Tôi Đã Xem Cuốn Sách Mà Mấy Người Xuyên Vào Rồi


Trình Hi nhớ là đời trước, sau khi cô trở về nhà họ Lâm thì không còn cố gắng học hành nữa, bởi vì dù sao nhà họ Lâm cũng có đủ tiền để đưa cô xuất ngoại du học: "Em vốn chẳng học hành được gì ở cái trường cấp ba dưới quê kia cả, còn vì không có tiền mà bị người khác bắt nạt nữa, giáo viên cũng mặc kệ chẳng quan tâm.

Em vào có lớn lên ở nhà họ Lâm này, nào có nhận được sự giáo dục ưu tú như ai kia, em lấy gì mà so với người ta chứ?” Nói xong, cô không khỏi nhớ tới những ngày tháng khó khăn vì bị bạn bè xa lánh và bắt nạt ở trường cũ, nhịn không được mà khóc lên.Vẻ mặt mẹ Lâm đầy đau lòng, bà nắm tay Trình Hi nói: "Con yên tâm, sau này có ba mẹ ở bên, con sẽ không phải chịu khổ nữa."Ba Lâm đã cơm nước xong, ông cũng đi qua đây: "Chuyện có lớn lao gì đâu, không được thì xuất ngoại thôi.

Trong nhà cũng không thiếu chút tiền này.”Lúc này, Lâm Giai Hân cảm thấy cực kỳ xấu hổ, nam kham; rồi lại bởi vì chuyện thi đại học mà nhớ tới những chuyện của đời trước.


Nếu không có Trình Hi, cô vốn dĩ có thể thi đậu vào một trường đại học tốt, thậm chí Trinh Hi còn hại chết cô nữa chứ.

Sự đau đớn khi bị ô tô đâm bay cả người, sự tuyệt vọng khi nằm trên mặt đất chờ chết, tất cả đều khiến cô hận đến nghiến răng…Lâm Hành Tri thu hết biểu cảm của từng người trong phòng khách vào trong mắt, anh nói: "Không sao, vẫn còn thời gian, nếu em mất gốc thì cứ học lại từ căn bản đi.

Trong nhà có tiền, có thể thuê gia sư về để dạy bù cho em, rồi cũng sẽ bắt kịp thôi.”Tiếng khóc của Trình Hi đột nhiên im bặt; vẻ mặt của Lâm Giai Hân cũng cương lại, có chút vặn vẹo méo mó.Lâm Hành Tri cũng không phải đang thương lượng mà chỉ là đang thông báo với họ thôi: "Nếu như thế vẫn không được thì chịu khó học lại thêm mấy năm cho đến khi được mới thôi.

Dù sao nhà ta cũng có tiền."Cả Trình Hi và Lâm Giai Hân đều trừng lớn mắt, hai người họ cảm thấy Lâm Hành Tri - lúc nói ra những lời này, trông chẳng khác gì ma quỷ cả.

Tại sao trong nhà có tiền mà còn phải buộc bọn họ phải tham gia thi đại học hả!Lâm Hành Tri lại rất hài lòng với quyết định của mình: "Anh không yêu cầu hai em phải thi đậu thủ khoa hay top đầu, chỉ cần là 985 hay 211 là được.


Thi không đậu thì có thể tiếp tục ôn tập để thi tiếp."(“Dự án 211” là dự án tập trung vào việc xây dựng khoảng 100 trường đại học hàng đầu của Chính phủ Trung Quốc.

Còn “Dự án 985” hay còn gọi là “Đề án các trường đại học hàng đầu thế giới” là dự án xây dựng các trường Đại học trọng điểm trong những trường trọng điểm của Trung Quốc và mang tầm cỡ quốc tế.

Có thể hiểu nôm na, các trường được lựa chọn nằm trong “Dự án 985” là các trường có chất lượng hàng đầu, trọng điểm được lựa chọn từ trong “Dự án 211” mà ra.)Ba Lâm nghe mà sợ ngây người, ông hỏi: “Nhưng nếu vẫn luôn thi không đậu thì sao?”Lâm Hành Tri chính là muốn tạo áp lực cho hai người họ, lục đục chơi xấu nhau làm gì, lo mà chăm chỉ học tập để thi đại học đi: "Vậy thì tiếp tục."Ba Lâm mặt đổi sắc mà nói: “Không được, nếu cứ luôn thi không đậu, người khác biết sẽ chê cười nhà ta mất.”Hiện tại, Trình Hi và Lâm Giai Hân chỉ biết gửi gắm hy vọng nơi ba Lâm thôi.Lâm Hành Tri mỉm cười, ngoại hình anh vốn đã đẹp trai, cười lên lại càng khiến người ta không thể rời mắt: “Vậy thì để hai đứa nó chuyên tâm học hành đi, chỉ cần hai đứa nó không quá ngốc, được giáo dục tinh anh trong ba năm thì sao có thể không thi tốt được chứ.”Ba Lâm im lặng, ông cảm thấy những gì con trai mình nói cũng rất có đạo lý, cũng quên luôn chuyện xuất ngoại mà mình đề cập lúc nãy.

Trong ba năm, mời nhiều gia sư một kèm một như vậy, cho dù là heo thì cũng có thể học giỏi: “Cũng phải cố gắng mà xếp hạng cao chút.”Lâm Hành Tri nghe vậy, nhẹ giọng nói: "Ba nói rất đúng.


Chờ hai cô em gái của con thi đậu Thanh Hoa Bắc Đại, nhà ta cũng có thể tổ chức một bữa tiệc lớn để chúc mừng rồi.

Đến lúc đó, đều mời bạn bè của ba mẹ đến tham dự, bọn họ nhất định sẽ rất hâm mộ và ghen tị với hai người cho xem.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận