Xuân tới, vào một buổi sáng nọ, tài xế xe buýt số 103 lại gặp cô bé xinh xắn kia.
Lần này, cô nhóc mặc đồng phục, áo trắng váy đỏ càng tôn lên làn da trắng như tuyết, đôi mắt trong veo như nước khiến người ta vừa nhìn đã thấy yêu mến.
Cô bé như vậy khiến người ta ấn tượng sâu sắc.
Cho tới bây giờ, cô bé ấy vẫn luôn lủi thủi một mình, không ba không mẹ đón đưa.
Chú tài xế cười to hỏi: “Đi học hả cháu?”
Lục Lê kiễng chân, bỏ tiền xu vào hộp, đôi mắt cong cong đáp lời: “Vâng ạ! Chúc chú buổi sáng tốt lành!”
Giờ này đang là giờ cao điểm, người người nhà nhà đi học đi làm nên trong xe chẳng còn một chỗ trống.
Tài xế nhìn qua gương chiếu hậu thấy cô bé hoạt bát len lỏi qua đám người rồi chui vào một góc đứng một mình, không ai chen vào được.
Bác tài yên lòng, quay đầu lại khởi động xe.
Lục Lê chui vào một góc, thầm thở dài.
Hôm nay là ngày đầu tiên đi học, ký ức từ hồi lớp một đã quá xa xôi với cô.
Cô chưa từng nghĩ rằng mình sẽ học lại lần nữa.
Nửa giờ sau, Lục Lê theo dòng người xuống xe.
Cô mới bước lên bậc thang đã bị người ta nắm tay lại, bàn tay lành lạnh xen lẫn chút sức mạnh quen thuộc ấy, còn chưa thấy rõ người đã gọi: “Giang Vọng!”
Giang Vọng chọc trán cô nói: “Lại không nhìn đường này.”
Lục Lê lí nhí cãi lại: “Do tôi đang đội mũ mà.”
Giang Vọng vỗ đầu cô: “Quay qua đây.”
Lục Lê ngoan ngoãn xoay người lại, mặc cho Giang Vọng mở khóa cặp của mình lấy sữa ra.
Giang Vọng ước lượng sức nặng của sữa, hỏi: “Nặng không? Sau này để tôi đón cậu.”
Lục Lê quay đầu, nhìn dáng vẻ trang nghiêm của cậu bé, lắc đầu đáp: “Không nặng, cậu đi cùng anh chị họ tới à?”
Giang Vọng đáp “ừ” rồi nắm tay cô đi vào trường học, vừa đi vừa nói: “Bọn họ học lớp ba, Giang Nghiêu học lớp hai.
Bình thường rất ít gặp, nếu gặp thì cậu không cần để ý.”
Nghe là biết quan hệ không tốt lắm.
Lục Lê ngoan ngoãn ngậm miệng.
Trường tiểu học Sùng Anh là trường tiểu học tư thục có chất lượng cao nhất thành phố Hoà.
Chỉ riêng việc nhà họ Giang đều cho con trẻ học ở đây là cũng đủ hiểu đầu vào nơi này rất gắt gao.
Từ nhỏ Lục Lê đều học ở trường công lập.
Về khoản học hành, cô chưa bao giờ khiến Tống Minh Nguyệt phải lo lắng.
Lúc này, cô tò mò nhìn quanh tứ phía...!Sân trường rộng lớn, hàng cây xanh được cắt tỉa ngay ngắn, bên bờ hồ nhân tạo là những bức tượng, đằng sau là dãy nhà dạy học với tông màu trắng đỏ xen kẽ giống với màu đồng phục.
Vì là ngày khai giảng nên sân trường vô cùng náo nhiệt.
Đám trẻ con túm tụm lại một chỗ líu ríu, giật nhẹ bím tóc nhau, những cái tay nhỏ bé nắm lấy nhau.
Các bậc phụ huynh thì bắt chuyện với nhau, thảo luận xem trong kỳ nghỉ đông tới đăng ký ban nào tiếp.
Giữa khung cảnh ấy, Lục Lê và Giang Vọng tay trong tay đi cùng nhau nhìn rất nổi bật.
Hai đứa nhóc này trông rất xinh xắn, trắng trẻo ngoan ngoãn, đôi mắt sáng ngời mà lại yên tĩnh lạ thường.
Các phụ huynh hỏi han nhau xem thử đó là con cái nhà ai.
Lục Lê và Giang Vọng đều đã tự động miễn dịch với những ánh mắt tò mò ấy.
Lúc này, Giang Vọng vẫn mải dặn dò Lục Lê: “Chú út bảo rằng còn có một học sinh chuyển trường nữa, cũng giống như tụi mình ấy.
Nếu giáo viên sắp xếp chỗ ngồi thì cậu phải nói với giáo viên rằng ngồi với tôi, đã nhớ kỹ chưa?”
Lục Lên thì thầm bảo: “Sao cậu không nói đi?”
Giang Vọng liếc nhìn cô rồi nói: “Cậu trông rất dễ lừa, không biết nói dối.”
Lục Lê trừng mắt, bất mãn nói: “Cậu mới dễ lừa!”
Dứt lời, cô hơi hối hận, so đo với con nít làm gì chứ, quá mất mặt nên ngậm miệng luôn.
Giang Vọng đã tới đây trước rồi nên rất nhanh đã tìm được dãy nhà dạy học.
Lớp 1A1 ở lầu hai, ý nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu Giang Vọng là việc Lục Lê rất thích nhảy nhót lúc đi xuống cầu thang.
Cứ nghĩ đến chuyện này là cậu lại thấy nhức đầu.
Khi Giang Vọng và Lục Lê đến thì đám nhóc đã ngồi được hơn nửa lớp.
Có lẽ là vì còn nhỏ tuổi, lại chưa học chung được bao lâu nên lũ trẻ trong lớp cứ ngơ ngác nhìn hai người, không phân biệt được đây là bạn mới hay bạn học cùng lớp nữa.
Chủ nhiệm của lớp 1A1 là một người đàn ông có tính tình ôn hòa.
Tuổi khoảng bốn mươi, đầu tóc lưa thưa, mặt tròn đầy đặn, cặp mắt nhỏ ti hí, đeo kính mắt, bụng bự.
Lúc này, ông ấy thấy hai đứa nhỏ đáng yêu thì vội xoay người vẫy tay với cả hai: “Là bạn mới à? Thầy là giáo viên của các em, họ Vương.”
Khi xoay người lại, chiếc áo vest chật cứng bị căng ra, lộ rõ phần lưng gù.
Giang Vọng và Lục Lê đi qua, ngoan ngoãn gọi thầy.
Lão Vương nhìn hai đứa nhỏ, thầm nghĩ để trong nhà ngắm thật đúng là vui tai vui mắt.
Ông ấy kiên nhẫn giới thiệu, khi nhắc việc sắp xếp chỗ ngồi thì đứng dậy đi xuống nhìn thoáng qua lớp rồi khẽ bảo: “Còn một học sinh chuyển trường nữa, cũng là một cô bé.
Mấy đứa nhóc này nghỉ mấy ngày mà cao lên nhiều đấy chứ...”
Nghe vậy, Giang Vọng lặng lẽ nhéo tay Lục Lê.
Lục Lê và Giang Vọng liếc mắt nhìn nhau, cô ngửa đầu, dè dặt gọi: “Thầy ơi.”
Lão Vương nghiêng đầu, hỏi: “Sao thế?”
Lục Lê trốn sau lưng Giang Vọng, đôi mắt to ngập nước thấp thoáng nét rụt rè, lí nhí nói: “Em có thể ngồi với anh trai được không ạ?”
Lão Vương nhìn lên, bối rối vội hỏi: “Học kỳ mới phải sắp xếp chỗ ngồi lần nữa theo chiều cao, em và anh trai cứ ngồi cùng nhau đi, để thầy xếp cho các em ngồi cùng bàn.”
Lục Lê nhoẻn miệng cười, lúm đồng tiền thoáng hiện: “Cảm ơn thầy ạ.”
Lão Vương xoa cái bụng tròn vo, nói: “Không có gì.”
...
Giang Vọng được ngồi cùng bàn với Lục Lê như ý muốn.
Bàn thứ hai tổ bốn, Lục Lê ngồi sát cửa sổ.
Vóc người của cả hai đều nhỏ bé, tuy nhiên trong khoảng thời gian này Giang Vọng lại cao hơn chút.
Lục Lê nằm dài lên bàn, nhìn sườn mặt Giang Vọng, bất giác nhìn vào đôi lông mi dài của cậu.
Qua khuôn mặt còn non nớt nhưng đã có thể mơ hồ thấy được dáng vẻ sau này.
Cô không nhịn được bèn nói: “Giang Vọng, đến khi cậu cao lên thì chúng mình sẽ không được ngồi với nhau nữa rồi.”
Động tác trên tay Giang Vọng khựng lại, liếc nhìn cô rồi bảo: “Cậu ăn nhiều cơm, nhiều trái cây lên rồi cũng sẽ cao hơn thôi.”
Lục Lê chống cằm, thương lượng với cậu: “Vậy cậu lớn chậm tý nhé.”
Giang Vọng thở dài đáp: “Tôi sẽ cố.”
Lục Lê chọc chọc người cậu: “Giang Vọng, cậu là con nít mà sao cứ thở dài mãi thế?”
Giang Vọng tóm được hai ngón tay mềm mại kia, không cho cô quậy phá: “Đến giờ học rồi, lấy bút ra đi.”
Nói đến việc học, tâm trạng Lục Lê sa sút, chán chường bảo: “Biết rồi.”
Một ngày của học sinh tiểu học thực sự rất nhàm chán nhưng một ngày của Lục Lê lại không nhàm chán chút nào.
Cô nhìn chằm chằm vào cô bé ngồi chếch đối diện.
Sáng nay cô không để ý, mãi đến khi điểm danh, thầy gọi “Sầm Tuế”, cô bé ấy mới lơ đễnh đáp lại một tiếng.
Sầm Tuế, cái tên này vô cùng quen thuộc với Lục Lê.
Sau khi xuyên vào trò chơi, Lục Lê có cẩn thận nghiên cứu những thẻ bài còn lại.
Và Sầm Tuế là một trong hai tấm thẻ bài nữ thần, độ nổi tiếng được coi là sánh ngang với Giang Nghiêu.
Nhưng cô lại chẳng biết gì về cô gái này.
Lục Lê không đếm được đây là lần thứ mấy mình hối hận khi không tìm hiểu kĩ trò chơi này.
Bây giờ Sầm Tuế và Giang Vọng đều là trẻ con như nhau, mà còn là đứa trẻ có cá tính nữa.
Hôm nay, cho dù là ai bắt chuyện thì cô bé ấy cũng tỏ thái độ rất thờ ơ, vẻ mặt hiện rõ sự chán ngán, đi học cũng không tập trung, tự chơi riêng một mình.
Thầy giáo thấy vậy cũng chẳng nói gì, chắc là người nhà đã đánh tiếng trước rồi.
Lục Lê rất hâm mộ.
“Lục Lê.” Giang Vọng gọi cô, đưa tay quơ quơ trước mặt cô: “Đừng nhìn nữa, phải về nhà rồi.”
Lục Lê hoàn hồi, bắt đầu thu dọn sách vở, nói: “Giang Vọng, tôi tự về nhà được, về đến nhà tôi sẽ gọi điện cho cậu.
Cậu về chung với anh chị họ đi.”
Giang Vọng im lặng một lát rồi nói: “Lục Lê, tôi tự bắt xe đến trường.”
“Hả?” Lục Lê sửng sốt rồi mới hiểu ra: “Bọn họ...”
Giang Vọng đưa tay đặt hộp bút chì vào cặp sách của cô, kéo khóa lại, bình tĩnh nói: “Tôi đưa cậu về nhà, mai tôi sẽ tới sớm đón cậu, buộc tóc cho cậu.”
Lục Lê buồn bã, trong lòng có chút không vui.
Nhưng cô lại hiểu rõ một điều rằng, đôi khi người nhà không thể bảo vệ bạn, ngược lại sẽ làm bạn tổn thương.
Vì chuyện này mà Lục Lê cứ buồn bã suốt dọc đường không thôi.
Mãi đến khi Giang Vọng nắm tay cô đi lên xe buýt, tìm ghế ngồi xuống, thì thầm nói chuyện với cô mấy câu thì tâm trạng Lục Lê mới khá hơn chút ít.
Lục Lê nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng chợt dâng lên một nỗi hoang mang, Giang Vọng trong kịch bản trò chơi liệu có quay về nhà họ Giang không nhỉ?
Quay về nhà họ Giang liệu có phải chuyện tốt với cậu hay không?
Tiểu học tan học sớm, người trên xe không nhiều, trên đường cũng không đông đúc.
Cũng là quãng đường ấy, Lục Lê về nhà hớn hơn buổi sáng năm phút.
Giang Vọng không đi theo nữa, dặn dò Lục Lê: “Sau này về nhà một mình, cậu không được đi đường tắt, phải đi đường hướng chợ bán thức ăn, chỗ đó đông người.
Lục Lê, cậu nhớ chưa?”
Lục Lê cúi đầu suy nghĩ, nhỏ giọng đáp: “Nhớ rồi.”
Giang Vọng nghiêng đầu liếc nhìn cô, không nói gì.
Đến tòa nhà số 32, Giang Vọng buông tay ra, khẽ ngẩng đầu, nhìn về phía cửa vào rồi nói: “Tự lên lầu đi, lên cầu thang nhớ cẩn thận.
Tối nay tôi sẽ gọi điện thoại cho cậu, nhớ nghe lời đấy nhé.”
Lục lê đi tới trước, cứ đi được vài bước thì lại quay đầu một lần.
Giang Vọng vẫn đứng đó mãi đến khi cô khuất bóng.
Nắng chiều chiếu rọi kéo dài cái bóng của cậu nhóc ấy.
...
Khi Giang Vọng trở về nhà họ Giang, sắc trời đã tối.
Áng mây chiều tà đỏ cam nơi cuối chân trời thoáng ẩn hiện sau dãy núi, bóng tối bao phủ đất trời.
Phòng ăn nhà họ Giang dần đông đúc hơn, hôm nay Giang Nam Úy và Giang Nghiêu ở nhà nên bà cụ vui vẻ hơn thường ngày.
Giang Nam Úy đi đến chỗ bàn ăn, vỗ vai Giang Nghiên đang ngồi, dịu giọng nói: “Lên lầu gọi Giang Vọng xuống ăn cơm.”
Giang Nghiên đáp mà không thèm ngoảnh mặt lại: “Con gọi từ lâu rồi, nó không ở đây.”
Dứt lời, cặp song sinh ở đối diện bàn ăn liếc nhìn nhau, im lặng không nói gì.
Giang Nam Úy thản nhiên thu hết biểu cảm của bọn trẻ vào mắt, đang định gọi người giúp việc thì Giang Vọng về đến nhà.
Người giúp việc thấy cậu cũng không chào hỏi, chỉ hướng vào phòng ăn nói vọng vào: “Bà chủ, cậu ba, cậu chủ nhỏ đã về ạ.”
Giang Nam Úy cúi người, nói nhỏ bên tai Giang Nghiêu mấy câu.
Giang Nghiêu quay đầu nhìn về phía Giang Vọng rồi bật người nhảy xuống ghế chạy ra chỗ cậu.
“Giang Vọng!”
Giang Vọng đặt cặp sách xuống, đưa mắt nhìn sang.
Mặt Giang Nghiêu nhăn nhó, nhíu mày như đang chất vấn: “Em làm gì vậy? Sao về nhà muộn như thế, ai đưa em về đó?”
Giang Vọng không đề cập chuyện cặp song sinh không muốn ngồi chung xe với mình, chỉ đáp: “Đưa Lục Lê về nhà rồi tự trở về thôi.”
Nhắc tới Lục Lê, tên nhóc kiêu ngạo ngang ngược chợt ỉu xìu.
Cậu ấy thả lỏng chân mày, nhanh chóng quay đầu nhìn Giang Nam Úy, bỗng ghé sát vào tai Giang Vọng, hạ giọng thì thầm: “Giang Vọng, anh có thể đến tìm Lục Lê chơi không?”
Giang Vọng không trả lời ngay lập tức mà chỉ im lặng nhìn cậu ấy.
Hồi lâu sau mới trả lời: “Anh tự đi hỏi cậu ấy đi.”
Giang Nghiêu bỗng vui vẻ, nhếch miệng cười toe toét: “Ngày mai anh phải đi tìm em ấy mới được.”
Nhắc tới Lục Lê, Giang Nghiêu chợt sinh ra một khát vọng muốn được làm thân với Giang Vọng.
Cậu ấy đẩy Giang Vọng ra, liếc nhìn cặp song sinh rồi nói: “Bọn họ bắt nạt em phải không? Đã học lớp ba rồi mà còn trẻ con.”
Hiển nhiên, đến Giang Nghiêu cũng biết phần nào về sự ác ý của cặp song sinh.
Giang Vọng nhẹ giọng đáp: “Không phải, em chỉ muốn đưa Lục Lê về thôi.”
Giang Nghiêu vò đầu, nghĩ một hồi rồi đề nghị: “Hay là, từ ngày mai anh bảo ba đi đón em ấy nhỉ? Cũng không xa đâu.”
Giang Vọng bên cạnh bỗng khựng lại, một lát sau mới chầm chậm dời mắt nhìn cậu ấy, nói: “Không cần, em còn phải buộc tóc cho cậu ấy nữa.
Anh biết làm không?”
Giang Nghiêu ngơ ngác, cái này đúng là không biết thật.
Nhưng tưởng tượng có thể chơi với Lục Lê thì cậu ấy lại cười tươi.
“Giang Vọng, Giang Nghiêu.
Lại ăn cơm.”
Giang Nam Úy đứng trước bàn ăn vẫy tay hai đứa lại, anh ấy nhìn thằng nhóc con nhà mình cười ngây ngô, liếc mắt là biết ngay chẳng hỏi được cái quái gì, đã thế còn cứ như thằng ngốc đứng bên cạnh Giang Vọng.
Trong lòng Giang Nam Úy đã phần nào đoán ra được chuyện xảy ra hôm nay.
Anh ấy quyết định tạm thời giữ im lặng, không can thiệp vào kế hoạch của Giang Vọng.
Nghĩ đến đây Giang Nam Úy lại thầm thở dài, Giang Bắc Tâm làm ra chuyện hay ho rồi lại chạy trốn mất tiêu.
Còn về phần Giang Vọng, từ nhỏ đã thâm sâu thế này, chẳng biết là chuyện tốt hay xấu nữa.
...
Tin Giang Bắc Tâm trở về truyền đến vào ngày cuối tuần.
Hôm ấy, thành phố Hòa mưa như trút nước.
Khi Lục Lê nhận được điện thoại, Giang Vọng đang sửa bài tập cho cô, lúc này đã qua một tháng kể từ ngày khai giảng.
Đầu bên kia điện thoại, Giang Nam Úy nhẹ giọng giải thích với Lục Lê.
Lục Lê đáp: “Chú ơi, để cháu đi gọi anh trai.”
Cô quay đầu lại, vừa vặn bắt gặp ánh mắt lặng lẽ như mặt biển của Giang Vọng.
Lục Lê ngẫm nghĩ một lát, che ống nghe lại, nhỏ giọng nói: “Giang Vọng, ba cậu sắp về rồi.”
Giang Vọng giật mình.
Cảm xúc thoáng dao động trong mắt như cơn mưa rào đổ xuống mặt biển.
Giang Bắc Tâm đã trở lại.
Người ba bỏ trốn vì cậu, bây giờ đã trở lại rồi.