Ký ức về nguyên chủ trong đầu cô giống như được sinh ra dựa trên cốt truyện, nếu cốt truyện cụ thể thì những ký ức đó sẽ rõ ràng, còn nếu cốt truyện chỉ đề cập qua thì ký ức cũng trở nên rất mơ hồ.
Giống như những ký ức trước đây của nguyên chủ lúc ở cô nhi viện – mơ mơ hồ hồ, thoáng qua, chỉ có chút rây ria, không liên quan đến yêu ghét, như thể nguyên chủ không có tình cảm, trong mắt chỉ có tiền vậy.
Tô Khanh Mộng như có điều suy nghĩ, cô lấy điện thoại ra, mở danh bạ, mãi đến khi kéo đến cuối cùng mới thấy một số lưu lưu với cái tên là "Mẹ viện trưởng", cô không do dự mà gọi điện đến số đó luôn.
"Khanh Mộng à, sao con lại gọi cho mẹ? Giờ này không phải là đang học sao?"
Giọng nói trong điện thoại nghe không còn trẻ nữa, mang theo chút giọng phương Nam nhưng lại rất quen thuộc.
Nước mắt Tô Khanh Mộng rơi xuống, cô đã không nghe được giọng nói này gần mười năm rồi, cô đã dùng mười năm đó để chứng minh bản thân, đứng dưới ánh đèn sân khấu để được mọi người ca ngợi, chỉ là trong số những người đó không còn người mẹ viện trưởng già nua, lưng còng nữa rồi.
"Sao vậy? Con đang khóc sao? Có phải gặp chuyện gì khó khăn không con?" Giọng nói bên kia đầy quan tâm và lo lắng.
"Không có gì ạ, chỉ là đột nhiên nhớ mẹ thôi.
Mẹ ơi, con nhớ mẹ quá..." Tô Khanh Mộng mặc cho nước mắt nơi khóe mắt chảy dài trên má, không ngừng kể lể nỗi nhớ của mình.
Cô vô tình ngẩng đầu lên, trong làn nước mắt mơ hồ, cô nhìn thấy Phương Mặc đang đứng cách mình không xa.
Cô liền vội vàng cúp điện thoại, lau nước mắt, mỉm cười hỏi: "Đàn anh cũng đợi xe buýt về nhà sao?"
Nếu không phải khóe mắt còn ửng hồng thì hoàn toàn không nhìn ra cô vừa mới khóc, hay vừa lộ ra vẻ yếu đuối như sắp bị người ta bỏ rơi.
Ánh mắt Phương Mặc rời khỏi khóe mắt cô, lại rơi xuống chiếc túi mua sắm trên tay cô, cuối cùng vẫn trả lời cô một chữ "Ừ."
Xe buýt chiều về đông đúc hơn chiều đến, không cần Phương Mặc cố ý, hai người đã bị tách nhau ra rồi.
Mãi đến khi xuống xe, Phương Mặc mới nhìn thấy cô gái ăn mặc chỉnh chu khó khăn mà bức ra khỏi đám đông.
Cô lúc này có chút chật vật, mái tóc tết thành bím đã hơi bung ra, vài sợi tóc con vương vào chỗ phiếm hồng nơi khóe mắt cô.
Dấu vết cô đã khóc vẫn còn, phần yếu đuối đó cũng đã sớm bị giấu đi, nhưng đều đó chẳng liên quan gì đến anh cả.
Anh quay người, định rời đi thì lại một lần nữa - bị cô kéo lấy góc áo: "Đàn anh, em có chuyện muốn tìm anh."
"Buông ra, tôi không có thời gian..." Anh còn phải đi làm thêm.
"Có người bỏ tiền thuê em làm bạn gái anh, anh có muốn cùng kiếm số tiền này với em không? Chia ba bảy." Tô Khanh Mộng cong cong đôi mắt, khóe mắt đều là sự tinh ma ranh mảnh.
"..." Chuyện này cũng có thể nói thẳng ra vậy sao?
Đôi mắt vốn dĩ lạnh nhạt của Phương Mặc lộ ra thêm vài phần phức tạp.
Cô gái trước mắt này, thật không biết nên nói cô làm việc quá mức đơn giản hay là quá gian xảo nữa...
Đối với những gì Tô Khanh Mộng vừa nói, Phương Mặc cũng không cảm thấy kinh ngạc, thậm chí anh đã lập tức đoán được là ai tiêu tiền để Tô Khanh Mộng tới làm bạn gái anh rồi.