Trong phòng đột nhiên im lặng, Tống Mộ Chi nghiêng đầu nhìn sang, ngược sáng, khuôn mặt ẩn hiện mơ hồ.
Động tác của anh không dừng lại, uyển chuyển thoải mái, bàn tay khớp xương rõ ràng đặt ở cổ áo, không nhanh không chậm cởi cà vạt. Áo sơ mi hơi mở sang hai bên, để lộ phần xương quai xanh gợi cảm bên trong.
Xương quai xanh hiện lên rõ ràng, tạo ra một đường cong mê người.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tuyệt đối tương phản với bộ dáng cấm dục nghiêm chỉnh bình thường.
Chưa kể Tống Mộ Chi còn đang dựa vào đầu giường, giọng nói hơi có chút nhấn nhá.
Các dây thần kinh bao quanh lập tức giống như thuận gió, kéo Cam Mật bay lên.
Nghĩ đến câu "Yêu em" không nhanh không chậm vừa rồi của anh, cô gái nhỏ khựng lại một chút, nhưng chỉ trong vài giây ngắn ngủi đã quấn người lại và lăn sang một bên.
Giờ phút này, cô không gối lên đùi Tống Mộ Chi nữa, cũng không ham khoảnh khắc gắn bó bên nhau, cô chỉ muốn chiếu cố chính mình, không để radar của con sói họ Tống kia phát hiện.
Hình ảnh che lại kín mít trực tiếp cầu sinh như vậy thực sự không đẹp cho lắm.
Cam Mật rời khỏi Tống Mộ Chi, nhìn khoảng cách giữa hai người, thầm oán trách trong lòng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không phải chỉ đề cập đến việc gia đình yêu thương cô hay sao?
Tống Mộ Chi ngay cả điều này cũng phải tính toán chi li!
Như thế nào, có phải anh lại muốn nổi điên lại muốn nỗ lực chứng minh anh yêu cô đúng không?
Cô gái nhỏ nhớ lại quá khứ cũng từng được Tống Mộ Chi yêu mà không nhịn được muốn kêu một tiếng lưu manh.
“Tại sao em lại nhìn anh như vậy?” Tống Mộ Chi thản nhiên ném cà vạt sang một bên, ánh mắt nặng nề nhìn cô.
Anh vốn là duỗi tay muốn kéo cô gái nhỏ lại, nhưng cuối cùng lại không làm.
Cam Mật rõ ràng rất kinh ngạc, "Anh không phải nói muốn ở lại với em mấy phút đồng hồ, lát nữa sẽ phải xuống nhà, sao lại cởi cà vạt?"
“Anh vốn chỉ gặp mấy vị trưởng bối quen thuộc, không sao cả.” Tống Mộ Chi chậm rãi nói, sau đó nhìn thấy đôi mắt hạnh của cô gái nhỏ trừng lại, liền nói thêm, “Nếu lo lắng anh ảnh hưởng đến thể diện của em, lúc xuống nhà anh sẽ thắt lại."
Như thế nào lại là thể diện của cô rồi.
Một loạt hành động của Tống Mộ Chi khiến Cam Mật choáng váng, lại nghe anh nói: "Em còn chưa trả lời anh, sao lại nhìn anh bằng ánh mắt như vậy?"
Cô nhìn bằng ánh mặt nào?
... À, là ánh mắt nhìn con sói lưu manh.
Nhìn bộ dạng nghi vấn của Tống Mộ Chi, Cam Mật trong nháy mắt giống như tràn đầy sức lực, tự tin vô tận.
Thì sao chứ, bất kể cô ấy nhìn vào ánh mắt nào, đều là tại anh!
“Không có lý do gì cả, em muốn nhìn liền nhìn.” Cam Mật nói, tức giận, đôi mắt như chứa hàng ngàn con dao nhỏ bay tới anh, “Em sẽ không nói ở đây, có vẻ như ai đó nghĩ rằng mình ghê gớm lắm, đem một chữ cỏn con lý giải thành nhiều ý tứ."
Tống Mộ Chi cười khẽ, "Đây mà gọi là không nói sao?"
“Đúng vậy.” Cô gái nâng cằm, “Đây chẳng qua là lời chỉ trích, xem anh lý giải như thế nào.”
Tống Mộ Chi không lên tiếng, nhưng cũng giống như vừa rồi, bàn tay thon dài của anh vươn ra, nắm lấy mắt cá chân của cô, mạnh mẽ kéo về phía mình.
Lưng của cô gái nhỏ áp vào chăn bông, vừa chống cự vừa phát ra âm thanh sột soạt.
Vải xộc xệch, gấu váy vén lên, nhàu nhĩ.
Cảnh xuân mềm mại như hoa sen nở ra trong tầm nhìn của Tống Mộ Chi.
Phảng phất hương thơm làm say lòng người.
"Đừng náo loạn với em..." Cam Mật, tóc tai bị cọ đến rũ rượi, trên mặt treo nét vui cười đùa giỡn.
“Ai nói anh muốn náo loạn?” Tống Mộ Chi ôm cô vào lòng, nhẹ giọng nói: “Em vừa rồi chỉ nhắc đến gia đình mình, không nhắc tới anh.”
Cam Mật lắp bắp trả lời, "À à..."
“Đây là chỉ trích anh không làm tròn bổn phận sao?” Tống Mộ Chi đầu ngón tay vuốt ve Cam Mật, sau đó vỗ nhẹ lên mặt cô.
Trái tim cô gái nhỏ run lên.
Loại chuyện này còn phân ra không hay có làm tròn bổn phận sao?
Đối với cuộc nói chuyện về việc có yêu hay không này... Cam Mật cắn môi, hai mắt đẫm nước, "Thật sự nói anh không làm đúng vị trí thì anh sẽ làm gì?"
“Rất đơn giản, anh sẽ bù đắp ngay bây giờ.” Tống Mộ Chi nhanh chóng đáp lại.
“Bù đắp đầy đủ”, anh vừa nói xong, Cam Mật liền giống như nghé con mới sinh, nhào vào lòng anh.
Tống Mộ Chi ôm lấy cô đang lao về phía mình, dễ dàng khống chế lực đạo, ôm chặt cô vào lòng, ở trên đôi môi đỏ mọng của cô cắn lại cắn, sau đó lại mút lấy cánh môi cô, nhấm nháp một hồi lâu, lúc này mới buông cô ra.
“Hôm nay cũng đứng cả một ngày rồi.” Tống Mộ Chi dừng lại, khóe miệng mang theo ý cười, sau đó nói nhỏ bên tai cô gái nhỏ, “Trở về chúng ta thực hành một chút.”
Cam Mật giơ chân đá về phía Tống Mộ Chi đang chuẩn bị đứng dậy.
Đáng tiếc cô sức lực không đủ, đạo hạnh cũng thấp, người bị đá cũng chỉ cảm thấy như đang gãi ngứa, một chút liền hết.
Tống Mộ Chi ngồi dậy, cúi xuống nhẹ nhàng xoa xoa người cô, sau đó đi về phía cửa, "Anh xuống lầu, nếu em mệt thì mau đi ngủ sớm, còn nếu muốn ở cùng nhau thì chờ anh."
Đầu ngón tay tinh xảo của cô gái nhỏ vẫn dừng trên môi xoa xoa, thấy cái người khơi mào Tống Mộ Chi nhẹ nhàng bình tĩnh mở cửa, cô lập tức cao giọng nói: "Em mới không đợi anh!"
Tống Mộ Chi nghe được cũng không dừng lại, anh chỉ quay đầu nhìn cô rồi nhẹ nhàng đóng cửa.
Nhìn anh đi xa, ánh mắt Cam Mật rơi vào cánh cửa đang đóng chặt, dừng ở đó vài giây, để cảm giác tê dại trên môi vẫn lan tràn.
Cô nói không đợi, nhưng hành động lại rất thành thật.
Chỉ Tống Mộ Chi sẽ không về được một lúc, Cam Mật quanh đi quẩn lại nghịch điện thoại, chán nản lăn ra giường, chuẩn bị ra ngoài tìm nước uống rồi đi dạo.
Tầng trên của trang viên này rất yên tĩnh, các phòng tầng hai đều dành cho người nhà.
Các phòng ở dãy tiếp theo là nơi nghỉ ngơi của khách tối nay.
Cam Mật cũng không quan tâm đến vẻ ngoài hiện tại của mình, tùy tiện mà đi dạo.
Trước khi bước ra khỏi tấm thảm mềm mại, cánh cửa gỗ dày bên cạnh đã từ từ mở ra.
Cô gái nhỏ theo giọng nói nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.
Cam Ngân Thừa, người cô cũng không gặp lại trong bữa tiệc sau khi anh ra ngoài nghe điện thoại.
"...Anh hai?"
Thấy Cam Ngân Thừa nhìn sang đáp lại, ánh mắt Cam Mật rơi vào cánh cửa, nơi tối nay Lục Uy và anh ở, "Anh không nghỉ ngơi ở đây sao, chị dâu đâu ạ?"
"Cô ấy ở bên trong, tối nay anh sang phòng khác."
"Chị dâu gần đây sức khỏe không tốt, khó có dịp tới đây, sao anh không ở cùng chị ấy?" Kể từ lần cuối cả gia đình quây quần bên nhau, Cam Ngân Thừa trở nên bận rộn và không quay lại đại viện nhiều.
Cơ hội gặp mặt là rất hiếm, cho dù thế nào đi nữa, anh nên ở lại đây.
“Cô ấy không thoải mái lắm, nói muốn ở một mình.” Cam Ngân Thừa nói ngắn gọn, đôi mắt ẩn sau cặp kính gọng vàng, vẻ mặt không rõ.
Anh dừng một chút, giơ tay xoa lên đầu em gái, "Còn em, sao em không đi ngủ?"
"Em chờ người."
Cam Ngân Thừa ánh mắt thâm thúy, sau đó cười trêu ghẹo, "Chờ vị hôn phu của em?"
Trong lòng ngại ngùng một hồi, nhưng cũng không thể nào sánh được với niềm vui như đêm nay, Cam Mật trực tiếp đáp: "Em không ngủ được...Em muốn thức dậy cùng với anh ấy."
---
Trở về phòng như một linh hồn lang thang, Cam Mật suy nghĩ về ý nghĩa trong lời nói của Cam Ngân Thừa, lo lắng không nguôi.
Vốn dĩ cô còn muốn tranh thủ thời cơ hỏi tại sao ba lại tức giận đến mức bắt anh quỳ xuống, nhưng lời đó thậm chí không thể thốt ra khỏi miệng.
Nhưng đây thực sự là một chuyện hiếm thấy.
Từ nhỏ đến bây giờ, khi Cam Qúy Đình nổi giận, thường thường là bộc phát với Cam Ngân Hợp.
Sau khi suy nghĩ miên man, thở dài, cô gái nhỏ yên lặng cầu nguyện, vừa định không đợi Tống Mộ Chi nữa, muốn đi ngủ, vừa quay đầu lại, liền bắt gặp ánh mắt thâm thúy của anh.
"Em còn chưa ngủ?"
Một câu này làm cô gái nhỏ giật mình, cơn buồn ngủ cũng bay mất, "Anh, anh tới lúc nào không nói một tiếng!"
Tống Mộ Chi không nói lời nào, chỉ là để hai tay đặt ở bên hông cô, hơi hơi nghiêng người, "Nếu không phải như thế này, anh có lẽ đã không nhìn thấy em đang đợi anh."
Cam Mật sửng sốt một chút, sau đó nở nụ cười ngọt ngào, "Không phải nói không buồn ngủ thì chờ anh sao…"
Tống Mộ Chi nhướng mày, "Ai nói trước là không đợi?"
"..."
Người này đúng là không muốn chịu thiệt mà.
Cô quá lười biếng cùng anh nói vô nghĩa, Cam Mật giơ tay định đấm anh, "Mau đi tắm rửa!"
Tống Mộ Chi bị đẩy đến mức nhướng mí mắt lên, liếc cô, "Em gấp như vậy?"
"Ai gấp ..." Lúc đầu cô còn muốn ngăn cản anh, nhưng Cam Mật nghĩ hôm nay anh mệt nên cô chỉ nhẹ giọng thúc giục, "Em là muốn tắm rửa xong sớm một chút rồi đi ngủ."
“Anh biết.” Tống Mộ Chi rũ mi, đi vào phòng tắm rửa sạch sẽ, sau đó trở lại bên giường.
Trước khi đi ngủ, anh tắt đèn, sau đó nhìn nhiệt độ của điều hòa, đem chăn mùa hè qua, đặt lên bụng Cam Mật.
Cô gái nhỏ tham lạnh, mặc bộ đồ ngủ nằm nghiêng, đắp chăn cũng không muốn.
Cưỡng chế cô bọc nửa người lại, Tống Mộ Chi mới nằm xuống.
Hơi thở thanh lạnh lướt qua, quanh quẩn bên chóp mũi.
Hít hà hơi thở trấn an khó giải thích này, Cam Mật quay sang bên, ôm lấy cổ Tống Mộ Chi rồi nghiêng người, đặt chiếc cằm nhỏ của cô lên bờ vai vững chắc của anh.
"Anh Mộ Chi."
Bên kia không trả lời.
"Chi Chi."
Bên kia vẫn không phản hồi.
"……Hôn phu?"
"Ừm."
Tống Mộ Chi cuối cùng cũng đáp lại, đồng thời, Cam Mật cào cấu một cách ác ý.
"Không phải bảo anh nghỉ ngơi sao, hiện tại lại gọi anh?"
“Bởi vì có rất nhiều chuyện muốn cùng anh chia sẻ.” Cam Mật cười hắc hắc, “Em biết, ngươi nhất định sẽ nghe.”
“Vậy em muốn nói gì?” Giọng nói của Tống Mộ Chi chậm rãi rơi xuống, vành tai Cam Mật bị hun đến bỏng.
“Em cảm thấy đêm nay rất lạ.” Cô gái nhỏ lảm nhảm về những người cô gặp trong bữa tiệc, kể ra một số câu nói hài hước của một số người lớn tuổi, rồi không biết nghĩ đến cái gì, cô nhéo vào vai Tống Mộ Chi, "Không chỉ anh cả của em, Thiên Thiên hôm nay cũng rất kỳ lạ. Cô ấy hỏi về chân của anh ba em rồi bỏ đi."
"Thành thật mà nói, em nên làm gì nếu Thiên Thiên thực sự gọi em là chị dâu? Em luôn cảm thấy khó xử."
“Không cần khó xử.” Tống Mộ Chi nhắm mắt lại, để cho Cam Mật nhéo, chậm rãi nói: “Sau này có thể gọi lại.”
"...?"
Người này nói chuyện gì vậy chứ!
Làm thế nào mà cô sẽ gọi lại? Đó không phải là loạn vai vế rồi sao?
“Em lười nói với anh.” Cam Mật xoa tóc anh, nói tiếp, “Đừng nói Thiên Thiên, anh hai của em cũng rất lạ. Giữa anh ấy và chị dâu... Bọn họ là do gia đình sắp xếp, nhưng lúc đầu hỏi anh hai em có nguyện ý không, không phải chính anh ấy đồng ý rồi sao?"
“Em mỗi ngày đều nghĩ đến những chuyện này?” Tống Mộ Chi tỏ vẻ bất lực, “Thảo nào em nói không buồn ngủ.”
"Em là đợi anh có được không?"
“Ừ, nhưng ngày thường nằm trên giường là có thể ngủ, hôm nay trước khi đi ngủ lại nói nhiều như vậy?” Tống Mộ Chi dừng lại, sau đó ôm lấy cô gái nhỏ vào lòng, “Cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên, chuyện của hai người họ, để bọn họ tự xử lý."
"...Em biết rồi."
"Còn câu hỏi nào không?"
Cảm nhận được hơi thở nặng nề của Tống Mộ Chi tràn tới, Cam Mật giật mình, "Không còn nữa!"
“Nếu không có thì ngủ đi.” Tống Mộ Ngôn ngậm lấy vành tai cô gái nhỏ, “Lại không ngủ được thì chúng ta hoạt động một chút.”
"..."
—
Thời gian trôi qua, không lâu sau tiệc đính hôn, mùa hè đã truyền tới hơi nóng cuối cùng, chuyển thời tiết sang Thu rồi từ từ rời khỏi sân khấu.
Tiết trời đầu thu dễ chịu, gió phả qua mặt khiến người ta sảng khoái.
Vườn cam bên cạnh họa xã Mê Tụng đã ra quả, chỉ là còn chưa được đậm màu.
Chúng có màu xanh, chỉ ngẫu nhiên có một vài quả chín, màu xanh và màu vàng xen lẫn nhau.
Sắp đến mùa thu hoạch, họa xã Mê Tụng cũng nghênh đón lần mở rộng thành viên đầu tiên kể từ khi thành lập.
Kể từ khi nổi tiếng trước đó, nhân tài đến xin việc nhiều vô kể, Cam Mật ngày nào cũng hoa mắt với việc lựa chọn hồ sơ.
Mãi cho đến khi số lượng thành viên đăng ký đạt đến mức lý tưởng thì việc hồ sơ đến như bồ câu đưa thư ngày nào mới dừng lại.
Quyết định mở rộng tuyển dụng lần này được đưa ra sau khi họa xã đã ổn định và căn cứ vào tình hình cụ thể.
Khi tin tức được tung ra, hộp thư của Cam Mật trực tiếp nổ tung.
Ngoài việc bản thân không thể thoát khỏi khâu tuyển dụng, lần này trong kế hoạch, thành viên gia nhập có một nửa đều là họa sĩ của họa xã Như Di dưới trướngTống thị.
Sau khi sang tên cùng một loạt thủ tục, họa xã Như Di trở thành chi nhánh đầu tiên của họa xã Mê Tụng, chủ sở hữu cũng thay đổi từ một người Tống Mộ Chi thành hai người Cam Mật Tống Mộ Chi cùng sở hữu.
Vào ngày nhận được thông báo, diễn đàn nhỏ của họa xã Như Di bùng nổ.
Tin tức dồn dập đến khiến Cam Mật không biết phải trả lời đâu trước.
"Trời ạ, tôi đã nói mà, tại sao ngay từ đầu cô ấy không ở trong họa xã Như Di, hóa ra Như Di này cũng là của cô ấy?!"
"Tiểu Cam Mật, người thành lập họa xã Mê Tụng nổi danh gần đây."
"Chờ đã, việc này làm tôi nảy ra một suy nghĩ, Cam Mật thành lập Mê Tụng và tiếp quản Như Di, bản thân cô ấy cũng là thực tập sinh tại Tống thị lâu lắm rồi..."
"Không hiểu ra sao, Tống tổng gần đây không phải đính hôn sao, đối tượng là công chúa nhỏ Đậu Hà Lan của nhà họ Cam."
"Đúng vậy, Cam Mật...cô ấy cũng họ Cam!!!"
Dấu chấm than xuất hiện ở cuối thể hiện hoàn hảo sự bàng hoàng của các thành viên.
Sự thật lần lượt được bật mí, hình ảnh ở cùng Cam Mật trong quá khứ hiện ra, khiến mọi người choáng váng đầu óc.
Thấy cuộc thảo luận trong nhóm loạn thành như vậy, Cam Mật nhanh chóng phản hồi.
Cam Cam: "Ách...Việc này nói ra thì rất dài."
Cam Cam: "Nhưng tôi có thể đảm bảo, lúc trước tôi cũng không biết tình huống hoạt động của họa xã Như Di, tôi chính là đến để thực tập!"
Khi những lời này phát ra, nhóm trò chuyện lại bùng nổ.
Cho đến khi Chủ tịch ngăn cản sự phấn khích của mọi người.
Chủ tịch: "Cuối cùng, mạo muội hỏi một câu, bố của bạn là Cam Qúy Đình?"
Cam Mật gãi gãi mi, nhìn vào màn hình điện thoại.
Sau đó bắt đầu gõ chữ.
Cam Cam: "..."
Cam Cam: "Tống tổng là hôn phu của tôi."
Cam Cam: "Này…quà đính hôn đợi đến khi mọi người đến họa xã Mê tụng, tôi sẽ mời nhé!"
Cả nhóm im lặng vài giây, bầu trời hoàn toàn đảo lộn.
---
Cam Mật bị người của họa xã Như Di đuổi theo hỏi mọi việc chi tiết, câu hỏi chất vấn luân phiên không thể ngăn cản.
Tình trạng này tiếp tục diễn ra cho đến khi tất cả các thành viên của họa xã Như Di chuyển sang họa xã Mê tụng.
Tối hôm qua cô ở Ngân Giang Thành Phủ, sáng Tống Mộ Chi tự mình lái xe đưa cô đến họa xã.
Tin tức về lễ đính hôn trước đó đã lan truyền khắp nơi, hiện cả hai đã quang minh chính đại, cũng rất tùy ý.
Ngay cả các xã viên của họa xã Mê tụng chưa bao giờ gặp Tống Mộ Chi, cũng đều đối với anh rất quen thuộc.
Biển số xe như vậy ở Ngân Thành rất khó quên.
Sau khi Tống Mộ Chi rời đi, Cam Mật đi dạo quanh hai lần, thì có tin tức.
Những thành viên của họa xã Như Di đã đến.
Ban đầu được ghi nhận là chi nhánh của họa xã Mê tụng, Cam Mật không muốn quá phiền phức, vì vậy cô trực tiếp chuyển địa chỉ và mọi người sang đây.
Vì đã quá quen thuộc với Cam Mật, một số chị em đã đến khóa cổ cô, chất vấn: "Được rồi Cam Mật, chúng ta coi em như em gái vậy mà em và Tống tổng lại yêu đương vụng trộm ở dưới mí mắt tụi này?"
Cô gái nhỏ ngửa đầu ngả về phía sau, cố gắng tránh thoát gông cùm xiềng xích như vậy.
"Đâu có vụng trộm...là mọi người không hỏi em mà." Hơn nữa, lúc trước, thời điểm cô mới vào thực tập hai người còn chưa có ở bên nhau đâu...
"Như thế mà không gọi là vụng trộm? Tống tổng giàu có bất phàm thì không nói, họa xã Như Di này hẳn là tính toán đưa cho em từ đầu đúng không?”
Trong cuộc tranh cãi ầm ĩ này, chủ tịch là người phẫn nộ nhất.
Hắn thấy Cam Mật còn trẻ, có thể nói là cố gắng hết sức để giúp đỡ cô.
Kết quả thế nào? Hắn tốn tâm tư đề bạt nhân tài...hóa ra lại là bà chủ tương lai nhà họ Tống?
Cho dù như vậy.
Danh hiệu của Cam Mật cũng thực không ít.
Cô thế mà lại là cô công chúa nhỏ nhà họ Cam của Ngân Thành.
Chủ tịch không muốn hỏi thêm câu nào, chỉ xua tay, các thành viên hăng hái lao về phía trước.
Giữa lúc ồn ào, một số thành viên của họa xã Mê Tụng bị động tĩnh hấp dẫn, đẩy cửa câu lạc bộ ra, vừa định hỏi thì đám đông họa xã Như Di đột nhiên quay lại khuôn mặt đam mạc như cúc.
"..."
Cam Mật xoa xoa khuôn mặt vừa bị chà đạp hết cỡ, nhìn người mới vào: "Không sao đâu, tôi sẽ đón tiếp người mới đến, lát nữa sẽ dẫn họ đi tham quan câu họa xã, mọi người vào trước đi. "
Mọi người nghi ngờ liếc nhìn, sau đó đáp lại, rồi lại quay vào.
Cam Mật phủi phủi chính mình, lùi lại hai bước, "có chuyện gì thì từ từ nói sau, sau này cúi đầu không thấy ngẩng đầu lại gặp."
Các thành viên lập tức bàn tán xôn xao, "Cũng nói là thường xuyên gặp mặt, vậy sau này nên gọi em như thế nào nha! Gọi là bà chủ?!"
"Tai em cũng sắp nổ tung rồi! Gọi tên em không được sao?" Cô gái nhỏ vội vàng lấy tay che lỗ tai.
Cuối cùng cô cũng xen vào được một câu, không hề dừng lại, cô nhanh chóng cao giọng, "Như vậy đi, em đưa mọi người đi tham quan trước?"
Sau khi các thành viên lần lượt trả lời, họ cũng không tiến vào họa xã Mê Tụng, chỉ đứng bên ngoài đi lại, tấm tắc cảm khái.
"Chọn địa điểm thật không sai nha. Có núi, có nước, có hồ. Cái cây lớn bên cạnh cỏ lau là gì vậy?"
“Vườn cam quýt, nhóm mọi người đến vừa lúc, không lâu nữa là tất cả chín rồi.” Nói đến đây, mắt Cam Mật đột nhiên sáng lên, “Đúng rồi, thời điểm không tìm thấy người làm vườn, sẽ để mọi người ra hái! "
“Đây là lấy oán trả ơn.”
“Đánh chó phải ngó mặt chủ, muốn sai sử cũng phải xem cấp trên của tụi này là ai nha."
"Tiểu Cam Mật, có phải đã học hư rồi không?"
Cô gái nhỏ lắc đầu, "Thực xin lỗi, mọi người chắc là sẽ lâu không được nhìn thấy mặt của Tống tổng rồi."
Ngừng một chút, cô cười rạng rỡ, "Cấp trên của mọi người hiện tại, là em."
Dứt lời, thành viên nhóm lại ríu rít thành một đoàn.
Cam Mật cũng để mặc bọn họ ầm ĩ, cô cũng đã quen thuộc với bầu không khí này rồi, sau đó xoay người nhìn qua ngọn núi xa xa bên cạnh vườn cam quýt.
Nếu không thì mang bọn họ qua bên kia đi dạo trước?
Nghĩ vậy, còn chưa nói, một chiếc xe hơi từ từ tiến đến con đường nhựa dọc đại lộ nối trong và ngoài họa xã.
Thân xe đen nhánh phản chiếu nổi bật rõ ràng dưới ánh sáng ban ngày, sáng bóng, bắn ra vô số quang ảnh.
Những đường nét mượt mà của chiếc xe cắt ngang khung cảnh xung quanh, đầu xe có ánh vàng càng thể hiện sự quyền quý.
Loại phương pháp này tuy rằng im lặng, nhưng lại hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người.
Cam Mật đang đứng bên rìa đài phun nước hoa sen, khi cô dời tầm mắt ra xa, chiếc xe vừa lúc dừng lại.
Theo tiếng cửa xe mở ra đóng vào, âm thanh ngột ngạt của xe cứ thế dội vào tai.
Một lúc sau, một bóng dáng quen thuộc từ ghế lái đi ra phía trước.
Ánh mắt của người đàn ông quét qua người bên cạnh cô gái nhỏ, rồi khóa chặt cô, "Cam Cam, áo sơ mi của em rơi trên xe anh."
Lời này vừa rơi xuống, xung quanh lập tức vang lên tiếng hút khí.
Trong lòng báo động, ánh mắt của Cam Mật chuyển sang bên cạnh.
Trực tiếp va vào ánh mắt lập lòe sáng ngời của các thành viên họa xã Như Di.
"..."