Tôi Đang Nuôi Bé Con Nam Thần Trong Game Hẹn Hò


Mưa to như trút nước, mây đen giăng kín trời.

Từng hạt rơi lộp độp bên cửa sổ, phủ mờ sắc trời tối ngoài kia.

Lục Lê đứng trước cửa sổ, chìm đắm trong suy nghĩ.

Giang Vọng gặp Giang Bắc Tâm chưa nhỉ?

Lúc này, tại nhà họ Giang.

Giang Nam Úy ngồi trước ghế, cầm khăn tắm lau người cho cậu nhóc đang bị ướt như chuột lột, bất đắc dĩ nói: "Cháu vội vã thế làm cái gì? Mưa lớn như vậy còn không cầm dù, có bị ngã không?"

Giang Vọng lắc đầu, thỏ thẻ trả lời: "Không ạ."

Lúc này, trong phòng khách khá đông người.

Bà cụ và Giang Tây Âm ngồi dưới lầu chờ Giang Bắc Tâm về.

Cặp song sinh chạy quanh sô pha, vừa chơi đuổi bắt vừa la hét ầm ĩ cả căn phòng.

Cho đến khi Giang Tây Âm cảm thấy nhức cả óc, không thể nhịn được nữa bèn hét lên: "Giang Thâm, Giang Thiển! Trật tự đi!"

Nói xong, Giang Tây Âm liếc nhìn sắc mặt bà cụ, bà ta đang nhìn chằm chằm Giang Vọng, không thể hiện cảm xúc.

Cô ta thầm lo, sợ bà cụ mềm lòng bèn vội hỏi: "Mẹ, em hai đi đến đâu rồi?"

Bà cụ không nhìn Giang Vọng nữa, nhàn nhã nâng tách trà nóng: "Không biết, hỏi ba con đi."

Để tìm được Giang Bắc Tâm, ông cụ quả thật đã tốn không biết bao nhiêu sức lực.

Tính Giang Bắc Tâm ranh ma từ nhỏ, mấy trò như tịch thu hộ chiếu, giữ căn cước, khóa thẻ hoàn toàn không giữ chân được anh ấy.

Bị nhốt ở nhà chưa được hai ngày, anh ấy đã trộm hộ chiếu và căn cước, thừa dịp trời chưa sáng trốn vào xe rác lẻn ra ngoài.

Cả tháng nay không biết hai người đã bay quanh trái đất mấy vòng rồi.

Một người truy đuổi, một người chạy trốn.

Cho đến tận ngày hôm qua, ông cụ mới tóm được Giang Bắc Tâm lôi về, bắt anh ấy làm tròn trách nhiệm của một người ba.

Giang Tây Âm nhìn Giang Vọng, lạnh lùng nói: "Nếu là con, con cũng..."

Một tiếng "cạch" vang lên, bà cụ buông tách trà, cắt ngang cô ta: "Tìm việc thế nào rồi?"

Làm sao Giang Tây Âm không hiểu ẩn ý trong câu nói này của bà cụ, rõ ràng là không cho cô ta nhắc đến gia cảnh của Giang Vọng.

Cô ta thấy bực mình bèn quay sang la hai đứa nhỏ nghịch ngợm: "Làm bài tập xong chưa mà ồn ào quá vậy!"

Giang Thâm nhăn mặt với cô ta: "Lêu lêu lêu!"

Cô nhóc Giang Thiển bắt chước cách nói chuyện của bà cụ: "Tìm được việc chưa?"

Giang Tây Âm bực mình: "Phiền chết được! Lên lầu hết cho mẹ!"

Cặp sinh đôi không thấy sợ, lần lượt chạy lên lầu, tiếng cười đùa nhỏ dần.


Giang Nam Úy dẫn Giang Vọng đi tắm, thuận tiện sai Giang Nghiêu ở dưới lầu nghe lén.

Giang Nghiêu từ nhỏ đã thích làm mấy trò này, thằng nhóc lập tức tuân mệnh thực hiện, tí tởn cười tiến đến bên cạnh bà cụ.

Lầu hai, phòng Giang Vọng.

Giang Nam Úy đứng giữa phòng, thoáng nhìn giường, tủ quần áo và bàn học.

Đồ đạc của Giang Vọng gần như chẳng có mấy, nhìn thế nào cũng không giống như có người ở, dường như cậu có thể rời đi bất cứ lúc nào.

Anh ấy thở dài, có lẽ việc trở về nhà họ Giang cũng chưa hẳn là chuyện tốt đối với đứa bé này.

Trời đã tối khuya nhưng vẫn chưa thấy Giang Bắc Tâm trở về.

Bà cụ đi hỏi mới biết đang về được nửa đường thì anh ấy lại bỏ trốn rồi.

Ông cụ nổi cơn thịnh nộ, thề nhất quyết phải bắt bằng được anh ấy về.

Giang Tây Âm không hóng hớt nữa, ngáp một cái rồi đi thẳng lên lầu.

Giang Nam Úy dẫn Giang Nghiêu ra về, trong phòng khách chỉ còn lại bà cụ và Giang Vọng.

Có lẽ do mắc mưa, sắc mặt Giang Vọng hơi nhợt nhạt.

Cậu đi đến trước mặt bà cụ, nhỏ giọng nói: "Bà nội, cháu đi ngủ đây ạ, chúc bà ngủ ngon."

Bà cụ muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại không nói gì, chỉ khoát tay ý bảo cậu đi.

Ngay khúc cua lên lầu hai, Giang Tây Âm ló đầu nhìn lén, thấy dáng vẻ của mẹ mình thì hừ nhẹ một tiếng.

Bà cụ coi trọng sĩ diện, ngay cả cháu trai ruột còn không quan trọng bằng thể diện, huống chi con gái là cô ta.

Cô ta suy nghĩ một lát, xoay người đi tìm hai đứa quỷ nhỏ.

Giang Vọng lên lầu với vẻ mặt bình tĩnh, hoàn toàn không còn dáng vẻ đáng thương khi ở trước mặt bà cụ ban nãy.

Cậu im lặng đi lên cầu thang, khi sắp bước đến bậc cuối cùng thì dừng lại.

Cặp song sinh đứng ở hành lang, thầm thì với nhau…

"Giang Thâm, ý mẹ nói vừa nãy là gì vậy?"

"Đúng là đồ ngốc, mẹ bảo chúng ta bắt nạt Giang Vọng đó."

"Ủa, bắt nạt Giang Vọng có vui không?"

"Không biết, thử xem."

Giang Vọng không thay đổi sắc mặt, thậm chí còn suy xét mặt lợi hại của chuyện này.

Một lát sau, cậu đã có quyết định.

Nghe thấy tiếng bước chân, cặp song sinh liếc nhau, vội vàng điều chỉnh biểu cảm, giả vờ như đang chờ Giang Vọng.

Giang Thâm lên tiếng trước: "Giang Vọng."


Giang Thiển mặc váy công chúa, đứng bên cạnh Giang Thâm nhìn cậu, thầm nghĩ Giang Vọng giống y như chú hai, là một cậu bé rất tuấn tú.

Giang Thiển từ nhỏ đã thích búp bê xinh đẹp, lúc này cũng không thể rời mắt khỏi Giang Vọng.

Giang Vọng bặm môi, sợ hãi nói: "Anh họ, chị họ."

Giang Thâm bĩu môi: "Sợ tụi này sao?"

Hành lang trong nháy mắt trở nên im phăng phắc.

Một lát sau, Giang Vọng chậm chạp đi đến trước mặt hai đứa nhóc, khẽ hỏi: "Anh chị tìm em ạ?"

Giang Thâm liếc nhìn Giang Thiển, Giang Thiển cao hơn Giang Vọng rất nhiều, lúc này con bé đang đứng thẳng nhìn xuống Giang Vọng, vô thức tạo cảm giác uy hiếp cho đối phương.

Con bé nở nụ cười, lộ ra hai chiếc răng nanh nhỏ: "Giang Vọng, em làm bài xong chưa? Đưa chị kiểm tra xem."



Mười phút sau, sách bài tập của Giang Vọng bị Giang Thiển xé tan tành, chiếc cặp học mới mua bị Giang Thâm ném ra ngoài cửa sổ.

Giang Vọng nhíu mày, ngồi dưới đất, kiên nhẫn nhặt từng mảnh giấy rồi cẩn thận đặt lên bàn.

Cậu thầm nghĩ ngày mai cô nhóc kia mà biết chuyện chắc lại không vui rồi.

Lúc này vẫn chưa ngớt mưa, hạt mưa rơi lộp độp lên phiến lá rồi thoáng chốc bị gió lớn thổi bay đi.

Giang Vọng nghiêng đầu, không hề nghĩ ngợi đi xuống lầu lấy cặp sách.

Ngay khi cậu đứng dậy định ra ngoài, điện thoại trong phòng bỗng đổ chuông.

Giang Vọng dừng lại, ngoài Lục Lê ra không ai gọi điện thoại cho cậu giờ này cả.

Giang Vọng đi đến bên giường nhận điện thoại, tốc độ nhanh nhẹn hơn hẳn ban nãy.

Không đợi cậu lên tiếng, đầu dây bên kia đã vang lên tiếng la: "Giang Vọng! Giang Vọng! Giang Vọng!"

Giang Vọng bất đắc dĩ nói: "Muộn lắm rồi đấy, sao giờ cậu còn chưa ngủ?"

Cô nhóc nói chuyện trên trời dưới đất một hồi, đến khi không xả nổi nữa mới hỏi dò: "Giang Vọng, cậu gặp ba chưa?"

Giang Vọng nói thật: "Chưa, bà nội nói ông ấy lại bỏ trốn rồi."

Vừa dứt lời, đầu dây bên kia bất chợt im lặng, Lục Lê nhỏ giọng thủ thỉ: "Ba gì kỳ vậy? Giang Vọng, cậu đừng buồn, chú út là người tốt, chú sẽ đối xử tốt với cậu."

Giang Vọng "ừm" một tiếng, giục cô đi ngủ: "Lục Lê, mai tôi đến đón cậu, giờ cậu đi ngủ đi."

Lục Lê không chịu: "Chú út nói cậu bị mắc mưa, ngày mai tôi tự đến trường, cậu ngủ cho đủ giấc đi."

Giang Vọng dừng một lúc rồi hỏi: "Chú gọi điện thoại cho cậu sao? Chú nói gì vậy?"

Lục Lê không phát hiện sự khác thường trong giọng nói của Giang Vọng, cô đáp: "Ừm, chú nói cậu về nhà rồi, nhưng không ngoan, không chịu mang dù.

Giang Vọng, ngày mai chú sẽ đến đón tôi, cậu nghỉ ngơi cho mau khỏe."


Giang Vọng rũ mắt, bình tĩnh trả lời: "Tôi biết rồi, cậu đi ngủ đi."

Lục Lê chúc Giang Vọng ngủ ngon, đợi cậu cúp điện thoại.

Giang Vọng biết đây là thói quen của cô nên chủ động cúp trước.

Trong phòng đèn sáng rực, chiếu sáng khắp nơi.

Hoàn toàn khác với khung cảnh mờ tối ở khu phía tây.

Giang Vọng nhìn chằm chằm căn phòng trống rỗng một lúc lâu, bỗng nhiên đổi ý.

Cậu nhẹ nhàng đóng cửa lại, bước vào phòng tắm.

Không lâu sau, căn phòng chìm trong bóng tối.

Ngoài sân, cặp sách màu đen vẫn nằm trơ trọi trên mặt đất.

Mưa càng ngày càng nặng hạt, không ai đến nhặt.

.

Sáu giờ sáng hôm sau.

Bà cụ đang thưởng thức trà nóng, người giúp việc cầm chiếc cặp học ướt sũng đi vào, vẻ mặt khó xử: "Bà chủ, buổi sáng lão Lưu quét sân thì thấy cái này.

Là cặp học của cậu chủ nhỏ, bà chủ xem cái này..."

Người giúp việc ở đây đều là người thông minh, vừa nhìn là biết đã xảy ra chuyện gì.

Tuy hiện tại Giang Vọng không được cưng chiều, nhưng chưa biết chừng sau khi Giang Bắc Tâm trở về tình thế sẽ thay đổi, dù sao đây cũng là người con bà cụ yêu thương nhất.

Bà cụ liếc nhìn nói: "Đi lấy cái mới đi, đồ hư rồi thì vứt, trong nhà không thiếu."

Người giúp việc cúi đầu trả lời: "Vâng."

Một tiếng sau, tại khu phía Tây.

Lục Lê bị tiếng mở cửa đánh thức, mơ màng một lúc cô mới lên tiếng: "Giang Vọng?"

"Lục Lê, mười phút nữa thì ra ăn sáng nhé." Giọng nói của cậu bé có hơi khàn vang lên ngoài cửa gỗ: "Bên ngoài đang mưa, nhớ mặc thêm đồ bên trong đồng phục đấy.”

Lục Lê không ngủ nướng nữa, nhanh chóng mặc đồ đàng hoàng rồi chạy ra ngoài.

Giang Vọng đang bận rộn trong bếp, nghe thấy tiếng động cũng không quay đầu lại: "Đi đánh răng rửa mặt trước đi."

Lục Lê không thèm nghe lời, cứ thế tung tăng đi vào bếp, vây quanh cậu líu lo hỏi: "Giang Vọng, cậu ăn sáng chưa? Hôm qua mắc mưa đã uống thuốc chưa? Có tìm thấy ba cậu không?"

Giang Vọng lần lượt trả lời: "Ăn rồi.

Tối hôm qua có uống trà gừng.

Chưa tìm thấy."

Nghe vậy, Lục Lê không khỏi rầu rĩ, chậm chạp xoay người đi rửa mặt.

Ăn sáng xong, Lục Lê ngồi ghế, chống cằm nhìn mưa rơi ngoài cửa sổ, buột miệng hỏi: "Giang Vọng, sao cậu lại thay cặp vậy? Cậu đâu có thích màu xanh, được tặng à?"

Giang Vọng rũ mắt, thuần thục thắt tóc cho Lục Lê, đáp: "Cái cũ bị mất rồi, cái này là bà nội đưa cho."

Bị mất?

Lục Lê thắc mắc: "Hôm qua cậu không mang cặp mà, sao lại bị mất?"

Giang Vọng im lặng trong chốc lát rồi nói: "Thì bị mất chứ sao."


Lục Lê nhớ đến anh chị họ của cậu, mím môi, họ bắt nạt Giang Vọng sao?

Giang Vọng buộc tóc, vỗ nhẹ đầu cô: "Đi lấy cặp đi, chú sắp đến rồi."

Giang Nam Úy đúng giờ xuất hiện dưới cổng tòa nhà 32.

Giang Nghiêu nghển cổ, nôn nóng nhìn cầu thang, ríu rít: "Ba, chúng ta có thể lừa được em ấy không? Hôm trước con đi bệnh viện có đưa cho mẹ xem ảnh của em ấy, mẹ cũng thích em ấy lắm."

Giang Nam Úy ôn hòa nói: "Từ từ, đừng sốt ruột."

"Ba, em ấy xuống rồi kìa!" Giang Nghiêu nói xong liền chạy lại đón Lục Lê, nhưng đi được nửa đường thì bỗng dừng lại: "Ơ, Giang Vọng cũng đến nữa! Nó không muốn cho con chơi với em gái."

Giang Nghiêu ỉu xìu không đi nữa.

Giang Nam Úy bất đắc dĩ mỉm cười, hai thằng nhóc thối này.

Sau khi lên xe, Giang Nam Úy thấy bọn trẻ đã đeo dây an toàn thì không để ý nữa, để mặc bọn trẻ chơi với nhau.

Tuy nói là chơi nhưng thực tế chỉ có một mình Giang Nghiêu nói không ngừng, Lục Lê thi thoảng phối hợp đáp vài câu, còn Giang Vọng thì không hề nói gì suốt quãng đường, chỉ im lặng nhìn hai người nói chuyện.

Đến khi vào trường, Giang Nghiêu phải tách ra, trong lòng thoáng có chút mất mát.

Lục Lê được Giang Vọng dắt lên lầu, bím tóc hình xương cá xinh đẹp lúc lắc.

Họ đi được nửa đường thì vô tình gặp Sầm Tuế, Lục Lê ló đầu muốn nhìn, song lại bị Giang Vọng đè lại.

Cậu nhóc nghiêm mặt: "Lục Lê, đi cầu thang phải nhìn đường cẩn thận."

Lục Lê ngoan ngoãn trả lời: "Biết rồi."

Ngoài việc trời mưa, hôm nay cũng không khác gì mấy ngày trước.

Ít nhất đó là ý nghĩ của Lục Lê trước buổi trưa.

Hết giờ nghỉ trưa, Lục Lê tỉnh lại, theo bản năng nhìn qua bên phải… Vị trí chỗ Giang Vọng không có ai.

Đám học sinh nô đùa chạy quanh lớp, ồn ào hết cả tai.

Lục Lê ngó quanh một vòng cũng không thấy Giang Vọng đâu.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cho đến khi tiếng chuông tan trường vang lên, cô vẫn không thấy bóng dáng của Giang Vọng.

Lục Lê nhịn không được ra cửa chờ cậu, làn mưa tinh mịn bị gió hắt vào hành lang, trên hành lang đã không còn bạn học nào nữa.

Lục Lê đang sốt ruột thì có người từ phía sau vỗ vai cô.

Cô quay đầu lại nhìn, là Sầm Tuế.

Cô bé vẫn mang dáng vẻ chán chường, hơi nghiêng đầu, tò mò nhìn cô.

Chưa đợi Lục Lê lên tiếng, Sầm Tuế liền hỏi: "Cậu đang tìm anh trai đúng không?"

Lục Lê vội gật đầu: "Cậu nhìn thấy cậu ấy sao?"

Sầm Tuế nói: "Tớ thấy giờ nghỉ trưa có người lớn đến tìm cậu ấy, hình như họ có quen nhau."

Người lớn?

Trong trường Giang Vọng quen rất ít người, ngoài người nhà họ Giang, Lục Lê không nghĩ ra được ai khác.

Lục Lê nói cảm ơn rồi vội vã chạy đi.

Sầm Tuế nhìn bóng dáng Lục Lê biến mất rồi quay lại phòng học, thầm nghĩ dáng vẻ sốt ruột của búp bê cũng rất xinh đẹp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận