Tôi đã ngâm trong bình mật từ nhỏ

Mùa thu lá vàng rụng, cây cối ngả màu, gió mát dễ chịu, nhưng Cam Mật lại giống như bị rút mất linh hồn, dáng đứng xinh xắn, gò má bị người ta nhìn chằm chằm đến mức ửng hồng.
 
Anh vốn là đến công ty, giờ lại xuất hiện ở họa xã…
 
Cô gái nhỏ hồi hồn, vừa định vẫy tay, Tống Mộ Chi đã mang theo chiếc áo sơ mi mà anh nói, chân dài sải bước, vài bước liền đi tới chỗ Cam Mật.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Sao anh lại đột nhiên tới đây?” Cam Mật duỗi tay kéo góc áo anh, tới cũng không gọi cô trước một tiếng.
 
“Em không biết trời lạnh sao, đầu mùa thu sương mù, anh sợ em sẽ cảm lạnh.” Nói xong, anh nheo mắt lại, hơi khom người, giơ tay cầm áo bao lấy Cam Mật "Mặc áo vào."
 
Lý do như vậy, nhưng hôm nay trời nắng ấm, cũng không có mây, đúng là thời khắc cuối thu mát mẻ, mặc áo mỏng có hơi lạnh, cô lại thích mặc váy ngắn.
 
Loại thời tiết này vẫn có thể chịu được, cũng sẽ không lạnh đến mức vô lý.
 
Hơn nữa, ở họa xã Mê Tụng cô cũng có phòng làm việc riêng.. Trước đó, Lương Âm Uyển  đã chọn quần áo bốn mùa đưa tới.
 
Làm sao cô có thể thiếu quần áo được?
 
Nhưng nghĩ gì thì nghĩ, tất cả tâm tư tình cảm cô gái nhỏ từ thời khắc nhìn thấy anh đều ngưng tụ thành sương mù, giờ lại được chính anh mặc áo, trái tim mềm như bông gòn.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lông mi cong vút của Cam Mật khẽ nâng lên, đôi mắt hạnh như có một dòng suối trong veo lưu động, "Anh chỉ vì cái này mà chạy tới đây sao."
 
Tống Mộ Chi không phủ nhận mà nói: "Anh thấy em không có áo khoác, muốn trợ lý Từ đưa qua, nhưng nhìn thời gian cũng đã gần trưa rồi."
 
Anh nói tự nhiên, "Vừa vặn không có việc gì, thuận tiện lại đây cùng nhau ăn cơm."
 
Việc này cũng bị anh nói thành thuận tiện.
 
Này đúng là tiện nha...
 
Cam Mật đưa tay lên, vừa muốn cào anh, nhưng các thành viên họa xã Như Di phản ứng với lời Tống Mộ Chi so với cô còn lớn hơn nhiều.
 
"Tới chỉ để đưa áo? Uuuuu ..."
 
"Rõ ràng là một lời nói bình thường, cuối cùng lại biến thành cơm chó huhu."
 
"Có cảm giác được cưng chiều thật sự... Sau này chúng ta ở Mê tụng còn có đường sống sao!"
 
"Đó không phải là cảm giác, đó là sự thật, tôi đang thấy chính mình giống như người ngoài vậy."
 
Nhóm người từ chuyện áo khoác nói đến chuyện Như Di Mê Tụng, sau đó lại nói đến bữa tiệc đính hôn hoành tráng của hai người ở Ngân Thành.
 
Những làn sóng thảo luận dâng lên rồi hạ xuống, tưởng như không có hồi kết.
 
Như thể bị các xã viên ảnh hưởng, tầm mắt Tống Mộ Chi chuyển lại đây.
 
“Cũng coi như là người quen, nhưng vẫn cần chính thức chào hỏi.” Song Muzhi nói,ôm lấy Cam Mật, ngước mắt lên gật đầu, “Chào mọi người, tôi là hôn phu của Cam Cam, Tống Mộ Chi. "
 
Lúc này cuộc thảo luận mới hoàn toàn dừng lại.
 
Một cơn gió đầu thu yếu ớt thổi qua dãy núi, vườn cam phía xa xào xạc rung động.
 
Xung quanh một mảnh yên lặng, mắt to trừng mắt nhỏ.
 
Không biết là ai bắt đầu, lập tức trả lời, "...Dạ dạ dạ."
 
Sau đó, các xã viên cùng nhau nói, cực kỳ náo nhiệt.
 
Khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng của Tống Mộ Chi chìm vào khung cảnh mùa thu, anh nhìn xuống đôi mắt của Cam Mật trong vòng tay đang phản chiếu ánh sáng, trên môi nở một nụ cười nhạt, "Nếu như trước đây Cam Cam có điều gì không thỏa đáng, hy vọng mọi người bỏ qua."
 
"Tống tổng nói gì vậy!"
 
"Mặc dù tiểu Cam Mật ở chung với mọi người không lâu nhưng chúng tôi đều thấy cô ấy rất tốt."
 
"Mọi người xem, thật đúng là xứng đôi, tài tử giai nhân, trời sinh một đôi."
 
Hàng loạt rắm cầu vồng* khiến Cam Mật rung rinh, phiêu như bồ công anh bay trong gió.
 
*Ngôn ngữ trên mạng của giới trẻ Trung Quốc, ý chỉ lời khen, tâng bốc
 
Khi gió qua, hạt giống rải rác khắp nơi, dừng trong không trung.
 
Cảm giác sung sướng khi là nhân vật chính trong câu chuyện.
 
Chính là như vậy.
 

... Những người trước đây khóa cổ cô muốn chất vấn là ai nha!
 
Xã viên của họa xã Như Di cũng là co được giãn được, giờ phút này rất tinh ý.
 
Hiện tại, bởi vì nhập vào thành một nhánh của họa xã Mê Tụng, đồng thời vẫn cần duy trì phong cách vốn có, nên cần phải di dời và tổ chức lại, lập tức liền tạm biệt, nhường không gian cho hai người.
 
Tống Mộ Chi giơ tay nhìn thời gian, "Hôm nay cũng khó có thời gian gặp được nhau, cơm trưa tôi mời."
 
Các thành viên của họa xã Như Di liên tục gật đầu đồng ý, nhanh như chớp tản đi.
 
Từ khi Tống Mộ Chi bước xuống xe, Mê Tụng bên này có thể nói đã bị anh chi phối.
 
Lúc này nhìn thấy anh có trật tự sắp xếp những chuyện tiếp theo, Cam Mật cau mày nói với giọng hơi ấm ức, "Em vẫn là xã trưởng nha!"
 
“Đúng vậy.” Tống Mộ Chi nhanh chóng đáp lại, xoay người nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô cười khẽ, “Nhưng với tư cách là nửa kia của xã trưởng, anh có phải cũng nên thỉnh thoảng thực hiện quyền lợi xác nhận danh phận của mình không?
 
"Danh phận còn cần xác nhận nữa hay sao..." Cam Mật bị anh nói đến đôi mắt cong cong, hai tay dang ra kẹp trên eo hẹp của Tống Mộ Chi, ngẩng đầu lên nhẹ nói, "Chi Chi xấu xa."
 
Sau khi cả hai ở tại chỗ một lát, cô gái nhỏ đưa Tống Mộ Chi đến tòa nhà chính của họa xã Mê Tụng.
 
Hai người câu được câu không mà nói rất nhiều chuyện, cô lơ đãng ngẩng đầu, lại thấy một ánh mắt nhiệt liệt lại quỷ dị bắn lại đây.
 
Cam Mật nhìn chăm chú, chính là Như Di xã trưởng còn chưa rời đi.
 
Vừa định chào hỏi, xã trưởng lại hoảng sợ tránh không kịp, quay đầu bỏ chạy, lập tức biến mất.
 
"..."
 
---
 
Cùng ngày, chuyện được truyền khắp nội bộ Mê Tụng.
 
Xã trưởng Cam và Tống tổng gọi nhau với biệt danh - Chi Chi và Cam Cam.
 
Kiểu xưng hô tình thú này trở thành chủ đề bàn tán xôn xao lặp đi lặp lại, mọi người cũng giống như Cam Ngân Hợp trước kia, đều là kinh ngạc.
 
Thì ra người giống như Tống Mộ Chi cũng sẽ sử dụng loại xưng hô này, thậm chí không ghét bỏ mà còn dùng không biết mệt.
 
Kiểu liên kết này rõ ràng là kiểu tình ý của đôi tình nhân, trong lòng hiểu rõ mà không nói.
 
Không biết bao nhiêu câu chuyện tình yêu bất ngờ và cảm động đã được xây dựng, kể từ khi Tống Mộ Chi đến, Cam Mật đã trở thành đối tượng thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.
 
Đây là dịp mà sau tiệc đính hôn, Tống Mộ Chi và Cam Mật hiếm khi ở chung trước mặt mọi người.
 
Cặp đôi này không chỉ nhìn đẹp mắt, mà bản thân mỗi người cũng là trung tâm bát quái của Ngân Thành.
 
Trong nội tâm mọi người không khỏi có một tia cảm khái, giống như đều thực thấy có lỗi với danh hiệu xã viên của họa xã Mê Tụng này.
 
Bầu không khí trong xã lên đến đỉnh điểm sau khi Tống Mộ Chi nói anh muốn mời mọi người ăn trưa.
 
Đương nhiên, các thành viên ban đầu của Mê Tụng cũng bao gồm trong này.
 
Tống Mộ Chi có lẽ đã đặt hàng ngay sau khi ngỏ lời, vì vậy khi kim đồng hồ điểm đúng 12 giờ, đồ ăn đã được giao tới.
 
Sau khi ba chiếc xe nối đuôi nhau vào họa xã, có chuyên viên từ trên xe bước xuống, phân phó mang vào bên trong.
 
Sự việc phô trương như vậy đã thu hút tất cả mọi người trong và ngoài công ty đến hồ bơi ở sân giữa, xem các chuyên viên kiểm kê tính toán.
 
Ngoài thức ăn và đồ uống, các món tráng miệng cho bữa trà chiều cũng được cung cấp.
 
Nhãn trên cơm trưa cũng cho thấy sự hào phóng của Tống Mộ Chi đối với lần mời khách này.
 
Đều là những món ăn nổi tiếng đặc trưng của quán Thúy Long và Đỉnh Ký.
 
Các thành viên chia đồ ăn vô cùng náo nhiệt, cảm ơn Tống Mộ Chi, hiếm khi lại hứng thú với Cam Mật.
 
Phải nói là - đãi ngộ này căn bản đều do công chúa nhỏ Đậu Hà Lan này.
 
"Tôi nghĩ sau này không phải lo lắng về cơm ăn áo mặc khi ở trong xã, tiên cũng phải ghen tỵ. Tôi có tài đức gì chứ huhu..." Các thành viên cũng sôi nổi lên tiếng, "Ôm đùi ôm đùi!"
 
Cam Mật và Tống Mộ Chi ngồi vào bàn, nghe thấy những điều này thì kiên cường đáp lại, "Em mới không cho!"
 
Các thành viên tham gia họa xã Mê Tụng đều rất thích Cam Mật.
 
Họ vẫn thường trò chuyện với cô, lúc này tiếng cười nói nối tiếp nhau vui vẻ.
 
 Cam Mật khịt mũi, lại pha trò ầm ĩ vài câu, khi cô đang chuẩn bị ăn, Tống Mộ Chi ở đối diện vẫn nhìn cô.

 
Cứ như vậy nhìn.
 
... Cũng không biết đã nhìn bao lâu.
 
Anh chống nửa mặt, chống khuỷu tay lên bàn, đôi mắt đen như phản chiếu dòng sông trong đêm đang chầm chậm chảy.
 
"Sao lại nhìn em... ăn đi."
 
Tống Mộ Chi cười không nói.
 
Vì sao lại nhìn cô?
 
—— Hôm nay, anh đích thân lái xe từ Tống thị đến họa xã Mê Tụng, chỉ để đưa cho cô chiếc áo, không cần bất cứ lý do gì.
 
Chỉ vì cô ở đây, chỉ thế mà thôi.
 
Anh đắm chìm trong yêu thích của chính mình, cô gái nhỏ hào hứng phấn chấn.
 
Đây là một cảm giác vô cùng khác biệt, không thể so sánh với những khoảnh khắc trao nhau hơi thở, đệm giường, nhưng vẫn mang một ý vị khác.
 
Cô ấy giống như một trái cam no đủ căng mọng, khi căng tràn nước ép thì sự thơm ngoạt càng trở nên ngào ngạt.
 
“Em ăn đi.” Tống Mộ Chi cầm đũa gắp thức ăn cho cô, “Cơm trưa không ăn thì đừng nghĩ đến trà chiều.”
 
"Em biết rồi..." Cam Mật tùy ý mà hừ một tiếng đồng ý, trong lòng lại nghĩ mới không cần nghe anh.

 
Tống Mộ Chi rất nhanh liền rời đi, đến bất ngờ không kịp chuẩn bị và rời đi trong tiếng tạm biệt vui vẻ của mọi người.
 
Trước khi đi, anh ôm lấy cô gái nhỏ, cúi người ghé sát tai cô, "Buổi tối anh tới đón. Bác trai bác gái nói tối nay nhà họ Cam có hoạt động, đừng quên."
 
Các thành viên của họa xã Mê Tụng đứng cách đó không xa, nhìn Cam Mật tiễn Tống Mộ Chi.
 
Mắt giờ phút này trừng thẳng, ánh mắt giống như radar nhìn về phía thân ảnh của hai người, khiến cho giọng nói của Cam Mật càng nhỏ hơn.
 
Cô đặt tay lên vai Tống Mịch, nhẹ nhàng đẩy ra, "Em sao có thể quên chứ..."
 
Tống Mộ Chi lại nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang làm loạn của cô, nhẹ giọng nhắc nhở: "Sẽ quên."
 
Trước cái nhìn khó hiểu của cô gái nhỏ, anh chậm rãi nói: "Lần trước em đồng ý đến tháp thành phố ăn tối, anh tới Mê Tụng đón, được xã viên báo là em đã ngủ rồi."
 
“Lần trước nữa, em nói dạo phố xong sẽ đến Tống thị tìm anh.” Giọng Tống Mộ Chi không nhanh không chậm, “Anh ở văn phòng đợi rất lâu, gọi điện thoại thì tắt máy. Sau đó mới biết, em trực tiếp bị mẹ mang lên nhà ở núi Nam Uyển bên kia."
 
“… Dừng lại, dừng lại!” Tại sao trí nhớ của anh lại tốt như vậy?
 
Cam Mật hai má ửng hồng, như bị phơi dưới ánh mặt trời, nói, "Cũng mệt cho anh nhớ rõ cả mấy chuyện này."
 
“Không phải chỉ có những lần này.” Tống Mộ Chi liếc mắt nhìn, “Anh đều nhớ rõ việc liên quan đến em.”
 
Cô gái nhỏ bị dụ dỗ đến mức cũng không quan tâm đến việc nghe lén của các thành viên trong góc, chỉ nói: "Được rồi, em thật sự không quên, hôm nay các anh trai em về, anh thật sự muốn tới?"
 
"Sao lại không tới." Tống Mộ Chi nói xong vỗ vỗ đầu cô, "Anh về đây, nghỉ trưa nhớ đắp chăn."
 
Cô gái nhỏ ngoan ngoãn gật đầu, nhìn xe anh từ từ lái đi, lại mải mê suy nghĩ.
 
Cô cũng đã có thiện ý nhắc nhở.
 
Kể từ sau bữa tiệc đính hôn, Cam Ngân Hợp càng trở nên hung hãn, có thể so sánh với cỗ máy đánh người.
 
Việc gì cũng phải xe vào một chân giữa hai người.
 
Lần trước nghe nói còn “đánh” đến tận văn phòng Tống Mộ Chi.
 
Cam Mật không biết tình hình cụ thể ngày hôm đó, dù sao thì cô cũng không có ở đó.
 
Cô chỉ biết rằng sau khi Cam Ngân Hợp trở về đại viện, tính tình càng xấu hơn.
 
Tình trạng này vẫn tiếp diễn cho đến hiện tại, hôm nay hai người nếu lại đụng mặt…
Cô gái nhỏ rùng mình.
 
Suy nghĩ của cô trở lại, còn chưa bước được vài bước, những thành viên đang nghe lén lúc trước như ong vỡ tổ tràn ra ngoài.
 

Đôi mắt của họ sáng như kim quang, trong mắt đều là hóng chuyện.
 
"Tống tổng vừa rồi có phải hôn lưỡi hay không nha!"
 
Cam Mật dưới chân co giật, "..."
 
        ---
 
Tin đồn rằng hai người hôn lưỡi đã lan truyền khắp trong xã.
 
Cam Mật nghe xong cũng không ngăn cản, dù sao cả hai đã đính hôn rồi.
 
Mà suy đoán nho nhỏ như vậy rõ ràng là không hiểu thấu đáo hình thức cô và Tống Mộ Chi âm thầm ở chung với nhau.
 
 Kia chính một phiên bản cấp độ hạn chế.
 
Ngâm nga một giai điệu nhỏ, Cam Mật lúc chạng vạng cũng không quên dặn dò xã viên một số việc, sau đó mới xoa xoa đôi bàn tay nhỏ bé của mình, lên xe Tống Mộ Chi.
 
"Buổi chiều em trộm hỏi qua chị dâu hai, hôm nay tổ chức tiệc nướng ở sân sau." Cam Mật nói, nhìn Tống Mộ Chi đang lái xe, "Ông nội và bà nội Tống có đến không ạ?"
 
Tống Mộ Chi  trả lời: "Hẳn là không tới, bọn họ buổi tối đi ngủ sớm."
 
“À… nhưng Thiên Thiên, cô ấy vừa nói với em đã đến rồi, hỏi chúng ta sao còn chưa tới.” Cô gái nhỏ nói, kéo gương trên xe ra, nhìn chằm chằm một lát.
 
Ngay sau đó bắt đầu chính mình nói chuyện: "Cuối năm Thiên Thiên thường rất bận, năm nay ngược lại lại có thời gian, chi bằng chúng ta mấy người ra ngoài chơi được không?"
 
Tống Mộ Chi ánh mắt bình tĩnh, quay đầu nhìn cô, "Mấy người là ai?"
 
"... Chỉ cần mang theo Thiên Thiên là được rồi."
 
"Thế giới hai người, vẫn là không cần người quấy rầy."
 
Sao lại vòng đến việc này rồi?
 
Lúc trước Cam Ngân Hợp ở đây, Tống Mộ Chi rõ ràng không để ý, Thiên Thiên thì tính cái gì.
 
Nhìn cô gái nhỏ còn đang ngốc ngốc, Tống Mộ Chi nở nụ cười, "Em nói muốn ra ngoài chơi, đã định đi đâu rồi sao?"
 
Sự chú ý của Cam Mật lập tức bị thu hút, "Em có rồi! Nhưng còn phải xem lịch trình của anh nữa... Cuối năm không phải sẽ đi chi nhánh ở nước ngoài sao..."
 
Tống Mộ Chi đáp lại, đại khái giải thích với cô về kế hoạch của anh, sau đó chậm rãi điều khiển xe đi vào ngõ Kinh, "Sắp đến đại viện rồi, lát nữa chờ anh đỗ xe, em đợi anh ở sân, chúng ta cùng nhau vào."
 
Cam Mật vừa muốn gật đầu, một chiếc xe khác đã chạy tới.
 
Âm thanh rít của lốp xe ma sát với mặt đường, đèn pha bật sáng.
 
Ánh sáng chói lóa rọi vào mắt, chiếu qua, kèm theo tiếng động cơ cao vút, lao nhanh vào ngõ Kinh, sau đó rẽ đẹp, giành trước phóng xe vào đại viện.
 
Cam Mật che mắt lại, dư quang liếc thấy một màu đỏ tươi, rất quen thuộc.
 
Đó là chiếc xe thể thao xa hoa của Cam Ngân Hợp.
 
        "..."
 
Cam Mật không nói nên lời, sau đó nhìn Tống Mộ Chi với đôi mắt đen láy.
 
Vẻ mặt anh không hề thay đổi, sau khi nhẹ nhàng dừng xe, anh cúi người tháo dây an toàn cho cô.
 
"Anh trai..."
 
“Không sao đâu.” Đầu ngón tay Tống Mộ Chi vòng qua vòng eo tinh tế của cô, nhắc nhở, “Trong đại viện không được phép đậu xe.”
 
Đúng vậy, đại viện quy định từ lâu.
 
Cam Ngân Hợp lái xe với tốc độ nhanh, còn tạo ra tiếng động lớn như vậy.
 
Nếu bố ở đó, anh chắc chắn sẽ rất thảm.
 
Nghĩ vậy, hai người nắm tay nhau bước vào sân trước, còn chưa đẩy cửa lớn, đã nghe thấy tiếng răn dạy.
 
Nhưng không chỉ Cam Qúy Đình, mà có cả Lương Âm Uyển.
 
"Con xem có tin nổi không? Bên cạnh còn có ông Tống, người không cần sao? Nếu thật sự muốn vào, tắt động cơ rồi đi bộ vào không được sao, còn nhất định phải gây ra tiếng động lớn như vậy."
 
"Cam Ngân Hợp, con lâu lâu đổi xe mẹ cũng chưa nói, lại hai ba ngày không về nhà dù có thời gian tụ tập với lũ bạn xấu đó. Nếu không có việc gì làm, để mẹ sắp xếp đi xem mắt đi.”
 
Hai giọng nói lẫn lộn hòa cùng một tiếng hừ lạnh quen thuộc, "Con sẽ không đi, con không trêu chọc ai, xe thì lái ra ngoài không phải là được rồi sao."
 
Cam Mật còn muốn nghe trộm nữa, nhưng Tống Mộ Chi đã ôm lấy cô đi về phía trước.
 
Theo âm thanh của cánh cửa gỗ nặng nề bị đẩy ra, ba người đang ở trong phòng khách nhìn sang.
 
Cam Qúy Đình và Lương Âm Uyển ngay lập tức thay đổi sắc mặt, chào đón hai người một cách nồng nhiệt.
 
Cam Ngân Hợp lẻ loi đứng bên cạnh, tai anh mơ hồ đỏ rực.
 
Lúc này, anh nhìn hai người, tầm mắt cố định trên khuôn mặt nhỏ bé của Cam Mật, sau đó lạnh lùng nhìn sang chỗ khác.
 
Nhìn anh trai như thế này, Cam Mật chớp mắt, kìm lại khóe miệng chỉ trực nâng lên.
 

Lương Âm Uyển kéo Cam Ngân Hợp, sau đó nhìn hai người, "Cuối cùng cũng về, mẹ đang đợi hai người, đi, chúng ta ra sân sau."
 
"Còn những người khác đâu mẹ?"
 
"Tất cả đều ở sân sau, các con đi đi, mẹ đi phòng bếp lấy chút đồ ăn vặt."
 
Cam Mật vội vàng thay giày, sau khi bị Tống Mộ Chi đè lên vai, cô nghe thấy anh nói: "Sao lại vội vàng để đứng không vững như vậy? Để anh."
 
Tống Mộ Chi nói xong cong người cúi xuống, tấm lưng sạch sẽ vẽ ra một đường thẳng.
 
Nhìn anh như vậy, cô gái nhỏ khẽ nhấc chân lên để anh dễ dàng di chuyển, rồi kiên nhẫn chờ đợi.
 
Hai người sóng vai bước đi, chỉ cần đến con đường dài nối ra sân sau Cam Mật đã có thể ngửi thấy mùi thơm của thịt nướng rồi.
 
Sân sau của nhà họ Cam rộng hơn sân trước, lại tiếp giáp với hồ nước nên tầm nhìn bao quát rất rộng.
 
Lan can phủ đầy những cành hoa mới, chỉ cần từ xa là có thể nhìn ra phía cuối con đường, cũng có thể nhìn thấy những vì sao.
 
Ngoại trừ Cam Ngân Khởi có việc không tới, các anh trai còn lại của cô đều ở đây.
 
Cam Ngân Thừa lúc này đang nói chuyện phiếm với Cam Ngân Chuyển, Lục Uy và thím Trần đang bận rộn bên cạnh giá nướng, Tống Ngải Thiên đang đung đưa trên xích đu gần đó.
 
Nhìn thấy cô lại đây, cô ấy vẫy vẫy tay chào hỏi, nhưng không chạy đến.
 
Cam Mật đang suy nghĩ về món thịt nướng, ngay lập tức hất tay Tống Mộ Chi ra, tiến đến phía sau Lục Uy và thò đầu ra.
 
Lục Uy bị hành động của cô chọc cười, "Cam Cam, tránh ra nào? Bên này còn có lửa."
 
"Không sao không sao, thời tiết cũng bị lửa nóng hầm hập hun rồi, vừa vặn! Em liền xem một chút xem có món nào em thích không."
 
Thím Trần bên cạnh cười rộ lên, "Thím đã sớm chuẩn bị rồi, đều là những món cháu thích, không sợ ăn không đủ!"
 
Trọng tâm chú ý của Cam Mật là thịt nướng, còn chưa nhìn sang bên cạnh nửa phần.
 
Tống Mộ Chi, người bị vứt bỏ còn đứng tại chỗ, Cam Ngân Hợp đi theo Cam Qúy Đình và Lương Âm Uyển chứng kiến ​​toàn bộ quá trình, ngay lập tức không tiếng động cười nhạo.
 
Nhưng tình huống này chỉ kéo dài trong vài giây, Lương Âm Uyển trực tiếp xách anh đến giá nướng BBQ hỗ trợ.
 
Sắc mặt của Tống Mộ Chi giãn ra, sau đó được Cam Qúy Đình gọi tới.
 
Cam Mật đang loanh quanh bên giá nướng thịt, khi nhìn thấy Tống Ngải Thiên đang chơi xích đu, cô vui vẻ tiến tới.
 
Gió mùa thu buổi tối mát mẻ dễ chịu.
 
Thổi qua khuôn mặt như cào ngứa người ta.
 
Cam Mật tận hưởng cơn gió, đưa tay lên vỗ vỗ Tống NgảI Thiên, ra hiệu cô ấy dịch sang bên, chừa một chỗ cho mình.
 
Ngồi trên xích đu, ánh mắt cô gái vẫn đang hướng về phía anh ba nhà mình.
 
Có lẽ nhớ đến những gì Tống Ngải Thiên hỏi trong bữa tiệc đính hôn trước đó.
 
Ánh mắt của Cam Mật rơi vào chân của Cam Ngân Chuyển.
 
... Nhưng lại không nhìn ra nguyên cớ gì.
 
Thời điểm thu hồi tầm mắt, Cam Ngân Hợp mở miệng nói với Tống Mộ Chi, "Họ Tống, cậu đã nghe về gia quy nhà họ Cam chưa?"
 
Thấy Tống Mộ Chi dời mắt đi, anh ấy nói thêm, "Ở nhà họ Cam, người nhà nghe theo phụ nữ vô điều kiện, bao gồm cả việc phục vụ nướng thịt."
 
Cam Ngân Hợp lạnh lùng nhướng mày, khiêu khích, "Đi, nướng cho tôi một miếng sườn dê."
 
Anh nói một cách thản nhiên, còn có điểm ra lệnh.
 
Như một đại gia sai sử.
 
Cô gái nhỏ ngay lập tức đứng dậy khỏi xích đu, đi đến bên cạnh Tống Mộ Chi.
 
Còn chưa có động tác đã bị anh nhẹ nhàng đè xuống.
 
"Tôi không có ý kiến với việc phục tùng phụ nữ trong gia đình một cách vô điều kiện." Tống Mộ Chi nhắc lại lời của Cam Ngân Hợp, cười nhẹ, "Chính là, cậu là phụ nữ?"
 
Dừng một chút, anh liếc Cam Ngân Hợp, "Nếu như vậy, tôi không phải không thể cống hiến sức lực."
 
"...?"
 
Cam Ngân Hợp gần như sững sờ tại chỗ, không ngờ lại bị nắm được lỗ hổng trong lời nói.
 
Những lời hắn ấp ủ một lúc lâu đều nghẹn lại trong cổ họng, không thể phát ra ngoài.
 
Mọi người xung quanh cười đến mức đứng không vững, Cam Ngân Thừa đẩy kính gọng vàng, "Lão tứ, anh hai bên này khuyên ngươi nên đầu hàng càng sớm càng tốt."
 
Cam Ngân Hợp không phục, quay lại nói vài câu, bầu không khí ở sân sau lập tức náo nhiệt, bừng bừng sức sống.
 
Cam Mật nhân cơ hội này ghé sát Tống Mộ Chi, kéo vạt áo anh nói nhỏ: "Tối nay cẩn thận một chút, đừng để anh trai em sai sử."
 
" Sẽ không." Tống Mộ Chi cười, phối hợp khom lưng, giọng nói trong trẻo trang trọng của anh tan vào cơn gió mát đầu thu, "Có thể sai anh, chỉ có em."

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận