Nó lo lắng giật giật tay Thiên, hắn quay lại:
- Uả? Mới đi ngay sau đây mà?
Nó nói giọng run run:
- Hay.... hay là.....?
Hắn hơi cau mày:
- Cậu đừng có nói xúi quẩy. Làm gì có ma trên....... HẢ? Cái.... cái gì vừa mới.... lướt qua đấy?
Nó đứng sững người. Không phải nó vừa nhìn thấy cái bóng 1 người phụ nữ đấy chứ? Không thể để lâu thêm được, nó quyết định:
- Ai tìm được Nam trước, người đó thắng.
Rồi nó đi quay xuống tầng 1 và bước đi từng bước chậm rãi, cẩn thận. Nó vừa đi vừa gọi:
- NAM? NAM ƠI! Nhanh ra đây nào, anh không đùa đâu đấy.
Vẫn chỉ bốn bức tường lạnh ngắt và tiếng vang của chính nó. Nó giật thót người khi nghe thấy tiếng bước chân khi đến gian bếp. Nó quay phắt lại thì không thấy ai. Giật lùi đi tiếp, nó quay sang bên cạnh thì thấy 1 con....... nhện to đùng treo trước mặt. Rồi quay vào bếp, nó thấy mấy đồ đạc đổ vỡ và 1 con dao sứt mẻ như đang phát sáng. Nó không dám bước tiếp nữa, lùi lại phía cầu thang......
Hắn vừa gọi vừa vòng lên tầng 2, thấy trống trơn, trên này căn nhà đã bị đục phá phân nửa, rất sáng. Nhưng thấp thoáng sau bức tường đổ nát, có 1 tà áo đen.... bay bay..... Hắn hơi giật mình nhưng tự nhủ rằng ma không có thật, bèn mạnh dạn tiến lại..... Không có gì, chỉ là 1 tấm vải rách bị ai đó giắt vào khe mà thôi. Hắn mỉm cười chắc mẩm với quan điểm của mình và quay đi. Nhưng...... tấm vải hắn vừa nhìn..... không phải màu đen!!!
Không muốn quay lại khẳng định, hắn cứ thế bước, xuống dưới tầng thì thấy nó đang mò mẫm vào bếp, bèn lẻn đi sau, định bụng hù dọa nó 1 phen. Nhưng khi núp vào bức tường cạnh cầu thang, hắn thấy lành lạnh phía sau và quay lại...... Một cái thòng lọng treo lơ lửng trước mặt...... Hắn nhớ chính xác là vừa nãy chưa từng thấy cái này...... Hắn đi lùi vào bếp.....
Nó đang lùi lại, quay lưng về phía hắn, không biết có hắn phía sau...... Hắn cũng lùi lại, quay lưng về phía nó, không nhớ là có nó phía sau..... Chợt có bàn tay khẽ đặt lên vai nó và vai hắn. Hai đứa sợ hãi:
-AAAAAAAAAAAAAAA!!!
- AAAAAAAAAAAAAAAAAAA............
Nó quay lại, hắn cũng quay lại. Hai đứa đều ngừng hét, vậy mà vẫn còn tiếng hét là sao?
- NAM??
- Em từ đâu chui ra đấy hả? HÉT CÁI GÌ MÀ HÉT?
Nam thôi khúc ca nhức óc của mình lại. Nhìn bọn nó mà mếu máo:
- Em đi theo 2 người lên đến cầu thang thì nhận ra đã làm rơi mất sợi dây chuyền này nên quay lại nhặt. Tìm mãi mới ra, quay sang đây thì thấy 2 người hét ầm ĩ nên em hét theo.
Nó cốc đầu Nam:
- Còn nói nữa, tại em vỗ vai anh nên anh mới giật mình chứ!
Thiên nhếch mép cười:
- Vậy là cậu đang sợ đấy à?
Nó đang định cãi lại thì.........
- Ơ, hai người nói gì vậy? Em đâu có vỗ vai ai đâu? Đến đây đã thấy 2 người đang hét rồi.
Nó quay sang Thiên, cười:
- Là anh đúng không?
Thiên cũng nhìn nó cười:
- Tôi cũng đang định hỏi cậu câu đó!
Rồi cả 3 nhìn nhau và:
- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAA.......................
Tụi nó chạy thật nhanh ra khỏi khu nhà, nhanh hết sức có thể.
Khi tụi nó vừa đi khuất, có bóng 1 người phụ nữ đứng sau bức tường......... và tiếng cười vang............
Chạy về đến biệt thự, tụi nó quên hết chuyện cá cược thách thức, trốn ngay vào phòng Tiểu Thiên ngồi thở. Đến khi bình tĩnh lại thì hắn nhăn nhó:
- Ai cho cậu vào phòng tôi?
- Chẳng biết ai chạy nhanh nhất chui vào phòng này nên tôi ch.... "đi" theo!
Không để ý nét mặt hắn, nó liếc xung quanh căn phòng màu xanh da trời nhạt, khá sạch sẽ và gọn gàng. Điều đầu tiên khiến nó chú ý là cây đàn dương cầm nằm ở góc phòng. Hắn cũng biết chơi đàn à? Xem nào, mấy ngón tay cũng thanh mảnh đấy chứ, ngón tay của nghệ sĩ.
Nó lại gần cây đàn, mân mê lướt hờ tay trên những phím đàn lạnh, không ấn. Hắn và nhóc Nam chăm chú nhìn nó. Nam thấy kì lạ về vẻ mặt trầm buồn của nó lúc này, quay sang hắn thì chỉ thấy trong mắt hắn hình ảnh phản chiếu của nó; lạnh lùng, vô cảm. Hắn đang nghĩ gì vào lúc này nhỉ? Nghĩ đến 1 thời ngồi bên dương cầm say mê, nghĩ đến người con gái nào đó cũng nghịch ngợm lướt hờ trên phím đàn như nó lúc này, nghĩ về những kỉ niệm tươi đẹp, hay đang ngậm nuốt từng nỗi đau......??
Nó nhớ về những ngày thơ ấu, khi mà mọi người đều nói rằng "Hoàng Anh thật dễ thương", "Hoàng Anh đáng yêu quá!" "Hoàng Minh...... " Những ánh mắt không mấy thiện cảm nhìn về phía nó, khó chịu. Dù Hoàng Anh luôn quan tâm chăm sóc nó, ba mẹ yêu thương nó, và từ năm 13 tuổi, nó trở nên đẹp trai lạ lùng...... thì những ngày u ám ngồi 1 mình trong nhà nhìn tụi con gái chơi đồ hàng và kết vòng hoa cho búp bê vẫn luôn ám ảnh nó. Nó cũng có búp bê chứ, mà còn là loại xịn cơ, nhưng Hoàng Anh không thích chơi búp bê với nó, vì nó toàn chọn đồ........ quái dị cho búp bê. Rồi nó đâm ra ghét búp bê, chỉ đi chơi với bọn con trai, khi nào rảnh thì ngồi đánh đàn 1 mình trong phòng. Nó dần yêu đàn và thuê gia sư dạy đàn rồi học chuyên sâu. Giờ thì sau trượt ván, đàn dương cầm là môn yêu thích thứ 2 của nó.
Nó ngồi xuống, kéo ghế lại, khẽ đặt tay lên và nhắm mắt lại, ấn từng phím đàn, tưởng tượng về 1 quá khứ...... Hắn đứng dậy, tiến lại gần, kéo thêm 1 chiếc ghế nữa, cùng đàn với nó. Hai đôi tay cùng hòa lên 1 bản nhạc với âm điệu buồn da diết, sâu lắng, ẩn chứa những hi vọng mong manh và sự thật cay đắng, mang tất cả nỗi niềm chất chứa vào từng đầu ngón tay và thoát ra qua mỗi nốt đàn, đưa đến tai người nghe một sự đồng cảm và xúc động sâu sắc. Nam cảm thấy ớn lạnh khi nghe bản nhạc đó.... thật buồn!
Bản nhạc kết thúc, cả 3 người chìm trong yên lặng 1 lát, Nam mới vỗ tay:
- 2 người đàn hay quá!!
Lúc này nó mới tỉnh ra:
- Ai cho anh đàn cùng tôi hả?
Hắn cũng nhận ra mình vừa hòa chung với nó 1 dòng cảm xúc, nói:
- Đây là đàn của tôi. Hơn nữa cậu cũng nhường chỗ cho tôi đàn còn gì?
- Anh....
Hắn hừ 1 tiếng rồi bỏ ra ngoài. Nhóc Nam ngỏ lời mời nó ở lại ăn tối nhưng nó từ chối:
- Thôi, anh không muốn ăn với tên chảnh chọe đó đâu. Hơn nữa ở nhà anh ít người lắm, anh phải về.
Thằng nhóc tiếc nuối nhưng không nài nỉ thêm nữa, để nó về. Hắn khoanh tay đứng nhìn nó về:
- Đi nhanh nhanh về nhà cậu đi. Đừng có chết giữa đường kẻo mai không đi làm được. Mai có cuộc họp báo đấy.
Nó lè lưỡi:
- Không phải nói, tôi tự biết lo.
Rồi nó chào và ra về, vẫn trên chiếc ván trượt yêu quý. Khi về đến nhà, nó thấy có 1 chiếc ô tô đen sang trọng và 1 toán vệ sĩ đen sì đang đứng trước cửa. Nó nghĩ quanh quẩn 1 hồi và quyết định..... vào nhà để xem là ai. Anh em nó quen ai có nhiều vệ sĩ thế này à? Là ai được nhỉ?
Bước chân vào nhà, nó nhanh miệng:
- Con chào Năm, chào anh, chào..........
Ai thế này? Thật không ngờ......
Bước chân vào nhà, nó nhanh miệng:
- Con chào Năm, chào anh, chào..........
Ai thế này? Thật không ngờ...... Nó hét lên, chạy ùa đến:
- BAAAAAAAAAAAAAAA!!!
Ba nó đứng dậy, dang vòng tay, khuôn mặt đầy hạnh phúc:
- Con gái yêu!!!
- BINH!!! BỐP!!! CHAT!!!! Cái ông già này, tại sao suốt 2 tháng rồi không gọi điện cho con?? Ba muốn chết phải không??????
Nó vừa mới lại gần đã túm lấy cái gối dựa đập tới tấp vào người ba nó. Hoàng Anh đứng dậy hét đầy bất lực:
- SAO MÀY HỖN VỚI BA THẾ HẢ???
Nó lườm Hoàng Anh 1 cái, chưa nói gì thì ba nó đã lên tiếng:
- Hoàng Anh!! Minh nó vì nhớ ba quá nên mới vậy, sao con lại mắng em?
Ông quay sang nó, cười:
- Đúng không con?
Nó giơ gối lên đập thêm vài nhát nữa:
- Đúng này! Đúng này!!
Ông vừa cười với Hoàng Anh vừa chỉ nó:
- Đấy, con thấy chưa!
Hoàng Anh vuốt mặt ngồi xuống, hết thuốc chữa với ông bố mình. Còn nó chợt thấy mắt ông thâm quầng, dừng trò "tẩm quất" bằng gối lại, đến chỗ ông lo lắng:
- Ba, sao lại để mắt thâm quầng thế này? Nếu bận quá thì ba cứ giao cho chú Hùng đi, chú ấy là trợ lí riêng của ba, phải có trách nhiệm chứ. Đừng làm quá sức....
Ông Vũ Trác Long nhìn đứa con gái của mình, rưng rưng nước mắt:
- Tiểu Minh à, nếu ba có làm gì có lỗi với con thì ba xin lỗi. Ba không gọi điện cho con là vì sợ sẽ không kiềm chế được mà bỏ hết công việc để bay về nhà với con. Con đừng dùng cái giọng điệu sởn da gà ấy mà, hjc hjc.
Nó thấy mắt mình giật giật, vẫn cố cứu vãn tình thế. Chẳng lẽ đi công tác gần 2 tháng bên nước ngoài mà ba nó vẫn không thay đổi được gì ư?
- Ba à, ba đang nói cái gì vậy?
Ba nó òa lên, túm lấy tay áo nó giựt giựt:
- Tiểu Minh, ba biết lỗi rồi mà, cho ba xin lỗi!!! hu hu......
Nó nổi cục tức to oành, không chịu được nữa, đá ba nó ra:
- BA THÔI NGAY ĐI, KHÔNG ĐƯỢC KHÓC!!
Ông Long nín bặt và trở lại với vẻ lạnh lùng độc đoán:
- E hèm. Được rồi, con nhớ đừng nói với cái giọng đó nữa là được. Ba nhớ con lắm. Dạo này con có khỏe không? Có ăn uống đầy đủ không? Có bị mẹ bắt nạt không? Có.............
- KHÔNG!!!! Con ổn, tất cả đều ổn, chỉ có ba là không ổn chút nào thôi!!!
Nó hét lên làm cả nhà phải bịt tai lại. Hoàng Anh cũng chịu với 2 cha con nhà này. Ba nó bình thường là một người thâm độc trên thương trường, lạnh lùng và nghiêm khắc với Hoàng Anh nhưng lại rất nghe lời vợ và cưng chiều con gái. Nhiều lúc Hoàng Anh đã nghĩ gia đình này thuộc chế độ mẫu hệ đấy. Nhưng may mà mẹ không phàn nàn gì về anh. Còn ông bố, bình thường thì chẳng sao, cứ gặp Hoàng Minh là lại nổi tính trẻ con ra, mè nheo nó như em bé đòi mẹ. Lại còn cái kiểu nghe nó quát với đánh đập thì bảo là nó thương mình, thấy nó lễ phép, lịch sự thì lại tưởng nó ghét bỏ. Chắc anh phải lánh xa nơi này kẻo có ngày giống thế..... Ờ, phải rồi, đi cùng Tiểu Uyên thì sao nhỉ?
Hoàng Anh ngồi hớn hở với ý nghĩ sẽ đi du lịch với Uyên Uyên trong khí nó và ba "tâm sự" theo cách của giang hồ. Nói loanh quanh 1 hồi, nó cũng hỏi:
- Mà sao ba lại về đây trước, không sợ mẹ giận à?
Ba nó vuốt cằm đầy tự kiêu:
- Ba mà phải sợ à!?
"Tút tút........ tút tút......."
- A...alô, vợ.... yêu à?
- "Nghe nói anh mới về, thế mà giờ này vẫn chưa có mặt ở nhà, không biết "chồng yêu" đang đi đâu???"
- Anh.... anh về ngay bây giờ đây!!
- NGHE ĐÂY, ANH CÓ 20 PHÚT ĐỂ VỀ ĐẾN NHÀ, NẾU KHÔNG ĐỪNG TRÁCH VỢ ĐỘC ÁC!!
- Vâng, à, rõ! Anh về ngay đây!
Ba nó tắt máy, nó và Hoàng Anh nhìn với nửa con mắt, tay gõ nhịp nhịp trên bàn. Ba nó cười trừ:
- À, ha.. ha.... Ba..... phải về đây!!
Nó chỉ biết lắc đầu:
- Hôm khác ba qua cũng được, giờ về nhanh kẻo mẹ đợi.
Ba nó hấp tấp đưa cái ba lô to đùng cho nó rồi chạy đi:
- Quà của con trong đó, Hoàng Anh ba cho rồi. Ba về nhé!!
Nó nhìn xuống chiếc ba lô nặng trịch, không biết có những thứ gì ở trong. Đang nghĩ thử xem đó có thể là gì thì ba nó chạy quay lại, nói với 1 câu:
- À, chúc mừng con đã trở thành người mẫu, con gái ngoan!
Ba nó mỉm cười rồi lại chạy đi, nó thấy má mình nóng ran lên. Ba nó chắc hẳn vẫn nhớ câu nói vu vơ của nó khi nhìn thấy hình của mẹ trên tạp chí: "Ước gì con cũng được làm người mẫu như mẹ....."
Hoàng Anh nhìn nó như thế thì cười mỉm:
- Anh cũng chúc mừng em, vì đã tới gần được ước mơ của mình.....
Nó quay sang nhìn anh, má vẫn đang hồng hồng. Hoàng Anh nói tiếp:
- Vì thế hãy khao anh mày bằng 1 cặp vé đến Hawaii đi!!
Nó biết ngay mà. Hoàng Anh đúng là Hoàng Anh.
- ANH ĐI CHẾT ĐI!!!