Tôi Diễn Pháo Hôi Đều Thành Bạch Nguyệt Quang


Cô cụp mắt cười thành tiếng, không hề có chút cảm giác bị người khác nắm thóp, ngược lại còn nghiêng đầu nhìn Lăng Uyên Bạch một cách vô tội: "Đàn anh Lăng muốn em làm gì thì cứ nói thẳng, không cần vòng vo tam quốc như thế này đâu."

Lăng Uyên Bạch nhìn chằm chằm cô hồi lâu, mới chậm rãi nở nụ cười: "Xem ra cô cũng là một người thông minh, sao lại nghĩ quẩn mà dây vào Thôi Mẫn Mẫn thế?"

"Có lẽ là bởi trước đây em đã đánh giá sai tố chất của những người giàu có như các anh rồi." Tô Khanh Mộng không thèm để ý mà cười cười, cũng không hề có vẻ khó xử khi bị vạch trần: "Đàn anh Lăng trước đó không phải đã nói sẽ giúp em giải quyết chuyện Thôi Mẫn Mẫn sao? Bảo cô ta xóa bài đăng, sau đó công khai xin lỗi em, yêu cầu như vậy hẳn là không quá đáng đâu nhỉ."

Cô dường như rất chắc chắn rằng y sẽ giúp cô làm những chuyện này.

"Xóa bản ghi âm đi." Lăng Uyên Bạch không phản bác cô nhưng cũng không khách sáo mà chỉ thẳng ra vấn đề trên điện thoại của cô.

Tô Khanh Mộng không hề có vẻ xấu hổ khi bị phát hiện, cô thản nhiên xóa bản ghi âm trước mặt Lăng Uyên Bạch, còn khen ngợi: "Đàn anh Lăng đúng là giỏi thật đấy."


Khi cô khen ngợi người khác, đôi mắt sáng như sao, câu nói khoa trương như vậy nhưng từ miệng cô nói ra thì lại không khiến người ta cảm thấy khó chịu chút nào.

Ánh mắt đánh giá của Lăng Uyên Bạch lướt qua khuôn mặt Tô Khanh Mộng, rất khó để y liê nhệ cô gái hoạt bát trước mắt với "con đũy trà xanh" trong miệng Thôi Mẫn Mẫn.

Đặc biệt là đôi mắt của cô, vừa có sự trong trẻo của Lục Dao Tình, lại vừa có sự tinh ranh mà Lục Dao Tình không có, giống như những gợn sóng lấp lánh ánh nước của con suối trên núi vào buổi chiều hôm, khiến người ta nhìn thấy liền vui vẻ trong lòng.

"Những gì cô nói.

tôi có thể bảo Thôi Mẫn Mẫn làm, mấy thứ này cũng có thể tiêu hủy, thậm chí cô còn có thể có nhận được nhiều hơn nữa." Y từ từ mở lời, giọng nói trầm ổn, như mang sức thuyết phục bẩm sinh.

Sau một ánh nhìn, y hỏi: "Nếu muốn khiến cho một người đàn ông động lòng, cô sẽ làm thế nào?"


Tô Khanh Mộng nhìn y chằm chằm, như thể đang suy nghĩ về ý nghĩa thực sự của câu nói này, một lúc sau, cô đứng dậy từ từ tiến lại gần y.

Trên người cô gái có một mùi hương rất nhạt, không phải là mùi nước hoa mà y biết, dễ chịu một cách bất ngờ.

Lăng Uyên Bạch vô thức ngồi thẳng người, đôi mắt sau tròng kính cũng hơi nheo lại, biểu cảm của y không thay đổi nhiều, khóe miệng dường như còn ẩn chứa một nụ cười nhạt, nhưng những khớp ngón tay căng chặt đã bán đứng y.

Tô Khanh Mộng dừng lại cách Lăng Uyên Bạch một thước, đột nhiên nửa quỳ xuống, từ dưới ngước lên nhìn Lăng Uyên Bạch, còn Lăng Uyên Bạch chỉ cần hơi rũ mắt là đã có thể nhìn thấy hàng mi dài rung rinh, chiếc mũi nhỏ nhắn và đôi môi đỏ thắm của cô——

Y là người thừa kế tương lai của nhà họ Lăng, trò quyến rũ tầm thường như vậy không thể lay động được trái tim y.

Thế nhưng Tô Khanh Mộng thực sự có một đôi mắt rất dễ khiến người ta lạc lối.

Để dụ dõ một tên xuất thân từ xóm nghèo như Phương Mặc thì chừng đó hẳn là đủ rồi, Lăng Uyên Bạch nghĩ.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận