"Người khác tức địa ngục, tồn tại tức hợp lý." Hai câu này đặt cạnh nhau bỗng nhiên tản ra một loại ý tức hàm súc vô cùng trào phúng.
Cuộc sống, mỗi giờ mỗi phút đều là mua bán đổi chác, mặc dù đã "biết trước giá trị của canh bạc này" nhưng vẫn có người cam tâm tình nguyện phục vụ quên mình để đạt được điều mình muốn.
Tiền tài, xã hội, tất cả đều có thể bị mất đi, bị mang ra so đo tính toán, đặt trên bàn cân mà đong đếm.
Vật chất như thế, tình cảm cũng như thế.
Tôi chưa từng nghĩ đến có một ngày bản thân bị Quý Lâm giẫm đạp dưới chân.
Lúc trước hắn chẳng qua chỉ là một con chó trong nhà, cha tôi đánh gãy sống lưng hắn, dạy bảo đến khi ngoan ngoãn dễ bảo đưa tới trước mặt tôi, từ đó khiến cho tôi mang lòng hứng thú chà đạp lên tôn nghiêm của hắn.
Khi đó tôi còn là đại thiếu gia Dung gia được sủng ái nhất trên đời, thiên tư thông minh, tiền đồ như gấm, so với tôi, Quý Lâm chỉ là bùn nhão dưới sông không đắp được thành.
Khi tôi còn đang tuổi thiếu niên tâm cao khí ngạo, Quý Lâm chưa từng có một cái tên.
Tôi luôn cho rằng tôi là thợ săn, còn hắn chỉ là một con chó đứt xương quỳ rạp dưới chân mình.
Mãi cho đến ngày hôm đó, công ty xảy ra chuyện, tập thể nhân viên công ty không một lời báo trước đồng loạt phản bội, tập đoàn Dung thị trong nháy mắt chỉ còn là cái xác không, cha tôi nhập viện trong cơn giận dữ, tài sản Dung gia trên thị trường chứng khoán rớt giá không phanh, sau khi người nắm quyền thay đổi, nhanh chóng rơi xuống đáy vực.
Khoảng thời gian đó, cho dù tôi có cố gắng thế nào, thậm chí phải hạ mình đi cầu xin người khác, vẫn không thể xoay chuyển cục diện cuối cùng.
Trong lúc cha nằm viện với trạng thái người thực vật, đại trạch Dung gia đứng sừng sững nhiều năm bắt đầu đổi chủ.
Tôi vẫn luôn muốn biết, hạng người như thế nào mới có tư cách tiến vào đại trạch Dung gia.
Sau này biết rồi, không nhịn được cười lạnh trong lòng:
"Quý Lâm...
Anh giỏi lắm."
Khi nắm đấm của tôi vừa vung ra, Quý Lâm liền bắt lấy, hắn dễ dàng trói chặt hai tay tôi ra phía sau lưng, nâng tay sờ sờ mặt tôi.
"Sao lại tức giận như vậy, hả?" Đối mặt với sự phẫn nộ của tôi, Quý Lâm vậy mà không có chút biểu hiện sợ hãi nào, giống như tất cả xảy ra khi trước đều là giả vờ.
Hắn cúi đầu bên tai tôi, khẽ ngửi cổ tôi như thể tôi là một bảo vật trân quý.
"Tôi đã cho rằng mình phòng bị rất tốt." Cho đến ngày hôm nay, tôi biết bản thân không có tư cách hỏi Quý Lâm tại sao hắn làm như vậy, chỉ là tôi vẫn luôn tự nhận mình đã rất chú ý đề phòng, không hiểu sao vẫn để hắn đắc thủ.
"Bởi vì cậu không có thứ gì mà bản thân khao khát vô cùng." Hắn giữ chặt không để cho tôi giãy dụa, "Khi cậu đặc biệt muốn một vật gì đó, cậu sẽ hiểu...
cái gì gọi là không từ thủ đoạn."
"Vậy anh đã chiếm được chưa?" Cho dù đã sa sút, thái độ của tôi đối với Quý Lâm vẫn trước sau như một, " Tiền tài, quyền lực, địa vị, tự do." Tôi khinh miệt cười cười:" Còn cái gì nữa?"
"Còn cậu nữa."
Quý Lâm bỗng nhiên há miệng cắn lên cổ tôi, như muốn cắn rách da thịt hút máu vào trong miệng:" Dung thiếu gia, có lẽ cậu không biết, nhiều năm như vậy, tôi khổ tâm kinh doanh những thứ này, chỉ vì muốn có được cậu.".
Truyện Trọng Sinh
"Nằm mơ."
Cho dù ở thế hạ phong, tôi vẫn không chút lưu tình đánh tan những si tâm vọng tưởng của hắn:" Ngay cả xách giày cho tôi anh còn không xứng, vậy mà dám mơ tưởng đến tôi?"
"Không ngờ chuyện đã tới nước này, Dung thiếu gia vẫn không tự giác như vậy." Đối mặt với sự sỉ nhục của tôi, Quý Lâm cũng không giận, chỉ là một giây sau đột nhiên bóp chặt lấy cằm tôi, giọng điệu nhẹ nhàng mà ác liệt:" Vậy Dung thiếu gia hãy mở to mắt ra mà nhìn xem, kẻ đến xách giày cũng không xứng trong mắt cậu, đè cậu dưới thân như thế nào."
.