Xe buýt số 103 từ từ dừng lại trước bến xe.
Khi Giang Vọng nhìn thấy Lục Lê đeo chiếc cặp sách nhỏ xuống xe, cậu đã có được thông tin mình muốn.
Cô sống ở vùng ngoại thành và phải mất hai giờ để đi qua đi lại.
Cậu nhìn chằm chằm Lục Lê đi xuống xe.
Chân của cô nhóc này thực sự rất ngắn, người đàn ông đứng sau không muốn chờ còn đang định đẩy cô.
Trước khi người đàn ông đó kịp làm gì thì Giang Vọng đã nhanh chóng bước tới, đưa tay bế Lục Lê xuống, đôi mắt đen nhánh nhìn qua người đàn ông phía sau, vừa nhìn sang quay đi luôn.
Thân thể đột nhiên treo lơ lửng trên không, Lục Lê bỗng hoảng hốt.
Cô chỉ có thể cảm nhận được bàn tay của cậu bé đang vững vàng đỡ cô, vầng trán hơi lạnh của cậu chạm vào cằm cô.
Giống như bị nắm tuyết đập vào một chút.
Chỉ trong một buổi sáng ngắn ngủi, Giang Vọng đã bế cô tận hai lần.
Khi cô còn nhỏ, Lục Trường Thanh chưa bế cô bao giờ.
Lục Lê muộn màng nhận ra, hình như cô thích được bế như này chứ không phải chỉ thích mỗi Tống Minh Nguyệt.
“Nhìn đường.”
Giang Vọng cầm lấy cặp sách của Lục Lê lạnh lùng nhắc nhở cô nhóc đang không tập trung ở bên cạnh.
Cặp sách của cô nhìn thì to nhưng thực ra lại rất nhẹ, không biết cô để gì trong đó nữa.
Cậu ước lượng trọng lượng trong tay rồi hỏi: "Chỉ có từng này thôi à?"
Lục Lê phục hồi tinh thần lại, giải thích: "Tôi nhờ chú hàng xóm gửi những thứ còn lại cho tôi.
Chú ấy nói sẽ tìm người chuyển cho tôi."
Giang Vọng "Ừm" một tiếng: "Đã nhớ kỹ địa chỉ chưa?"
Lục Lê gật đầu liếc nhìn Giang Vọng bên cạnh.
Ánh nắng dịu nhẹ chiếu lên khuôn mặt trắng nõn của cậu bé, hàng mi của cậu dày như sợi dây đàn màu vàng.
Cô lặng lẽ nhón chân vung vẩy hai tay ước lượng chiều cao của mình và Giang Vọng.
Hai người cao gần bằng nhau nhưng Giang Vọng lại gầy hơn một chút, cô không nhịn được nói: "Giang Vọng, tự tôi cũng cầm được."
Giang Vọng không để ý: “Theo sát tôi.
Ngoài ra, ở chỗ này có ba yêu cầu.
Không được ra ngoài một mình; không được nói chuyện với người lạ kể cả hàng xóm; có chuyện gì cũng phải nói trước với tôi, có thể nhớ được không?"
Nghe vậy, Lục Lê liếc nhìn cẩn thận thằng nhóc này một cái.
Nói rất nghiêm túc lại còn ngang ngược.
Cô chớp chớp mắt, đếm ngón tay rồi cười tít mắt hỏi: “Vậy là muốn ra ngoài thì phải đi cùng cậu và phải nghe lời cậu nữa đúng không?”
Giang Vọng liếc nhìn đôi mắt cười cong cong của cô, trả lời: “Ừm.”
Lục Lê ngoan ngoãn đáp: "Tôi biết rồi."
Khác với con đường lúc trước Lục Lê đã đi, Giang Vọng rẽ vào một con ngõ nhỏ yên tĩnh và hẻo lánh.
Con đường tắt nhỏ hẹp, ánh nắng bị che khuất bởi những bức tường thấp, những bậc thang phủ đầy tuyết trắng xóa.
Đường không bằng phẳng nên Giang Vọng phải đi bộ chậm lại.
Lục Lê bước đi với đôi chân ngắn, đôi mắt đảo khắp nơi.
Đây là lối tắt có ít người đi.
Bãi rác cạnh ngõ bị tuyết bao phủ, giống như một góc bỏ hoang phủ đầy bụi.
Sau khi vòng qua vài con ngõ nhỏ, họ dần dần tiến vào khu phía tây náo nhiệt.
Thời điểm này đúng lúc là giờ ăn trưa.
Sự náo nhiệt trên đường phố tan đi trong chớp mắt, nhưng mùi thơm của đồ ăn vẫn còn đó.
Trẻ con chơi đùa bên đường vào buổi sáng bị người lớn bắt về nhà.
Đồ chơi rơi vãi bị bỏ quên ở cửa ra vào, có vài chiếc ghế dựa ở ngã ba đường.
Những người già đã ăn xong đang ngồi quây quần bên nhau thành tốp năm tốp ba, khói thuốc dần lan ra.
Cuộc sống của Giang Vọng cứ thế ập tới.
Cô gần như có thể tưởng tượng ra khung cảnh đó… Cậu bé gầy gò một mình bước qua đám đông náo nhiệt, bóng người cô đơn không hòa hợp với sinh hoạt nhỏ hẹp này.
Lục Lê hít hít mũi nhìn qua các cửa hàng cũ kĩ xung quanh.
Không hiểu sao cô chợt nhớ đến lời hàng xóm sáng sớm nói về việc Giang Vọng mấy ngày không ra ngoài, không nhịn được hỏi: "Giang Vọng, mấy ngày nay cậu có ăn cơm không?"
"Lục Lê." Giọng nói của Giang Vọng lạnh lùng, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía trước: "Con người không ăn sẽ chết đói.
Tôi là người."
Lục Lê nghẹn họng, nghĩ tới giọng điệu nhẹ nhàng vừa rồi của cậu bé, luôn cảm thấy như mình đang bị giễu cợt.
Cô nhỏ giọng thì thầm: "Tôi không phải là đồ ngốc."
Giang Vọng không đáp lại, chỉ im lặng tăng nhanh tốc độ.
Lục Lê đi theo hai bước lại phát hiện mình không đuổi kịp, chỉ có thể bắt đầu chạy.
Đằng sau những đám mây, ánh nắng ló ra những tia nhỏ, đung đưa hướng xuống rồi quay trở lại.
Hai bóng người nho nhỏ nối đuôi nhau đi qua con ngõ hẹp.
Tuyết lại chậm rãi rơi xuống.
.
Tuyết rơi suốt một tuần, mãi đến đêm tất niên mới bắt đầu tan bớt.
Khu phía tây thường ngày có phần vắng vẻ đang dần trở nên náo nhiệt hơn.
Sáng sớm Lục Lê bị đánh thức bởi tiếng cười đùa của bọn trẻ con dưới lầu.
Cô mở mắt ra, nhìn chằm chằm trần nhà mốc meo hồi lâu rồi lặng lẽ thở dài… Cô vẫn đang ở trong trò chơi, ở trong nhà Giang Vọng.
Lục Lê chưa vội ra khỏi giường ngay, cô ấn vào giao diện trò chơi, trên không trung đột nhiên xuất hiện một màn hình trong suốt.
Cô theo thói quen bấm vào nút "Thoát trò chơi", nhưng đúng như dự đoán không thể thoát ra được.
Mấy ngày nay, cô cũng đã thông suốt một điều, Giang Vọng trong phiên bản trẻ con sẽ chẳng thể chinh phục được, cứ nuôi cậu tới lớn cho xong đã.
Lúc này Lục Lê cảm thấy vô cùng may mắn vì cô đã lựa chọn chế độ chơi thường ngày.
Trang viên nhỏ do hệ thống cung cấp tự cung tự cấp, đồng ruộng và đồng cỏ tự vận hành, sản phẩm thu hoạch được có thể đổi lấy tiền vàng.
Điều quan trọng nhất chính là tiền vàng có thể được quy đổi thành đồng nhân dân tệ.
Lục Lê nhanh nhẹn thu thập trái cây rau quả rồi kéo sữa bò đến trạm giao sữa, địa chỉ giao hàng là nhà Giang Vọng.
Sau khi trả phí giao hàng, tiền vàng bắt đầu giảm bớt.
Lục Lê nhìn số lượng tiền vàng ở góc trên bên trái, lại thở dài lần nữa.
Nuôi trẻ con khó thật đấy.
"Lục Lê, dậy ăn cơm đi."
Giọng nói khàn khàn của Giang Vọng truyền qua cửa, mang theo giọng mũi nghèn nghẹt.
Lục Lê “vèo” cái ngồi dậy luôn.
Giang Vọng bị cảm lạnh?
Lục Lê mặc vội một bộ đồ ngủ rồi chạy nhanh ra ngoài, cúc áo còn đóng lệch nhau.
Giang Vọng đợi một lát, đang định gọi lần nữa thì cửa đột nhiên mở ra.
Cô nhóc ngủ rất ngon, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng rực, mái tóc mềm mại đang hơi rối bù, đôi mắt hạnh nhân mở to ríu rít hỏi cậu: “Cậu bị cảm à Giang Vọng? Chăn không đủ ấm à? Hay ngủ không đóng cửa sổ?"
Giang Vọng liếc cô một cái: “Đóng lại cúc áo rồi đi rửa mặt đánh răng đi Lục Lê.”
Lục Lê không trả lời, cô nhìn cậu một lúc rồi quay người chạy sang phòng bên cạnh.
Căn nhà nhỏ này chỉ có hai phòng ngủ, Lục Lê ở phòng ban đầu của Giang Vọng, còn cậu thì ở phòng của Giang Liên.
Cánh cửa đó luôn đóng lại, đây là lần đầu tiên cô mở nó ra.
Một căn phòng chật chội, nhỏ hẹp nhưng sạch sẽ và sáng sủa.
Tủ quần áo và giường đều đang được phủ một lớp chống bụi, bàn trang điểm được bọc cẩn thận, ngoại trừ chăn bông trải trên mặt đất thì ở đây không có dấu vết sinh sống của con người.
Lục Lê ngơ ngác nhìn chăn bông được gấp gọn gàng trải trên sàn, cô không dám nghĩ tới tâm trạng của Giang Vọng như thế nào khi ngủ trong đêm tối.
Giang Vọng ngủ ở dưới mặt đất.
Vào mùa đông lạnh giá không khí lạnh tràn vào khắp nơi, vậy mà cậu thực sự đã ngủ trên nền đất lạnh như băng này suốt bảy ngày.
Giang Vọng không ngăn cản Lục Lê, đứng một chỗ nhìn cô mở cửa phòng ra.
Cô có ý thức về khoảng cách nên chỉ đứng ở cửa nhìn thoáng qua.
Bầu không khí dần trở nên im lặng, một lúc lâu sau, cô mới quay đầu lại hỏi: "Sao cậu lại ngủ ở dưới đất?"
Giang Vọng cụp mắt xuống, nhỏ giọng nói: “Dù sao cũng phải để lại một chỗ cho mẹ.”
Ngày càng có ít dấu vết của Giang Liên trong nhà.
Rồi sẽ có một ngày dấu vết của cô ấy sẽ hoàn toàn biến mất, mọi người sẽ dần lãng quên cô ấy.
Cậu muốn nhớ về mẹ thật kỹ, thật lâu.
Lục Lê chợt nhớ ra không chỉ mình cô đã mất mẹ, mà Giang Vọng trước mặt cô cũng đã không còn mẹ.
Giờ phút này, đến nhà bọn họ cũng chẳng còn nữa.
Cô kìm nén cảm giác chua xót đang dâng lên, mím môi nói: "Giang Vọng, cậu dọn về đi, tôi sẽ tìm nơi khác để ở."
Có rất nhiều cách để tiếp cận Giang Vọng.
Nhưng cô quá sốt ruột nên vô thức lựa chọn phương pháp nhanh và thuận tiện nhất.
Giang Vọng nhìn Lục Lê chăm chú, vẻ bi thương trên mặt cô không hề giả tạo.
Sự nghi ngờ dần dần tràn ngập trong lòng cậu.
Lục Lê đến đây để tiếp cận cậu, nhưng lại vì cậu mà sẵn sàng dọn đi, mục đích của cô là gì?
Giang Vọng giấu đi suy nghĩ, đổi chủ đề: “Đi rửa mặt ăn cơm trước đi.”
Giang Vọng và Lục Lê ngồi đối diện nhau ở chiếc bàn nhỏ có vẻ hơi chật chội.
Cháo đang bốc khói, đồ ăn kèm được đặt ở giữa, một chai sữa bò được đặt ở góc bàn.
Giang Vọng ngẩng đầu liếc nhìn cô nhóc đang cúi đầu ăn, rất im lặng, không giống như mấy ngày trước hỏi thăm cái này cái kia.
Cậu gõ bàn, chỉ vào sữa bò hỏi cô: “Lại không uống à?”
Lục Lê ngước mắt lên, đôi mắt trong veo nhìn rất chân thành: “Tôi đã nói rồi, tôi không thích uống sữa bò.”
Giang Vọng nhìn vào mắt cô: “Không thích còn đặt?”
Lục Lê chớp chớp mắt, nói năng rất hợp lý: “Trước đây mẹ tôi đã đặt sẵn cho tôi, chú hàng xóm giúp tôi chuyển nhà nói với tôi hợp đồng vẫn chưa hết hạn.
Giang Vọng, cậu có biết hợp đồng là gì không? Dù sao thì chú ấy cũng bảo với tôi là vẫn được uống sữa.”
Ánh mắt Giang Vọng dời xuống khuôn mặt cô, cầm lấy chai sữa: “Sau này đừng đặt nữa.”
Mỗi lần cô nhóc này nói dối là lúc nào cũng thể hiện ra vẻ mặt này… Đôi mắt hạnh nhân mở to, lông mi rung động trông rất ngây thơ.
Lục Lê ngoan ngoãn đáp: "Được."
Nói xong cô lại lo Giang Vọng không thích uống sữa nên dỗ ngọt cậu: "Uống sữa bò vào lớn lên sẽ cao đấy Giang Vọng."
Giang Vọng mở nắp chai ra nhìn cô, lạnh nhạt nói: “Cậu cũng biết à.”
Lục Lê: “...”
Thôi bỏ qua đi, Giang Vọng vẫn là một đứa trẻ.
Uống sữa xong, Giang Vọng lại nhắc đến chuyện trước đó: "Lục Lê, nếu cậu không sống ở đây thì cũng sẽ có người khác.
Mùa đông sắp qua rồi, tôi không lạnh."
Lục Lê biết Giang Vọng nói đúng, nhưng thời gian cậu cho thuê nhà là năm sau, chính cô là người đẩy thời gian này nhanh hơn.
Cô suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tôi ngủ dưới sàn nhà, cậu ngủ trên giường đi.”
Trong mắt Lục Lê, Giang Vọng chính là một kẻ đáng thương.
Sống trong căn nhà của mình mà lại phải ngủ trên sàn nhà.
Hiện tại Giang Vọng khẳng định Lục Lê quả thực là một đứa ngốc.
Giang Vọng nhắc nhở cô: “Tôi lấy tiền thuê nhà của cậu.”
Lục Lê bất đắc dĩ đành phải nói: “Mùa đông cậu ngủ với tôi đi, hai chúng ta mỗi người một nửa giường.”
Giang Vọng im lặng một lát, động tác trên tay cũng dừng lại.
Cậu chưa bao giờ ngủ với người khác kể cả Giang Liên.
Từ khi cậu có ký ức Giang Liên đã làm nghề này rồi, buổi tối mẹ rất ít khi về nhà.
Thỉnh thoảng trở về cũng trong tình trạng say khướt.
Hóa ra cậu cũng từng mong được ngủ với mẹ mình, Giang Vọng nghĩ.
Lục Lê duỗi bàn tay nhỏ bé của mình ra, quơ quơ trước mặt Giang Vọng: "Cậu có nghe thấy không hả Giang Vọng?"
Giang Vọng lấy lại tinh thần nhìn khuôn mặt nhỏ như búp bê vừa nghiêm túc vừa chân thành trước mặt cậu.
Ai có thể nói không cơ chứ?
Ăn sáng xong Lục Lê bắt đầu dọn dẹp bàn ăn.
Bọn họ đã thống nhất với nhau từ giờ trở đi Giang Vọng nấu ăn còn cô rửa bát.
Giang Vọng còn đặt một chiếc ghế đẩu nhỏ cho cô cạnh bồn rửa để cô có thể đứng rửa bát cho dễ.
Sau khi dọn dẹp xong, Lục Lê như thường lệ mở tủ lạnh nhìn xem bên trong, đồ dự trữ bên trong không nhiều lắm.
"Giang Vọng." Lục Lê lớn tiếng hỏi: "Hôm nay có đi chợ mua thức ăn không? Tết là phải ăn sủi cảo đấy!"
Mãi lúc lâu sau Giang Vọng không lên tiếng trả lời, Lục Lê nghiêng đầu nhìn.
Cậu bé ngồi quay lưng về phía cô, đôi vai gầy yếu căng chặt.
Hai nắm đấm siết chặt đặt trên đầu gối.
Cậu ấy… Làm sao vậy?
Lục Lê sửng sốt, cô theo bản năng đóng cửa lại chạy đến bên cạnh Giang Vọng, cúi người xuống có thể nhìn thấy rõ ràng vẻ mặt của cậu.
Đôi mắt cậu bé đỏ hoe đang cố gắng hết sức để cầm nước mắt.
Đối với Giang Vọng mà nói, đây là lần đầu tiên cậu không đón Tết cùng Giang Liên.
Trước đây vào mấy ngày này Giang Liên sẽ ở nhà với cậu, sẽ cười với cậu, sẽ dẫn cậu đi chợ mua thức ăn, tự tay làm sủi cảo cho cậu, cùng nhau ngắm pháo hoa nở vào rạng sáng…
Cậu chưa bao giờ nhận ra rõ ràng rằng mình đã trở thành một đứa trẻ mồ côi như bây giờ, không còn có ai cùng cậu làm những điều này nữa.
Trong quãng đời còn lại, chỉ còn lại một mình cậu.
“Giang Vọng...”
Lục Lê không biết làm sao.
Cô dừng lại, rồi đột nhiên đưa tay ra ôm lấy cậu, giống như cậu đã ôm cô lúc trước.
Ngoại trừ điều này ra thì cô không nói gì cả, cũng không biết an ủi như nào.
Giang Vọng được Lục Lê ôm thật chặt, đôi bàn tay nhỏ bé yếu ớt vỗ nhẹ vào lưng giống như đang dỗ dành cậu.
Tuy rằng cô chỉ có một chút sức nhưng Giang Vọng lại cảm thấy cô dùng quá nhiều sức.
Một lúc lâu sau, Giang Vọng mới buông nắm đấm ra, dùng giọng mũi rất nặng nghẹn ngào nói: "Lục Lê."
Lục Lê cúi đầu nhìn cậu: "Ừm."
Giang Vọng cũng không đẩy cô ra, chỉ nói: “Đi thay quần áo đi, chúng ta đi chợ mua thức ăn.”
Lục Lê nhẹ nhàng sờ đầu cậu, nhẹ giọng đáp: "Được."
…
Giang Vọng đứng ở cửa nhìn Lục Lê trong phòng khách, không hề thúc giục cô, chỉ thấy cô ăn mặc như một con gấu nhỏ đang đi đi lại lại bên trong, miệng còn lẩm bẩm điều gì đó.
Đột nhiên Lục Lê ngước lên trừng mắt nhìn Giang Vọng.
Giang Vọng bị trừng mà ngơ cả người: "...!Sao thế?"
Lục Lê thở dài: "Không có gì, đi thôi."
Khi đi xuống cầu thang Lục Lê đi trước, Giang Vọng đi theo phía sau cô, sẵn sàng đưa tay đỡ cô bất cứ lúc nào đề phòng cô bị ngã.
Lục Lê có thói quen xấu là đi xuống lầu, khi đến bậc thang cuối cùng ở tầng trệt cô sẽ nhảy xuống.
"Lục Lê." Giang Vọng gọi cô khi cô bước xuống bậc thứ hai đếm ngược từ dưới lên.
Lục Lê theo bản năng đáp lại: "Hả?"
Chân cô đã tiếp đất sau đó tự nhiên bước đi trên mặt đất.
Giang Vọng dùng giọng điệu tự nhiên hỏi: "Muốn ăn cái gì?"
Lục Lê nhướng mày: "Ăn sủi cảo, tôi biết làm sủi cảo."
Cậu bé dừng lại một chút rồi trả lời: "...!Biết rồi."
.
Chợ bán thức ăn cách tòa nhà 32 không xa.
Bình thường bọn họ sẽ về nhà sau khi mua đồ xong nhưng hôm nay Lục Lê nhìn xung quanh không biết đang tìm cái gì, mấy lần suýt nữa đụng vào đám người, thậm chí còn thò đầu ra nhìn khắp nơi.
Giang Vọng kéo cô lại gần mình: “Cậu đang tìm gì vậy Lục Lê?”
Lục Lê không quay đầu lại đáp: "Hiệu thuốc.
Cậu cần uống thuốc Giang Vọng ạ."
“A, tôi nhìn thấy rồi!” Lục Lê quay người nắm lấy tay Giang Vọng, chạy đến hiệu thuốc, giọng nói trong trẻo như nước thấm vào tai cậu: “Phải mua cả nhiệt kế.”
Giang Vọng bị kéo phải chạy chậm theo, mái tóc đen của cô nhóc bay trong gió tung ra đường cong rất đẹp.
Bím tóc của cô tết trông xấu lại còn lỏng lẻo.
Nhiệt độ cơ thể cô giống như trong tủ ngày hôm đó, rất ấm áp.
Mùa đông năm nay cũng không lạnh lắm.
Giang Vọng nghĩ.