Kể từ buổi sáng nhẹ nhàng hôm ấy, đến nay đã là một tháng Mạc Dụ Ngôn ngồi trong một quán cafe ở tầng 29 của một tòa nhà cao tầng, đây cũng là tòa nhà mà Lãnh Thiên Hi ở.
Nhấp nhẹ một ít cafe nhìn ra khung cửa kính, ngoài kia vẫn là khung cảnh dòng xe cộ đi lại tấp nập, người người qua lại mỗi người đều mang trong mình một mục đích riêng mà bước.
Âm nhạc du dương tiếng nói xung quanh trộn lẫn nhưng Mạc Dụ Ngôn vẫn như tách biệt hoàn toàn với không gian nơi này.
Vài ngày sau buổi sáng đó Mạc Dụ Ngôn chờ mãi vẫn không thấy số điện thoại lạ gọi đến, cũng không thấy tin nhắn từ Lãnh Thiên Hi có vẻ cô gái nhỏ kiêu căng đó chỉ muốn chơi cô qua đường.
Mạc Dụ Ngôn cười mỉm khi nhớ lại nét mặt làm nũng lúc mới ngủ dậy của Lãnh Thiên Hi không khỏi tưởng tượng nữ hoàng băng giá đột nhiên lại hóa thành con mèo nhỏ rất đáng yêu.
Mạc Dụ Ngôn cũng không trông chờ nữa, những ngày sau đó vì quá bận rộn công tác phải bay tới bay lui liên tục, không có quá nhiều thời gian dư dả để gây chú ý với ai kia.
"Alo,"
"Này này tên bác sĩ điên kia, hôm trước cậu có đưa họa sĩ cục cưng của tôi về đến nhà an toàn không vậy.
Tự nhiên nổi máu điên muốn kêu Lãnh Thiên Hi đến, đừng nói với tôi cậu thích cục cưng của tôi nhé.
Cái gì mà thiếu một điều kiện, tôi cũng trả hết rồi lần sau đừng có hồng mà để tôi lừa cậu ấy.
Lãnh Thiên Hi biết được sẽ xé xác tôi đó cậu có biết không, Hừ!." Tô Tuyết Lam đỏ mắt, muốn rống.
Tên bác sĩ điên Mạc Dụ Ngôn tối đó làm khó cô thì hôm sau cũng không thèm bắt máy, làm Tô Tuyết Lam một tháng này cũng không dám liên hệ với Lãnh Thiên Hi.
"Tôi đưa cô ấy về tận giường, cậu yên tâm."
"What??? Cậu nói cái gì??? Đừng nói với tôi Lãnh Thiên Hi cùng cậu?? MẠC DỤ NGÔN não cậu bị úng hả, tôi đã nói Lãnh Thiên Hi không thể đụng tới, sao cậu dám? "
"Cậu yên tâm đi, cô ấy né tôi như né tà vậy."
"Dù sao thì, cậu đừng có mà tơ tưởng đến cục cưng nhà tôi.
Nếu một ngày tôi mà biết cậu làm khổ Lãnh Thiên Hi tôi sẽ là người đầu tiên đem cậu ra pháp trường xử bắn, có nghe rõ không."
...!
"Này Mạc Dụ Ngôn có nghe được không, tên bác sĩ điên kia!!!, đồ thần kinh phân liệt kia..."
"Rồi rồi rồi, tớ có việc cúp máy đây."
Đang lúc mơ mơ màng màng nghe Tô Tuyết Lam càm ràm, bóng dáng quen thuộc của ai đó vội vàng đi qua trước mắt.
Lãnh Thiên Hi vẫn giữ nét mặt lạnh lùng xa cách đó nhưng lại khiến những người xung quanh không khỏi phải liếc mắt đến một chút.
Cái người lãn vãn trong đầu mình nãy giờ hiện tại đang ở trước mặt Mạc Dụ Ngôn phấn khích tiến đến, khóe môi mĩm cười cong rộng đến tai.
Lãnh Thiên Hi! Tôi đợi em lâu rồi.
Mạc Dụ Ngôn bước vội đến quầy oder im lặng đứng phía sau lưng kề sát vào vành tai Lãnh Thiên Hi nói nhỏ: "Cho tôi một ly Capuchino!." Mạc Dụ Ngôn vừa nói vừa hà hơi, cắn nhẹ vào lỗ tai Thiên Thiên Hi xem quán cafe không khác khách sạn mà biểu diễn ái muội.
Những người trong quán nãy giờ chìm đắm trong nhan sắc của Lãnh Thiên Hi thấy được màn này, mắt chữ O miệng chữ A thầm than trong lòng nữ thần đều yêu con gái hết sao.
Lãnh Thiên Hi giật mình muốn thét, nhưng đứng trong đám đông cố gắng kiềm nén không làm mất hình tượng.
Sau khi nhận ra được được mùi hương quen thuộc và giọng nói êm tai của ai kia Lãnh Thiên Hi lùi một bước đạp mạnh vào chân Mạc Dụ Ngôn...!
"..."
Lúc này quán cafe yên tĩnh du dương sang trọng lại bị phá hủy bởi tiếng la nhói lòng của Mạc Dụ Ngôn.
Em được lắm Lãnh Thiên Hi.
Thật là tình thú "..."
Dù đau nhưng trên mặt Mạc Dụ Ngôn vẫn giữ được nét vui vẻ, cố gắng hít thở không khí để làm giảm đi cơn ê ẩm phía dưới, vừa xúy xoa vừa mỉm cười cứ như bệnh thần kinh trong lòng còn vui hơn ngoài mặt vì chọc được con mèo nhỏ xù lông.
Mạc Dụ Ngôn vẫn đứng đó cười ngu ngốc mãi đến lúc Lãnh Thiên Hi sắp đi khỏi tầm mắt mới lấy lại tinh thần lê chiếc chân què đuổi theo.
"Lãnh Thiên Hi, chờ đã!!!" Mạc Dụ Ngôn đuổi theo đến thang máy, chưa kịp mở miệng nói tiếp đã bị Lãnh Thiên Hi mặt lạnh phóng băng nói trước.
"Mạc Dụ Ngôn, tôi có lời muốn nói với chị."
"Em nói đi."
"Thứ nhất, chúng ta không thân nhau đừng ở chỗ công cộng tỏ vẻ ái muội."
"Thứ hai, chúng ta đều là người trưởng thành những gì đã qua tôi không muốn nhắc lại."
"Thứ ba, tôi không muốn thấy chị, cũng không có nhu cầu làm bạn với chị mong là lần sau gặp chị không phiền đến tôi, tốt nhất hãy xem nhau như người qua đường."
"Mạc Dụ Ngôn, chị hiểu ý tôi chứ?."
Mạc Dụ Ngôn lại tiếp tục mỉm cười nhưng không còn là nét cười thần kinh lúc nãy nữa, mà đã nhanh chóng hồi phục lại với điệu cười sát gái thông thường.
Mạc Dụ Ngôn tiến tới gần đứng sát Lãnh Thiên Hi không chút nào ý thức mình vừa là người bị ghẻ lạnh trong lời nói của ai kia.
"Tôi cũng không muốn dây dưa với em..."
"Tôi cũng không có nhu cầu làm bạn bè với em..."
"Chúng ta trưởng thành, tôi cũng không muốn nhắc lại chuyện tình một đêm với em."
"..."!!!
"Tốt, tôi nghĩ chúng ta không còn gì để nói.
Cô Mạc, tôi đi trước." Lãnh Thiên Hi quay mặt bấm thang máy.
"Nhưng em nghĩ sao nếu chúng ta làm tình nhiều đêm với nhau?."
!!!
Bị điên?
Lãnh Thiên Hi cạn lời, bác sĩ tâm lý có bị lây bệnh thần kinh???.
Trong lòng âm thầm đưa Mạc Dụ Ngôn liệt kê vào thành phần không hiểu tiếng người cũng không muốn nhiều lời, quay người đi đến thang máy im lặng không muốn nói chuyện.
Mạc Dụ Ngôn bị ăn lạnh nhạt thái độ không chút bực bội ngược lại vẫn đứng yên tiếp tục nhìn Lãnh Thiên Hi quay lưng về phía mình.
Thầm quan sát con mèo nhỏ có đỏ mặt tim đập, hoặc có hay không trong lòng đang mắng chửi mình là bác sĩ điên, thật thích cảm giác bị Lãnh Thiên Hi ghẻ lạnh ngược đãi.
"..."
Lãnh Thiên Hi đi thẳng vào thang máy Mạc Dụ Ngôn cũng bình tĩnh mà bước theo sau, thang máy đi xuống phía dưới mở ra, cùng một đám người ồn ào xen lấn chen vào.
Mạc Dụ Ngôn nhân cơ hội quay người lại lần nữa ép Lãnh Thiên Hi ở trong vòng tay của mình, không gian chật hem càng làm tô điểm thêm vẻ ái muội, Mạc Dụ Ngôn nghiêng đầu xuống ghé vào bên tai Lãnh Thiên Hi vừa thở nói vừa nói bằng giọng gió, chất giọng kiềm nén nhỏ lại chẳng khác nào đang rên rỉ trên giường.
Thiên Hi Lạnh căng cứng tại chỗ, mùi hương của Mạc Dụ Ngôn vẫn như thế dễ chịu xông vào mũi, bên tai là thanh âm mà nàng thích, vì Mạc Dụ Ngôn cao hơn nên mang lại cảm giác như đang bảo vệ cô gái nhỏ khỏi thế giới ồn ào ngoài kia.
Không khí thì lãng mạng nhưng chủ đề mà Mạc Dụ Ngôn nói lại không lãng mạng chút nào, nếu so sánh thì chẳng khác nào mấy lão già dê xòm dang dụ dỗ nữ sinh.
"..."
"Lãnh Thiên Hi, tôi biết em hiện tại không thích yêu đương, chúng ta cũng đều là người trưởng thành chỉ cần làm friends with benefits không cần xen vào cuộc sống của nhau, rất thoải mái.
Em cứ suy nghĩ đi, tôi sẽ tìm em sau." Chụt!
Một nụ hôn ông chú dán vào mặt Lãnh Thiên Hi vừa lúc thang máy đến Mạc Dụ Ngôn vội vã chạy mất.
Sợ nếu như ở lâu Lãnh Thiên Hi sẽ cho cô ăn thêm một cái dẫm ở bên chân còn lại vì hành động vừa rồi.
Tự thấy con mèo nhỏ lúc ngủ vẫn đáng yêu hơn lúc thức dậy, Mạc Dụ Ngôn vừa chạy vừa nghĩ đến Lãnh Thiên Hi bị mình khi dễ sẽ xù lông, trong lòng cười ra đến miệng, ngáo ngáo vừa đi vừa cười, không khác nào tên thiểu năng.
"..."
- --------
Đôi lời của tác giả: Vì đây là tác phẩm đầu tay của mình, và mình cũng thực sự không có quá nhiều thời gian để viết nên ra chap mới khá trễ mọi người thông cảm giúp mình nhé.
Mình sẽ cố gắng ra những chương sau sớm hơn và làm tốt hơn.
Có sự động viên của các bạn là mình lại có động lực viết tiếp, cảm ơn mọi mọi người đã theo dõi truyện của mình nhaaaa.
.