Sau mồng bảy, khu Tây lại yên ắng trở lại, mặt trời dần lên cao.
Chú chim đậu trên cột điện kêu chíp chíp, con ngươi to như hạt đậu đen chợt động đậy, lướt qua lớp rèm cửa khép chặt.
Giang Vọng lại khó chịu bừng tỉnh từ cơn mơ.
Cậu nhắm mắt, giơ tay đẩy cái đầu nhỏ nhắn trên ngực của mình sang một bên, rồi tiện tay đắp chăn cho cô nhóc.
Người bị đẩy kia cũng rất ngoan ngoãn, thay đổi tư thể chui vào trong chăn, cái đầu nhỏ gác lên gối tiếp tục ngủ, bàn tay vẫn còn nắm chặt con búp bê bông.
Giang Vọng thở dài một hơi, lặng lẽ ngồi dậy, xếp chăn ngay ngắn xong bèn đi chuẩn bị bữa sáng.
Hơi nóng toả ra trong căn bếp nhỏ, chỉ trong chốc lát, đã bị làn gió lạnh chen từ khe cửa sổ vào cuốn đi mất.
Giang Vọng xem thời gian, định chờ thêm một lúc nữa mới gọi Lục Lê dậy, thức ăn ngày đông có nguội mất cũng là chuyện bình thường.
Chờ đến khi nước trong nồi sôi lên, Giang Vọng mới đi gõ cửa: “Lục Lê, dậy đi.”
Lúc đầu, bên trong không có bất kỳ tiếng động nào, phải một lúc sau mới có giọng nói mơ hồ vang lên: “Biết rồi!”
Giang Vọng đứng ở ngay cửa, kiên nhẫn chờ một lúc, nghe thấy âm thanh vang lên mới xoay người quay lại phòng bếp.
Khi ánh mắt của cậu lướt qua phòng khách, bước chân chợt ngừng lại.
Phòng bếp vẫn là phòng bếp, phòng khách vẫn là phòng khách, nhưng mọi thứ đã không còn giống như trước đây.
Giờ đây, phòng bếp đang hâm nóng sữa tươi, trong phòng khách vương vãi đồ chơi của Lục Lê.
Mùa đông rồi sẽ qua thôi, Giang Vọng nói với bản thân.
Khi Lục Lê rửa mặt xong bước ra thì cũng là lúc Giang Vọng bưng bữa sáng lên, quả trứng gà tròn trịa lăn tròn trong chiếc bát nhỏ.
Cô ngẩng đầu liếc nhìn một cái, hỏi: “Giang Vọng, cậu mua trứng từ lúc nào vậy?”
Rõ ràng lúc đi chợ với cậu đâu có thấy cậu mua đâu.
Giang Vọng đập vỡ vỏ trứng, chờ đến khi hơi nóng của trứng tan hết mới đưa trứng cho Lục Lê: “Người ta cho đó.”
Lục Lê nghĩ ngợi một lúc rồi nhận lấy: “Là dì trong chợ sao?”
Giang Vọng đáp: “Ừm.”
Tay và miệng của Lục Lê đều nhỏ bé, cầm quả trứng ăn thôi cũng mất cả buổi trời.
Giang Vọng ngồi ở phía đối diện, lặng lẽ nhìn một hồi lâu, mới nói: “Sáng nay tôi có việc phải ra ngoài.
Cậu ở nhà ngoan nhé, có chuyện gì thì gọi cho anh Mộc Tử, trưa nay tôi sẽ về, lúc đó chúng ta sẽ cùng nhau ăn trưa.”
“Đi đâu vậy, không đưa tôi đi theo được sao?” Lục Lê hỏi dò: “Tôi ngoan lắm, không làm phiền cậu đâu.”
Im lặng một lúc, Giang Vọng rũ mắt, nhẹ giọng trả lời: “Mang vài món đồ đi gặp mẹ của tôi.”
Dù sao thì cũng là năm mới, cậu không muốn bà ấy phải đón năm mới một mình.
Nghe vậy, Lục Lê bèn từ bỏ suy nghĩ trong đầu, chỉ nói: “Tôi ở nhà chờ cậu, trưa nay tôi sẽ nấu sủi cảo cho cậu ăn.”
Giang Vọng ngước mắt lên, nhìn vào đôi mắt sáng lấp lánh của cô, nói: “Được.”
Sau khi Giang Vọng rời khỏi nhà, Lục Lê bước trên đôi chân nhỏ ngắn ngũn của mình quét dọn khắp nhà, ngoại trừ phòng của Giang Liên ra.
Hôm đó cô chỉ đứng ở cửa nhìn một lần thôi, chưa từng bước vào, cho dù căn phòng ấy hầu như trống rỗng.
Gần tới buổi trưa, Lục Lê bê một chiếc ghế tới ban công, đứng lên trên ghế rồi nhìn xuống.
Nguyên con đường nhỏ chỉ có vài người, cũng không thấy Giang Vọng.
Chỉ có vài con chó chạy quanh, dí theo chiếc đuôi của mình.
Cô hít mũi, người người nhà nhà bắt đầu ăn sáng rồi.
Lục Lê nằm đó ngắm nhìn một hồi lâu, mới chạy tới phòng bếp đếm sủi cảo, đếm xong lại chạy tới ban công.
Từng giây từng phút trôi qua, sắc trời sẫm hơn, từng tầng mây dày đặc kéo đến.
Trời mưa rồi.
Sáng nay Giang Vọng không đem theo dù.
Lục Lê mím môi, xoay người chạy về phòng, lấy cây dù từ cặp của Giang Vọng ra, xuống lầu đứng ở trạm dừng xe bus chờ cậu.
Cơn mưa này đến rất đột ngột, dòng người hối hả, xe cộ vội vàng lướt đi trong mưa.
Cảnh vật trước mắt khiến Lục Lê có cảm giác không quen, cứ như mọi thứ đang tăng tốc vậy, hoàn toàn khác với cảnh vật bình yên vào buổi sáng sớm.
Từng chiếc xe bus ghé rồi rời trạm, nhưng cô vẫn chưa thấy Giang Vọng đâu.
Lục Lê nhanh chóng động não, nắm chặt lấy cây dù xoay người chạy về hướng cây cột số 32.
Trong cơn mưa, không chỉ một mình cô đang chạy, nhưng cũng chỉ có một mình cô có dù mà không sử dụng, người trên đường ít nhiều cũng liếc nhìn cô vài cái.
Tiếng tim đập mạnh như gõ trống, nhịp thở gấp gáp của cô khiến màng nhĩ đau đớn.
Lục Lê thấy vô cùng hoang mang và lo lắng.
Khi Triệu Mộc nhận cuộc gọi của cô, còn chưa kịp nghe rõ cô nói gì.
Triệu Mộc lướt nhìn văn phòng làm việc ồn ào, bỏ đũa xuống, cất cao giọng: “Lê Lê, em đừng cuống, bình tĩnh nào, có chuyện gì sao?”
Lục Lê lấy lại nhịp thở, cố gắng nói ngắn gọn: “Không thấy anh trai đâu nữa.
Sáng nay anh ấy nói đi gặp mẹ, hứa với em trưa sẽ trở về ăn trưa với nhau.”
Triệu Mộc ngừng lại giây lát: “Lê Lê, trời đang mưa, chắc là em ấy bị kẹt trên đường thôi.”
“Không đâu! Giang Vọng chưa bao giờ trễ hẹn!”
Giọng nói của cô nhóc vút cao, xuyên tới tai anh ấy qua sóng điện thoại.
Cơ thể Triệu Mộc cứng đờ, đột nhiên nhận ra.
Lục Lê và Giang Vọng luôn gắn kết với nhau, Giang Vọng sẽ không để đứa em gái còn nhỏ của mình ở nhà một mình như vậy.
Hơn nữa, Triệu Mộc nhớ lại chuyện đã hỏi được trên hành lang vào hôm nọ, bèn nói: “Anh sẽ đi tìm cậu ấy ngay!”
Sau khi hỏi được địa chỉ nghĩa trang của Giang Liên, Triệu Mộc nhờ đồng nghiệp chạy tới đó một chuyến, còn anh ấy thì vào kho lấy súng.
Triệu Mộc trực tiếp đến nhà của tên bợm nhậu.
Hôm đó, hàng xóm của Giang Vọng nói với Triệu Mộc rằng tên đó đã quấy rối Giang Vọng và Giang Liên rất lâu rồi, ban đầu, khi Giang Liên còn ở đó thì không đến nỗi, nhưng bây giờ càng lúc càng quá đáng hơn.
Buông điện thoại xuống, đầu óc của Lục Lê chợt trống rỗng.
Ngoài việc liên hệ với Triệu Mộc ra, cô còn có thể làm gì để tìm Giang Vọng đây?
Giang Vọng, Giang Vọng.
Lục Lê thầm gọi tên cậu, vô thức bịt tai lại.
Đang nghĩ ngợi một hồi lâu, Lục Lê chợt sững người nhớ ra, game!
Cô đang ở trong game mà, game có thể giúp được cô!
Từ lúc xuyên không vào trong game, Lục Lê đã nghiên cứu rất kỹ nhân vật của mình, trừ trang viên có thể thao tác ra, thì chỉ có siêu thị và balo là có thể sử dụng được.
Trong balo có thẻ bài, rất nhiều thẻ bài.
Trong thế giới hiện thực thì cô không thể sử dụng thẻ bài được, nhưng một khi tham gia game thì có thể sử dụng tùy ý.
Lục Lê không lật giở những tấm thẻ bài khác, cô chỉ muốn tìm một người duy nhất.
Đó chính là Giang Nghiêu.
Anh họ của Giang Vọng.
…
“Giang Vọng?” Người đàn ông uống rượu, hơi thở nóng rực phả qua đầu mũi, tiếng thở khó nhọc kết hợp với tiếng bước chân, từ từ dồn Giang Vọng vào trong hẻm: “Mẹ nó, chạy giỏi thật!”
Ông ta nắm khu Tây rõ như trong lòng bàn tay, nên không hề sợ Giang Vọng sẽ chạy mất.
Lúc Giang Liên còn sống thì ông ta vẫn còn biết điều chút, người phụ nữ đó không dễ dây vào.
Bây giờ thì, một thằng nhóc cảnh sát thì đã sao?
Gã đàn ông nhếch miệng cười, hươ tay vứt chai rượu ra đằng sau, âm thanh bể nát vang lên.
Cơn mưa tầm tã trút xuống.
Giang Vọng chạy trong con hẻm tối mịt, từng giọt mưa nặng nề rơi xuống, vùi lấp tiếng mắng chửi của người đàn ông.
Cậu có thói quen đi đường tắt để về nhà, không ngờ hôm nay vừa xuống xe đã gặp phải gã này.
Đường tắt này là con hẻm xa nhất ở khu Tây, dọc đường toàn rác.
Những chiếc lon bị ép cho biến dạng, Những quyển vở bài tập in hằn dấu giày, cùng với những cái lốp xe xẹp lép.
Cơn mưa như nuốt chửng mọi thứ.
Càng chạy về trước tầm nhìn càng tối dần đi, Giang Vọng không quay đầu lại một lần nào cả.
Cậu chạy tới bãi rác, tuy chỗ này vắng người nhưng lại là vùng đất yêu thích của chó mèo hoang.
Giang Vọng nhìn bọn chúng chạy ra chạy vào con hẻm.
Bãi rác cực kỳ hôi thối, con ngươi đen của Giang Vọng dần sáng lên.
Bóng lưng gầy gò của cậu thiếu niên vội lẩn vào trong, dù tay bị xước bởi những mảnh vỡ thì cậu cũng không bận tâm, chỉ mải chui vào sâu bên trong.
Tiếng bước chân ngày càng gần hơn, Giang Vọng cố gắng khống chế hơi thở của mình, động tác cũng ngày càng nhanh hơn.
Nhanh lên, nhanh lên.
Sắp thấy rồi!
“Chậc, thằng quỷ.” Người đàn ông nhìn bãi rác một cách chán ghét, không bước vào trong, cái hẻm chỉ nhỏ vậy thôi, thằng nhóc này có thể chạy đi đâu được chứ, cứ đứng chờ ở đây là được: “Đừng phí thời gian nữa, em gái mày đang ở nhà chứ hả?”
Giang Vọng làm như không nghe thấy giọng nói của người đàn ông, nhưng khi nghe ông ta nhắc tới Lục Lê thì chợt cứng đờ trong giây lát.
Nhìn thấy đống rác bị mình bới ra kia, từng sợi dây thần kinh của Giang Vọng căng như dây đàn, cơ thể gầy gò đông cứng trong cơn mưa to.
Cái lỗ kia bị lấp lại rồi!
Một tiếng “Ầm” vang lên.
Cơn sấm rọi sáng góc tối bẩn thỉu kia.
Giang Vọng xoay người lại, con ngươi đen tập trung vào khuôn mặt khiến người khác nhìn vào đã muốn ói của người đàn ông kia, tay còn lại lén giấu sau lưng.
...
Lục Lê không biết Triệu Mộc đã đi đâu, cô men theo con đường mà lần trước Giang Vọng đã dắt cô đi.
Hễ chạy ngang một con hẻm nào cũng đều dừng lại nhìn kỹ càng, càng chạy càng hoang mang.
Tóc và áo khoác của cô đều bị ướt bởi nước mưa.
Tóc đen ướt sũng ôm lấy khuôn mặt của cô, đôi mắt hạnh nhân dưới chiếc trán sáng mịn đỏ ửng lên.
“Giang Vọng!” Lục Lê cất giọng gào lên: “Giang Vọng! Anh ơi!”
Lại thêm một ngã ba nữa.
Lục Lê dừng lại thở gấp, bên trái là bãi rác, bên phải là nhà chờ xe bus.
Tiếng bước chân gấp gáp nặng nề giẫm trên nền gạch, Lục Lê vô thức quay đầu, nhìn thấy Triệu Mộc đang chạy đến, trong phút chốc, bàn tay cô nắm chặt lại, ngẩng đầu lên hỏi: “Anh Mộc Tử, tìm thấy Giang Vọng chưa?”
Triệu Mộc lắc đầu, thở gấp: “Chưa, anh đã nhờ đồng nghiệp tới nghĩa trang của mẹ em ấy tìm rồi, tạm thời vẫn chưa gọi điện cho anh.
Lê Lê, Giang Vọng về từ chỗ đó sao?”
Anh ấy chỉ về phía bên tay phải, là hướng ra nhà chờ xe bus.
Lục Lê gật đầu: “Sau khi xuống xe anh ấy sẽ đi đường này, con đường này cách nhà gần nhất.”
Triệu Mộc khom người, nói với Lục Lê: “Lê Lê, em tới sở cảnh sát chờ anh Mộc Tử được không? Anh nhất định sẽ đưa Giang Vọng về cho em.”
Lục Lê hơi ngẩng đầu lên: “Đi đâu tìm anh ấy bây giờ?”
Triệu Mộc đáp: “Ra đường hỏi, anh sẽ đi hỏi bác tài xe bus, chắc chắn sẽ tìm thấy cậu ấy thôi.”
Giang Vọng vẫn còn ở khu Tây sao, trực giác mách bảo cô, cậu đang ở đây.
Trái tim của Lục Lê càng đập càng nhanh, vô số suy nghĩ xoay tròn trong đầu cô.
Cơn mưa này khiến trời đất như được phủ thêm một lớp sương mờ.
Lục Lê lau đi lớp mưa trên mặt, mím chặt môi, cuối cùng nhìn về hướng bãi rác.
Cô giơ tay nắm chặt Triệu Mộc: “Anh Mộc Tử, chúng ta tới đó tìm được không, chỉ nhìn một cái thôi cũng được.”
Triệu Mộc nhìn về phía bên phải, lại nhìn vào đôi mắt ngập nước của Lục Lê, nghiến răng đáp: “Được.”
“Giang Vọng!”
“Anh ơi!”
Không khí càng ngày càng vơi dần.
Trong lúc sắp nghẹt thở, Giang Vọng mơ hồ nghe được tiếng gọi của Lục Lê.
Người đàn ông trên người anh cũng ngừng lại động tác của mình sau khi nghe thấy âm thanh kia, trên vai ông ta vẫn còn bị mảnh vỡ chai bia cắm vào, máu tươi bị nước mưa rửa trôi đi.
Giang Vọng rất giỏi trong việc nắm bắt thời cơ.
Cậu không những không buông tay, ngược lại còn không ngừng ấn mảnh vỡ vào sâu hơn nữa.
Trong bãi rác tối tăm lộn xộn, Lục Lê vừa nhìn đã thấy ngay Giang Vọng đang bị người ta bóp cổ trong góc tường, cô hét lên: “Anh ơi!”
Triệu Mộc đưa tay ra sau lưng, kim loại lạnh lẽo làm anh hơi run rẩy.
Anh ấy rút y súng ra, những giọt mưa rơi trên thân súng đen ngòm, tiếng thét sắc lạnh đồng thời vang lên: “Cảnh sát đây! Không được nhúc nhích!”
Sau đó anh ấy hạ thấp giọng xuống: “Lê Lê, trốn ra phía sau, đừng có ra đây.”
Người đàn ông xoay đầu lại nhìn, thấp giọng chửi rủa: “Chết tiệt!”
Cơn mưa giá lạnh cùng họng súng đen kịt khiến ông ta bình tĩnh lại, bèn buông Giang Vọng ra, giơ tay nói: “Đừng bắn! Tôi chỉ đi ngang qua thôi, không làm gì hết.”
Triệu Mộc giơ súng, từ từ tới gần, tay còn lại sờ lên chiếc còng: “Đứng yên, không được nhúc nhích! Giang Vọng, qua đây, đưa em gái đi đi.”
Giang Vọng nhìn xuyên qua làn mưa, trông thấy Lục Lê.
Cô hơi động đậy, như muốn chạy về phía cậu.
Giang Vọng thả lỏng bàn tay phải đang nắm lấy mảnh vỡ thuỷ tinh, cho dù đang đau đến tê dại, cậu vẫn còn sức để chạy.
Nhưng mà, cô nhóc kia không đợi cậu ra khỏi bãi rác đã bổ nhào đến ôm chầm lấy cậu.
“...!Bẩn lắm.”
Giang Vọng thấp giọng lên tiếng, giọng nói khô khốc.
Dấu hằn trên cổ cậu khiến người khác nhìn vào đã thấy sợ hãi, có thể thấy rõ từng dấu ngón tay.
Lục Lê cắn chặt môi, ôm chặt lấy thiếu niên trước mặt mình.
Nước mắt hoà lẫn với nước mưa, nhưng tiếng nấc trong cuống họng vẫn không thể kìm được mà vang lên, giọng nói tuy nhỏ nhưng đầy kiên quyết: “Giang Vọng, tôi tìm thấy cậu rồi, đừng sợ.”