Buổi chiều mùa hè nóng nực, ngay cả một ngọn gió cũng không có.
Hồ nước sau đại viện bị ánh nắng mặt trời chiếu vào, yên tĩnh không nhìn thấy nửa điểm gợn sóng.
Xung quanh không có bóng râm, Cam Mật thở hổn hển, cảm giác mình như một miếng bơ sắp tan chảy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Nóng quá ..." Nắng gay gắt như vậy còn cố tình muốn hôn cô, cô gái nhỏ đẩy anh ra, sau ngước mắt nhìn gương mặt Tống Mộ Chi, đầu ngón tay hồng hào vươn ra, nhẹ nhàng vỗ vỗ anh.
Tống Mộ Chi bị đẩy cũng không nói gì, cuối cùng, anh cảm thấy có lỗi với cô, kéo cô về hướng nhà họ Tống.
Tống Ngải Thiên đã sớm bị đánh thức, có lẽ là bởi những chuyện xảy ra vào buổi sáng vẫn còn ẩn giấu nội tình, cô ngủ nhưng trong tiềm thức vẫn suy nghĩ những chuyện liên quan, vì vậy nên ngay cả giấc ngủ vào buổi trưa mùa hè cũng không ngủ say được.
Mặc dù đã ép bạn tốt nói ra một số chuyện nhưng cô ấy vẫn không hài lòng, thức dậy rồi cứ lẳng lặng đứng trong phòng khách.
Khi đôi bạn trẻ vừa từ ngoài về xuất hiện trong tầm mắt, Tống Ngải Thiên vẻ mặt đắc thắng cuối cùng cô ấy cũng bắt được “gian tình”, trong mắt lóe lên những ngôi sao sáng ngời.
"Tớ đã có cảm giác có gì đó không đúng mà… Quả nhiên vừa tỉnh lại đã thấy rồi!"
Bị ánh mắt rực lửa của cô ấy nhìn chằm chằm, đôi má Cam Mật ửng hồng, "Quả nhiên cái gì, chúng tớ cùng ra ngoài đi dạo thôi."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tống Ngải Thiên khoanh tay, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa bạn tốt và anh trai, "Đi dạo thì sao môi cậu lại đỏ như vậy?"
Đúng là bạn tốt, không đề cập đến còn tốt, bây giờ nhắc tới...
Môi Cam Mật...so với lúc sáng có vẻ còn sưng đỏ hơn.
Trên môi đều là vết cắn nhỏ, hơi sưng lên, còn lấp lánh ánh nước.
Vốn dĩ chỉ cần nhìn qua là biết đã làm chuyện gì, nhưng cố tình ánh mắt cô gái nhỏ long lanh, đôi mắt hạnh ngấn nước, càng nhìn càng khiến người ta đau lòng.
“Haha, nhìn này.” Tống Ngải Thiên không nhịn được cười thành tiếng, ngay giây tiếp theo đã nhận được cái liếc mắt nhàn nhạt của anh trai, lập tức im lặng.
Tống Mộ Chi không nói gì, nhưng đôi mắt nghiêm nghị đó, cùng với khuôn mặt lạnh lùng ẩn trong vẻ tươi sáng của mùa hè...
Nửa chữ cũng không nói nhưng lại hiện ra khí thế bức người.
Sự thật đau lòng là, cô ấy muốn cười cũng không được cười.
Nhà cũ vẫn còn có những người khác đang ngủ, Tống Ngải Thiên thuận thế hạ thấp giọng nói, nghiêm túc nói: "Hai người vừa đi đâu vậy, thế nào trên người còn có bụi đất?"
Thấy Tống Ngải Thiên đến gần, Cam Mật cũng rướn người tới, tiến đến bên tai cô ấy nhỏ giọng nghiêm túc trả lời: "Bọn tớ đi đào đất."
Kết quả của việc đào đất - mô hình siêu nhân, đang được đặt bên hàng rào ở sân sau nhà họ Cam, tối nay cô sẽ quay lại lấy.
"... Anh trai tớ đi đào đất với cậu?"
Tuy rằng nhận được câu trả lời khác với mong đợi, nhưng cô ấy chắc chắn đã có chuyện mờ ám xảy ra giữa hai người.
Sau khi Tống Ngải Thiên trải qua rất nhiều kinh ngạc, nhưng hiện tại, cô ấy bất giác cảm thấy có gì đó không ổn.
Cô ấy biết anh trai mình là người sạch sẽ như thế nào, anh nhìn qua cũng không phải kiểu người dành nhiều thời gian để đào đất.
Nhưng gần đây, chỉ vì Cam Mật nói về những vị công tử thế gia trẻ tuổi mà anh liền mặt không đổi sắc khiêng cô đi, Tống Ngải Thiên dường như cũng không quá ngạc nhiên nếu anh làm gì khác với tính tình thường ngày.
Cô còn đang tấm tắc, đã thấy anh trai đưa cô gái nhỏ đi vào phòng rửa mặt tầng một.
Tống Ngải Thiên theo sát đi sau, nhìn Tống Mộ Chi hơi cúi người, đích thân mở nước rửa tay cho Cam Mật, cô ấy nửa dựa vào cầu thang, rốt cuộc cũng nói ra mong muốn của mình.
"Dù sao buổi chiều vẫn còn thời gian, anh, anh đưa em đến tổ ấm tình yêu của hai người đi dạo đi."
Cô ấy lần trước đi vội, còn chưa có thời gian xem tầng trên tầng dưới đã phải đi ra ngoài.
Nghĩ lại chuyện này, chỉ cần cô có thời gian xem, hai người này cũng không thể ở dưới mí mắt cô mà giấu lâu như vậy.
Tống Ngải Thiên nói xong, Tống Mộ Chi ngẩng đầu lên trong tiếng nước chảy, quay lưng lại với Tống Ngải Thiên, nhìn chằm chằm vào cô gái nhỏ, "Tổ ấm tình yêu?"
Trái tim Cam Mật loạn nhịp khi nhìn thấy ánh mắt gần như trêu chọc của anh, "Anh nhìn em làm gì?"
Có gì không đúng sao?
Đưa tay lên hung hăng véo vòng eo hẹp của anh, cô nhỏ giọng nhắc nhở, "Ngân Giang Thành Phủ."
“Anh biết.” Lông mày của Tống Mộ Chi nhẹ nhàng giãn ra, “Anh chỉ không ngờ là sau một buổi sáng, nó đã có một cái tên mới.”
"..."
Đó chỉ là nói đùa thôi!
Anh nói chuyện thì nói chuyện, một hai phải nhấn mạnh từ "buổi sáng" làm gì.
Giống như sợ người khác nghe không hiểu vậy.
“Nếu anh không thích ..." Cam Mật gãi gãi đầu, dù sao đây cũng là cái tên Thiên Thiên gọi, cô không có liên quan,”Lần sau không gọi vậy nữa là được”
“Như thế có vẻ không tốt.” Tống Mộ Chi nhẹ giọng đáp lại, sau đó nhướng mày lại gần cô, cắn nhẹ chóp mũi của cô gái nhỏ, giọng nói đơn giản mà trầm ấm: “Ai nói là anh không thích?”
Mặc dù là giữa mùa hè, nhưng bên trong Tống trạch lại lạnh như băng.
Tống Ngải Thiên lại bị làm ngơ, yếu ớt giơ tay lên, "Anh trai, kỳ thật có chuyện này em đã suy nghĩ rất lâu."
Thấy Tống Mộ Chi ngước mắt, cuối cùng cũng hướng ánh mắt về phía bên này, cô ấy rốt cuộc cũng hỏi ra sự nghi hoặc từ sáng, "... Anh còn nhớ đứa em gái này không?"
"..."
---
Dưới sự xúi giục của Tống Ngải Thiên, sau một hồi thổi gió bên gối, Cam Mật đã chấp nhận lời đề nghị của bạn tốt
Sau mọi cách cầu xin, cô ấy kéo mạnh cánh tay và cù vào lòng bàn tay cô gái nhỏ, cuối cùng cô ấy mềm giọng, chỉ kém không tiến lên đưa tới mấy cái cam quýt
Tống Mộ Chi nheo mắt nhìn căn phòng, cuối cùng cũng đồng ý.
Khi đến Ngân Giang Thành Phủ một lần nữa, Tống Ngải Thiên vừa rảo bước đến cửa liền dừng lại.
“Sao vậy?” Tống Mộ Chi quay đầu nhìn cô.
Tống Ngải Thiên nhún vai, bĩu môi với Cam Mật.
Hai cô gái đặt ánh mắt vào tủ giày ở cửa ra vào, ăn ý mười phần.
Tống Ngải Thiên khẽ khịt mũi, nhướng mày Cam Mật, im lặng ra hiệu.
Cô gái nhỏ không khỏi khẽ mỉm cười, chớp chớp mắt, đôi mắt sáng ngời cong cong.
Không đoán được hai người đang nói cái gì, Tống Mộ Chi đành dẫn đầu đi vào trong, "Tùy ý đi, anh đến phòng bếp làm chút canh cho hai người."
“Anh, không cần phiền toái như vậy, nóng như vậy còn uống canh sao?” Tống Ngải Thiên không chút nghĩ ngợi cự tuyệt.
“Chị dâu em vừa rồi vẫn luôn ở ngoài trời, sợ cô ấy bị cảm nắng.” Tống Mộ Chi không quay đầu lại, giọng nói trong trẻo lạnh lùng, “Uống chút để đề phòng.”
"..."
Một câu nói đơn giản lại như một tiếng sét, đánh thẳng vào hai chú chim nhỏ.
Hai chữ "chị dâu" nghe vô cùng mới mẻ…lại hào hứng.
Càng đừng nói đây là lời nói của Tống Mộ Chi.
Đảo mắt sang một bên, Cam - chị dâu nhỏ - Mật lông mi dài run rẩy lợi hại.
Sau đó hai mắt ngấn nước nhướng lên, hung hăng cảnh cáo anh.
Tống Ngải Thiên là ai? Cô ấy không bị ảnh hưởng chút nào cả.
Ban đầu cô ấy cũng đã cùng thảo luận qua với Cam Mật, chuyện này không phải là điều không cần phải bàn cãi sao?
Nghĩ vậy, Tống Ngải Thiên cao giọng, "Em sẽ nhờ chị dâu dẫn đi dạo."
Cam Mật vẫn đứng ở lối vào, nghe xong liền nhảy dựng lên muốn đánh người.
Hai cô gái náo loạn một hồi, bất tri bất giác đã đi tới tầng trên.
Tầng này không khác mấy so với tầng ba nhà họ Cam, Tống Ngải Thiên nghĩ mình hoa mắt, dụi dụi mi mắt.
Cam Mật trong phút chốc hào hứng, vội vàng lôi kéo người bạn còn đang choáng váng.
Dẫn cô ấy đến từng phòng, "Đây đều là do anh Mộ Chi tự mình thiết kế."
Lại một lần nữa, Tống Ngải Thiên phải cảm thán trước tình cảm anh trai mình dành cho Cam Mật.
Tống Ngải Thiên yên lặng suy nghĩ, âm thầm than thở
Anh ấy thật sự... đã đặt Cam Mật ở nơi mềm mại nhất của trái tim mình.
Vậy nên cho dù ở nhà hay ở bên ngoài, dường như anh đều sợ cô bị ủy khuất.
Cam Mật dắt cô ấy đi thăm từng ngóc ngách trong biệt thự.
Nơi đây như một vương quốc kiên cố khác được xây dựng riêng.
Thấy Tống Ngải Thiên cau mày không lên tiếng, Cam Mật nhéo cô ấy, nhẹ giọng hỏi, "Sao vậy, Thiên Thiên?"
Cô gái nhỏ mềm mại thơm tho, Tống Ngải Thiên tiến lại gần, dán lên gò má non mềm của cô, "Tớ chỉ đang nghĩ, về sau người nhà hai người đến đây thăm hỏi rồi nhìn thấy..."
Tống Ngải Thiên nói được nửa chừng thì dừng lại, lắc lắc đầu.
Cam Mật có chút khó hiểu, "Nhìn thấy cái gì?"
“Tớ nghĩ anh trai tớ có thể bị xem như một cái gai trong mắt.” Tống Ngải Thiên đột ngột cao giọng, “Cậu tính toán khi nào định nói với gia đình?”
Nói đến chủ đề, Cam Mật xoa xoa bàn tay nhỏ bé của mình, "Tớ đã muốn nói từ lâu rồi, cũng không phải cố ý che giấu..."
Chủ yếu là vì cô bận rộn với việc tốt nghiệp và xây dựng họa xã Mê Tụng.
Thỉnh thoảng, khi cô có thời gian thư giãn, cô lại bị Tống Mộ Chi cường thế ấn ở nhiều nơi khác nhau để “trải nghiệm tình yêu”.
Vì vậy nên cô còn không tìm được chút thời gian rảnh rỗi.
Lần này trở về đại viện, cô vốn dĩ chỉ định ở nhà, nhưng cuối cùng mọi việc lại diễn ra như vậy.
Hơn nữa, cô giải thích với Thiên Thiên thì cũng đã hoàn thành một nửa rồi.
Nếu người trong nhà biết...này không biết sẽ xảy ra chuyện gì?
Cam Mật không thể tưởng tượng nổi, càng đừng nói đến mấy anh trai của cô.
Đặc biệt là Cam Ngân Hợp.
Người này phỏng chừng có thể lải nhải chuyện này hơn mười năm.
Kế hoạch ban đầu của Cam Mật là đợi cho đến khi mọi thứ đi vào quỹ đạo, sau đó lại tìm thời gian thích hợp để nói chuyện với người nhà.
Tuy nhiên, sau ngần ấy thời gian, cộng với việc Tống Ngải Thiên và Tống Mộ Chi đều trở về đại viện, nhà cũ bên này cũng không được náo nhiệt cho lắm.
Nhưng thật ra đây lại là một cơ hội tốt.
"Vốn dĩ mẹ tớ muốn mời hai anh em cậu đến nhà ăn tối. Tối nay xem tình hình rồi đi?" Cam Mật cười, "Thiên Thiên, giúp tớ."
Sau khi ăn cơm và nói chuyện, sự hứng thú mọi người đều lên cao, lúc đó cô sẽ công khai với người nhà, đây chính là dệt hoa trên gấm nha!
Càng nghĩ, Cam Mật càng cảm thấy có chút mệt mỏi, sáng tinh mơ đã rời giường, buổi chiều cũng không thể ngủ bù, cô sớm đã mệt mỏi.
Sau khi đi dạo vòng quanh ở dưới tầng, Cam Mật túm lấy Tống Ngải Thiên đưa vào phòng ngủ.
Hai cô gái nhỏ dựa nhau cười cười nói nói, trực tiếp nằm ở trên giường nghỉ ngơi một hồi.
Buổi trưa mùa hè, nhiệt độ trong không khí tăng cao, ánh sáng chiếu vào làm chiếc rèm của nóng như thiêu đốt.
Hai người ở trên phòng nghỉ ngơi, Tống Mộ Chị bận bịu ở phòng bếp dưới lầu.
Hình ảnh bình dị như vậy, hiện tại lại hiện ra sự ấm áp vô tận.
Cam Mật vốn dĩ đã ngủ gật, nhưng trong mơ hồ, bên cạnh truyền đến động tĩnh lớn phá lệ quấy người.
Cô gái nhỏ xoa xoa mí mắt, hỏi: "Thiên Thiên, cậu không buồn ngủ à?"
“Không, tớ không buồn ngủ.” Tống Ngải Thiên thấp giọng thì thầm, “Chủ yếu là do ở nơi này, tớ liền không ngủ được.”
“Tại sao?” Giọng Cam Mật càng ngày càng nhỏ.
"Chỉ cần nghĩ đến việc chiếc giường này từng là nơi chiến đấu của hai người..."
Chiến đấu.
………Chiến đấu? !
Câu nói chậm rãi của Tống Ngải Thiên tức khắc khiến cơn buồn ngủ của Cam Mật bay biến.
Cô đột nhiên quay đầu nhìn về phía đối diện, Tống Ngải Thiên cong khuỷu tay, nửa đỡ khuôn mặt, nhướng mày nhìn cô, "Cam Cam...với anh trai tớ?"
Vốn dĩ cô còn muốn phản bác, nhưng lại không thể bác bỏ.
Những hình ảnh từ quá khứ chợt hiện về trong tâm trí cô, những kỷ niệm khắc khoải, những bí mật riêng tư giữa hai người yêu nhau, tiếng tim đập thình thịch không dứt trong lồng ngực, đôi mắt đen trầm khép hờ của Tống Mộ Chi, khung hàm sắc nét cùng đường mỹ nhân ngư xinh đẹp gợi cảm.
Sức lực vòng eo mạnh mẽ, độ cong mà chỉ xuất hiện khi anh phủ lên người cô
Xác thực đã xảy ra ở chiếc giường này.
Cô hoàn toàn không có cách nào phản bác.
"Yo~ sao tự nhiên cậu lại đỏ mặt, là dư vị sao?"
"... Tống, Ngải, Thiên!"
—
Ngân Giang Thành Phủ tuy tốt nhưng cũng không thể qua đêm ở đây được.
Sau khi Tống Ngải Thiên và Cam Mật ước định,Tống Mộ Chi lái xe đưa hai người về đại viện.
Chỉ là trước khi đi hai người vẫn ổn, hiện tại đã đổi vị trí cho nhau.
Người được dụ dỗ là Ganmi.
Tống Mộ Chi nhìn qua gương chiếu hậu, "Sao vậy?"
Cam Mật nhận được ánh mắt của anh, hung tợn trừng anh một cái.
Còn có thể là gì chứ!
Tất cả là tại anh!
Nhưng cơn tức giận này cũng chỉ trong chốc lát, Tống Ngải Thiên đã trêu chọc hai lần, cô gái nhỏ đã quên hết mọi chuyện.
Tối nay có một bữa cơm gia đình ở nhà họ Cam, Cam Mật nhắn với Lương Âm Uyển, người nhà họ Tống sẽ cùng tham gia,
Tống Ngải Thiên và Tống Mộ Chi không phản đối, nhưng ông bà Tống thì từ chối, nói để hai người trẻ đi thì tốt hơn.
Ông cụ không thích tham gia náo nhiệt, nói rằng mùa hè nóng nực là lại , chỉ muốn ở nhà ăn những món ăn quen thuộc.
Bỏ qua nhà ăn vẫn thường dùng, nhà họ Cam mở sảnh phụ, rất nhộn nhịp.
Vì nghênh đón hai anh em nhà họ Tống, tiếng cười nói rộn ràng bay ra ngoài cửa sổ, cả khoảng sân ngập trong không khí ấm áp.
Cam Qúy Đình đặt tờ báo xuống, nhiệt tình chào đón Tống Mộ Chi đến chơi cờ, còn Tống Ngải Thiên được Cam Mật dẫn theo, cùng nói chuyện với Lục Uy.
Như thường lệ, bàn tròn có đầy đủ các món ăn, vì mùa hè nên Lương Âm Uyển đặc biệt dùng đá bào, làm chút salad ướp lạnh.
Ngoài việc hạ thấp nhiệt độ trong nhà, bà còn cố ý làm món canh giải nhiệt phù hợp với khẩu vị mọi người.
Trong thời gian chuẩn bị, nhìn thấy Lương Âm Uyển bận rộn không ngừng, Tống Ngải Thiên xua tay từ chối, "Bác gái, bác đừng làm phần của cháu. Buổi trưa anh cháu đã nấu cho chúng cháu rồi ạ, tay nghề cũng rất được.”
Cam Ngân Hợp lại gần, nghe xong nheo mắt, "Chúng cháu? Còn có ai nữa?"
Dừng lại một chút, anh nhìn em gái ngồi bên cạnh đang vùi đầu vào ăn, "Không phải là Cam Tiểu Mật chứ?"
Tống Ngải Thiên không chút suy nghĩ, ậm ừ, "Ngoài cô ấy ra có người phụ nữ nào có thể ngồi trên xe anh trai em chứ?"
Cam Ngân Hợp nghe xong càng cảm thấy không thích hợp, "Xe của anh trai em? Chờ đã ... Tại sao Tống Mộ Chi nấu canh cho em, lại còn lái xe?"
Là bạn với nhau, anh ấy còn chưa có đãi ngộ như vậy đâu!
Ánh mắt rực lửa ngay lập tức khóa vào Tống Mộ Chi đang ngồi bên cạnh Cam Qúy Đình, Cam Ngân Hợp ý tứ rất rõ ràng.
Lương Âm Uyển cũng tò mò nhìn sang, một bàn người ngồi ăn cơm đều đặt tiêu điểm về Cam Mật và Tống Ngải Thiên.
“À, là như vậy, hai chúng cháu tranh thủ thời gian đến nhà anh trai ở Ngân Giang Thành Phủ để đi dạo.” Tống Ngải Thiên không biết có phải cố ý hay không, nhưng khi đáp lại lời Cam Ngân Hợp, cô ấy còn nháy nháy mắt với Cam Mật, "Lái xe tới đó rồi nấu canh."
Cam Ngân Hợp ánh mắt như dao, lạnh lùng đâm tới, "Cam Mật, thảo nào anh anh mới nói vừa về nhà đã không thấy em, hóa ra lại qua nhà người khác chơi?"
Cô gái nhỏ đột nhiên bị điểm danh ăn cơm cũng không thấy ngon nữa.
Nghĩ đến kế hoạch sau bữa tối, cô liền choáng váng, trong lòng phút chốc có tính toán.
Dù sao cũng phải nói, sao không thể nói luôn bây giờ? !
Cô gái nhỏ hắng giọng ngồi thẳng lưng, vừa định nói ra sự thật thì Lục Uy đang ngồi đối diện với cô che miệng mà cau mày.
Cam Ngân Thừa là người đầu tiên phát hiện ra có gì đó không ổn, anh định hỏi Lục Uy có chuyện gì, lại thấy cô ấy nhíu mày chạy vào phòng tắm.
Cam Ngân Thừa trực tiếp đứng dậy, khẽ gật đầu với những người trên bàn, "Xin lỗi mọi người, mọi người cứ dùng bữa, tôi đi xem thử một chút."
Trên mặt anh không có biểu cảm dư thừa, chỉ là giọng nói vốn ôn hòa có chút vội vã.
Lần này không còn ai nhìn Cam Mật nữa, tất cả đều hướng về phía hai người vừa rời đi.
Lương Âm Uyển cũng đi theo, "Mọi người tiếp tục đi, mẹ đi qua xem một chút."
Trải qua chuyện này, cả gia đình đều không có tâm tư dùng cơm nữa.
Tống Ngải Thiên đến bên Cam Mật, kề tai cô nói nhỏ, "Lục Uy làm sao vậy?"
“Tớ không biết, chắc là cơ thể không thoải mái đi.” Cam Mật cau mày suy nghĩ một lúc, cũng có chút lo lắng.
Ngay lúc cô muốn đi qua, Lương Âm Uyển đã quay lại, "Không sao đâu, đừng quá lo lắng, Lục Uy có chút không thoải mái, mẹ sẽ mang cho con bé chút canh."
Không có việc gì thì tốt.
Cam Mật nghe xong, ngoan ngoãn gật đầu.
Ban đầu cô còn muốn nói sự thật, giờ cũng không có tâm trạng nói lại nữa.
Giờ nhắc tới đề tài đó, có vẻ không hay cho lắm.
Cứ là chờ ăn xong thì nói đi...
Nghĩ như vậy, Cam Mật dường như nhận ra điều gì, nhìn về hướng Tống Mộ Chi.
Anh vừa uống rượu, khuôn mặt như có cảm giác say, bộ dạng tùy ý, đầy vẻ phong lưu trong ánh đèn sáng ngời của phòng ăn.
Anh cứ nhìn chằm chằm cô, không hề chớp mắt.
Vô cùng kiêu ngạo.
Nhịp tim của cô gái nhỏ tăng nhanh, cả người bị ánh mắt như vậy khóa chặt, hoảng hốt.
Nhưng có hoảng thế nào, cũng làm cam tâm tình nguyện.
---
Sau bữa tối, mọi người di chuyển đến phòng trà bên cạnh sảnh phụ, tụ tập trò chuyện.
Lục Uy đã sửa sang lại cũng đến, Cam Mật nghiêng người về phía trước, xoay khuôn mặt của cô ấy vài lần, thấy cô ấy thực sự ổn mới buông ra.
Trong khi không khí náo nhiệt, Cam Mật nhìn về hướng sân sau, đột nhiên nghĩ tới một việc.
... Mô hình siêu nhân cô vừa đào được!
Cô vốn định về nhà tối nay rồi ra hàng rào sau nhà lấy nó, nhưng không ngờ lại quên mất.
Cô gái nhỏ không nói với ai, chạy như bay về phía sân sau.
Đến khi cả người vượt ra được hàng rào, cô bĩu môi, dùng đôi tay nhỏ nhắn đào lại đào.
Trống rỗng.
Không phải vậy chứ...
Sau khi tìm kiếm bên trong một lần nữa, Cam Mật chỉ kém lật tung hàng rào lên, nhưng vẫn trống trơn.
Cô gái nhỏ lập tức choáng váng.
Mô hình siêu nhân đã biến mất vào buổi chiều, nói là không có quỷ cô cũng không tin.
Cam Mật tức giận, định tìm kiếm ở khu vực này lần nữa, một bóng đen đột nhiên xuất hiện phía sau cô.
"Tìm cái này?"
Tiếng bước chân sột soạt và giọng nói nhẹ nhàng, không chờ cô quay đầu lại, trong tầm nhìn đột nhiên xuất hiện một đồ vật quen thuộc.
... Một mô hình siêu nhân xám xịt!
Cô gái nhỏ mắt sáng lên, nhìn chăm chú, bàn tay cầm mô hình đã khớp xương lưu loát.
Dưới ánh trăng sáng ngời, bàn tay tựa phiến ngọc, thon dài và đẹp đẽ.
Là người mà cô rất quen thuộc.
"Chi Chi!"
Cô gái nhỏ quay mặt sang, nụ cười trong sáng ngọt ngào trên khuôn mặt trắng nõn.
Tống Mộ Chi ở phía sau cô, ánh mắt anh yên tĩnh và nghiêm nghị, chìm trong ánh sáng và bóng tối của ánh trăng và đêm đen.
Nhìn anh theo cách này không tiện lắm, Cam Mật quay người lại và ôm chặt lấy anh bằng cả hai tay.
“Sao anh lại ở đây?” Cô đưa tay kéo Tống Mộ Chi, nhớ tới đây là sân sau nhà họ Cam, “Thì là là anh trộm mô hình của em!”
“Anh chỉ là tới trước một bước mà thôi.” Tống Mộ Chi bị cô nhào tới đứng không vững, lùi lại một bước, sau đó trầm mặc nhìn cô, “Đây gọi là ăn trộm sao?
"... Em không quan tâm, dù sao cũng là trộm."
"Vậy thì, hình phạt cho kẻ ăn trộm này là để cọ trong ngực anh nhỉ."
Này không phải đâu?
Cô gái nhỏ rầm rì, cũng không buông tay, ôm lấy vòng eo hẹp của anh, thì thào nói gì đó.
Trước kia cô không biết, nhưng hôm nay vì có Thiên Thiên bầu bạn cả ngày, thời gian ở chung với Tống Mộ Chi rất ít, cô gái nhỏ cuối cùng cũng hiểu được, quá khứ thời gian cô và Tống Mộ Chi ở bên nhau dài bao lâu.
Dù sao cô cũng muốn nhiều hơn.
Trong lúc hai người còn ôm nhau, Cam Mật lơ đãng mà nhìn lên nhà mình.
Một cái liếc mắt thiếu chút nữa đã khiến cô đăng xuất khỏi trái đất.
Nguyên bản phòng trà chính là một sảnh phụ nối phía trước và phía sau, tầm nhìn rất tuyệt, thu gọn cả sân trước và sân sau.
Chỉ là vì nắng hè nên lúc nào cũng che rèm, không hé ra nửa phần.
Giờ tấm rèm che kín trước kia không biết bị ai đó kéo lên, thoáng cái mở toang.
Mà lúc này bên cửa sổ sát đất...
Đứng không ít người.
Ánh mắt mọi người nhìn thẳng, khóa chặt hai người vẫn đang ôm nhau.
Tất cả mọi người trong nhà đều ở đây.
Ánh mắt của cô gái nhỏ lướt qua Cam Qúy Đình, Lương Âm Uyển, lại đến Cam Ngân Khởi không rõ sắc mặt, Cam Ngân Thừa và Lục Uy đang đứng cùng nhau, cùng với Tống Ngải Thiên, người đang ngồi nửa ngồi song song với Cam Ngân Chuyển.
Cuối cùng dừng trên mặt Cam Ngân Hợp.
Anh ấy sắc mặt xanh mét, mắt sáng như đuốc, thiêu đốt cô.
Như thể giây tiếp theo, một thanh kiếm có thể xuất hiện từ không khí, đâm về phía cô.
Mắt hạnh của cô gái nhỏ trợn tròn, cả người run lên.
Xong rồi xong rồi...
Đây là suy nghĩ cuối cùng xuất hiện trong đầu Cam Mật khi đột nhiên mềm nhũn trong vòng tay Tống Mộ Chi.