Tôi Diễn Pháo Hôi Đều Thành Bạch Nguyệt Quang


Tô Khanh Mộng lần lượt cảm ơn từng người, vừa rời khỏi nhà ăn liền nhận được điện thoại của Trần Lập: "Tô Khanh Mộng, sao em dám chặn anh hả?! Bây giờ anh muốn gặp em ngay!"

Tô Khanh Mộng đang muốn cúp điện thoại, Trần Lập lại nói thêm một cầu: "Đừng tưởng rằng em có thể dễ dàng thoát khỏi anh như thế.

Anh và em có không ít ảnh chụp chung đâu, em cũng đã nhận được không ít quà từ anh rồi, em có tin là bây giờ anh sẽ tung hết lên mạng để chứng thực cho những lời Thôi Mẫn Mẫn đã nói không hả!

"...Được rồi, để tôi đến tìm anh đi." Tô Khanh Mộng nhẹ giọng thở dài một tiếng.

Trần Lập hẹn gặp cô ở một KTV bên ngoài trường học, Tô Khanh Mộng nhìn địa chỉ, sửng sốt một chút rồi mỉm cười.

Nơi này chính là nơi Lăng Uyên Bạch lần đầu tiên xuất hiện trong cốt truyện.

Khi Tô Khanh Mộng đẩy cửa phòng bao ra thì bên trong chỉ có một mình Trần Lập đang ngồi uống rượu giải sầu thôi.


Trên mặt anh ta vẫn còn dấu vết của cuộc đánh lộn hôm qua với Thôi Mẫn Mẫn, khi nhìn thấy Tô Khanh Mộng, trong mắt anh ta không giấu được vẻ choáng ngợp.

Anh ta vội đặt ly rượu trên tay xuống mà lao về phía cô, nhưng cô cũng đã né được.

Trần Lập vồ hụt, loạng choạng một chút mà bước ra khỏi phòng bao.

Ngay lúc anh ta sắp lên cơn thì lại nghe thấy Tô Khanh Mộng quan tâm hỏi: “Trần Lập, anh không sao chứ?”

Anh ta quay người lại, lập tức nhìn thấy cô gái mảnh khảnh tựa vào khung cửa, cả người cô giống như một cành liễu mềm mại, cô khẽ cau mày nhìn anh ta, như thể thực sự rất quan tâm đến anh ta.

Sau đó, anh ta nghe thấy cô dịu dàng hỏi: “Dù sao chúng ta cũng là bạn bè một thời gian.

Anh thực sự muốn khiến mối quan hệ của chúng ta đi đến nông nỗi đó sao? Em còn cho rằng anh và Thôi Mẫn Mẫn khác nhau..."

“Anh đương nhiên là không giống cô ta rồi.” Trần Lập oán hận mà nói, vô tình động đến vết thương trên mặt, khiến anh ta không khỏi phát ra một tiếng “á”.


Tô Khanh Mộng từ trong túi lấy ra một tuýt thuốc mỡ đưa cho anh ta: “Người ở hiệu thuốc nói loại thuốc này có tác dụng làm tan máu bầm, bôi hai ngày sẽ hết đau…” Cô nhẹ nhàng chạm vào vết bầm trên mặt Trần Lập, trước khi anh ta kiph phản ứng lại thì cô đã rút tay lại rồi.

"Em..." Bắt gặp sự chân thành trong đôi mắt đào hoa của cô, trái tim Trần Lập đập nhanh hơn, lại có chút quên mất mục đích mà mình tìm cô hôm nay.

“Với mối quan hệ giữa nhà họ Thôi và nhà anh, quan hệ của anh và Mẫn Mẫn không thể nói chấm dứt là chấm dứt được.

Anh bảo Mẫn Mẫn xóa bài đăng kia đi, nể mặt anh, em sẽ không kiện cô ta ra ra tòa…” Tô Khanh Mộng cười với anh ta: “Chúng ta cũng đừng gặp lại nữa, kẻo lại khiến Mẫn Mẫn hiểu lầm.”

Trần Lập nhận lấy tuýt thuốc mỡ từ tay cô, trong lòng cảm động vô cùng.

Từ màn gà bay chó sủa hôm qua đến nay, xung quanh anh ta không thiếu người châm lửa quạt gió, cũng có người châm chọc mỉa mai anh ta, nhưng lại không có ai quan tâm đến anh ta cả...

Tô Khanh Mộng không nói thêm gì nữa, đang đứng dậy định rời đi thì nhìn thấy một người đàn ông đang đứng trước cửa phòng bao đối diện.

Người đàn ông đó có chiều cao xấp xỉ Phương Mặc, làn da trắng nõn, mặc một bộ quần áo hưu nhàn đắt tiền.

Cặp kính trên sống mũi cao che khuất hoàn hảo đôi mắt hẹp dài hơi hếch lên của y.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận