Ngoại truyện: Tân Hôn 1
Sau khi show kết thúc được hai tháng, trên mạng bỗng nổ ra sự thật năm đó về chiêu trò lăng xê là do công ty chủ quản Lôi Đình của Chử Vi.
Toàn bộ nước bẩn bị hắt cho Thẩm Phất, cũng là do quản lý Vương Đình của Chử Vi gây nên.
Trước kia địa vị của Thẩm Phất không cao, trong cái giới dìm thấp nâng cao này, những phương tiện truyền thông không đến mức làm khó dễ công ty Lôi Đình tiền muôn bạc vạn chỉ vì Thẩm Phất.
Mà bây giờ Thẩm Phất nổi rồi, thường xuyên lên hot search, hoàn tất show thì vào thẳng đoàn phim, độ hot cũng tăng liên tục, một bước lên mây.
Chử Vi lại sụp đổ hình tượng, danh tiếng kém đi dần.
Dưới tình huống ở sau lưng có Vương thị ra hiệu lật ván cờ, mấy phương tiện truyền thông tranh nhau lôi bằng chứng năm đó giữ lại ra.
Thoáng chốc, trên mạng lại xuất hiện thêm mấy chục hot search.
Sau khi hết show vẫn còn một ít fan CP tà giáo âm thầm ship Chử Vi và Thẩm Phất, lần này hoàn toàn ship không nổi nữa, đây là BE lạnh thấu xương rồi.
Có câu cửa miệng rằng dạo bờ sông nào mà chẳng ướt giày, tuy ban đầu lúc Chử Vi sụp hình tượng ở trên show, quản lý và cấp cao trong công ty cậu ta chỉ lo về những chuyện bọn họ từng làm với Thẩm Phất sẽ bị nhắc lại, nhưng ai ngờ, tình thế leo lên của Thẩm Phất nhanh đến vậy, tới mức danh tiếng đảo ngược một cách bất ngờ.
Dĩ nhiên là Vương Đình là giận đến giậm chân, chặn Chử Vi ở công ty rồi mắng cậu ta dồn dập: "Có biết trên mạng đang nói gì về cậu không? Ai cũng nói cậu vô trách nhiệm!"
Chử Vi cúi thấp đầu không lên tiếng.
Đúng là vô trách nhiệm mà, không thể không thừa nhận, chuyện hồi xưa chính xác là lỗi của cậu ta, nếu lúc ấy cậu ta đỡ nhu nhược hơn, thì hiện tại làm gì có Giang Thứ.
Trong lòng cậu ta buồn rầu, không muốn nhiều lời.
Từ khi cậu ta hoàn thành chương trình, công ty đã thể hiện dấu hiệu mơ hồ rằng muốn nâng đỡ một idol nhỏ mới ra mắt, tài nguyên bắt đầu nghiêng về phía đối phương.
Ngoài mặt Chử Vi giả vờ không biết, nhưng sau lưng cũng lặng lẽ hành động, liên lạc với các công ty khác, có ý định hủy hợp đồng.
Tối hôm đó cậu ta đã đích thân đăng Weibo, thừa nhận sai lầm trước đây, đồng thời trong câu chữ tỏ ý rằng lúc công ty hắt nước bẩn cho Thẩm Phất và phía Xuân Thu Entertainment, chính cậu ta cũng không biết chuyện, đến khi biết thì đã muộn.
Cho nên lên show mới muốn bù đắp, song cho tới bây giờ mới hiểu được, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ.
Quan điểm này của cậu ta đã vớt vát được chút hình tượng.
Vốn dĩ fan của cậu ta đều tranh cãi thay cậu ta, bấy giờ có lý hơn rồi.
Vương Đình bị Chử Vi đâm sau lưng một cú, hiện mới biết thằng nhóc này che giấu sâu bao nhiêu, trước kia ký với cậu ta còn tưởng rằng cậu ta ngây thơ lắm, bây giờ tiến từng bước một, mới nhận ra cậu ta luôn vì chuyện năm đó mà mang khúc mắc đối với người quản lý là mình đây.
Nhoáng cái điểm chính của cái phốt này chuyển thành vụ xích mích giữa Chử Vi và công ty Lôi Đình bởi sự tự hủy của cậu ta, về sau còn gửi công hàm luật sư, khởi kiện nhau.
Quần chúng hóng hớt trên mạng thấy rất bàng hoàng khi chứng kiến chuyện này.
Có điều những thứ ấy đều không liên quan đến Thẩm Phất.
Bình thường cô đã không thích lên mạng, chẳng thèm đếm xỉa tới gió tanh mưa máu trên đó, càng không theo dõi tiến triển vụ kiện giữa Chử Vi và công ty chủ quản Lôi Đình trên hot search.
Cô đang kiên nhẫn chờ ba mẹ tỉnh lại.
Hôm ấy cô và Giang Thứ còn chưa đến bệnh viện, bên đó đã gọi qua, báo rằng hình như mẹ cô có dấu hiệu tỉnh lại.
Sau khi nhận được điện thoại hai người nhanh chóng chạy tới bệnh viện.
Nhưng lúc họ chạy đến, điện não đồ của ba mẹ cô lại khôi phục một đường bằng phẳng, như thể sự chập chờn dữ dội nửa tiếng trước chỉ là tình cờ, hoặc chỉ là máy giám sát bị lỗi.
Bác sĩ vẫn chưa nắm rõ tình hình cụ thể, còn đang kiểm tra lâm sàng cho bệnh nhân.
Sợ Thẩm Phất thất vọng, Giang Thứ vẫn luôn an ủi cô.
Thế nhưng nội tâm Thẩm Phất thì kích động không thôi.
Người khác không biết, nhưng cô biết, ba mẹ sắp tỉnh rồi.
Thời gian hệ thống cho còn một tháng, sau một tháng, điện não đồ của ba mẹ hẳn sẽ xuất hiện tần suất chập chờn tương đối cao.
Lúc ấy hệ thống nói với cô, người ở trạng thái thực vật sẽ không tỉnh lại đột ngột, nhưng sẽ khôi phục hoạt động sống từng chút một.
Có lẽ sau khi tỉnh lại sẽ ở trạng thái tê liệt trong một quãng thời gian khá dài.
Nhưng đối với Thẩm Phất mà nói, cô chỉ mong một cuộc đoàn tụ, đã đợi ngần ấy năm, cũng không quan tâm nếu phải chờ thêm mấy tháng hay nửa năm nữa.
Lúc đến bệnh viện trời có đổ cơn mưa nhỏ, lúc rời bệnh viện thì mưa đã tạnh, áng mây trôi lơ lửng phía chân trời, sau cơn mưa mặt trời xuất hiện, ánh nắng nạm một lớp viền vàng cho những đám mây.
Tâm trạng của Thẩm Phất cũng sáng sủa sau cơn giông bão.
Giang Thứ nghiêng người qua thắt dây an toàn cho cô, đọc vị nét mặt của cô: "Đói bụng chưa, muốn ăn gì không?"
Thẩm Phất: "Trước khi ra ngoài đã ăn rồi mà?"
Giang Thứ thoáng suy tư, nói một cách chậm rãi: "Thẩm Phất à, ăn gì đó sẽ dễ chịu hơn đấy."
Thẩm Phất cảm thấy buồn cười: "Em có tỏ vẻ buồn bã đâu, sao anh lại trưng biểu cảm này."
"Biểu cảm nào?" Giang Thứ soi mặt mình qua kính chiếu hậu, mới phát hiện chân mày mình nhăn tít lại.
Thời niên thiếu Thẩm Phất không phát hiện, mỗi lần cô đỏ mắt, thiếu niên Giang Thứ đều cau mày, khi đó cô chưa hiểu phải trái, ngỡ rằng Giang Thứ chê mình mít ướt.
Tất nhiên, lúc ấy bản thân Giang Thứ cũng không phát hiện cảm xúc của mình luôn dính dáng tới Thẩm Phất, luôn tỉnh bơ nhìn chằm chằm Thẩm Phất, muộn phiền bởi vì Thẩm Phất không vui.
"Đừng nhíu mày nữa." Anh ấy nhìn mình bằng ánh mắt đó, tựa như dù trời có sập, cũng có anh chống đỡ, trong lòng Thẩm Phất hơi xúc động, nắm tay anh: "Em không có buồn."
Giang Thứ lật tay lại đan mười ngón với cô, cụp mắt nhìn cô đăm đăm, há miệng, còn muốn nói gì đó.
Thẩm Phất của anh chịu rất nhiều đau khổ rồi, sớm biết đã...
Thẩm Phất bỗng nói: "Giang Thứ! Rốt cuộc anh có định lái đi không? Mấy chiếc xe đằng sau bấm còi rung trời luôn kìa anh không nghe thấy hả?"
Giang Thứ: "..."
Mình dạy em ấy cách hung dữ, không ngờ em ấy chỉ dữ với mỗi mình.
Đi show cũng vậy, đối với người khác thì khách sáo, đối với mình thì không khách sáo mà còn khịa lại.
Giang Thứ vừa đau vừa mừng.
Có điều nếu biết sớm rằng em ấy thích mình, anh sao có thể nhịn được đến tận bây giờ?
Giang Thứ nghĩ tới đây, không khỏi nhếch môi, trong lòng lại thỏa mãn đôi phần.
Thẩm Phất: "..." Đần rồi hả? Mắng anh mà anh còn cười.
Giang Thứ không thèm nhìn vẫn biết cô đang nghĩ gì, cười khẩy: "Cấm chửi thầm anh."
Thẩm Phất: "..."
Giang Thứ bóp tay Thẩm Phất một cái đầy bùi ngùi thân mật, đạp cần ga, lái xe ra ngoài.