Tôi Đã Tìm Được Hạnh Phúc


- Tuần đầu tiên, anh tất nhiên không từ chối “người nào đó” đến thăm mình rồi, mà ngược lại anh còn rất muốn, rất muốn gặp cô nữa kìa! Anh dự định là sẽ đập vỡ cái tấm kính ngăn này, rồi đưa đôi tay qua bóp cổ cô đến khi cô chết thì thôi! Nhưng rất tiếc là tay của anh đã bị còng lại, anh không thể làm gì hơn ngoài việc nhìn vẻ mặt ăn năn hối lỗi của kẻ thù trước mặt, mèo khóc chuột sao? Cô ta định đến đây chọc tức anh sao? Chọc tức anh một lần, anh sẽ chặt một ngón tay của cô, nếu hết mười ngón tay, sẽ lại tiếp tục đến ngón chân, rồi đến lỗ tai, bàn tay….Chịu thôi, anh chính là người hung hăng như vậy đấy!
- Tuần thứ hai, cô đến thăm anh, không còn vẻ mặt hối lỗi nữa, mà là vẻ mặt vui vẻ tươi cười nhìn anh. Hỏi anh có làm tốt công tác cai nghiện hay không, trông anh gầy hơn một chút, sau đó là trách cứ bọn họ chăm sóc anh không tốt. Làm ơn đi, họ không đánh anh là may rồi, còn đòi cái gì mà chăm sóc anh không tốt? Cô tưởng nơi đây giống cô nhi viện hay viện dưỡng lão sao! Đúng là đồ thần kinh!
- Tuần thứ ba, cô vẫn đến thăm anh. Hôm đó, cô giới thiệu về bản thân, đúng là đồ ngốc. Lẽ nào anh còn không biết cô là ai sao, nếu vậy thì anh không có khả năng đến tận Ý để tìm cô rồi! Chẳng ngờ là, cô nói mình thật ra là một giáo viên tiểu học. Cô không muốn tiếp quản công ty của bố mẹ ở Ý nên một mình đến thành phố B dạy học sống tự lập, cô kể; bố mẹ cô còn giận đến mức muốn đoạn tuyệt quan hệ với cô. Sau đó, cô cười khúc khích nói rằng cô là con gái cưng, sao có thể nói bỏ là bỏ được, nhà cô còn có anh hai, chị ba, em trai Tiểu Úc nữa, vậy thì còn cần cô tiếp quản công ty nào nữa. Cô không muốn giành bát cơm của họ nha. Tuy anh dùng vẻ mặt vô cảm thậm chí chán ghét nhìn cô, nhưng cô vẫn vui vẻ kể anh nghe hết chuyện này đến chuyện khác trong nhà cô. Đạo đức giả! Cô có thể kể được bao lâu?
- Tuần thứ tư, … Cô lần này là hỏi về cuộc sống trước kia của anh, sâu thêm tí nữa, là hỏi tại sao anh lại nghiện đến hai lần, lẽ nào anh có chuyện gì rất buồn nên mới như vậy sao? Anh không trả lời. Nhưng lại dùng biểu cảm trầm ngâm nhìn cô. Cô chắc chắn là anh có chuyện gì đó khiến anh buồn! Cô đột nhiên thấy thương cảm, chắc là giống những cậu bé nhà giàu thiếu tình thương của cha mẹ rồi!….. Anh ghét bị cô nhìn như vậy, anh không muốn ai thương hại mình, cái mà anh cần không phải là sự đồng cảm! Đến đó, hết thời gian gặp người thân. Buổi nói chuyện hôm nay, không mấy vui vẻ. Mặc dù là những lần trước cũng không vui vẻ gì, nhưng mà có thể nói là hôm nay chính là không vui vẻ nhất.

- Tuần thứ năm, cô đến để khẳng định với anh là mình không có thương hại anh. Bởi vì cô thật ra chẳng có cảm giác gì với anh!”….” Thà rằng cô đừng có khẳng định điều gì cả đi! Nói như vậy thì cô giống như rãnh rỗi không có chuyện gì làm nên đến tìm anh chơi đùa ư! Anh thật sự tức giận, lần này anh quyết định sẽ chặt của cô bốn ngón tay! Nhưng sau đó, cô nói, cô cũng không biết tại sao lại đến đây, tạm thời cô chưa thể xác nhận lý do là tại sao. Nhưng chắc chắn rằng, nếu cô phát hiện ra được rồi sẽ nói cho anh nghe. Anh cũng khù khờ gật đầu. Anh xác định cô gái này không nói dối, vì nói dối anh là cả một bàn tay đều biến mất!
Lời tác giả: haizz, hai người mù tình cảm nói chuyện với nhau nghe thật buồn cười.
- Tuần thứ ba mươi, cô khen anh vài câu trông anh khá hơn rồi. Anh cứ tưởng cô đến đây chỉ vì chút lòng thương hại nên sẽ không kiên trì được bao lâu, sẽ nhanh chóng bỏ cuộc mà không đến đây tìm anh nữa. Nhưng đã hơn nửa năm, cô luôn đều đặn đến thăm anh, không thiếu một bữa. Cho dù thời tiết khắc nghiệt hay như thế nào đi nữa cô cũng vẫn đúng giờ đến thăm anh. Trên mặt cô luôn luôn mặc định một nụ cười ngốc nghếch mỗi khi nhìn anh. Có hôm, khi cô đến gặp anh, cô từ trên xuống dưới đều ướt sũng, tóc bết cả vào mặt, thân người còn run lên nhè nhẹ nhưng vẫn kiên trì cười ngây ngô với anh, cô… ngốc nghếch đến đáng ghét. Nếu chỉ vì lòng thương hại thì chắc chắn cô sẽ không như bây giờ, mà nằm ở nhà rúc trong chăn ngủ nướng rồi đúng không? Thật ra, nếu không phải cô chính là người đã đưa anh vào đây, thì có lẽ, anh đã có một chút thiện cảm với cô rồi. Trong lòng anh có một cảm giác lạ đang nhen nhóm. Hình như, anh cảm thấy cô gái này không đáng ghét như trước nữa…
Lời tác giả: Ngụy ca cảm động rồi, là lá la~…. ~[^o^]
~-Tuần ba mươi hai, cô nghĩ anh là học sinh của cô sao? Nghĩ anh là một đứa trẻ lên ba hay sao? Cô kể rất nhiều chuyện mà anh không biết, thế giới của anh trước kia toàn là giả dối, toàn là màu đen, anh không ngờ rằng có nhiều chuyện anh còn chưa biết đến như vậy. Cuộc sống từ miệng cô miêu tả, thật sự đẹp đến như vậy sao? Mọi thứ trong cuộc sống dường như rất đơn giản. Ví dụ như bị một phụ huynh học sinh làm khó vì “bắt nạt” con của họ, sau này mới biết họ hiểu lầm, sau đó đến phòng giáo viên tìm cô để xin lỗi rối rít, cô lúc đó muốn mắng chửi cho họ một trận, thật là vui vẻ. Anh nở một nụ cười hiếm hoi, có thật là muốn vui vẻ đơn giản đến như vậy sao? Rồi đến chuyện cô đi trên đường nhặt được một đồng xu màu vàng, cô tưởng vận may của mình đến rồi, nào ngờ cậu bé đứng gần đó bỗng dưng khóc toáng lên nói cô lấy tiền của nó, làm cô không biết phải làm sao, mọi người gần đó nhìn cô, tưởng cô cướp đồng tiền đó của cậu bé. Cô xấu hổ muốn chết, bây giờ nhớ lại thì lại thấy buồn cười vô cùng, cô ôm bụng cười ngặt nghẽo. Anh cảnh sát đứng đó cũng cố gắng để mình không bật cười thành tiếng. Chuyện như vậy mà cô cũng nói ra được. Cô vui vẻ như vậy, có lẽ đó là sự thật, là cuộc sống đơn giản của cô, đầy ắp tiếng cười. Cô nói với anh, nếu chuyện anh không thích thì nhất định đừng làm, có ép cũng đừng làm. Đương nhiên, nếu đó là chuyện đúng đắn thì không thích cũng phải làm. Chuyện gì khiến bản thân vui vẻ thoải mái thì hãy làm, và cũng đương nhiên đó không phải việc xấu thì mới được làm. Xì, nói cũng như không nói vậy. Rõ ngốc. Cô không phải đang nói về cuộc sống của anh sao? Ý cô là cuộc sống của anh không vui vẻ, tất cả cuộc vui anh có được đều là gượng ép? Cuộc sống của anh, cô hiểu được bao nhiêu? Tuy lời nói của cô không sai, có một số việc không muốn làm, nhưng không làm thì không được, cô có hiểu không? Cô vẫn như đứa trẻ chưa hiểu sự đời mà thôi. Lúc ra về, anh nghĩ đến cuộc sống của mình trước kia, quả thật không có niềm vui, nhưng anh không biết phải tìm niềm vui của mình ở đâu, là gì… Anh cùng lắm chỉ là đứa con được nhận nuôi, anh nên sống đúng với bản chất thật của mình. Anh không đáng để được nhận tình thương của họ, vì anh không phải con ruột của họ, có đúng không? Vậy thì nên trở về với cuộc sống nên có của anh thôi, anh sa đọa, anh lăng nhăng, anh tìm đến những thứ có thể khiến mình quên đi tất cả…quên đi thân phận không rõ ràng của mình. Anh không phải mẫu người hiếu thảo của ngôi nhà kia… Có lẽ họ đang thất vọng vì nuôi phải người như anh. Cô gái ấy nói: Có vui vẻ hay không, có hạnh phúc hay không là do chính mình quyết định, nó không tự nhiên chạy theo mình, mà mình phải biết nắm bắt lấy nó. Trên đời này, một trong những cảm giác tồi tệ của con người chính là tiếc nuối, tiếc nuối mình không làm như vậy, tiếc mình đã bỏ một cơ hội tốt như vậy. Cô hi vọng anh sẽ không bị cảm giác tiếc nuối ấy bám lấy suốt cuộc đời. Vì vậy, anh hãy biết đuổi lấy hạnh phúc và niềm vui của mình, nếu anh không xác định được nó ở đâu, cô hứa sẽ giúp anh!

Anh không coi rằng cô nói nhảm, ngược lại còn suy nghĩ về những gì cô nói. Nhưng như thế thì cứ như anh là học trò của cô vậy. Thời gian trong trại cai nghiện lần thứ hai này, cảm giác không hề giống như lần đầu tiên kia. Ngoài hận thù và hận thù ra, anh không hề có cảm giác gì khác. Có lẽ lần thứ hai này còn có một người bên cạnh không ngừng ủng hộ anh, không ngừng kêu gọi anh tiếp tục cố gắng. Anh không còn cảm giác cô đơn trống trải như trước kia, cô cứ như vậy, từ từ…từ từ bước chân vào cuộc sống của anh. Cuộc sống trước kia chỉ có một mình anh, bây giờ lại hiện diện thêm một “cô giáo” nghĩa đen cũng như nghĩa bóng.
- Tuần bốn mươi, lần nào cũng vậy, trước khi vào thăm, đồ của cô đều bị giữ ở bên ngoài, còn bị khám xét toàn thân. Chỉ thiếu mỗi bị một con chó nghiệp vụ đến ngửi ngửi trên người cô xem có ma túy hay không thôi. Cô kể lể với anh chuyện đó. Rồi nào là thăm anh khổ như thế nào, đi nhầm tuyến xe buýt ra sao, rồi bị taxi gạt tiền như thế nào, đến chuyện lạc đường trong ngày đầu đến đây ra sao…vẻ mặt của cô trách móc có, đau thương có, ai oán có, nhưng với anh đó chỉ là vẻ mặt của người ngốc thôi. Đến mấy vị cảnh sát đứng gần đó cũng phải hé miệng cười cười. Cô gái này hiện tại cũng đang nổi tiếng, mấy vị cảnh sát trực ở đây dường như ai cũng nhớ mặt cô. Cứ vào giờ này, vào ngày này của mỗi tuần cô đều xuất hiện một cách rất có kỉ luật. Bọn họ thấy cô cũng có vẻ đáng yêu, lúc cô ra về còn bông đùa vài câu hỏi xin số điện thoại nữa. Cô cũng ngây ngốc dâng số di động cho người ta. Đối với những lời than vãn của cô, anh chỉ đơn giản nói: “Vậy thì cô đừng đến đây nữa.” Từ đó về sau không còn nghe cô than vãn nửa lời. Mặc dù có lúc gặp cô, trên tay cô còn có vết trầy xước, quần áo 6 phần lấm lem. Cô không giấu anh, nhưng cũng không một lời nhắc đến mình bị cái gì. Anh hỏi, cô đơn giản nói mình bị té rồi không nói gì thêm. Anh nói ngắn gọn là về nhà bắt buộc cô phải bôi thuốc, đi đứng phải cẩn thận hơn. Anh muốn tuần sau gặp lại vết thương đó phải khỏi hẳn. Cái gì! Tuần sau gặp lại? Anh đúng là bị điên rồi, sao anh lại chắc chắn được sẽ gặp lại cô ấy chứ, lại còn coi cô ấy đến thăm anh là điều hiển nhiên, anh đang nghĩ cái gì vậy? Hay đây chỉ là thói quen thôi? Chắc chắn là như vậy, chỉ là một thói quen thôi!
- Tuần bốn mươi lăm, sắp đến tến nguyên đán, cô cảm thấy tiếc khi anh không được về nhà. Anh khinh khỉnh, tết ở nhà anh có khác gì ngày thường đâu, cô nói; đương nhiên là khác. Nếu muốn biết khác thế nào thì hãy đến nhà cô thì biết! Ở nhà cô rất vui, có rất nhiều trẻ con, họ hàng tập trung đông đúc, tiệc tùng trong gia đình rất hoành tráng. Đám đàn ông thì nhậu nhẹt gào thét ồn ào, còn karaoke, đàn bà thì chia hai chia ba nhóm đánh bài, mạt chược. Đám trẻ con thì đánh nhau ì xèo trong vườn. Cô không biết uống rượu, cũng không biết đánh mạt chược, cũng không biết đánh nhau, lại càng không muốn thu dọn tàn cuộc nên trốn một góc ăn bánh mứt. Trên dưới cũng khoảng hơn bốn mươi người. Tuy ồn ào khiến cô khó chịu rất nhiều nhưng ít ra lại không có cảm giác cô đơn. Anh chưa tận mắt chứng kiến cảnh gia đình vây quần bên nhau, nên cũng rất tò mò và cố gắng liên tưởng đến hình ảnh mà cô kể. Cô nói tiếp, gia đình cô sẽ quyết định đi du lịch biển trong một tuần. Nếu cô đi, có thể sẽ không đến thăm anh được. Nói đến đây, nét mặt cô có chút buồn buồn không biết phải làm sao. Anh cũng có một cảm giác khó tả dâng lên trong lòng, tuần sau cô ấy không đến được sao? Cảm giác trống trải mất mác trong lòng khiến anh bất giác nhíu mày, không hiểu tại sao anh lại không nói được câu: “Cô cứ đi chơi với gia đình cô đi. Không cần đến đây” Anh đành tiếp tục giữ im lặng. Chuyến đi chơi hằng năm với đại gia đình này cô chưa bao giờ bỏ qua cả, lần này cô phải suy nghĩ lại, chưa chắc gì ba mẹ sẽ đồng ý cho cô ở nhà, không chừng họ lại nghĩ cô làm như vậy là vì muốn đem bạn trai về nhà ấy chứ. Hết giờ, cô vẫn chưa có đáp án rõ ràng cho anh, cô thất thểu ra về. Trong lòng anh nôn nao khó chịu, như vậy rốt cuộc là cô có đến hay không?
- Cảm giác khó chịu, chờ đợi cùng hi vọng, thất vọng cứ lẫn lộn với nhau dày vò anh cả một tuần lễ, đến ngày cuối tuần, cảm giác này lại càng mãnh liệt hơn nữa, dữ dội hơn nữa. Lý trí nói với anh rằng cô sẽ không đến, nhưng trong tim cứ không nghe lời mà cố chấp hi vọng cô đến gặp anh. Cô có đến hay không? Chắc là cô sẽ không đến, gia đình cô đương nhiên quan trọng hơn một người có địa vị không rõ ràng như anh. Cô sẽ không vì anh mà bỏ chuyến đi của gia đình. Mỗi tuần anh đều đinh ninh là cô sẽ đến để tìm anh nói chuyện, điều đó dường như đã trở thành thói quen, nếu hôm nay cô không đến, thì anh lại phải chờ cô thêm một tuần nữa. Anh mỗi lúc đều nghĩ đến cô, nghĩ sẽ được gặp cô là vui vẻ, một tuần mới được gặp lại là một thời gian quá dài với anh. Nếu hôm nay anh không gặp được cô, anh lại phải đợi thêm một tuần nữa. Anh không biết phải miêu tả cảm giác mất mác này như thế nào, rất buồn, rất lo sợ, nếu như sau lần này cô xác định được vị trí của anh, sau đó cô không đến gặp anh nữa thì anh phải làm sao?…nghĩ đến không thể gặp cô làm anh khó chịu, anh đấu tranh đến cả tuần mới hi vọng được gặp cô, cô lại không đến. Anh hận không có thời gian để gặp cô nhiều hơn! Nhìn những anh em cùng phòng từ từ đi ra để gặp người thân, trong lòng anh càng lúc càng khốn khổ. Vị sếp cứ mỗi lúc mở cửa phòng nhưng không lần nào gọi tên anh, anh sắp bị bức đến điên lên rồi! Những lần trước cô luôn đến rất đúng giờ, nhưng lần này đã qua hai tiếng đồng hồ cô vẫn không đến. Anh cứ ngốc nghếch chờ đợi, rồi lại thất vọng, rồi lại cố chấp chờ đợi, rồi lại thất vọng. Cửa phòng lại một lần nữa mở ra, anh dường như không còn nghe thấy nữa, vì anh đã cảm giác được sự đau đớn từ những lần lúc nãy rồi, không phải gọi tên anh, mà là một người khác. Anh không muốn lại thất vọng đau đớn một lần nữa: “Ngụy Phong,….” Nghe đến tên mình, anh lập tức lao ra như bay, đến nỗi vị sếp này tưởng anh muốn đào tẩu mà đuổi theo anh. Đến phòng gặp người thân, anh nín thở tìm hình ảnh quen thuộc ấy, ánh mắt anh rơi lên người cô, anh không nhớ là cảm giác lúc ấy như thế nào, là vui mừng, là hạnh phúc, là vỡ òa, là một sự hi vọng được đáp trả, anh nở một nụ cười sáng hơn ánh mặt trời, một nụ cười độc nhất từ trước đến nay của anh, anh cảm thấy chưa bao giờ mình vui sướng như lúc này. Cô thấy anh cười với mình, đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó cũng cười yếu ớt lại với anh. Anh lập tức lặng người lao đến trước mặt cô, hận không thể đi xuyên qua tấm kính ấy để nhìn cô rõ hơn, vì sao sắc mặt cô lại tệ đến thế kia? Cô nói:
“Xin lỗi, tôi ngủ quên mất nên đến trễ.” Ngủ quên? Từ trước đến nay cô chưa hề ngủ quên.

“Cô bị bệnh sao?” Anh thấy cô rất tệ.
“Tôi bị cảm, có lẽ bị nước biển ngấm vào người, không sao đâu…tôi… tôi…mệt quá…tôi muốn nghỉ một chút…một chút thôi…”
Cô khoanh hai tay nằm bò ra bàn ngủ một giấc dài, anh cũng im lặng ngồi nhìn mà không đánh thức cô. Hai người họ, một người ngủ, một người đối diện nhìn ngắm một cách đăm chiêu. Thì ra cô ngủ quên nên mới đến đây trễ, cô mệt như vậy nhưng vẫn đến đây gặp anh. Sau đó chịu không nỗi lại ngủ luôn ở đây. Có lẽ cô rất mệt. Vì cái gì? Vì cái gì mà cô phải làm như vậy? Cô có thể để tuần sau gặp anh mà. Tại sao cô bị bệnh nặng những vẫn cố gắng đến đây thăm anh? Anh thấy trong lòng mình như có cái gì đó tan chảy, một cảm giác ngọt ngào vô cớ dâng lên, anh không biết mình đang mỉm cười nhìn cô. Chợt phát hiện trên cổ tay cô có vết kim tiêm, vẫn còn hơi sưng đỏ…không…không phải cô đang ở bệnh viện truyền nước chứ! Anh lại cảm thấy chua xót, một cảm giác chua xót không thể diễn tả thành lời, tại sao cô phải làm như vậy chứ! Tuy trong lòng anh rất muốn gặp cô, nhưng thấy cô yếu ớt như thế này mà cũng phải đến đây để gặp anh, anh cảm thấy không nỡ, không nỡ xa, cũng không nỡ nhìn cô bị bệnh như thế này, anh rất đau lòng. Một bức tường thành trong lòng anh hoàn toàn sụp đổ, cô đã làm anh phải rung động, phải nhớ nhung, phải cho lắng, phải chờ đợi, tất cả những cảm giác đó trước đây chưa hề có, vì thế bây giờ nó dâng trào một cách mãnh liệt, khiến anh dường như rất khó để khống chế bản thân, khống chế mình muốn chạy đến bên cô, ôm cô vào lòng, hôn lên tóc cô…tất cả những hành động yêu thương dành cho cô…chỉ hận không thể bỏ cô vào túi, lúc nào cũng mang theo bên mình. Anh mới ngộ ra, anh yêu cô. Đến khi anh phát hiện ra thì anh biết mình đã yêu cô sâu sắc, không thể thoát ra khỏi được nữa.
Anh vừa mừng vừa xót khi thấy cô đã nghĩ đến anh như vậy, nhưng không hề đúng lúc chút nào, cô đang bệnh mà! Còn cô…cô có yêu anh không? Cô chưa hề bỏ rơi anh, có phải cô cũng có tình cảm với anh không? Cô luôn thành thật với anh, vui vẻ với anh, tâm sự với anh rất nhiều chuyện, tin tưởng anh, có phải cô thật sự có tình cảm với anh rồi không? Nghĩ như vậy, anh không kiềm được mỉm cười hạnh phúc, nếu cô cũng có tình cảm với anh, vậy thì tốt quá. Cô đã hứa với anh sẽ tìm cho anh niềm vui và hạnh phúc thật sự của mình, vậy thì…cô không được thất hứa với anh rồi. Nếu hạnh phúc của anh là cô, thì có phải cô cũng sẽ tự nguyện bên cạnh anh không?
“Này chàng trai, tôi khuyên anh, nếu có tình cảm thì hãy đợi đến lúc nào thích hợp rồi hãy bày tỏ. Ở đây không được đâu, nhỡ cô ấy sợ anh mà bỏ chạy thì anh có muốn đuổi theo cũng không được đâu” – Vị cảnh sát trực bên cạnh tốt bụng nhắc nhở khi thấy ánh mắt anh si mê nhìn cô. Anh ta nói rất đúng, đợi đến khi anh ra khỏi đây, anh sẽ chính thức theo đuổi cô!

- Tuần bốn mươi bảy, anh tâm trạng rất phấn khởi chạy đến gặp cô. Haizzz, những người đang yêu đều trở thành một người khác. Đùa cái gì chứ! Anh phải vất vả đợi cả tuần như thế nào chỉ để gặp cô có hai tiếng, làm sao đủ? Anh phải tranh thủ để gặp cô chứ! Anh muốn thấy cô đến phát điên~! Chỉ là, điều anh không ngờ tới là vẻ mặt của cô, trông rất buồn và khổ sở, đã xảy ra chuyện gì? Lòng anh run lên một cái, anh đột nhiên cũng thấy sợ hãi, sự sợ hãi không có lí do, anh sợ phải nghe điều mà anh không muốn nghe nhất.Cô kể cho anh nghe về một cậu bé trong lớp mà cô chủ nhiệm. Cậu ấy là một thiên tài hội họa, cậu vẽ rất đẹp, thậm chí phối màu và điều chỉnh độ sáng trong bức tranh còn tốt hơn cả cô. Tranh mà cậu vẽ không như tranh của cô, bên trong bức tranh còn có cả linh hồn của cậu, tâm tư của cậu, mỗi vật trong tranh dường như đều có sự sống, không phải là một vật tĩnh. Cậu ấy thật sự chính là một thiên tài, cậu ấy chỉ mới có chín tuổi thôi. Chắc chắn sau này cậu sẽ trở thành một họa sĩ nổi tiếng. Cậu bé rất thích vẽ, đó cũng chính là ước mơ của cậu ấy, là niềm tự hào của cậu bé. Nói đến đây, cô bắt đầu thút thít rồi nói tiếp, cậu bé ấy bị tai nạn, tay phải bị gãy. Có khả năng sau này sẽ không vẽ tranh được nữa. Tay phải đã bị tổn thương, sau này cảm giác ở tay không còn nữa. Đối với một họa sĩ mà cảm giác ở tay không còn thì nó nói lên điều gì? Cậu bé ấy rất tuyệt vọng, cô không thể giúp gì được cho cậu bé ấy, nếu như thay cánh tay cho cậu ấy mà có thể giúp cậu vẽ được như trước kia thì cô cũng sẽ làm. Cô cảm thấy rất buồn. Cậu ấy chỉ vì đuổi theo cô, nhắc cô để quên điện thoại mà gặp phải tai nạn, có phải cô vô dụng quá không? Có phải cô chỉ biết gây họa cho người khác không? Cô không thể chịu nỗi cảm giác cắn rứt dày vò như vậy. Cô khóc huhu một trận. Anh chỉ im lặng nhìn cô, anh không có thói quen an ủi người khác, hay nói cách khác là: Anh chưa từng làm việc đó bao giờ.
Trở về phòng của mình, anh trầm tư suy nghĩ. Mấy anh em cùng phòng trêu ghẹo anh nôn nóng ra ngoài gặp bạn gái quá nên thất thần, anh không quan tâm chuyện đó. Cô đến đây là vì cắn rứt lương tâm sao? Cô vì không chịu nổi lương tâm dày xéo nên mới miễn cưỡng đến đây thăm anh sao? Cô vì thấy có lỗi với lương tâm nên mới tìm đến đây bù đắp sao? Có phải anh giống như cậu bé kia không? Nếu cô không đến đây bầu bạn với anh, cô sẽ có cảm giác cắn rứt lương tâm giống như lúc nãy? Cô đến đây chỉ vì như vậy thôi sao? Cô không muốn bị cắn rứt với lương tâm nên mới đến đây sao?
Cảm giác hụt hẫng chiếm trọn con tim anh, anh đã hi vọng và nghĩ rằng cô có tình cảm với anh. Nhưng sự thực chứng minh, hi vọng bao nhiêu thì chỉ đem về thất vọng bấy nhiêu thôi. Chỉ trách lúc trước anh đã hi vọng quá nhiều. Như bị một tảng đá vô hình đè nặng lên tim, anh cảm thấy lồng ngực mình nặng trịch, nhói đau. Đến hô hấp cũng khó khăn, hình ảnh cô liên tục lướt ngang qua trong tâm trí anh, không có cách nào loại trừ. Càng cố quên đi, lại càng khiến bản thân nhớ nhiều thêm. Chỉ nghĩ đến việc cô vì cắn rứt lương tâm nên mới đến đây là tim anh như ngừng đập, đau đến chết lặng. Trên đời này, anh ghét nhất là giả dối! Anh không cần nhất là sự thương hại. Anh không cần!
- Lần gặp tiếp theo, anh từ chối gặp cô. Anh không muốn thấy con người khiến cho anh đau khổ kia…nhưng chỉ khi lời vừa thốt ra, anh liền cảm thấy hối hận. Anh cảm giác rõ ràng con tim mình đang sụp đổ, anh vẫn rất muốn gặp cô, vì anh rất nhớ cô! Mâu thuẫn trong anh khó có thể lí giải nỗi… nội tâm anh rất muốn gặp cô, nhưng lại không dám gặp vì sẽ càng làm cho anh tổn thương, đau đớn thêm. Khi một người yêu sâu sắc đối phương, nếu không được đáp trả thì mọi quyết định sau đó của họ đều làm họ đau lòng. Đau xót, tiếc nuối, vì anh mỗi lúc đều trông đợi đến cuối tuần để được gặp cô. Nghe cô nói chuyện, tâm sự là niềm vui duy nhất của anh khi ở đây. Cô giúp anh nhận ra được nhiều khía cạnh của cuộc sống, nhiều màu sắc khác trong cuộc sống, không nhìn đời bằng một con mắt phiến diện, cô đem đến cho anh niềm vui duy nhất mà nhiều năm nay anh đã bị mất, bây giờ, cô lại biến mất khỏi cuộc sống của anh, lại một lần nữa anh bị bỏ rơi trong lúc anh cần họ nhất, một lần là đã quá đủ, tại sao lại bắt anh một mình chịu nỗi đau này lần thứ hai. Tàn nhẫn nhất không phải là đối xử tệ với một người, mà chính là đối xử tốt với một người, sau đó lại quay lưng với họ, bỏ rơi họ. Nếu giữa anh và cô không có bắt đầu, thì anh cũng sẽ không đau lòng khi phải nhận một kết thúc mình không muốn như vậy. Nếu có thể quay ngược thời gian, anh hi vọng mình lúc đó hãy quay mặt đi hướng khác, sẽ không để mình nhìn thấy cô…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận