Khoảng thời gian sau đó thì mọi thứ trôi qua thật vui vẻ cho thằng tui, không chút gợn gì. Mọi việc cứ như vào khuôn khổ do chính tui sắp đặt. Vô lớp chơi, hết giờ rồi về. Về nhà rồi lại đi chơi, tối tối xách xe đi bão.
Sở dĩ tui không sợ bị bắt vì hơn ai hết, tui rất tin tưởng vào khả năng nài(chạy xe) của bản thân. Cần một anh công an tay lái cực chắc, và đã từng tham gia đua xe ăn tiền hoặc đại khái vậy mới có thể bắt được tui, nên cứ thế tui chơi bời.
Bà già thì cưng tui-tui biết điều đó nên cứ vặn vẹo bả hoài. Ông già thì mỗi tháng cho tiền ăn xài, chuyện xăng xe không bao giờ là vấn đề với tui, và nhất là chưa bao giờ tui phải từ chối bất kì cuộc vui nào của bạn bè rủ mình.
Những tưởng cuộc sống cứ dễ dàng như vậy, nhưng không…
Vào một hôm đẹp trời nọ thì Cương trắng mới tâm sự với tui là nó đã chia tay con bồ nó và hiện đang quen em Thanh cao(tên Thanh và cao, tui đặt Thanh cao) chung lớp. Ờ thì chuyện yêu đương nhăn nhít của tui nó tui không quan tâm. Anh em chơi vui vẻ với nhau là được.
Bỗng một hôm tui nghe tin con bé kia nghỉ học, rồi đòi tự tử tùm lum. Không phải kinh nghiệm gì, nhưng theo tui đánh giá; con gái tuổi teen mà rạch tay đòi tự tử thì chỉ vì một chữ thôi: TÌNH.
Quả đúng y như rằng không sai chỗ nào, tui gặng hỏi Cường trắng thì nó khai là chỉ qua đường với con bé này và đã quay lại với người tình cũ, nhưng ngặt nỗi là nó lỡ làm mất đi cái quí giá nhất đời con người ta, giờ con bé này không còn mặt mũi nào sống trên đời nữa nên mới vậy.
Đã nói rồi, đừng dại gì đụng vô mấy con bé còn nguyên như vậy. Quả thật quyết định không dây dưa với nữ sinh thật đúng đắn, thiết nghĩ nếu tui thuộc dạng biến thái chuyên đi thu thập trinh tiết thì chắc bộ sưu tập tui cũng đã kha khá rồi. Nhưng nhớ lời mẹ Vân dặn là lỡ sau này có con gái thì khổ nó một phần, phần chính là tui cũng sợ lằng nhằng phiền phức, rồi gia đình kiện tụng rồi tùm lum mệt óc bỏ mẹ. Nói chung rút kinh nghiệm vụ Vân tiểu thư, đôi khi có những cô gái giản dị nhưng là con quan thì sao?
Quay lại chuyện kia, thằng này bây giờ khóc lóc tùm lum vì một phần gia đình Thanh cao đòi thưa, một phần anh rễ Thanh cao cũng thuộc dạng cướp giựt số má. Nó nhờ tui ra mặt vì nó biết tui cũng có chút máu mặt. Nói vậy thôi chứ tui ngán nhất là dây dưa đánh lộn, mình đánh nó nó đánh mình biết chừng nào xong.
Nhưng hình như tui nhớ thằng này hồi đó có học chung cấp hai và nể Tuấn mụn bạn thân tui một bậc nên tui mới kêu Cường trắng cho số điện thoại thằng này cho tui đặng tui đưa Tuấn mụn dàn xếp.
Vừa mới có số điện thoại của thằng quỉ này thì nó chơi đòn phủ đầu gọi điện thẳng vô mình luôn mới ớn.
-“A lô?”
Nó bắt đầu nói:
-“A lô, bạn hỏi số điện thoại mình hả?”
-“Ờ thì nãy mình có hỏi tính gọi bạn nói chuyện.”-tui vẫn giữ thái độ bình tĩnh, không run sợ, không xất láo.
-“vậy bạn muốn nói chuyện gì? Chém lộn hay là đánh lộn đây?”
Chà chà, đúng là dân giang hồ. Mấy thằng như vậy cương làm gì, tui vẫn bình tĩnh nhưng nói chuyện có phần vui hơn.
-“Trời đất, mình đâu đánh lộn chém lộn gì đâu bạn, học sinh mà sao làm vậy được.”-nếu như chuyện này xảy ra cách đây vài tháng thì chắc có đổ máu, vì thời điểm đó tui ấu trĩ hơn, nóng tính hơn. Và nhất là không bị “án treo”
Gì chứ đánh đấm với nó thì cũng được thôi, tui quải nhất là mấy cha nội đeo bám trả thù như đàn bà. Vì mình ngoài sáng nó trong tối thì làm sao biết được chuyện gì sẽ xảy ra, nó biết trường mình học mà.
Chưa kể lỡ vụ này bể lở ra thì ông già Vân tiểu thơ sẽ nhảy vô mình như chó đói ngay, và khi bị dính “phẩy” thì chuyện đi Mỹ coi như tan tành mây khói. Tốt nhất là nên tìm cách giảng hòa. -“Ủa vậy hả? Tưởng bạn xin số điện thoại mình để rủ chém tay đôi hay gì chứ, muốn vậy thì mình chiều thôi.”-dm nó mình biết chắc là mấy thằng nói chuyện kiểu vậy thì 8/10 thằng là thùng rỗng kêu to, nhưng bạn mình đang nằm trên thớt, mình thì cần làm thanh niên gương mẫu nên không thể xảy ra chuyện đánh đấm được cho dù sác xuất cực thấp.
-“Đâu có đâu bạn, mình gọi giảng hòa thôi. Chứ mình học sinh mà đánh đấm gì ai? Ốm nhom ốm nhách, không có đâu nha bạn.”
Mình nói xong nó cũng cúp máy rồi thôi, dm mình gọi ngay cho Tuấn mụn liền. Tuấn mụn nói thằng này sợ nó bỏ mẹ, nó cũng có “phết” giật dọc đồ người ta. Tuấn mụn chỉ cần chi chút đỉnh là cho nó đi khám ngay, nhưng nó không muốn dài tay. Chỉ gọi nói chuyện với cu này rồi dàn xếp thôi, sau vụ đó thì hình như không thấy động tĩnh gì.
Tưởng mọi chuyện êm xuôi, mẹ nó bữa kia đang đi về chung với Cường trắng nó chở mình thì nghe bốp mạnh đằng sau lưng. Mình chửi đổng:
-“Dm thằng nào chơi giỡn cc gì mạnh tay dữ vậy?”-thật sự mình không nghĩ đến kẻ thù, vì sau vụ đó tới bây giờ hình như mình không gây chuyện ai hết. Bị đánh mà mình còn tưởng ai giỡn nữa mà.
Quay ra thì dm thấy thằng nào mặt lạ hoắc đi ra lụm nón bảo hiểm vô, thằng tui nóng muốn sôi mẹ nó máu. Lúc đó tui chỉ muốn nhảy vô cho thằng đó vài cú mặt dây nịch vô đầu thôi, mà nghĩ lại chắc nó đánh nhầm người, với lại cái này đứng ngay trước trường học. Tai mắt của ban giám hiệu thì khắp nơi, công an phường thì gần đó. Động tay chân thì chẳng khác nào bao công sức nhịn của mình bấy lâu nay đổ sông biển hay sao? Lại một lần nữa vì nước Mỹ yêu dấu phải nhịn, chạy về nhà kêu ông B lên thịt thằng đó giùm tui.
Ông B vừa lên tới nơi thì đã không thấy thằng đó đâu, chắc số nó hên. Giả thuyết tui đưa ra là:
1/ thằng này đánh nhầm.
2/ thằng này chủ yếu nhắm vô Cường trắng
3/ nó là 1 một trong những người bạn của kẻ thù hồi đó của tui
Trong ba cái đó thì đánh nhầm là cái thuyết phục nhất, thôi coi như xui xẻo đi. Mà thằng cu cũng thuộc dạng nhát tay. Dm đánh người ta mà nhẹ hều làm tui tưởng thằng nào giỡn hơi quá.
Những tưởng tui được yên thân lên lớp 12 như ai, nhưng không…
Vào một ngày nọ, khi vừa mới tan trường. Cường trắng chạy con Mio của nó, tui chạy con Dream làm sơ sơ của tui. Hai thằng vừa lấy xe ra là nẹt pô rầm trời làm ai cũng nhìn.
Lúc đó trưa nắng nên đa số chỉ toàn là học sinh tan trường, người dân thì chắc không nhiều nên hai thằng muốn dợt xe.
1 2 3- tui vô số đạp lên dở đầu hạ xuống ngon lành và cứ thế mà hai thằng dợt xe nhau ngay trên đường đi học về.
Mà dm thằng nào nói chết vì gái là cái chết tê tái thì nên suy nghĩ lại, lúc đó tui đang chạy song song với Cường trắng. Tới chỗ đông người thì tui có đạp mo(cho xe thả trớn), thằng kia thì sung chạy lên trước.
Không biết nó chạy xe kiểu con mẹ gì mà tông thẳng vô anh thanh niên băng qua đường, tui thì nói chung cũng phản ứng lẹ nên dùng eo lách xe qua một cách nhẹ nhàng.
Quả thật người tính không bằng trời tính, một thằng luôn tự tin vào khả năng chạy xe của mình cũng có ngày hôm nay. Lúc đó tui tính toán cho xe lách qua xác xe trước mặt một cách chuẩn xác nhất, nhưng ngặt nỗi quên tính đồ gác chân làm nó vướng vô xác xe Cường trắng và chuyện gì đến cũng phải đến.
Vận tốc lúc đó chắc cỡ 80-90, xe tui bị móc vào xác xe thằng nằm trước, về phần thằng tui không nón bảo hiểm không gì cả. Với vận tốc đó té xuống thì nếu đập ngực sẽ bể phôi còn nếu đập đầu thì chết hoặc chấn thương sọ não…