Cũng sắp đến trung tâm thành phố rồi.”
 
Ngụ ý chính là dù sao cũng sắp đến Tống thị rồi, cô chính là muốn xuống xe cũng không được.
 
Cam Mật lập tức có chút trợn tròn mắt.
 
Tống Mộ Chi vào giờ phút này tựa như tường đồng vách sắt, làm thế nào cũng không hở, cực kỳ cứng nhắc.
 
Nhìn qua anh gần như không thèm nói đạo lý như vậy, khóe mắt Cam Mật lướt qua đường phố Lệ Xá trong trung tâm thành phố Ngân Thành hiện ra ngoài cửa sổ xe, các cửa hàng đã hoàn toàn mở cửa.
 
Trong dòng xe đông nghịt, tất cả đều là xe cộ và đám người qua lại.
 
Cô gái nhỏ ôm sự thử nghiệm cuối cùng gần như là trận quyết chiến, hướng về phía anh mở miệng: “Cái đó… Em khát rồi em muốn xuống xe đi mua trà trái cây uống!”
 
“Để trợ lý Từ mua cho em.”
 
“...”
 
Sáng sớm để trợ lý Từ mua cho cô uống?
 
Dạ dày của cô vẫn muốn.
 
Trong lúc trên mặt cô gái nhỏ viết đầy vẻ không tình nguyện, bản thân lại tiếp tục bắt đầu khều ngón tay, Tống Mộ Chi hướng về phía ghế trước dặn dò: “Trợ lý Từ, dừng xe sang bê,”
 
Âm thanh ở phía trước xuyên thấu qua chỗ ngồi phía sau chậm rãi truyền đến: “Được.”
 
Nhanh chóng dừng xe xong, trợ lý Từ đi thẳng đến bên kia của Tống Mộ Chi, thân thể xuyên qua cửa sổ xe mở xuống một nửa thò vào bên trong, nói chuyện với ông chủ nhà mình.
 
Cũng không biết hai người nói gì, một lát sau, bóng dáng của anh ta rất nhanh đã đi vào trong đám người.
 
Không bao lâu, trợ lý Từ nhanh chóng trở lại.
 
Trong tay còn ôm một cái túi lớn.
 
Toàn bộ quá trình Cam Mật đều có chút sững sờ, cho đến lúc xe chậm rãi khởi động lại, cô gánh lấy ánh mắt của Tống Mộ Chi mà mở cái túi kia ra.
 
Bên trong đó là bao bì màu cam quen thuộc.
 
Chi chi cam cam, ấm.
 
Còn là hai ly.
 
“...”
 
Khuôn mặt cô gái nhỏ nổi lên màu hồng nhàn nhạt, tiếp theo đó lan thẳng đến cái cổ thiên nga xinh đẹp.
 
Cô cắn môi, gần như là giận dữ trừng Tống Mộ Chi một cái.
 
Làm sao lại thật sự mua trà trái cây cho cô vậy.
 
Anh nghe không hiểu là cô đang kiếm cớ à.
 
Người này nhất định là cố ý!
 
Có điều cũng bởi vì lần dừng xe nửa đường đột ngột này, trước khi xe sắp đến Tống thị, trên đường Cam Mật đều chuyên tâm với chi chi cam cam, dùng chuyện này để không giao lưu với anh.
 
Sau khi cứ thế uống hơn nửa ly, vị giác của cô gái nhỏ được sự chua ngọt làm nổ tung.
 
Không thể không nói, uống nóng không ngon bằng uống lạnh.
 
Cam Mật nghĩ như vậy, ánh mắt rơi trên chiếc ly mà mình siết chặt.
 
Sau đó khi chiếc xe đi vào gara tầng hầm, cô nghe thấy Tống Mộ Chi chậm rãi mở miệng.
 
“Bây giờ dễ chịu rồi, cũng hết khát rồi?”
 
Câu hỏi đột nhiên xuất hiện như vậy khiến cô gái nhỏ còn đang đắm chìm trong trà trái cây tỉnh táo lại, ngoan ngoãn gật đầu.
 
“Vậy bây giờ nên đến lượt anh rồi.” Tống Mộ Chi nói dứt lời, lại hướng về phía người ngồi phía trước phân phó: “Trợ lý Từ, xuống xe.”
 
---
 
Theo tiếng vang của cửa xe bị mở ra rồi đóng lại truyền đến.
 
Trong cả khoang xe chỉ còn lại hai người.
 
Rõ ràng là mùa thu nhưng những đốm lửa nhỏ bé trong không khí đều đang nhảy muốn, muốn khoan về phía da thịt cô.
 
Trong lòng bàn tay của cô gái nhỏ còn cầm ly trà trái cây thẩm thấu hơi ấm, bên trong dĩ nhiên đã bắt đầu nhảy lên thiêu đốt.
 
Bốc lên ngọn lửa không rõ nguyên do.
 
Trong lúc hậu tri hậu giác, Cam Mật mới phát hiện ra thời cơ mà Tống Mộ Chi xuất hiện ở đây.
 
Anh cứ thế đợi ở sân bay không nói, lại có tư thế ông lớn muốn bắt người, lúc này bảo trợ lý Từ xuống xe, chỉ để lại hai người ở với nhau.
 
Đây là ý gì?
 
Mà bản thân cô vậy mà cũng bởi vì một trận chặn đường gần như là kinh hãi, cứ như vậy mà phá vỡ quyết định từ đây không để ý đến anh nữa mà trước đó cô đã đưa ra.
 
Không có người ta nghĩ tiếp nữa, Tống Mộ Chi có hành động trước.
 
Anh nghiêng đầu, hai tay chống tới trên ghế dựa ở hai bên vai cô.
 
So sánh với vừa rồi, Tống Mộ Chi hoàn toàn triệt để mà phủ người trước mặt cô, nhốt cô trong ngực.
 
Trong xe không bật đèn, xung quanh lộ ra sự tĩnh mịch đặc thù trong gara tầng hầm.
 
Nửa bên mặt của anh ẩn nấp trong bóng tối, ánh mắt lại ngay thẳng mà sáng rực.
 
Không biết nhìn cô chằm chằm bao lâu, vào lúc Cam Mật cho rằng anh muốn làm chút động tác gì đó tựa như hủy đi rồi nuốt vào bụng, cô nghe thấy Tống Mộ Chi gọi cô một tiếng.
 
“Cam Cam.”
 
Cô gái nhỏ nghe xong thì lập tức sững sờ tại chỗ.
 
Xưng hô như vậy đã rất lâu rồi chưa xuất hiện giữa hai người.
 
“...”
 
Cũng thật đúng là có trình tự.
 
Sau khi về nước thì mở miệng là một tiếng Cam Mật.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui