Tôi đã ngâm trong bình mật từ nhỏ

Cam Ngân Hợp ở Ngân Giang Thành Phủ ước chừng hai ba ngày.
 
Anh giống như tức giận với bài đăng trên vòng bạn bè của Cam Mật, dù sao cũng phải chen một chân giữa cô và Tống Mộ Chi.
 
Nếu hai người lái xe ra ngoài, anh ấy chắc chắn phải ngồi ở ghế phụ; nếu hai người đi ăn cơm, anh ấy sẽ cố tình ngồi ở giữa; nếu hai người nắm tay dựa sát vào nhau, anh ấy sẽ tiến lên nắm lấy cánh tay hai bên, như nhân sandwich.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tuy đã từng chứng kiến bộ dáng Cam Ngân Hợp tìm mọi cách cản trở trước đây, nhưng hành động ấu trĩ như vậy, có thể nói là lần đầu tiên.
 
Cô gái nhỏ đã thử uyển chuyển nói chuyện với anh tư nhà mình, kết quả đổi lại hắn lạnh lùng đáp trả.
 
“Tại sao, biểu tượng cảm xúc dắt chó lúc trước rất vui mà, anh trai của em còn không phản bác đây này?” Cam Ngân Hợp nói rồi lại giễu cợt, “Anh là chó? Em dắt anh?”
 
Cam Mật thì thầm đáp lại, "Đó cũng là anh..."
 
Cam Ngân Hợp trực tiếp trả lời: "Là ai đăng bài dắt chó đi dạo trước?"
 
Cô gái nhỏ lúc này không còn gì để nói.
 
Chỉ là đến buổi tối, cô thay một chiếc váy ngủ mềm mại dễ thương, xoa xoa mi mắt và bước ra khỏi phòng tắm lớn ở góc tầng, khi cô chuẩn bị đi vào phòng ngủ, Cam Ngân Hợp từ đâu xuất hiện, mặc quần áo ở nhà đơn giản, vai vắt một chiếc khăn tắm lỏng lẻo, đứng ngay cửa ra vào đối diện phòng ngủ.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh dựa vào khung cửa, hai mắt khóa chặt cô, "Chờ đã, em đi đâu?"
 
“Em còn đi đâu được, đi ngủ.” Cam Mật ngáp một cái, khuôn mặt mềm mại bị hơi nước trong phòng tắm khi nãy làm ửng hồng, cả người trắng noãn.
 
Sau khi xoa xoa mi mắt, cô cũng nhớ quan tâm đến Cam Ngân Hợp, "Anh ơi, anh không đi ngủ ạ?"
 
“Anh ngủ cái gì, anh không buồn ngủ.” Cam Ngân Hợp thấy Cam Mậti lén lút trợn mắt nhìn mình, liền vươn tay chỉ vào phòng ngủ, “Đây không phải nơi em ngủ, em đến phòng bên cạnh."
 
Cam Mật lắc đầu đáp lại, nhưng bước đi của cô rất thành thật, ngựa quen đường cũ mà vòng qua phòng ngủ.
 
Như đấm vào bông, Cam Ngân Hợp tức giận, "Nói em có nghe không?"
 
"Em và họ Tống kia cũng chưa đính hôn, ở chung phòng còn ra thể thống gì?"
 
Cam Mật lắng nghe tiếng kêu của Cam Ngân Hợp, lòng tràn ngập nghi hoặc.
 
Anh tư cũng thường xuyên qua đêm bên ngoài, cũng là cùng người khác ở chung một chỗ, thế mà lại tức giận với cô?
 
Cô gái nhỏ đã không còn buồn ngủ, bước chân dừng lại, quay đầu nhìn anh.
 
Đôi môi anh đào khẽ mở, ngạc nhiên, hình như muốn suy nghĩ mức độ đáng tin của những lời này.
 
Cam Mật đang đắm chìm trong thế giới của mình, vài giây sau, cửa phòng ngủ đã từ từ bị đẩy ra.
 
Ánh sáng lọt qua khe hở và tỏa ra trên tấm thảm.
 
Khuôn mặt Tống Mộ Chi nửa khuất bên trong căn phòng, bóng dáng cao lớn ngăn cách ánh sáng.
 
Hai người bên ngoài cửa nghe thấy động tĩnh, quay đầu nhìn qua.
 
Tống Mộ Chi rời mắt khỏi khuôn mặt Cam Ngân Hợp, nhìn Cam Mật, "Sao em không vào?"
 
Cam Mật không nói gì, nhẹ nhàng dẫm dẫm dép lê dưới chân, nâng cằm hướng về phía Cam Ngân Hợp.
 
Trực tiếp đem mấu chốt của vấn đề vứt sang người đối diện.
 
Ván cờ im lặng trong không gian chậm rãi mở ra giữa hai người đàn ông
 
Tống Mộ Chi nhướng mắt lên, ánh mắt của anh rơi vào khuôn mặt Cam Ngân Hợp, dò hỏi.
 
"Chuyện hai người yêu đương bí mật trước đây tôi còn chưa bỏ qua, bây giờ hai người lại muốn ở ngay dưới mắt tôi ân ân ái ái…” Dừng một chút, Cam Ngân Hợp bốc hỏa, trực tiếp nói với hai người, "Coi tôi chết rồi sao?"
 
"Họ Tống kia, Trước khi tổ chức tiệc đính hôn, tôi hy vọng cậu tự giác một chút." Cam Ngân Hợp giật khóe miệng, "Đừng ép tôi động thủ, nếu không tôi không đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện giống lần trước đâu."
 
"Nhưng anh à......Lần trước hình như là anh bị thương tương đối thảm..."
 
Giọng nói nhẹ nhàng trong trẻo cực kỳ rõ ràng truyền vào tai mọi người.
 
Khó chịu ...
 
Cam Ngân Hợp nghẹn lại, không thể nghĩ tới người đầu tiên phản bác mình lại là Cam Mật.
 
Sự tức giận của anh bộc phát, "Cam tiểu Mật, em đứng về phía nào? Rốt cuộc ai mới là người tốt với em? Sau này kết hôn rồi mà bị bắt nạt, em cũng đừng có tìm anh khóc."
 
“Cậu không có cơ hội này.” Tống Mộ Chi nhẹ nhàng đáp, ôm cô gái nhỏ vào lòng, “Nếu cậu có ý kiến ​​lớn như vậy đối với việc sắp xếp chỗ ngủ tối nay, tại sao không giao quyền cho cô ấy, việc này, cũng nên hỏi qua đương sự."
 
Lời nói vừa dứt, anh quay đầu nhìn về phía Cam Mật, giọng nói của anh chậm lại, "Cam Cam, em quyết định hôm nay ngủ ở phòng nào, được không?"
 
Cam Mật bị giọng nói ôn nhu như vậy đánh trúng, vội vàng gật đầu.
 
Đôi mắt hạnh dường như lấp lánh những vì sao.
 
Không thể rõ ràng hơn.
 
Tống Mộ Chi hiểu ra, vỗ nhẹ vào cô gái nhỏ và ra hiệu cho cô đi vào.
 
Cam Mật nhận được tín hiệu, cô nửa ưỡn người, hơi cong eo, nâng cằm và chớp mắt với Cam Ngân Hợp, đảo mắt cúi người liền chui vào.
 
Như một làn khói, nửa phần cũng không dừng lại.
 
Cam Ngân Hợp choáng váng, và ngay khi anh ấy định tiến lên ngăn cản, Tống Mộ Chi đã giơ tay chặn hắn lại.
 
“Tôi đã hỏi đương sự rồi, hiện tại cậu không có ý kiến gì chứ?” Khuôn mặt Tống Mộ Chi tụ lại ý cười nhàn nhạt, khóe miệng hơi giương, “Chúc ngủ ngon.”
 
Trong chốc lát, của phòng ngủ đã được đóng chặt lại, có tiếng vang vọng lại.
 
Nửa ánh sáng hắt ra từ phòng cũng tắt ngúm, hành lang lại mờ mịt, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt từ những ngọn đèn treo tường.
 
Cam Ngân Hợp lẻ loi đứng, ngơ ngác nhìn về phía đối diện.
 
"...?"
 
Lại bị Tống Mộ Chi sắp đặt.
 
        ---
 
Ngân Thành giữa mùa hè rất nhanh sang trang, như thể thủy triều đang dâng trào, sau khi dâng tặng lễ vật, cuối cùng cũng hạ màn.
 
Cuốn lịch bị gió nóng thổi bay, dừng lại ở ngày sinh nhật của Cam Mật.
 
Đây là tiệc sinh nhật kiêm tiệc tốt nghiệp của cô, tất nhiên muốn làm hoành tráng.
 
Sau đó xuất hiện chút chuyện nho nhỏ, lại biến thành tiệc đính hôn của hai nhà Cam - Tống.
 
Nhà họ Tống vốn là một gia tộc lớn ở Ngân Thành, uy danh được thành lập từ thế kỷ trước, là thế gia truyền thừa trăm năm, sự huy hoàng lộng lẫy trong xương cốt không phải ba năm mười năm có thể xây dựng nền tảng được. Chưa kể đến dòng họ Cam, tổ tiên là quý tộc trong triều đại trước đây, từ khi định cư ở Ngân Thành, họ đã trở thành thế gia nhân tài kiệt xuất.
 
Hai bên đều cao quý, coi như là sự liên minh mạnh mẽ, cũng là giải thích tốt nhất cho môn đăng hộ đối.
 
Sau khi tin tức về lễ đính hôn của hai bên được tung ra, trực tiếp tạo ra một hồi sóng to gió lớn ở Ngân Thành.
 
Trước đó, việc Cam Qúy Đình là một thanh niên tài tuấn cũng không tính là bí mật, mọi người chỉ ngầm suy tính, cũng không bàn tán nhiều.
 
Hơn nữa, nhà họ Cam lại có một cô công chúa đậu Hà lan, ánh mắt cũng không biết cao tới mức nào.
 
Quả nhiên, như muốn xác thực phỏng đoán của mọi người, người ta đồn rằng đã có sự tuyển chọn trong khu vực này, nhưng chắc là không tìm được người thích hợp.
 
Hiện tại, nhà họ Tống lại đang giữ chặt cành ô liu này.
 
Nó cũng làm cho suy đoán của mọi người trở thành sự thật - tầm mắt thực sự rất cao, trực tiếp lên trời rồi.
 
Trong các hậu bối hiện tại của nhà họ Tống, ngoại trừ anh em họ hàng, bây giờ Tống Kỳ Thâm và Qian Zhi có long phượng thai - Tống Mộ Chi và Tống Ngải Thiên.
 
Lễ đính hôn của con trai nhà họ Tống và cô con gái nhỏ nhà họ Cam lần này đã khiến người dân ở Ngân Thành bàn tán xôn xao.
 
Tống Mộ Chi là đương kim thái tử của Tống thị, là người nối nghiệp gia tộc, nắm thực quyền. Cam Mật kết hôn, có nhà họ Cam chống lưng, e rằng sẽ giống trước đây, không có bất kỳ thay đổi gì.
 
Mà cô con gái út nhà họ Cam này cũng không bình thường... Mê Tụng họa xã nổi đình nổi đám gần đây là do một tay cô thành lập.
 
So với cú sốc này, đặt tiệc đính hôn vào tiệc sinh nhật của cô gái nhỏ nhà họ Cam liền thể hiện một sự coi trọng.
 
Rõ ràng, việc này đã được sự đồng ý của nhà họ Tống, cùng nhau tổ chức bữa tiệc.
 
Bỏ qua thực lực của hai bên, cặp đôi này chỉ sợ cũng chỉ là hào môn liên hôn đơn thuần.
 
Những nghi ngờ như vậy nhanh chóng được giải tỏa.
 
Khi nhìn thấy cặp trai tài gái sắc trong lễ đính hôn, một nhóm người như được mở ra một thế giới mới, cũng bị bầu không khí như vậy làm say mê.
 
Giữa mùa hè, màn đêm dần dần buông xuống.
 
So với màu cam rực rỡ ấm áp bên ngoài sảnh tiệc, bên trong ăn uống linh đình, cực kỳ náo nhiệt.
 
Lần này, Cam Qúy Đình không làm ở Hoa An Đình Thành như những bữa tiệc trước, mà tổ chức ở trang viên nhà họ Cam ở phụ cận Ngân Thành.
 
Đây là địa điểm một vài năm trước, Cam Ngân Khởi dựa theo ý Cam Qúy Đình và Lương Âm Uyển, tặng Cam Mật trong lễ trưởng thành.
 
Trang viên tọa lạc ở vùng gần sông phồn vinh của Ngân Thành, có sảnh trước và sân sau.
 
Tiệc sinh nhật và tiệc đính hôn đã được nhà Cam chuẩn bị trước đó, con trai nhà họ Cam và Tống Mộ Chi đồng thời ra trận, có thể thấy được dụng tâm của họ.
 
Tuy nhiên, cơ bản vẫn là khuôn mẫu của năm trước, nên cũng không sợ năm nay xảy ra những tình huống lâm thời như tình tay ba chẳng hạn.
 
Chỉ cần thay đổi tên trên thư mời là được.
 
Ngoại trừ nhà họ Tống chỉ tới người thân và bạn bè thân thiết, nhà họ Cam mở tiệc chiêu đãi toàn thành phố.
 
Những người nổi tiếng trong xã hội và gia đình giàu có đều có tên trong danh sách mời.
 
Để thoải mái, Cam Mật đã mặc một chiếc váy nhẹ nhàng mà Tống Mộ Chi chọn cho cô.
 
Chiếc váy trắng tinh khiết như màu sữa, bên eo rủ xuống một lớp lụa satin, bên trên đan xen những nút thắt hoa phức tạp.
 
Giữa hai chiếc lá cong cong được tô điểm bởi một quả cam nhỏ tinh xảo.
 
Để trông bớt đơn điệu, người thiết kế đã cố tình rải những viên ngọc trai trên bề mặt quả cam.
 
Từ xa nhìn lại, trong cực kỳ tươi mát.
 
Khi cô gái nhỏ bước đi, còn lấp lánh ánh sáng mờ ảo.
 
Nhìn có vẻ là một chiếc váy đơn giản và thanh lịch, nhưng nó tốn đến bảy con số của Tống Mộ Chi.
 
Ngoài trang phục, Cam Mật hôm nay cũng đặc biệt tạo kiểu tóc, mang theo chút tâm tư của chính cô.
 
Cô cột tóc một nửa, một vài lọn tóc rũ xuống hai bên, phần đuôi xoăn buông lơi trên đôi vai trắng ngần.
 
Búi tóc nhỏ cuộn lại giống như múi cam, có điều là quả cam kết quả trước hình dạng đóa hoa.
 
Ứng với ngọc trai trên chiếc váy, những viên kim cương vỡ cũng được đính trên tóc.
 
Tiêu điểm tối nay, không thể nghi ngờ, rơi vào trên người Cam Mật.
 
Sảnh tiệc ồn ào náo nhiệt, Tống Ngải Thiên mặc váy dạ hội cầm ly rượu đỏ trên tay, thoải mái bước qua đám đông, đến gặp Cam Mật.
 
“Ngày trọng đại ai cũng đẹp như vậy sao?” Tống Ngải Thiên nở một nụ cười rạng rỡ, hạ giọng, “Cậu xem, đến tớ còn động lòng không kìm được.”
 
Cam Mật xoa xoa cánh tay muốn nổi da gà của mình, "Cậu không ở cùng bác trai bác gái sao?"
 
“A, ở cùng họ sẽ phải chào hỏi rất nhiều người lớn, tớ không thích.” Tống Ngải Thiên nháy mắt tinh nghịch, “Còn gọi là bác trai bác gái, không phải nên đổi rồi sao?”
 
Lúc này mới là lúc nào chứ... Hai người bọn họ mới đính hôn thôi!
 
Cam Mật thẹn thùng, "Hiện tại đã gọi thì...không phải quá nhanh sao?"
 
“Nhanh gì chứ, tớ thấy kế hoạch của anh tớ là muốn tháng này đính hôn tháng sau kết hôn đấy.” Tống Ngải Thiên dừng lại, sau đó nhún vai, “Đương nhiên, các bước kết hôn quá rườm rà, cũng nên chuẩn bị một năm đi. "
 
"Dù sao hai người chuyện nên làm đều đã làm rồi, đổi xưng hô thì có làm sao."
 
"..."
 
Đúng là hai người bọn họ chuyện nên làm đều đã làm rồi.
 
Nhưng nhìn Thiên Thiên trước mặt cùng Thiên Thiên trong quá khứ không giống nhau,Cam Mật trầm mặc một lát.
 
Cô gãi gãi mi, tự hỏi tại sao gần đây Thiên Thiên lại trở nên nôn nóng như vậy.
 
Tâm trạng cô ấy cũng nhẹ nhõm hơn, cũng không tới tìm cô, cứ có thời gian rảnh là lại chạy ra ngoài.
 
Trong đầu cô gái nhỏ lúc này bỗng hiện lên hình ảnh lúc trước hai người thảo luận, "Trước bắt đầu từ cậu đấy, sao cậu không đổi xưng hô với tớ!!"
 
Tống Ngải Thiên lắc lắc ly rượu đỏ trên tay, rất có kỹ xảo mà lẩn tránh.
 
Cam Mật dù có thấy được cái gì cũng không nắm được đầu đuôi, lại cao giọng lần nữa nghiêng người đi tới trước mặt cô ấy, "Mau, nhanh lên, mau gọi chị dâu!"
 
“Gọi thì gọi, tớ sợ cậu sao?” Tống Ngải Thiên cười đầy ẩn ý, ​​giọng điệu kéo dài, “Cậu chẳng lẽ đã quên, đây là tớ muốn thế sao?”
 
"..."
 
Một chiêu mất mạng.
 
Cam Mật trong phút chốc bị bắt lấy, mím môi nhéo Tống Ngải Thiên.
 
Bị cô cuốn lấy, Tống Ngải Thiên liên tục đáp lời: "Được rồi, được rồi, chờ đến khi cậu gọi bố mẹ tớ là bố mẹ, tớ sẽ gọi cậu nhé?"
 
"Thế mới được."
 
Gạt chuyện xưng hô qua một bên, hai cô gái sánh bước bên nhau, lần lượt chào hỏi người nhà họ Cam.
 
Ban đầu, Cam Mật cũng định cùng Tống Mộ Chi đi tiếp đón trưởng bối.
 
Nhưng anh sợ cô nhàm chán, nên dứt khoát ôm việc, nhân tiện giải thích ngắn gọn lý do với Cam Quý Đình và Lương Âm Uyển, cuối cùng cũng thả cô đi được.
 
Cam Ngân Khởi hôm nay khó có dịp dẫn theo một người bạn nữ, Cam Mật ghé vào tai Tống Ngải Thiên thì thầm, "Tớ thấy cô gái này trông giống như bạn gái của anh cả thời đại học."
 
“Giống?” Ánh mắt Tống Ngải Thiên nghe vậy theo sát hai người, “Đây chẳng lẽ là tiểu thuyết thế thân sao?”
 
“Tớ không biết, có thể tớ hoa mắt.” Cam Mật nói, đúng lúc Cam Ngân Thừa và trợ lý của anh đi tới.
 
Anh hai Cam vẫn mang vẻ ôn nhuận như ngọc, đẩy cặp kính gọng vàng, vươn tay vò rối tóc của Cam Mật, cúi người nhéo vào mặt em gái một cách trìu mến, “Cam Cam, ban đầu anh hai định đưa quà cho em, nhưng xem đêm nay rầm rộ thế này, sợ là không đến lượt.”
 
“Quà tặng không quan trọng, anh hai, anh không đưa em cũng không có ý kiến, quà anh tặng còn ít sao?” Cam Mật kéo Tống Ngải Thiên, nhìn bóng dáng quen thuộc bên cạnh Cam Ngân Hợp, hỏi: “Sao anh chỉ có một mình? Chị dâu đâu ạ? "
 
Đôi mắt của Cam Ngân Thừa nheo lại sau mắt kính, anh đứng thẳng người lên, giải thích "Có người từ Lingshan đến, cô ấy không thể đi xa được."
 
"Vậy ạ ... Thảo nào vừa rồi em không nhìn thấy trong đại sảnh."
 
Có lẽ cũng bởi vì Lăng Sơn mà mấy ngày nay hai người rất hiếm khi đứng cùng nhau.
 
Hai anh em trao đổi vài câu, điện thoại của Cam Ngân Thừa đột nhiên vang lên, anh cụp mắt xuống, nhanh chóng chào tạm biệt, nói rằng sẽ đến sảnh tiếp khách.
 
Tống Ngải Thiên vẫn luôn không nói gì lúc này đột nhiên phát ra âm thanh, tặc lưỡi: "Anh hai của cậu quá để ý Lục Uy."
 
Cam Mật nghe xong trầm tư.
 
Đúng là rất để ý.
 
Nhưng cô không thể nói tại sao.
 
Cam Mật nhướng mày nhìn sang, "Thiên Thiên?"
 
“Đừng nói về chuyện đó nữa, hôm nay là ngày của cậu.” Tống Ngải Thiên nói xong, không biết nghĩ tới chuyện gì, hỏi Cam Mật, “Cam Cam, chân của anh ba cậu ở tiệc đính hôn của anh hai trước đây vẫn tốt đúng không? "
 
Vừa mới nói hôm nay là ngày của cô, kết quả giây tiếp theo lại nói tới chuyện của Cam Ngân Chuyển.
 
Cam Mật hừ hừ hai tiếng, rốt cuộc vẫn trả lời: "Cậu đùa gì vậy?"
 
"Cậu nằm mơ hay là phát sốt? Đúng là hồ đồ, anh ba của tớ ngồi xe lăn, tuy nói là khỏe mạnh, nhưng cũng không thể nói tốt được."
 
"Không tốt sao? Là có thể đứng..." Tống Ngải Thiên nói đến đây liền dừng lại.
 
Cam Mật sửng sốt trước sự im lặng đột ngột của cô ấy, nhìn lại thì thấy Tống Ngải Thiên hô hấp phập phồng, cầm ly rượu đỏ lên, "Tớ có chuyện cần giải quyết, vậy tớ đi trước đây."
 
Cô gái nhỏ bước lên phía trước muốn kéo người lại, nhưng Tống Ngải Thiên đã vẫy vẫy tay, giày cao gót kêu vang, dừng một chút, cô quay đầu lại, nheo mắt, "Cậu vừa rồi nói với tớ là sự thật đúng không?"
 
Cam Mật hoang mang gật đầu, Tống Ngải Thiên xua tay, "Được rồi, chờ lát nữa anh tớ đến tìm cậu."
 
Hôm nay một người hai người như vậy.
 
Đều rất kỳ lạ.
 
Cô gái nhỏ lầm bầm quay người lại, một người không nên ở đây đã lọt vào tầm mắt của cô.
 
Trước đó Tống Ngải Thiên nói rằng anh sẽ đến tìm cô, và anh đúng là đã xuất hiện trước mặt cô.
 
Tống Mộ Chi không mặc màu đen như ngày thường mà để phù hợp với cô, âu phục thuần một màu trắng.
 
Áo sơ mi phẳng phiu, chính trực như vậy, khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng phủ đầy ánh sáng của đại sảnh hiện lên càng sáng ngời.
 
So với bộ dáng phong hoa tuyệt đại nhìn đã quen, cô gái nhỏ đột nhiên nghĩ tới bản thân.
 
Cô lại một lần nữa không có tiền đồ mà bị Tống Mộ Chi thu hút.
 
Đẹp đến...muốn cắn một miếng...
 
Anh chỉ nhìn cô như vậy, mặt mày hơi có ý cười, rồi đưa tay ra hiệu với cô.
 
Cam Mật ngay lập tức hiểu ra và tiến lên hai bước, cũng với tiếng bàn tán xôn xao bên tai, cô băng qua đám đông ồn ào, giây lát liền lao vào vòng tay anh.
 
Tống Mộ Chi ôm lấy người cô, cánh tay dài vòng qua.
 
Hai người cứ như vậy ôm nhau, sự yên lặng bao trùm sảnh tiệc.
 
Các khách mời trong bữa tiệc cảm khái thời đại, liên tục trêu ghẹo.
 
Tuổi trẻ ngày nay đúng là mạnh dạn…

Bữa tiệc sinh nhật ban đầu có tiệc trà vào buổi chiều, nhưng thế hệ trẻ không hứng thú với việc này, vì vậy không tham gia hoạt động của thế hệ trước.
 
Khi tiệc tối đến, trong và ngoài trang viên dần dần tràn ngập tiếng cười nói vui vẻ.
 
Thấy Tống Mộ Chi đi tới đi lui, Cam Mật không ngồi xuống bàn tiệc, thừa dịp anh đi qua cô, nắm lấy cánh tay anh và kéo anh về hướng mình.
 
Cô cầm trong tay một miếng bánh hoa quế thơm ngọt tinh xảo, ngước mắt lên hỏi anh: "Anh có mệt không, có muốn ăn không?"
 
“Ừ.” Tống Mộ Chi nhanh chóng đáp lại.
 
Đôi mắt hạnh của cô gái nhỏ sáng lên, vội vàng cúi người xuống bàn, muốn lấy một miếng bánh hoa quê khác.
 
Kết quả  Tống Mộ Chi đã cúi xuống trước khi cô rời đi một giây, cắn lấy miếng bánh trong tay cô.
 
Cam Mật chết lặng, bất giác mà nhỏ giọng nói: "Em vừa mới ăn qua..."
 
Tống Mộ Chi ngậm cười nhìn cô, hỏi: "Cho nên?"
 
Nên cái gì mà nên...
 
Đây là cô ăn qua rồi!
 
Tống Mộ Chi, cái người ưa sạch sẽ này vậy mà lại ăn đồ cô đã ăn...
 
Hành động như vậy của anh thật chưa bao giờ thấy.
 
Chỉ là nhìn xung quanh, bàn cô ngồi đều là những người lớn tuổi.
 
Hẳn là đã thu cảnh này tất cả vào mắt.
 
Cô gái nhỏ cắn môi, đảo mắt nhìn trộm phía bàn.
 
Trực tiếp bắt gặp đủ loại ánh mắt trêu chọc từ mọi người.
 
"Vợ chồng son, đúng là nóng bỏng ..."
 
"Không thể tách rời nhau, còn muốn ăn chung một miếng bánh nha."
 
"Trời ạ, đây là con trai của ông sao? Tôi thấy lớn lên đúng là không tồi.”
 
Trước sự trêu chọc của mọi người, Cam Mật tức giận nhét cả miếng bánh hoa quế thơm ngọt vào miệng Tống Mộ Chi.
 
Anh thích ăn đúng không?
 
Ăn bao nhiêu tùy thích!
 
---
 
Sau một hồi náo loạn với Tống Mộ Chi, cô gái nhỏ sợ anh ăn không no, lại đưa bánh cho anh, lúc này mới thả người.
 
"Đúng là thương người ta, và nó làm cho một cô gái nhỏ đứng lên."
 
"Mộ Chi như thế này, đối với người mình thích đặc biệt kiên nhẫn."
 
"Haha, này đúng là giống một người sắp có vợ."
 
Cam Mật không nghĩ tới lại đón nhận một phen trêu chọc mới.
 
Cô nửa ôm mặt, nhìn Tống Mộ Chi theo sát bóng dáng hai người cha, hồi lâu sau mới nhìn đi chỗ khác.
 
Tiệc vui kéo dài đến tận khuya, ca hát nhảy múa dưới lầu chậm chạp không có ý muốn kết thúc.
 
Vừa vặn trang viên đã được dọn dẹp sạch sẽ, nhiều khách có thể ở lại qua đêm.
 
Tống Mộ Chi thấy cô gái nhỏ buồn ngủ không mở được được mắt liền bế cô lên lầu, để cô tắm rửa nghỉ ngơi trước.
 
Cam Mật chợt giở trò vô lại, "Em không buồn ngủ, em đã tốn công làm tạo hình như này, em muốn chụp ảnh!"
 
“Vậy em cứ như vậy ngủ cả một đêm?” Tống Mộ Chi liếc cô, đặt cô xuống mép giường, nửa ngồi xổm xuống, cúi người nhẹ nhàng cởi giày của cô, “Đính hôn như vậy, đợi đến khi kết hôn, em định không thay quần áo trong một tuần sao?"
 
"..."
 
Người này lại ở đây cười cô!
 
“Làm sao có thể cường điệu như vậy.” Cam Mật được phục vụ cởi giày, hai chân co lại, ngả người ra sau, trong nháy mắt lăn xuống nệm, “Em chỉ muốn để thế này thêm một lúc nữa. "
 
“Anh biết, chỉ là đã có người phụ trách chụp ảnh và quay video rồi.” Anh đứng thẳng người, nhấc mắt cá chân của cô gái nhỏ lên, kéo cô về phía mình, “Vậy em không cần lo lắng chuyện này.”
 
Anh ấn người xuống hôn cô, sau khi thả ra, Cam Mật nhìn anh đứng dậy, giơ tay kéo cánh tay anh "Anh lại xuống nhà à?"
 
“Ba anh cùng bác trai còn cần anh.” Tống Mộ Chi nói một tiếng, liền nhìn sang, sau đó nửa người ngồi xổm xuống, hai mắt song song nhìn cô gái nhỏ, “Em đây là không bỏ được anh?”
 
“Đương nhiên, anh mệt như vậy, còn không có thời gian nghỉ ngơi.” Cam Mật nâng chân lên lắc lư.
 
Tống Mộ Chi ậm ừ nói: "Vậy anh không đi nữa."
 
Cam Mật đang đung đưa chân dừng lại.
 
Nhìn thấy vẻ mặt lộ rõ ​​vẻ kinh ngạc của cô gái nhỏ, anh cười nhẹ, mặt mày giãn ra, "Anh gạt em, anh sẽ ở lại với em thêm vài phút nữa."
 
"..."
 
 Người này lại bắt đầu âm thầm chơi xấu cô.
 
Cam Mật tức giận vỗ xuống nệm, "Mượn chân của anh, em dựa một lát."
 
Tống Mộ Chi buồn cười, nhưng cũng tùy ý cô.
 
Anh nửa dựa vào đầu giường, đôi chân dài duỗi ra một chút.
 
Cam Mật tự tìm một nơi đặc biệt thoải mái, sau đó nằm trên đùi anh, câu được câu không nói chuyện.
 
Tuy toàn bộ quá trình đều là cô nói, Tống Mộ Chi cũng ngẫu nhiên đáp lại.
 
Nhưng Cam Mật chỉ cảm thấy đêm hè thế này như một luồng hơi thở êm dịu vô tận, trực tiếp tiến vào tim cô, xáo động liên tục.
 
Nhớ đến tối nay là tiệc đính hôn, cô cười mắt cong cong.
 
Bởi vì người trong nhà rất yêu thương cô.
 
Người thanh niên nghe xong không lên tiếng.
 
Yên tĩnh như vậy có chút quỷ dị, qua vài giây, Cam Mật nhìn anh.
 
"... Tại sao anh lại cởi cà vạt?"
 
Tống Mộ Chi nhẹ nhàng liếc cô, "Yêu em."

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui