CHAP 32:
Tết năm đó, mọi chuyện cũng không có gì đặc biệt, sau vài ngày thì cũng đi học lại bình thường.
Tui quyết định cắt đầu trọc trước khi nhập học để xả xui. Chẳng qua là từ nhỏ giờ tui không có kiểu đầu tóc nào gọi là ra hồn hết, trong khi các bạn nam đồng trang lứa thì để đầu kiểu Hàn xúc hàn xẻng hút gái hết sức. Tui lâu lâu nhìn vô kiếng mà thấy tủi thân, thân hình cục mịch, đầu tóc như ổ rơm. Nói thật chứ tui chỉ dám nghĩ sẽ được làm fan của người ta chứ không mong gì mình được quen một cô gái nào đó gọi là bình thường chứ đừng nói là xinh
Quay lại chuyện đầu tóc, bữa đó thứ bảy, tui ra tiệm kêu ông thợ cắt tóc đẩy đầu đinh sát láng o như sư cọ. Nhìn thì không hơp thiệt nhưng ít ra nó còn đỡ hơn cái đầu ổ rơm cũ kia. Đi vô trường họ hết sức tự tin vì tóc mới giản dị nhưng nhìn ít ra khỏe khoắn hơn. Một phần là cũng đam mê nhạc rap, mà các siêu sao nhạc rap đều da màu và để chỉ duy nhất một kiểu đầu-đầu đinh sát.
Qua ngày hôm sau thì tui có gọi dt rủ thằng Tâm đi bơi, thằng Tâm rủ thêm thằng Thanh. Khi tụi nó vừa chạy xe qua nhà tui thì thằng Thanh đã lên tiếng:
-“Ê đu má sư cọ có cái đầu láng o. Mát hôn mạy?”
Tui xoa xoa đầu, cũng vừa nói vừa cười:
-“Mát lắm ba, dm trưa nắng nóng chạy xe ngoài đường gió thôi mát lắm.”
-“Ê lát về tao cắt y chang mày luôn.”-thằng Tâm lên tiếng.
-“Thôi cắt giờ luôn đi, hồi đi bơi mày mới thấy nó đã cỡ nào.”-tui dụ tụi nó sợ hai thằng đổi ý nữa.
Hai thằng nghe vậy cũng khoái khoái nên ra tiệm làm liền. Kết quả là 3 thằng đầu trọc đi vô trường ngày hôm sau với ánh nhìn của mọi người. Ông thầy thể dục thì cảnh báo trước là tụi tui sẽ có “rắc rối” làm cũng hơi lo. Chuyện là năm lớp 10 đi học chính thức buổi trưa nên buổi sáng chỉ học thể dục rồi về. Trưa đó khi vừa bước vô lớp học được 1 tiết với đầu tóc mát mẻ thì bà cô giám thị cũng đi lên lớp tui mà chỉ điểm 3 thằng lôi ra ngoài. Xuống tới phòng giám thị thì viết biên bản là điều tụi tui làm đầu tiên, sau đó mời PH và bị đuổi học 1 tuần. Dm nó chứ luật nhảm VKL, để tóc dài không được thì người ta cắt tóc ngắn cũng đéo cho. Trường trường cái bà cô giám thị có nói lí do như sau:
-“Tụi bây cắt đầu này để lập băng lập nhóm à?”
Ba thằng tụi tui cúi mặt xuống không nói gì, riêng tui lên tiếng với vẻ mặt cún con:
-“Cô, con xin lỗi. Tự đầu con bị chí dữ quá nên cắt sát cho nó khỏi bị nữa.”-hai thằng kia nghe xong mà nhịn cười không được, cứ cúi gầm gầm mà rung rung mình làm tui tưởng hai thằng này vừa cạo đầu đã bị trúng gió độc rồi chứ?
Sau đó tui được nghỉ tết thêm 1 tuần nữa mới vào học lại, trong khoảng thời gian đó 3 thằng tui cứ đi ăn rồi tiệm net, ăn rồi tiệm net không làm gì hơn. Thật sự ra thì trong cái xui có cái hên đấy chứ. Lúc tui bị đuổi 1 tuần thì hầu như tất cả bạn bè đều đi học. Tui chỉ biết lủi thủi một mình rất nhàm, cũng vì đó mà tui không bao giờ muốn nghỉ học cả, vì lí do rất đơn giản: chán!
Đi vô học lại thì cứ thế mà tui lên lớp 11 loại trung bình hạnh kiểm trung bình. Hè năm đó là cái hè tui thay đổi nhiều nhất. Thứ nhất phải kể đến tui bắt đầu học nhiều thứ mà bản thân chưa biết như:
BƠI: tui với thằng Hậu khỉ đăng kí học bơi tại Cung Văn Hóa Lao Động kế bên công viên Tao Đàn. Tui nghĩ tui cũng có khiếu bơi ấy chứ, học khoảng 4 5 ngày là bơi được rồi. Mặc dù phải học chung với mấy thằng nhóc nhỏ xíu quê kinh khủng. Chưa kể phải đeo phao con vịt con ngỗng chai lọ gì gì đó nhục nhã chết mẹ
Hằng ngày 2 thằng đèo nhau trên con xe đạp Martin gì gì đấy của nó, mà nghĩ lại hồi xưa khi không có xe máy bạn bè chơi với nhau vui thật. Không phải kêu ca tiền xăng cộ, không phải nón bảo hiểm các kiểu. Thằng đạp bận đi thằng đạp bận về. Tui thì đạp bận đi tại sẵn đó khởi động luôn, nó đạp bận về. Mà nghĩ lại thằng cu cũng ngu phết, bơi xong mệt chết mẹ còn phải đèo thằng mập về.
Chạy xe: Cũng là Hậu khỉ bạn tui chỉ tui chạy xe, chiếc cub huyền thoại của ông già nó được khoảng chục năm hơn để dành chở trái cây. Ngày đầu tiên tập chạy xe đã lủi mẹ nó vô bà chị kia làm cong ngược đồ gác chân của bả ra tận đằng sau. Hai thằng xin lỗi tíu tít, bà chị cũng dễ thương mà bỏ qua cho. Tập chạy với nó được một hai lần gì đó rồi tui cũng dạn hơn, lấy chiếc “Giấc Mơ” của Mẹ mà dợt dợt vài vòng. Ngẫm thấy tui cũng có khiếu chạy xe luôn. Mới biết chạy mấy tháng mà rành rọt như người có kinh nghiệm lâu năm.
Đánh cầu lông: Hè năm đó thật vui khi mà tui, Hậu khỉ, KL(Kha lỗ đấy còn nhớ không?), Tiến dé, Pha Chảy (kể về thằng này chưa nhỉ? Nó là bạn thân nhất của tui chung xóm, tui giới thiệu nó học cô Hạnh rồi cả đám quen biết luôn. Đẹp trai lắm nhé!) 5 thằng trưa nào cũng đạp xe tới công viên gần nhà đánh cầu lông. Thời đó thằng nào cũng xài vợt dởm mấy chục ngàn đánh mà nhìn người ta cầm vợt xịn đánh nghe chọc chóc mà chảy nước miếng. Tui lại có khiếu đánh cầu lông luôn khi mà 5 thằng cùng bắt đầu ở 1 điểm, nhưng tui lại là thằng có vẻ như đánh khá nhất đám.
Cuối cùng là bị bệnh: phải nói đó là trận bệnh thừa sống thiếu chết, tui vẫn còn nhớ bác sĩ chuẩn bệnh cho tui là: “viêm đường hô hấp!” Dm nó chứ éo biết viêm đường hô hấp là cái bệnh chai lọ gì mà cứ ăn là ói, cháo cũng ói, uống sữa cũng ói, uống thuốc cũng ói, chỉ có uống nước cầm hơi thì được thôi. Cứ thế mà 2 tuần trôi qua tui chỉ uống nước và uống nước. Đi đái cũng không nổi luôn, phần bệnh, phần không có đồ ăn gì trong người nên tui xém xỉu mấy lần. Nhưng quả thật tui thầm cảm ơn căn bệnh đó vì nhờ nó mà tui không phải ăn kiêng cực nhọc hay phải tập thể dục mệt bở hơi tai nữa. Chỉ trong vòng 2 tuần ngắn ngủi đó mà cân nặng tui giảm đáng kể. Sau đó thì bao tử bị hẹp lại đáng kể nên tui không ăn nhiều như hồi xưa nữa. Quả thật căn bệnh năm đó đã giúp tui rất nhiều. Cám ơn mày nha “viêm đường hô hấp.”Tuy nhiên thì thằng tui đã bị trễ học 1 tuần, khi tất cả các bạn học sinh khác đến trường thì tui mới ngấp nghé khỏi bệnh từ từ.
Cảm giác khi đứng trước kiếng ngắm nhìn lại mình một lần cuối trước khi vào trường tui không thể nào quên được. Thằng Thái cục mịch ngày xưa đâu rồi? Thằng Thái trước kiếng kia là một anh chàng nam sinh lớp 11 với thân hình thon gọn(không săn chắc vì mới hết bệnh), trắng trẻo, cao xấp xỉ 1m75(tuổi đang lớn+bơi), chưa kể trời phú cho cặp vai ngang nên khi mặc áo nào nhìn cũng tạm được. Tui thật sự hết sức bất ngờ khi nhìn vào chính bản thân mình. Một lần nữa, tao yêu mày “viêm đường hô hấp” ạ!
Ngày đầu tiên tới trường (cho tui thôi), ngoài đường trời nắng rực rỡ cũng như lòng tui đang bùng cháy sự tự tin vậy. Lòng luôn nhủ thầm với bản thân:
“Cuộc đời mày sẽ thay đổi từ đây, Thái!” Nhưng đời không như mình mong muốn, tất cả mấy đứa bạn cũ của tui đều đứng xa mà nói chuyện với tui. Điển hình là thằng Tâm:
-“Ê Thái dúi đó hả mậy?”-nó nhìn tui lạ lẫm.
-“Ừ tao nè ba.”
-“Ê dm làm gì ốm nhôm vậy cha, xanh xao nữa. Bệnh hả?”-nó che che mặt lại nhìn tui nói.
-“Ờ tao bệnh xém chết ba. Mà mày làm gì ghê vậy?”-tui thật sự khí hiểu.
-“Thôi cha, mày bị H1N1 đúng không. Tao chưa muốn chết.”-đúng là thời điểm đó dịch H1N1 hoành hành rất khủng khiếp.
-“Gì H1N1 mậy? Tao bị bệnh khác! Không lây đâu mà sợ, tao bị H1N1 ai cho tới trường mậy? Thiệt!”
Tới lúc này nó mới bán tín bán nghi nhìn nhìn tui, sau đó phải nói dữ lắm mới chịu tin. Cuối cùng nó cũng nói 1 câu làm tui mát dạ:
-“Ê nhưng mà ốm đu má giờ mới biết mày đẹp trai nha Thái dúi. Ê có cằm chẻ nữa hả cha nội? Lúc trước mập quá đéo lộ nét kĩ. Dm Đừng hút hết gái của anh em à!”
-“Khùng quá mày ơi, gái gú gì. Thôi tao vô lớp đây, mày vô lớp đi kìa. Dm tao vô trễ không biết có mất bài vở gì không nữa?”-tui giả bộ đính chính thôi chứ cũng khoái bỏ mẹ đi được.
-“Không đâu, mới vô toàn nói nhảm. Ừ thôi có gì ra chơi gặp lại mày.”-Xong rồi tui cũng bước vào lớp. Có một điều lạ là tui cảm giác được từ nãy tới giờ, xung quanh hình như có nhiều ánh mắt liếc qua tui nhiều hơn bình thường thì phải? Hay đó chỉ là do tui nhạy cảm quá thôi?
Bước vô lớp, đảo mắt một vòng thì thấy ai cũng có chỗ hết trơn. Còn một vài hàng ghế trống ở phía cuối, tui tới đó ngồi xuống. Đảo mắt thêm một vòng nữa thì hình như không có em gái nào coi được hết. Nãy giờ toàn cá sấu quay xuống nhìn “lính mới.”
Đang ngồi đợi thầy chủ nhiệm vô thì tui nghe có tiếng nói kế bên:
-“Bạn bạn qua ngồi với mình nè.”
Quay qua thì tui thấy một thằng mắt kiếng đầu tóc muối tiêu đang ngoắc ngoắc tay. Tui cũng không thích ngồi cô đơn tự kỉ như năm lớp 10 nên cũng xách cặp đi qua ngồi chung với nó. Gật đầu chào nó cái, tui bắt chuyện:
-“Bạn tên gì?”
-“Bửu, còn bạn?”
-“Thái.”
-“Mà bạn cho mình hỏi có phải bạn mới chuyển tới không? Nhìn bạn lạ quá, năm ngoái học không thấy bạn?"
Nghe thằng Bửu nói câu đó mà tui vui mừng hết sức. Thằng Thái cục mịch năm ngoái đã chết rồi mà thay vào đó là một thằng Thái hoàn toàn mới. Đang ngồi bâng quơ suy nghĩ thì có một mùi gì đó rất đặc biệt bay nhẹ qua mũi tui. Một mùi gì đó rất sang trọng quyến rũ nhưng nhẹ nhàng trong sáng. Tui đảo mắt nhìn quanh thì đã tìm ra chủ nhân của mùi hương quyến rũ đó...