Bởi vì như vậy, nên đã mấy tối liên tục Du Phong Hành ngủ không ngon giấc, khiến mắt hắn nổi lên vài đường tơ máu, khuôn mặt tiều tụy, trông rất suy sút.
Để nâng cao tinh thần ngày mai còn đi làm, Du Phong Hành mới chín giờ tối đã rời khỏi thư phòng, ngồi trong phòng khách tự pha cho mình một bình trà, chậm rãi thưởng thức.
Chẳng qua trong lòng hắn vẫn còn tơ tưởng tới chuyện mở bản close beta cho Thiên vực online, cầm tư liệu và danh sách trên tay để đọc.
Nói như vậy, bản close beta sẽ chọn những người chơi khá nổi tiếng tham gia, mà không phải chọn bừa từ bên ngoài.
Du Phong Hành vừa uống trà, vừa dùng bút viết ra vài cái tên, nhanh chóng hoàn thành danh sách một trăm người thử nghiệm.
“Mùi gì vậy?”
Đột nhiên Du Phong Hành ngẩng đầu ngửi ngửi, phát hiện trong không khí có một mùi thơm tỏa ra, không giống cá cũng chẳng giống thịt, hương vị rất mê người.
Với kinh nghiệm mấy lần từng trải, Du Phong Hành nhanh chóng đoán ra một khả năng, chẳng lẽ lại là “người” thần bí kia đưa đồ ăn cho hắn?
Chờ đã…
Sao kiểu một ngày đưa cơm bốn bữa như thế này lại làm người ta thấy hơi ngượng nhỉ?
Nhưng Du Phong Hành là một lão súc sinh mặt dày, là loại sẽ không duy trì cảm giác này được lâu.
Hắn không nói hai lời đã mở hộp cơm ra: “…” Đầu tiên là ngửi được một mùi thơm thoang thoảng vị gừng và hành, đúng là mùi mà hắn ngửi được lúc còn đang ngồi trong phòng khách.
“Cháo cua đồng?” Du Phong Hành nhíu mày, nhìn thấy nửa con cua màu đỏ hồng trồi lên với mấy cái càng nhỏ, chúng đều đã được rửa sạch sẽ, nằm điểm xuyết trên tô cháo trắng nhuyễn khiến người ta thèm rỏ dãi.
Tô Tinh Thần không biết chủ nhà có thích ăn gừng hành hay không, nhưng cậu lại không thể không bỏ gừng hành.
Bởi vì cua đồng tính hàn, nếu không bỏ thêm gừng hành sẽ rất dễ bị đau dạ dày.
Hai là gừng hành giúp làm ấm dạ dày, ăn xong một bát gừng hâm nóng, buổi tối đi ngủ sẽ an ổn hơn.
“Danh sách thử nghiệm Thiên vực online…” Tô Tinh Thần nâng bát cháo cua đồng của mình lên, lúc đứng cạnh chiếc bàn ngoài phòng khách vô tình thấy tài liệu của Du Phong Hành đặt trên đó.
Trò chơi này, Tô Tinh Thần cảm thấy rất quen mắt.
Gần đây trên mạng có tuyên truyền một bộ game đang rất hot, có vẻ giống trò này.
Cậu đột nhiên tỉnh ra, thì ra chủ nhà là một tinh anh chuyên làm IT mảng thiết kế game, chẳng trách áp lực lớn như vậy, ăn không ngon ngủ không yên, luôn luôn mang bộ dáng không được vui…
Thật đáng thương, Tô Tinh Thần nghĩ thầm.
Một bát cháo cua đồng gừng nóng hôi hổi bị ăn sạch vào bụng, dạ dày quanh năm không thoải mái của sếp Du lập tức ấm lên, thậm chí còn bắt đầu cảm thấy buồn ngủ.
Đối với người ngủ không yên như hắn mà nói, vừa sợ vừa vui, vội vã ném bát đũa ra đó, rửa tay leo thẳng lên giường ngủ.
Chưa đến mười phút, Du Phong Hành đã chìm vào giấc mộng.
Tô Tinh Thần lúc bấy giờ đã ăn xong cháo, đi vào bếp nhìn đống bát đũa của chủ nhà vứt lung tung trong bồn rửa, không khỏi cảm thấy đối phương đúng là sống không dễ dàng gì, một đại nam nhân cả ngày chỉ biết phát sầu vì công việc, cố gắng kiếm tiền, đến cả người thu dọn bát đũa cho cũng không có.
Điều này khiến Tô Tinh Thần không nhịn được mà đoán già đoán non, có phải đối phương cũng là một người lẻ loi hiu quạnh giống mình không?
“…” Thanh niên trông cảnh sinh tình, đôi mắt ánh lên sự hiền dịu, thu dọn bát đũa của mình lẫn chủ nhà, dùng nước rửa bát rửa sạch sẽ.
Sau đó nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Gặp được nhau là duyên phận, về sau chỉ cần tôi còn ở đây, thì sẽ không để anh bị đói nữa.”
Đồng thời nghĩ trong lòng, ngày mai phải đưa thêm trái cây cho hắn, ăn uống như vậy sẽ khỏe dần lên.
Dù sao thì, nuôi thêm một người chắc cũng chẳng tốn thêm bao nhiêu đâu nhỉ?
Tô Tinh Thần nghĩ như vậy, lấy khăn lông lau khô tay rồi ra phòng khách đọc sách.
Chẳng biết từ lúc nào, nhiệt độ ban đêm đã trở nên lạnh dần.
Tô Tinh Thần đặt quyển sách xuống, lục trong vali của mình lôi ra một chiếc áo khoác bông, vội vã chạy xuống tầng đi xem đám chó con.
Nhiệt độ trong núi lúc này không kém nhiệt độ trong phòng khách chủ nhà là bao.
Hai con chó nghe tiếng bước chân của Tô Tinh Thần liền bò dậy từ dưới chân tường, rầm rì chạy tới dụi quanh chân cậu.
“Mấy đứa có lạnh không?” Tô Tinh Thần ngồi chồm hỗm chơi đùa với chúng một lát, sau đó trải áo khoác xuống một góc khuất gió làm ổ cho chó con.
Dường như hai con chó cũng biết đây là ổ mới của chúng nó nên vẫy đuôi chạy lên, thuận tiện ngẩng đầu liếm ngón tay Tô Tinh Thần.
Tô Tinh Thần vuốt đầu từng con một, sau đó tạm biệt chúng để vào nhà.
Khi quay lại tầng hai, vừa mới rửa xong tay, đã nghe được âm thanh kỳ quái của chủ nhà truyền ra từ trong phòng ngủ.
Hình như là đang nói mớ.
“.….” Tô Tinh Thần đi tới trước cửa phòng ngủ ngó vào, mới biết rằng hắn không phải đang nói mớ, mà là đang gặp ác mộng.
Cậu cũng không nghĩ nhiều, nhanh chóng đi vào, dùng lòng bàn tay ấm áp đặt lên trán chủ nhà, kinh ngạc phát hiện trên tay mình toàn là mồ hôi.
Nhìn kỹ lại thì chủ nhà không chỉ đổ mồ hôi lạnh mà còn vừa nói mớ vừa run rẩy, có vẻ vô cùng khó chịu.
Tô Tinh Thần lộ vẻ lo lắng, không biết mình nên làm thế nào mới ổn.
Cậu suy nghĩ một chút, bước nhanh vào phòng tắm lấy một chiếc khăn lông thấm nước ấm, sau đó mang ra trùm lên trán và mắt cho chủ nhà.
Như vậy chắc sẽ thoải mái hơn, cậu thầm nghĩ.
“Không sao rồi…” Nhìn người nằm trên giường khổ cực như vậy, Tô Tinh Thần nắm chặt tay đối phương, thầm thì bên tai hắn, thử dùng cách ngu ngốc này để giải quyết vấn đề: “Không sợ không sợ, chỉ là ác mộng thôi, là giả cả, không phải thật đâu.”
Thật ra Tô Tinh Thần cũng không biết như vậy có hữu dụng không, nên cậu cứ ôm tâm lý cầu may niệm thêm vài lần nữa.
Sau đó phát hiện, chủ nhà lại nắm chặt tay mình, nắm đến phát đau.
Cũng may, sau khi trải qua mấy lần cố gắng, người đang gặp ác mộng dường như đã tìm được chỗ tránh nạn an toàn, không chỉ ngừng nói mớ, mà hơi thở cũng dần đều lại.
Tốt quá rồi.
Tô Tinh Thần thở phào nhẹ nhõm, cứ như người vừa gặp ác mộng là cậu mới phải, sống lưng đều trở nên lạnh toát.
Nhưng mà chủ nhà nắm tay cậu chặt quá, làm cậu thấy hơi khó xử.
“…” Giữa từ từ gỡ ra và trực tiếp đánh thức người ta dậy, Tô Tinh Thần quyết định từ từ gỡ từng ngón tay của chủ nhà ra.
Quá trình này hơi lâu, vì đối phương nắm lấy tay cậu rất chặt.
… Tựa như hắn đang nắm lấy sợi rơm cứu mạng vậy.
Tô Tinh Thần lần thứ n cảm thấy từ đáy lòng, bộ dạng này của chủ nhà đúng là rất đáng thương.
Cho nên cậu cố tình đứng bên giường với chủ nhà một lát, rồi mới cầm khăn lông lặng lẽ rời đi: “Ngủ ngon.”
Một đêm an giấc.
Du Phong Hành tỉnh lại trong phòng ngủ im ắng, nhìn ánh sáng chiếu qua khe rèm cửa sổ.
Ánh sáng?
Chẳng lẽ không bị ác mộng làm nửa đêm tỉnh giấc ư?
Du Phong Hành: “???”
Đầu óc mơ màng của hắn thanh tỉnh trong chớp mắt, sau đó kinh ngạc ngồi dậy, cầm lấy di động để đầu giường xem giờ, tám giờ rưỡi sáng…
Nói cách khác, người quanh năm ngủ không an giấc như hắn, ngủ thẳng một giấc từ mười một giờ đêm qua tới tám rưỡi sáng nay.
Điên rồi, đây là suy nghĩ duy nhất của Du Phong Hành.
Nhưng ánh nắng lại nói cho hắn biết, đây là sự thật.
Cơ thể vì được ngủ đủ giấc mà tràn trề sức sống nói cho hắn biết, là thật.
Cả ngày hôm qua ăn ngon ngủ yên đã phát huy hiệu quả, giúp Du Phong Hành sáng nay được trải nghiệm cảm giác thoải mái đã mất từ lâu.
Hắn hít sâu một hơi, xốc chăn lên bò xuống giường, cố gắng xác nhận một chút, rất tốt, không bị đầu váng mắt hoa, chỉ có tinh thần sung mãn.
Du Phong Hành kìm lòng không đặng mà nhếch miệng, lộ ra một nụ cười sung sướng.
Hắn đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, lập tức chạy vào phòng bếp xem thử, phát hiện bộ đồ ăn hôm qua mình ngâm trong bồn rửa đã không cánh mà bay.
Mà trên bàn ăn gỗ đào hình bầu dục, lại thừa ra một hộp cơm chờ người thưởng thức.
“Sớm vậy à?” Hắn nhíu mày, không vội mở hộp cơm ra mà ung dung thong thả đi rửa mặt thay quần áo cho chỉnh tề trước.
Cuối cùng mới đi tới mở hộp cơm.
Chỗ đồ ăn màu vàng kim đẹp mắt hiện ra, là bánh trứng gà cuốn được tạo hình rất đa dạng.
Du Phong Hành gắp lên cắn một miếng, nếm được vị của củ cải thái sợi, chân giò hun khói cắt nhỏ, còn có hành tây băm, mọi nguyên liệu được phối rất hợp, ăn thanh đạm hơn hẳn những bánh trứng gà cuốn mà hắn từng được ăn, hoàn toàn không bị ngấy.
Bên cạnh còn có một bát cháo hoa thoạt trông không ăn nhập gì.
Du Phong Hành vốn tưởng đó là cháo trắng, nhưng sau khi ăn một thìa, mới biết thứ hắn đang ăn không phải cháo trắng.
Đương nhiên rồi, đây là cháo cá tuyết do Tô Tinh Thần làm, bên trong có thịt cá tuyết, gừng băm và bách hợp.
Thìa cháo sền sệt tan vào trong miệng, lại có thịt cá tuyết mềm mại tươi ngon, mặc dù Du Phong Hành không thích ăn sáng, nhưng cũng không nhịn được mà ăn hết chén rồi mới ra ngoài.
Công ty game Phong Hành nằm ở trung tâm thành phố, cũng là nơi phồn hoa nhất, tòa nhà cao tới hai mươi ba tầng, có diện tích 1,700 m2, ở nơi tấc đất tấc vàng như thành phố S thì có thể xem nơi này có quy mô không nhỏ.
Trước đây khi Du Phong Hành thuê nơi này, đám bạn hắn còn trêu chọc, đừng để tới lúc đến cả tiền thuê cũng không trả nổi.
Kết quả là, sinh viên hai mươi hai tuổi tốt nghiệp như hắn, đã xây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, dùng trò chơi đầu tiên mình phát minh mà hô mưa gọi gió, khiến một đám lão luyện trong làng thiết kế game phải trợn mắt há mồm.
Chỗ ở của Du Phong Hành cách công ty cũng không xa, lái xe mười phút là tới.
Bây giờ là mười giờ sáng, phòng thị trường chính đang mở cuộc họp.
Một nhân viên không tập trung trong giờ họp trong lúc vô ý liếc mắt ra cửa một cái, liền bị sếp Du đứng sẵn ngoài đó mỉm cười tới mức da đầu tê dại, lập tức quay người sang bà tám với đồng nghiệp cách vách: “Mẹ ơi, các cậu nhìn ra cửa sau đi! Sếp Du đang đứng ngoài vách nghe đấy, lại còn cười nữa…”
Nhân viên cách vách cũng rợn cả da đầu, run lên: “Cười á? Cậu không nhìn nhầm chứ?”
Có một câu nói được lưu truyền trong công ty… Không sợ sếp Du cau mày, chỉ sợ sếp Du cười.
Có thể thấy tiếng xấu trong công ty của Du Phong Hành lan rất xa.
Không phải vì hắn trẻ tuổi không thu phục được nhân viên, trong công ty cũng có không ít nhân viên đang chạy nước rút, trong đó không thiếu những nhân viên đảm nhiệm vai trò thiết kế game, đều rất nghe lời vị sếp tổng hai mươi bảy tuổi này.
Giám đốc phòng thị trường đang thuyết giảng lập tức dừng lại xin thêm chỉ thị: “Sếp Du?”
Du Phong Hành quơ quơ tài liệu trong tay, ra hiệu cho ông ta tiếp tục, sau đó tiêu sái quay về phòng của mình, ném tư liệu vào tay Bùi Văn: “Cho người đi phát code mời đi.”
“Vâng.” Bùi Văn nhìn boss đầy kinh ngạc, cảm nhận vô cùng rõ ràng mà nói: “Sếp, anh ăn phải thuốc hồi xuân à?”
Du Phong Hành ngồi trên ghế xoay, hỏi: “Ý cậu là sao?”
Cái này còn phải hỏi à?
Bùi Văn cười nói: “Anh tự soi gương đi.” Ngày hôm qua còn tiều tụy khổ sở như dân chạy nạn, hôm nay đã vác khuôn mặt tinh thần sáng láng đi làm.
Một thẳng nam sắt thép như Bùi Văn cảm thấy, lời đồn Du Phong Hành dùng nhan sắc để lôi kéo người chơi trên mạng không phải là thổi phồng, sếp tổng nhà bọn họ đúng là rất tuấn tú.
***********
Bánh trứng gà cuốn:
//
Cháo cá tuyết: