Tôi Đã Trả Giá Vì Cái Nhà Này Quá Nhiều Rồi



Trừ Bùi Văn ở bên ngoài ra, thì người có được mật mã mở khóa nhà của Du Phong Hành chỉ có cô bạn gái cũ Kế Giai Doanh.

Nếu không phải Bùi Văn tới đưa cơm trưa, thì chắc chắn là bạn gái cũ tới đưa cơm.

Sự thật mới được phát hiện này khiến tâm tình Du Phong Hành có chút phức tạp.

Bởi vì hắn không ngờ rằng, người bạn gái thường ngày trông già dặn kiêu ngạo mà mình chia tay đã bốn năm, lại còn có thể dùng cách này lặng lẽ chăm sóc cho hắn.

Những năm tháng nói chuyện yêu đương đó với Kế Giai Doanh, là những năm tháng khó khăn nhất của Du Phong Hành.

Hắn vì để thoát khỏi sự khống chế của Đường Đại Quân nên đã cố tình chọn một khu nhà gần trường Bắc Kinh, từ đó quen được người ở cùng thành phố S là Kế Giai Doanh.

Kế Giai Doanh không những rất xinh đẹp mà còn tài năng, vừa nhập học đã thành hoa khôi nổi tiếng.

Du Phong Hành cũng không biết vì sao năm đó cô ấy lại nhìn trúng một người u ám kiệm lời như mình, lần đầu thổ lộ bị từ chối, nhưng rất kiên trì theo đuổi hắn nửa năm ròng.

Sau đó Du Phong Hành đã hẹn hò với cô.

Sóng lớn không sợ chuyện yêu đương, hai người hẹn hò từ cuối kì một của năm nhất đại học cho mãi tới khi làm luận án tốt nghiệp.

Du Phong Hành từ Bắc Kinh quay về thành phố S để xây dựng sự nghiệp, thành lập công ty game Phong Hành, khi đó Kế Giai Doanh mới biết xuất thân của bạn trai mình cao cỡ nào.

Mà không biết vì sao tính khí của hắn rất ngang bướng, ngay cả khi đang ở trong quãng thời gian khó khăn nhất cũng không chịu ngửa tay xin người nhà một đồng nào.

Kế Giai Doanh không biết, đó là vì Du Phong Hành đã náo loạn với người nhà một quãng thời gian dài.

Cô chỉ biết là, mỗi ngày Du Phong Hành đều rất bận, không có ngày nào chịu cười với cô, cảm giác hắn rất mệt mỏi, trong lòng phải gánh vác rất nhiều thứ.

Sau đó Du Phong Hành đề nghị chia tay, bảo cô đi tìm một người đàn ông tốt có thể cho cô một mái ấm gia đình.

Lúc đó Du Phong Hành uống rượu về, hắn mang theo hơi men mà nói với cô: “Giai Doanh, anh không phải là một người bạn trai tốt, cũng không phải là một ông chồng tốt, càng không thể làm một người cha tốt, em ở với anh sẽ không bao giờ vui vẻ được, chúng ta chia tay đi.”

Kế Giai Doanh nhẫn nhịn đã nhiều năm, cô cũng không còn là thiếu nữ ngây thơ thời đại học nữa, đương nhiên cô rất rõ, mối quan hệ giữa mình và Du Phong Hành rốt cuộc chỉ có thể đến thế mà thôi.

Khi Du Phong Hành đề nghị chia tay, Kế Giai Doanh đã là giám đốc mỹ thuật của công ty game Phong Hành, đồng thời nắm giữ 5% cổ phần kỹ thuật trên danh nghĩa của công ty, cũng là số cổ phần mà Du Phong Hành đưa cho cô.

Là một cô gái ngoài mềm trong cứng, Kế Giai Doanh đồng ý chia tay, sau đó nghỉ việc ra ngoài đi du lịch một tháng, đến khi trở về, cô lại trở thành bạn bè kiêm đồng nghiệp của Du Phong Hành như trước đây.

Ban ngày gặp Du Phong Hành ở công ty, thái độ của cô sẽ là làm việc chung phải xử theo phép chung, thậm chí không hề nể nang gì hắn.

Cho dù Du Phong Hành có mặt dày đi chăng nữa, thì cũng ngại gọi điện hỏi bạn gái cũ, hay là chỗ cơm này là do nhà bếp làm cho mình? Nếu là nhà bếp làm… thì xin số điện thoại là được nhỉ?

Cho nên việc này cứ vậy là xong rồi.

Lại nói, Tô Tinh Thần đã tốn cả buổi trưa để quét dọn sạch sẽ nhà cửa.

Sau đó cậu ôm một đống đồ dùng hàng ngày vốn đã không nhiều, lại bị mục nát ra chỗ trống gần đó đốt sạch.

Sở dĩ phải làm vậy, là vì Tô Tinh Thần cảm thấy mảnh đất này có thể trồng thêm rau, mà tro gỗ vừa hay có thể giúp đất đai trở nên màu mỡ.

Đồng thời còn có đám lá mục trong sân được hốt lại trước đó có thể làm phân bón hữu cơ.

Phải mang chúng đến chỗ đất gần đó rải ra đã.

Đến lúc xới đất lên là có thể chôn vào trong đất, khiến chúng lên men tự nhiên, trở thành chất dinh dưỡng cho cây trồng.

Tô Tinh Thần canh đống lửa bên cạnh, chờ cho đồ cháy hết thì dùng cái cuốc xới một đường chống cháy để tránh lửa lan ra ngoài.

Sau đó lại trở về tầng một tiếp tục quét mạng nhện, lau chùi sàn nhà, phủi bụi cửa sổ.

Bận rộn như vậy, đừng nói là nghĩ bậy nghĩ bạ, đến cả tối nay ăn gì Tô Tinh Thần cũng còn chưa kịp nghĩ tới.

Mãi đến khi trong bụng truyền đến tiếng kêu ùng ục, cậu mới biết thì ra đã muộn vậy rồi?

Tô Tinh Thần khóa chặt cổng lẫn cửa chính rồi lên tầng hai, rón rén chạy đi kiểm tra thì thấy chủ nhà đang tập gym trong phòng thể thao: “…” Cậu không khỏi đánh giá một phen, cảm thấy vóc người của hắn thật đẹp, có lẽ lúc nào rảnh cậu cũng nên tới đây tập thử xem sao.

Nhưng khi nhấc cánh tay vì dọn dẹp cả ngày mà đau nhức của mình lên, cậu nghĩ những ngày trong núi này đã đủ để tập luyện rồi!

Thừa dịp chủ nhà đang rèn luyện cơ bắp, không rảnh chạy lung tung, Tô Tinh Thần đẩy nhanh tốc độ, cắt gọn những miếng thịt đã được rửa sạch rồi đem đi ướp, sau đó chuẩn bị súp lơ trắng.

Loại rau này trong trấn được bán với giá rất rẻ, chỉ cần hai đồng là đã mua được một cây to bự.

Bản thân là người nông dân, chuyện thích làm nhất là nấu ra được một món mới vừa ngọt giòn ngon miệng vừa đẹp mắt.

Nếu như nói nấu cơm ở Bắc Kinh khiến người ta nghèo đi, thì nấu cơm ở nông thôn lại giúp người ta tiết kiệm được khối tiền.

Bởi vì giá cả hàng hóa rất rẻ, lúc Tô Tinh Thần xách xe ba bánh đi dạo trong trấn, thấy gì cũng muốn hốt về.

Thịt lợn nhà nuôi chỉ sáu đồng một cân, là loại lợn gầy nạc thịt.

Thịt gà bản địa thì hơi đắt, nhưng vẫn không đắt bằng Bắc Kinh.

Lúc Tô Tinh Thần còn sống ở Bắc Kinh thì khá dư giả, một bữa cơm tốn năm mươi đến sáu mươi đồng là chuyện bình thường.

Nhưng với năm mươi đến sáu mươi đồng mà ở chỗ này, cậu có thể ăn được khoảng tầm hai ngày.

Xoong nồi là đồ cậu mua, thế nên lúc xào rau Tô Tinh Thần rất tự nhiên, muốn gì làm đó, chủ nhà ở bên kia cũng không ngửi thấy được.

Nếu như chủ nhà đột nhiên chạy vào đây, thì cũng chỉ thấy bếp ga ma quái tự bật mà thôi.

Tô Tinh Thần nấu đồ ăn xong, mang cơm của mình tới đặt trên bàn cơm, chủ nhà chắc chắn sẽ không ngồi trong góc.

Sau đó thừa dịp chủ nhà vẫn đang tắm rửa trong phòng tắm, liền mang hộp cơm bỏ vào trong “không gian nhỏ” hệt như trưa nay.

Liệu chuyển đồ ăn nhiều lần như vậy, có còn chuyển thêm được nữa không?

Tô Tinh Thần ôm một bụng nghi vấn, tới khi ra đến phòng khách thấy hộp cơm được đặt trên mặt đất mới thở phào nhẹ nhõm.

Thì ra là có thể chuyển được nhiều lần.

Vậy thì có thể tiết kiệm được tiền mua đồ đựng rồi.

Tô Tinh Thần đi tới nhấc hộp lên bỏ trên bàn ăn, sau đó tới chỗ của mình bắt đầu ăn cơm.

Sở dĩ nguyên nhân cậu phải làm như vậy cũng rất đơn giản, một là để cảm ơn chủ nhà đã cho mình chỗ ở, mặc dù đối phương không hề biết chuyện, hai là vì cả hai đều là kẻ đáng thương, chia cho đối phương một phần cơm ăn cũng chẳng phải chuyện gì to tát…

Tuy rằng nếu bị phát hiện ra sẽ gặp nguy hiểm, thế nhưng Tô Tinh Thần vẫn làm.

Cạch…

Cửa phòng tắm bị một bàn tay mạnh mẽ mở ra.

Nam nhân quấn khăn lông rời khỏi phòng tắm, tuy rằng cơ thể cao lớn, từng cơ thịt lộ ra rõ ràng, nhưng chiều cao gần một mét chín lại khiến hắn trông hơi gầy.

Nam nhân này chính là Du Phong Hành.

Tóc Du Phong Hành nhỏ xuống vài giọt nước, lúc hắn đi qua tấm bình phong bước vào nhà ăn, thì thấy trên bàn có hộp cơm.

Nhưng rõ ràng hắn nhớ là hắn đã đặt nó ở phòng bếp rồi cơ mà…

Không biết nghĩ tới điều gì, lông mày Du Phong Hành lại nhếch lên, sau đó đi qua mở nắp hộp cơm.

Mùi thơm của đồ ăn xông vào mũi, khiến hắn lộ ra vẻ mặt khó mà tin được: “…” Bởi vì hắn không thể nào ngờ, Kế Giai Doanh lại đến đưa cơm cho mình.

Không thể nào.

Du Phong Hành tỏ vẻ khó hiểu mà mang theo cái nắp đó đi tới nhà bếp xác nhận, phát hiện hộp cơm trên mặt bàn đúng là cái của buổi trưa nay.

Vậy vấn đề là, Kế Giai Doanh làm xong cơm rồi đưa cho hắn vào lúc nào?

Du Phong Hành nghĩ không ra, hắn cầm điện thoại lên gọi qua cho Kế Giai Doanh, đầu máy vừa được kết nối đã đi thẳng vào vấn đề: “Giám đốc Kế, hôm nay cô tới nhà tôi à?”

Người phụ nữ đầu dây bên kia lạnh lùng nói: “Không.”

Du Phong Hành dừng một chút, cau mày: “Nói thật đi.”

Kế Giai Doanh lập tức nổi cáu, ném cây bút trong tay xuống mặt bàn đánh cách: “Sếp Du, anh cho là công ty không cần làm việc à? Anh không đi làm thì thôi, bà đây còn phải đi làm đấy! Con mẹ anh, ai rảnh hả?”

Du Phong Hành: “…”

Sau khi cáu giận một lúc, Kế Giai Doanh rốt cuộc cũng bình tĩnh lại: “Nhà anh mất trộm? Đang tìm nghi phạm à?”

“Không phải.” Du Phong Hành biết cô nói không sai, chỉ nói: “Không có gì, cô đang tăng ca ở công ty à?”

Kế Giai Doanh hừ lạnh: “Bằng không thì tôi nổi nóng với anh làm gì?”

Du Phong Hành nói: “Ăn cơm rồi làm tiếp, tôi cũng đi ăn cơm đây.”

Sau đó lập tức cúp máy, Kế Giai Doanh tức đến vứt rớt di động, đây là cái loại sếp phá hoại kiêm bạn trai cũ gì vậy, đến hộp cơm cũng không thèm đặt cho cô!

Sau khi Du Phong Hành cúp điện thoại của bạn gái cũ, hắn đã hoàn toàn mất manh mối là ai đưa cơm tới.

Nhưng tóm lại không phải là đối thủ muốn dùng cách bỏ độc để giết hắn.

Cho nên hắn trở lại bàn ăn, không thèm để ý, bắt đầu ăn chỗ thức ăn trên bàn.

Khẩu vị vẫn giống với trưa nay, không nói được ngon chỗ nào, chỉ biết từng miếng từng miếng ăn sạch chúng.

Thêm một điều giống với trưa nay nữa, đó là hắn vẫn chưa thỏa mãn cái bụng của mình.

Du Phong Hành đen mặt nói: “Đồ ăn ít thế? Cho thỏ ăn à?”

Tô Tinh Thần ngồi bên cạnh nghe được, khuôn mặt kinh ngạc dần đỏ lên, cảm thấy đúng là hơi ngại, tại vì cậu chia cơm cho đối phương theo sức ăn của mình…

Cậu chưa từng nghĩ tới vấn đề hắn sẽ ăn không đủ no.

Tô Tinh Thần xoa xoa mặt, dọn dẹp bát đũa mang vào bếp, chờ đến lúc chủ nhà rời khỏi sẽ đem chúng đi rửa.

Sau đó cậu cân nhắc một phen, buổi tối nên nấu món gì cho chủ nhà ăn khuya đây?

Chờ đến khoảng chín rưỡi, chủ nhà đã vào phòng sách, bắt đầu làm việc.

Tô Tinh Thần lén lút mở quầy chứa đồ, lấy bột mì ra, nhào bột, cắt hành, đánh trứng gà, làm bánh hành nướng.

Nghĩ tới hai ngày rồi không được ăn cay, Tô Tinh Thần rốt cuộc nhịn không nổi, làm một phần bỏ ớt, một phần không bỏ.

Nếu chủ nhà là người chỉ ăn phần không bỏ ớt, thì có thể thấy rằng khẩu vị hai người không giống nhau, không thể làm bạn tốt.

Mười rưỡi khuya, Tô Tinh Thần mang bánh hành nướng mặn không nhân chuyển qua cho đối phương, bản thân cậu cũng đã đói, ngồi xuống bàn cơm ăn chỗ bánh hành bỏ ớt của mình.

Bánh ăn rất ngon, bánh hành áp chảo thơm nồng mềm dẻo, lúc nướng lên còn tỏa ra mùi thơm của trứng gà và hành lá, cắn một miếng tan vào miệng, lại hòa quyện cùng mùi ớt thơm mà không cay, cho dù không đói bụng thì cũng ăn được mấy cái.

Du Phong Hành đang làm việc trong phòng đọc sách, đột nhiên lại ngửi thấy một mùi thơm tỏa ra từ phía cửa, còn tưởng đó là ảo giác của mình.

“…” Lúc tối hắn ăn không no, bây giờ ngửi được mùi thơm như vậy cũng chẳng còn tâm trí nào mà làm việc.

Vì để xem rốt cuộc là thứ gì, Du Phong Hành đứng dậy ra khỏi phòng, men theo mùi thơm đi đến nhà ăn, chỉ thấy trên bàn cơm trống trải là một đĩa bánh hành nướng.

Vẫn còn bốc hơi nóng, mùi thơm lan bốn phía.

**********

Bonus: Bánh hành (葱花饼) cá nhân tui thấy cái bánh này khá giống bánh rán của Việt Nam mà cho thêm hành lá thái nhỏ, mà bên Trung hình như chỉ quét mỡ lên mặt chảo lúc nấu thôi, y như nướng vậy á, chứ không đổ ngập dầu để chiên bánh như bên mình.

//
"Cong"Cong

Lảm nhảm: Anh công này đi ăn chực mà còn chê ít nữa =))))


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui