Tôi Diễn Pháo Hôi Đều Thành Bạch Nguyệt Quang


Tô Khanh Mộng đột nhiên cúi đầu cười thành tiếng: "Đàn anh Lăng cho rằng như vậy là có thể khiến một người đàn ông động lòng sao? Còn lâu mới đủ."

Cô đứng dậy, như thể muốn quay về chỗ của mình, nhưng lại đột nhiên quay ngoắt lại, ngón tay thon dài của cô chọc thẳng vào chóp mũi y, khi y mở to mắt, cả người lùi về sau thì cô đã rụt ngón tay lại, cong mày nói: "Muốn khiến một người đàn ông động lòng, trước tiên phải thu hút sự chú ý của anh ta, dù là vui vẻ hay ghét bỏ cũng đều được hết."

Cô đã phát hiện ra y không thích người khác chạm vào!

Lăng Uyên Bạch nhìn chằm chằm vào sự ranh mãnh trong mắt cô, mím chặt môi một chút rồi rất nhanh đã lại trở lại bình thường.

Y ngồi thẳng người, nhàn nhạt nói: "Người tự cho là thông minh thường dễ mất nhiều hơn được."

Tô Khanh Mộng ngồi về vị trí cũ, giữ khoảng cách an toàn tuyệt đối với y, giống như một con mèo ranh mãnh, sau khi chọc giận chủ nhân thì lại bắt đầu giả vờ ngoan ngoãn: "Là đàn anh Lăng làm việc quá vòng vo, nhược điểm của em nằm trong tay anh, mà em cũng muốn tiếp tục sống yên ổn, cho nên đàn anh Lăng cứ nói thẳng ra đi."


Ngón tay Lăng Uyên Bạch gõ nhẹ vào tay vịn ghế, chậm rãi mở lời: "Cô quen Phương Mặc nhỉ, vậy thì hãy làm một việc mà cô giỏi nhất đi - trở thành bạn gái của cậu ta."

Đợi mãi mà Tô Khanh Mộng vẫn không nghe thấy câu tiếp theo của y, cô ngạc nhiên nhìn Lăng Uyên Bạch: "Hết rồi sao?"

Thấy Lăng Uyên Bạch từ tốn gật đầu, cô do dự một chút, nhỏ giọng hỏi: "Anh có phải thầm thương trộm nhớ anh ta không, muốn em trở thành bạn gái của anh ta rồi cắm cho anh ta một cái sừng, sau đó khiến anh ta sợ phụ nữ từ đó luôn? Hay là vì không có được nên muốn tìm bạn gái cho đối phương, chỉ cần đối phương sống tốt là anh vui rồi?"

"..." Khuôn mặt Lăng Uyên Bạch lạnh hẳn đi: "Không nói chuyện thì không ai bảo cô bị câm đâu."

Y hơi nghi ngờ, không biết Tô Khanh Mộng có thể hoàn thành được nhiệm vụ này hay không nữa.

Tô Khanh Mộng hơi hé miệng, dường như còn muốn nói gì đó chọc tức y.

Lăng Uyên Bạch nhíu chặt mày, ngay cả kính mắt cũng không thể che giấu được sự lạnh lẽo nơi đáy mắt y.


Ngón tay đang gõ vào tay vịn ghế cũng nhanh hơn một chút, mà khoảnh khắc tiếp theo, y đã lại nhìn thấy trong mắt Tô Khanh Mộng lóe lên sự ranh mãnh——

Rõ ràng là cô cố tính gài y.

"Được, không thành vấn đề.

Nhưng mà..." Tô Khanh Mộng linh động mà đảo quanh đôi mắt, cười khanh khách nói: "Nếu muốn tán tỉnh một người đàn ông, sợ là không thể thiếu quần áo và túi xách rồi..."

Lăng Uyên Bạch nhìn thấy trong đôi mắt cô là sự tham lam trần trụi, như thể trùng điệp với Tô Khanh Mộng trong những ảnh chụp kia - giả tạo, ngu ngốc, ham tiền, chỉ được mỗi vẻ ngoài xinh đẹp——

Loại phụ nữ như vậy mới là dễ khống chế nhất.

Nhưng không hiểu sao, trong lòng Lăng Uyên Bạch lại dâng lên một chút tức giận khó hiểu, y nhàn nhạt đáp: "Tài xế của tôi đang ở bên ngoài, lát nữa bảo anh ta đưa cô đến trung tâm thương mại gần đây, cô muốn gì thì cứ mua, sau khi xong việc tôi sẽ trả thêm tiền cho cô."



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận