Tôi Đã Từng Là Thằng Khốn

Nghe thằng bạn nói mà thực tình hoảng hốt quá độ, nhưng tui cũng không ngoại trừ trường hợp dựng chuyện. Thôi, không nghi ngờ gì nữa, vụ này là dựng chuyện chắc rồi. Tui mới nói lại là:
-“Ê mà con đó tên gì? Học lớp mấy trường tao?”
-“Đó đó biết ngay mà, mẹ nghe vú bự là ghiền lên tới óc mà giả điên.”-thằng bạn cười haha, tui thì cũng bớt nóng rồi vì có hướng giải quyết.
-“Dm lẹ lên giỡn cc, anh cho 1 xe lam gay tới thông đít bây giờ.”
-“Ờ thì nó tên Bò Sữa(tên gì quên mẹ rồi chỉ nhớ biệt danh nó là bò sữa thôi), ê mà con phò tao nói lúc nó ngủ vú chảy qua 2 bên nách luôn đó cha.”
-“Dm tởm vậy, mà mày có chắc là nó không lộn người không? Chứ tao thì không bao giờ làm chuyện vậy đâu ba.”
-“Nó nói anh Thái gay, chắc chắn vì cả trường có mình mày tên Thái nổi nhất thôi. Mà nó nói mày làm vậy kinh quá chắc nó nhờ Tommy bồ nó làm việc mày.”
-“Trời đất, tự nhiên khi không ăn trọn nguyên trận quýnh lộn rớt từ trên trời xuống vậy nè?! Dm điên vậy?”
Rồi thằng bạn kêu cẩn thận, dù sao cũng nên đề phòng. Tui cũng ờ ờ rồi cúp máy, sau đó suy nghĩ: “Tommy à? Thằng này sính ngoại hay mỹ lai tây đầm gì đây? Vụ này không làm ra lẽ mang tiếng bỏ mẹ.”
Nói là làm, qua ngày hôm sau đi học tui kiếm thằng Thanh(thằng cạo đầu chung năm lớp 10 rồi bị đuổi chung, nó ở lại lớp 1 năm nên đang học 11 làm trùm sò gì đó):
-“Ê Thanh khối mày học biết thằng tây mỹ gì tên Tommy không?”
Nó ngước lên nhìn, nhả khói, mời tui điếu thuốc,
-“Tommy việt kiều Mỹ hả? Dm tưởng ai, sợ tao hơn sợ ba!”
Tui nghe vậy mừng trong bụng vì lần này nhờ vả khỏi phải đụng chạm chân tay:
-“Ê dm mày coi chuyện này mắc cười không…” rồi sau đó kể cho nó nghe đầu đuôi. Thằng con nghe xong thì cười sặc sụa:
-“Dm Thái gay địa gái kiểu cc gì để người ta quýnh vậy ba?”
-“Dm địa cc, gay cc. Mày cho tao biết chút đỉnh về thằng kia coi?”
-“Biết đéo gì nữa, thằng cu đi về Mỹ lại rồi tía ơi. Mà thằng l*n đó nhát áy à ba, chắc ảnh hù mày trước khi về Mỹ lại đó. Hù ai chứ hù Thái gay thì Thái gay thông đít chết mẹ nó đúng hôn?”-bạn bè tui ai cũng giỡn vây.
-“Gay ba mày chết!”-nói xong bỏ chạy về lớp luôn.
Về tới lớp lại thì tự nhiên nay bà cô chủ nhiệm lên cơn, đổi chỗ tùm lum tùm la không cho tui ngồi bàn cuối nữa mà chuyển lên bàn 3 tổ 3 mới ác(4 dãy bàn ghế, 1 dãy là 1 tổ). Đã vậy còn sắp tui ngồi kế thằng tiến sĩ mới ghê(tiến sĩ ở đây ám chỉ mấy thằng mắt kiếng dày hơn đít chai bia, học giỏi mà hơi bị tưng tưng).
Coi như đời tui nay phải chịu cảnh không đươc ngủ, không được quay bài, không được ăn vụng, không được tùy tiện ca hát như lúc ngồi bàn chót nữa rồi. Tui mớ giơ tay lên hỏi bà cô:

-“Thưa cô, con cao nhồng vậy mà lên đây ngồi chắc mấy bạn sau không thấybảng được.”
Bà cô Mai(tên gọi thân mật là Mai dù) với vẻ mặt khó ưa mới cười nói:
-“Ờ thì cô thấy con cao ráo bự con chắc mấy bạn sợ nên cho con lên đây ngồi làm tổ trưởng tổ 3.”
Cái gì?! Tui có nghe lộn không đây? Thằng Thái này lần đầu tiên trong đời được phong làm tổ trưởng? Tổ con mẹ nó trưởng?!? LÀ TỔ TRƯỞNG ĐÓ!!!! Không biết nên vui hay nên buồn đây nhưng trước hết tui đang cười mỉm một cách thú vị khi nghĩ tới viễn cảnh tụi nó phải hối lộ ra sao nếu không muốn có tên trong sổ những bạn không chuyên cần. Chợt giọng bà cô lại nói tiếp, và quyết định này của bà cô làm tui rất bất ngờ:
-“Còn chỗ trống trên bàn 2(trên tui) thôi thì Dương lên trển ngồi đi con.”
Dkm dm dkm dm, con Dương này nổi tiếng hôi nách mà. Năm lớp 7 học chung đã nổi tiếng hôi nách rồi, sau 5 năm xa cách thì “nội công” nó chỉ có tăng chữ làm sao giảm nỗi?! Chắc nó cũng biết thân biết phận nên ngồi bàn cuối để tránh “quấy nhiễu” các bạn, nhưng bà cô bốc cho lên ngồi ngay bàn nhì! Ai thì có thể chịu được chứ riêng tui thì không thể nào, không thể nào chịu được vì mũi tui nhạy cảm nhất trong 4 5 giác quan cơ mà. Bà cô giết chết tui rồi!
Mới vừa cười đó mà giờ mặt xệ xuống còn hơn chó mặt xệ nữa, học kiểu này chắc chết trước khi thi tốt nghiệp vì nín thở quá nhiều nên không khí không bơm lên não được.
-“Còn một chỗ nữa… ừm để coi…”-giọng bà cô làm cắt đứt mạch suy nghĩ của tui. Giờ phút này thì cho dù có là ai đi chăng nữa cũng không thể làm tui vui nỗi, chỉ trừ có…
-“An lên đó ngồi đi con.”
Thật vậy sao? Tui vừa mới suy nghĩ tới việc chỉ có mùi thơm của An thần nữ mới lấn đi mùi hôi nách được. Quả thật ông trời lần này công bằng đúng lúc thật, cho tui một chén cơm và một chén cức để cân bằng. Và y như nàng công chúa, An từ từ bước đến chỗ ngồi và cười nhẹ với tui một cách đầy ẩn ý…
Trong đầu tui chợt nghĩ ra một chuyện mà xưa giờ không nghĩ tới: “Để coi… nhiều thằng từng là anh em mình mà vì em An này huynh đệ tương tàn nên giờ mình ghét tụi nó luôn và nhất là thằng D khoe của chạy Nou 4 học chung mình 11, mình bị chết tên Thái gay, em An này thì gần như hoàn hảo, thơm quá…”
Những dòng suy nghĩ không đầu đuôi tưởng chừng như không ăn nhập nhau nhưng thật ra chúng đều có một sợi dây liên kết vô hình nào đó, tui cần phải tìm ra câu trả lời…. À mà có rồi, đó chính là…
-“Lớp 11 có mình Thái với An chung lớp à, chán ghê. Lớp 11 mình là vui nhất!”- hết bà cô rồi tới ẻm làm cắt đứt dòng suy nghĩ của tui.
Tui cười cười đáp lại:
-“Ờ có gì mình nâng đỡ nhau An ha.”-chữ ha cuối câu khá hàm ý đáp lại nụ cười hàm ý hồi nãy.
Bữa đó đi học về mà tự nhiên thấy vui vui, tự nhiên thấy ông anh C ở đâu lù lù tới nói chuyện:
-“Lucky có tiền hôn cho anh xin mấy ngàn?”
Quên kể là dạo gần đây mấy ông anh quý hóa của tui đều đổ đốn thậm tệ, mà tất cả là do hút chích mà ra. Ông C thân tàn ma dại, ông B hút ít mà có điều quá lậm đua xe nên có nhiêu tiền là vô xe hết, ông Vang thì còn nặng hơn, nào là hút chích, xe cộ, bài bạc, banh bóng, mấy ông khác thì tránh xa ba ông này ra nên không có liên lạc nhiều, tui cũng thấy mấy ổng lặn luôn. Sau này có nghe là mấy ông lặn đó, ông thì về quê lấy vợ, ông thì gác kiếm v.v.
Quay lại chuyện anh C, tui hỏi ổng một cách xót xa:
-“Trời đất anh C sao mà dữ vậy nè, nhìn tàn quá vậy ông?”

-“Ờ thì anh ăn ít…”-ổng làm như tui ngu lắm không bằng. Ở cái đất Sài Gòn này có môn gì mà tui không biết tới?
-“Ăn ít cái đít chứ ăn ít, thôi lên xe em chở đi ăn phở nè. Bồi bổ vô giùm em đi đại ca.”
Nói rồi không chờ ổng từ chối hay đồng ý, tui giục ổng lên xe rồi chở thẳng ra quán luôn. Đúng là lâu ngày không được ăn ngon hay sao mà ông anh ăn như chết đói, nhìn mà thấy thương. Mẹ ảnh thấy cảnh này thì chắc không cầm được nước mắt.
No nê rồi thì ổng đề nghị ra quán nhậu tại anh em lâu ngày cũng không có nói chuyện, tui cũng thấy có lí nên đồng ý luôn. Kêu ổng ra trước đợi, tui dắt xe ra sau thì bỗng nhiên tui chợt thấy trong người khó chịu kiểu như có người đang nhìn mình một cách hau háu. Đảo mắt môt vòng thì tui đã thấy được người đó.
Thật không thể ngờ là nhân vậy này cũng khá nổi tiếng trong giới showbiz, người mà bị đem ra làm trò hề nhiều nhất nhì trên mạng. Không ai khác đó chính là… Thím Hà!
Tui thì không quan tâm thím có phải là nhân vật nổi tiếng giàu có gì hay không, mà chỉ có điều tui ghét nhất mấy thằng gay làm chuyện đáng khinh như vậy, địa trai quá lộ liễu. Chưa kể là mối hận hồi nhỏ trong tui lại sục sôi nứa.
Số là hồi đó năm 8 9 tuổi gì đó đi học thêm gần nhà thím, bạn bè rủ nhau đứng trước cửa nhà thím chờ thím về để xin hình cũng như chữ kí. Tui cũng ham vui nên đi theo, nào ngờ đâu nguyên đám con nít đứng trước nhà thìm gõ cửa bấm chuông mà không thấy ai trả lời mặc dù trong nhà có xe cũng như mở đèn. Thật sự nếu không thích thì nói một tiếng chứ đừng để một đám con nít đứng chầu chực kiểu như chờ cúng cô hồn như vậy. Đó là điều không đúng!
Nhắc lại chuyện đang diễn ra bây giờ là thím Hà đang nhìn tui kiểu như chó đói chờ xương, sẵn thù cũ tui quăng luôn cho câu:
“ĐỤ MẸ NHÌN NHÌN CON CẶC!”
Thím hoảng hồn giật mình lên phát rồi lấy tay che ngực, đúng kiểu của mấy thằng gay hay làm; rồi xíaaaaaaaaaaa một cái rõ dài chảy nước xong chạy đi luôn ngay lúc đó trên con SH màu vàng chanh tởm lợn.
Ra tớ quán nhậu thì anh C không nói gì mà bắt đầu nốc bia với vẻ đau khổ lắm, tui có hỏi chuyện gì thì ảnh ra hiệu cứ để ảnh uống. Giữa hai thằng đàn ông với nhau tui hiểu; nên cứ ngồi đó để ảnh uống thoải mái mà chỉ nhìn thôi. Sau 2 3 chai thì ảnh bắt đầu:
-“Ki à, đàn bà trên đời này ai cũng vậy hết hả em?”-thôi lại chuyện đàn bà. Tui im.
-“Dm nó cuộc đời này bộ nghèo là cái tội hả em? Dm nó mày trả lời anh đi, nghèo có là cái tội không?!”
Tui không biết nói gì hơn ngoài việc lắc đầu. Ảnh tiếp:
-“Mày biết chị Thủy mày mà đúng không?”
-Dạ em biết chứ, chị Thủy bồ anh. Chỉ đẹp mà còn hiền nữa nè.”
Thật không ngờ câu khen không đúng lúc của tui như nhát dao cứa vào con tim đầy sẹo của ông anh. Ổng nghe câu đó xong thì chợt như vỡ òa:
-“Đúng, chị Thủy em đẹp mà còn hiền nữa. Anh thương chị Thủy mày lắm Ki à, dm nó cuộc đời này chó đẻ quá!”
-“Có gì từ từ nói em nghe anh C.”-tui trấn an ổng chứ ngay lúc này thì trong quán nhiều người đã bắt đầu nhìn sang.

-“Anh với chị Thủy thương nhau thiệt lòng, mà giờ chị mày lấy chồng giàu sang ngang rồi Ki à…”-giọng anh C như nghẹn lại đặc quánh.
Tui như không tin vào chính tai mình, tại sao lại như vậy kia chứ? Ông C bà Thủy thương nhau tới mức mà ông C đường đường là giang hồ nhưng chấp nhận để dành “lần đầu tiên” cho cả hai sau khi đám cưới kia mà. Chuyện này khó tin quá, nhưng anh tui không nói xạo làm gì. Với tui cũng không tin chị Thủy là người như vậy.
-“Nhưng hai anh chị thương nhau lắm mà, sao lại kì dậy?”
-“Anh không biết tại sao nữa, anh mới biết cách đây mấy tháng. Giờ con Thủy mang bầu của thằng kia tháng sau cưới, còn đưa anh thiệp nữa nè.”-nói rồi anh C đưa ra tấm thiệp hồng.
Từ nhỏ tới giờ mỗi ần tui nhìn thấy thiệp hồng thì cho dù đang buồn cách mấy cũng thấy mừng cho người ta, nó luôn mang thông điệp hạnh phúc cơ mà. Nhưng sao giờ đây cánh thiệp đang nằm trên bàn lại mang một màu xám xịt như vậy? Màu xám của nó như mây đen che kín bầu trời mỗi khi sắp có bão, ẩn bên trong nó là bao nhiêu niềm vui nỗi buồn của cặp tình nhân lẽ ra phải hạnh phúc bên nhau nhưng vì nhiều lí do họ không đến được với nhau.
Tui thật không tin nổi chị Thủy lại có thể làm điều đó, chị là một người mà tui thầm ngưỡng mộ. Chị đẹp, giỏi, hiền, và điều quan trọng nhất là hai người này đến với nhau bằng tình cảm thật sự không chút vụ lợi. Chị Thủy yêu anh C thật lòng, tui biết rất rõ điều này. Vì sao ư? Bởi vì chính mắt tui đã từng thấy chị lo cho anh C từng miếng ăn giấc ngủ, khóc khi anh C không chịu bỏ thuốc và còn nhiều thứ khác.
Cuộc đời này đúng là không thể nào lường trước được chuyện gì, một con người như vậy lại có thể nào thay đổi 180° để chạy theo tiếng gọi của đồng tiền mà vứt bỏ lại đằng sau tất cả những kỉ niệm vui buồn, vất bỏ lại đằng sau một thứ gọi là tình yêu sao? Đúng là trên đời này bất kì chuyện gì cũng có thể xảy ra.

Sau đó thì tui cũng an ủi anh C cũng như động viên này nọ, tuy nhiên tất cả những thứ đó cũng như nước đổ đầu vịt mà thôi. Tuy tui chưa yêu ai nhưng thật sự cảm thấy buồn và cảm thông cho người anh đáng quý của mình.

Một hai tuần thì không ai có thể cản nổi anh C lao đầu vào nghiện ngập, hút chích, cướp giật nữa rồi. Ngay cả tui, cũng như ông B và mấy người khác. Để rồi một ngày nọ, khi gặp anh C đi trên đường thì tui có hỏi thăm. Nói that là tui không khỏi xót xa khi thấy cảnh anh mình như vậy, nhưng có nói gì đi nữa thì anh C cũng không nghe. Tui đành xui theo chiều gió vậy:
-“Anh C dạo này làm được không?”
Ổng gãi gãi mặt theo kiểu con nghiện, nói:
-“Ờ thì cũng ngon, mày thích điện thoại hay gì thì nói anh bữa nào anh để rẻ.”
Thật tình tui không biết nên vui hay buồn nữa, đáp lại:
-“Thôi thì kiếm em con 1202 đập đá được rồi, điện thoại xịn chi?”
Anh C ngáp rồi cười ha hả lên giữa đường, mọi người đều nhìn ảnh, nhưng đó có là gì? Bây giờ linh hồn anh đã chết rồi, chỉ còn thể xác vương vấn lại cõi trần này thôi:
-“Dm tưởng cc gì, anh quốc lần 2 3 cái cho mày về chơi đồ hàng. Mua anh gói thuốc được rồi.”
Tui cười gượng rồi cũng chia tay ảnh ngay khúc đường đó, không biết sự tình sao nữa.

Và ngay ngày hôm sau thì tui nghe tin ảnh bị dính, thật tiếc cho một đời trai trẻ. Và cũng xui sao khi mà tui mới vừa nói cho tui điện thoại thì ảnh bị hốt. Chắc có lẽ không tại vì tui đâu.
Đáng buồn làm sao khi mà chỉ còn 3 ngày nữa là đám cưới chị Thủy rồi, anh C lại như vậy. Thật đáng buồn.
Và kết cục cho anh C là 7 năm tù giam…
Đáng lẽ cho truyện kết thúc tại đây, nhưng vì không muốn mọi người trách chị Thủy nên sau đây là phần minh oan cho chỉ sau khi tui cũng như những người anh em khác điều tra kĩ càng:

Thật ra thì chị Thủy không hề muốn lấy thằng đó, chỉ là do mẹ chị ép lấy và bả cũng không thể nào chấp nhận nổi “thằng đầu đường xó chợ” tên C mà thôi. Sau khi tốt nghiệp cấp 3 thì mẹ chị Thủy đã định sẵn số phận cho con mình là phải lấy thằng nhà giàu cho dù chị có tình cảm hay không.
Chị thì dĩ nhiên không chịu nổi nên đã nhiều lần cắt tay đòi tự vẫn, nhất quyết một lòng chung thủy với anh C. Nhưng số phận trớ trêu làm sao khi mà chính mẹ ruột của chị lại tẩm thuốc ngủ vào đồ ăn của con gái mình và sau đó kêu thằng chó đẻ kia vô làm chuyện đồi bại với chỉ-và đó cũng là lí do tại sao chị Thủy lại mang bầu.
Vì ván đã đóng thuyền nên chỉ không còn mặt mũi nào dám đi gặp mặt anh C hết, chuyện này chuyện kia dồn dập gây nên bao nhiêu hiểu lầm. Anh C vì không thể nói chuyện cho ra lẽ với người yêu mình nên sanh đổ đốn rồi kết quả thì ai cũng biết.
Chị Thủy giữa hiếu và tình thì chọn hiếu, điều đó cũng dễ hiểu thôi vì chỉ là người con gái công dung ngôn hạnh mà. Bà giá quỉ quái đó đã nói nhiều lời làm mũi lòng chỉ như là: “giờ con có cháu của mẹ trong bụng rồi thì nhớ sống tốt chăm cho nó, con có gì thì con con cũng sẽ bị ảnh hưởng mẹ cũng vì đó mà tự tử luôn. Ba con chắc cũng không sống nổi. Không yêu thằng đó nhưng ít ra nó có thế cho mẹ con con cuộc sống tốt, sau này ba mẹ về già cũng đỡ cực vì có con phụng dưỡng.” và nhiều thứ mà khi một người đàn bà cứng rắn mấy sau khi nghe cũng phải mũi lòng thì huống chi chị-người con gái yếu mềm. Cuối cùng chị chấp nhận đám cưới với thằng chó kia.
Tui và những người khác sau khi điều tra ra tất cả sự việc từ cô bạn thân nhất của chị Thủy thì có nói anh C nghe, và đây là cuộc nói chuyện sau song sắt của chúng tui:
Sau một hồi kể hết chuyện cho anh C nghe, thì tui có nói:
-“Dm nó anh C, bà già cuả chị Thủy thâm hiểm quá!”
Anh C nghe xong chỉ cười nhẹ, nụ cười khổ hiện lên một cách buồn bả trên khuông mặt chỉ còn xương. Anh cất giọng đã khàn:
-“Ki à, anh hiểu tại sao bả làm vậy chứ. Người mẹ nào cũng muốn con mình sung sướng hết, bả không làm gì sai. Có trách thì trách tại sao anh nghèo thôi…”
-“Nhưng mà vậy là chó quá, em không chịu nổi. Dm nó ngày đám cưới tụi em kéo tới đó tặng cho nó một đám cháy lớn nhất Sài Gòn này!”- thật sự là những lời nói này đều xuất phát từ tâm tui.
Nghe tui nói vậy xong thì anh C đập cái rầm mạnh vô song sắt nói như hét trong mặt tui:
-“Dm mày làm vậy thì anh thề lúc anh ra tù anh tặng mày vài nhát vô não đó, không được làm vậy!”
Tui không hiểu tại sao anh C lại xúc động đến vậy, từ lúc quen biết tời giờ chưa bao giờ anh lại làm như vậy cả.
-“Nhưng mà…”
-“Im, nghe tao nói!”-tui bị cắt lời. Anh C bắt đầu nói nhỏ tiếng, có phần bình tĩnh hơn:
-“Anh xin em, bây giờ Thủy đang có bầu. Con Thủy cũng như con anh, anh không lo cho nó được thì có thằng chú rễ lo rồi. Để yên cho Thủy có cuộc sống tốt được không?”
Tui chỉ im lặng. A C tiếp:
-“Từ đó giờ anh chưa bao giờ xin mày chuyện gì, anh chỉ cần mày hứa là đừng bao giờ đụng tới bất kì ai trong gia đình Thủy được không? Mấy người đó đau là Thủy đau, mà Thủy đau thì anh đau. Mày có thương anh thì đừng làm anh đau chứ?”
Tui quá tức, làm sao mà để yên chuyện này chứ. Anh C như hiểu được tui, ảnh quỳ xuống van xin:
-“Anh vô đây không biết sống chết ra sao, mày hứa với anh đi. Lỡ mai tao có chết cũng yên lòng.”
Tui không còn cách nào khác noài kêu ảnh đứng lên và thề giữ lời. Vừa xong thì cũng hết giờ thăm nuôi…
Và tui đã giữ lời hứa đó, không đụng chạm gì tới gia đình chị Thủy cũng như để họ yên ổn.
Ps: chuyện này và truyện My Life làm tui đặt dấu chấm hỏi: Liệu sức mạnh của tình yêu có thật sự mạnh hơn sức mạnh của đồng tiền như lời người ta nói?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận