Chiếc xe bốn bánh chạy vào cổng Diệp gia, từng người đến đều ăn mặc sang trọng tóc tai bóng loáng, tưởng như nơi này sắp diễn ra lễ hội thời trang nào đó.
Ánh đèn phối hợp với thiết kế đồ xộ làm Diệp gia như một toà lâu đài cổ kính xa hoa thắp sáng cả bầu trời đêm.
Mạc Dụ Ngôn bước vào, không gian buổi tiệc được bố trí ngoài trời.
Ở giữa là một hồ bơi lớn với những chú thiên nga bằng hơi đang lượn lờ trên nước.
Tiếng violin êm nhẹ phối hợp với rượu vang và hoa hồng, tổng thể được phối hợp rất trang nhã, buổi tiệc chẳng khác nào một buổi cầu hôn lãng mạng.
"Chúc mừng sinh nhật Diệp tổng."
"Ân, cảm ơn Mạc tiểu thư, tôi sẽ rất vui nếu cô gọi tôi là Diệp Thư Hoa."
"Diệp Thư Hoa sinh nhật vui vẻ." Mạc Dụ Ngôn nâng ly mỉm cười nhẹ.
Nhìn thấy Mạc Dụ Ngôn nở nụ cười Diệp Thư Hoa cũng bất giác cười theo.
Nụ cười của nhân vật chính hôm nay khiến những người xung quanh có chút ngỡ ngàng.
Diệp tổng lạnh lùng thường ngày, bây giờ là đang cười e thẹn?!...!
"Hơi gấp, tôi không chuẩn bị quà kịp cho Diệp tiểu thư."
"Không sao, Mạc tiểu thư có thể mời tôi nhảy, làm quà được chứ?."
Hơi bất ngờ với để nghị này.
Diệp Thư Hoa muốn tiếp cận mình.
Có ý gì?.
Dừng một chút, đưa mắt đi nơi khác tìm lý do để từ chối.
Chợt bắt gặp một ánh mắt xinh đẹp quen thuộc.
Lãnh Thiên Hi?
Mạc Dụ Ngôn nhẹ kêu tên cô gái đang mặc một chiếc đầm đỏ được thiết kế ôm lấy đường cong hoàn mỹ.
Kiểu dáng tuy đơn giản nhưng phối hợp với gương mặt lạnh lùng kia.
Càng khiến người khác có cảm giác vừa quyến rũ vừa khó gần.
"Mạc tiểu thư biết cũng Lãnh Thiên Hi?."
Diệp Thư Hoa nhìn theo ánh mắt của Mạc Dụ Ngôn thấy Lãnh Thiên Hi cũng đang hướng về phía mình, hai người nhìn nhau gật nhẹ đầu chào hỏi.
"Cũng biết một chút, hôm nay được khiêu vũ cùng nhân vật chính.
Mạc Dụ Ngôn cảm thấy thật vinh hạnh.
Diệp tiểu thư, xin mời."
Mạc Dụ Ngôn thu hồi ánh mắt, chợt nghĩ ra điều gì, đưa tay đến mời Diệp Thư Hoa cùng khiêu vũ.
Coi như đáp ứng món quà mà Diệp Thư Hoa gợi ý.
Lãnh Thiên Hi từ xa nhìn hai người nắm tay bá cổ, xoay người coi bọn họ như là không khí!.
Mạc Dụ Ngôn từng bước nhịp nhàng dìu Diệp Thư Hoa lướt theo giai điệu.
Mắt lâu lâu lại hướng về từng cử động của con người băng lãnh kia.
"Lãnh Thiên Hi là một hoạ sĩ rất tài năng, cô ấy trước đây là giáo sư dạy vẽ của em gái tôi!."
Diệp Thư Hoa chất giọng đều đều nói nhỏ bên tai người đang khiêu vũ cùng mình, mà tâm lại đang bay đến chỗ khác.
"Ân." Mạc Dụ Ngôn không nói tiếp cũng không muốn hỏi Diệp Thư Hoa sao lại nói chuyện đó với mình.
"Tôi cũng rất thích tranh của Lãnh Thiên Hi nhưng dạo gần đây không thấy cô ấy ra tác phẩm phẩm mới nữa."
Diệp Thư Hoa vẫn tiếp tục chủ đề về Lãnh Thiên Hi dù không trả lời nhưng biết Mạc Dụ Ngôn rất để ý.
Cho dù Mạc Dụ Ngôn là bác sĩ tâm lý che giấu cảm xúc rất giỏi, nhưng chỉ giấu được người ngoài.
Diệp Thư Hoa trên thương trường bao lâu, giỏi nhất là đoán tâm ý người khác.
Có hai thứ con người dù có giỏi che dấu đến đâu cũng không thể kiềm chế được.
Một là ánh mắt khi yêu, hai là cảm xúc khi say.
"Món quà này mong Diệp tổng sẽ thích, không phiền nhân vật chính hôm nay nữa, tôi xin phép."
Âm nhạc vừa dứt Mạc Dụ Ngôn cũng nóng lòng, không muốn phân tích ý tứ vì sao Diệp Thư Hoa cứ nhắc đến Lãnh Thiên Hi.
Thái độ xa cách, ánh mắt ôn nhu lúc nãy cũng lạnh nhạt dần.
Lãnh Thiên Hi đến Diệp gia một công đôi việc, lý do là đến dự sinh nhật Diệp Thư Hoa nhưng trong lòng chính yếu là đến thăm Diệp Thư Sương.
Diệp Thư Sương gặp Lãnh Thiên Hi ở triển lãm tranh quốc tế tổ chức tại Ý năm rồi.
Cũng không hiểu tại sao từ lần gặp đó tiểu thư danh giá suốt ngày tìm cách lẽo đẽo theo nàng hết năn nỉ rồi ăn vạ đòi nàng làm lão sư.
Lúc đó Lãnh Thiên Hi tính tình dễ chịu cũng dễ gần nên chấp nhận.
Hiện tại Diệp Thư Sương vừa bị tai nạn nghiêm trọng ảnh hưởng đến tâm lý và trí nhớ.
Những ngày nay nàng đều bận rộn, bây giờ mới có dịp đến thăm.
Đóng cửa phòng của Diệp Thư Sương lại, Lãnh Thiên Hi cước bộ ra phía ngoài buổi tiệc.
Trong lòng thở dài lại là tai nạn,...!
Những hình ảnh dưới mưa ngày Lãnh Cao mất ùa về chiếm hoàn toàn trí óc Lãnh Thiên Hi lúc này.
Cước bộ chậm lại, tay đỡ trán dựa vào tường thở gấp cố gắng hít thở sâu, bàn tay run rẩy lấy ra một viên thuốc bỏ vào miệng.
Một lúc sau, tinh thần dần ổn định lại trạng thái sợ hãi vừa rồi cũng mất đi.
Lãnh Thiên Hi chỉnh trang lại tóc tai tiếp tục đi ra ngoài.
Đầu óc vẫn còn hơi choáng cơ thể cảm thấy nặng nề hơn Lãnh Thiên Hi bước ra ngoài định tìm Diệp Thư Hoa cáo từ rồi về trước.
Nhưng lại va vào người nào đó, mất thăng bằng rồi sau đó cảm thấy cơ thể đang rơi tự do.
Ầm!
"Cứu, cứu có người rớt xuống hồ bơi." Âm thanh xung quanh ồn ào hẳn lên.
...!
Lãnh Thiên Hi hiện tại muốn vùng vẫy để hốp một ít không khí.
Nhưng cơ thể rất mệt mỏi và cảm giác có thứ gì đó kìm mình lại.
Lúc này nhắm mắt lại, hai tai chỉ nghe được âm thanh cuồn cuộn đáng sợ của nước và một ít âm thanh hô hoán nào đó nàng nghe không rõ.
Cái lạnh này cùng với cơn mưa hôm đó thật giống nhau.
Làm nàng vừa lạnh vừa tê buốt, nhưng nàng không trốn được cảm giác này.
Hay là sắp gặp được cha rồi? Cũng tốt dù sao ở một mình trên thế giới này cũng không có ý nghĩa, lại còn...!rất cô độc!.
Ở phía xa một bóng đen đang lao tới phía nàng, Lãnh Thiên Hi thả lỏng cơ thể đưa tay hướng về phía người đang đến.
Cha! người đến đón con rồi sao.
Thiên Hi...rất lạnh.
Cơ thể được nhấc bổng lên, một hơi ấm nào đó đang vây lấy mình.
Rất ấm...!
Cảm giác ở môi có thứ gì đó rất mềm mại, đang cố gắng thổi gió vào miệng.
Nhưng mà mình mệt quá, mình...!muốn ngủ!.
Trước khi mất đi ý thức bên tai chỉ còn lại âm thanh...!
Lãnh Thiên Hi tỉnh lại, Lãnh Thiên Hi....