Phương Mặc đã thử thăm dò nhắc đến Lăng Uyên Bạch trước mặt Phương Đình Lan, nhưng Lăng Uyên Bạch lại là vảy ngược của Phương Đình Lan, anh vừa nhắc đến y là bà ta liền trở nên mất kiểm soát.
Sau khi mất hết hình tượng mà nổi trận lôi đình, Phương Đình Lan nói với anh: "Nhà họ Lăng, cậu chủ nhà họ Lăng đối xử với mày thế nào cũng được, mày phải ngoan ngoãn chịu đựng, không được phản kháng! Bởi vì mày còn sống đã là ơn huệ lớn nhất rồi!"
Phương Mặc vẫn nhớ ánh mắt lạnh lẽo đến cực điểm của Phương Đình Lan khi nói câu này, không giống như đang nhìn con mình, mà giống như đang nhìn kẻ thù.
Đột nhiên anh cảm thấy chuyện bản thân muốn đưa Phương Đình Lan rời khỏi khu nhà tập thể này thật buồn cười biết bao.
Nhưng đã trải qua quá nhiều lần tổn thương, anh cũng dần quên mất cách cười là như thế nào rồi.
Từ đó về sau, anh không bao giờ nói với Phương Đình Lan về chuyện rời khỏi khu nhà tập thể này nữa, anh trở nên cô độc và im lặng, thành tích cũng tụt dốc không phanh, như một khối bùn lầy bị giẫm đạp đến mức không thể đắp nặn được nữa.
Đến nỗi mà, khi anh thi đỗ vào Đại học Bắc Kinh, Phương Đình Lan đã kinh ngạc vô cùng.
Phương Đình Lan không biết, anh đã học được cách ngụy trang, cũng học được cách tích lũy mối quan hệ——
Nhà họ Lăng và Lăng Uyên Bạch cũng đâu thể một tay che trời.
Năm nhất, năm hai đại học, Lăng Uyên Bạch không tìm anh gây phiền phức nữa, chỉ là lần này có vẻ như lại muốn dùng lại chiêu cũ…
Phương Mặc thu lại vẻ phức tạp trong mắt, coi như không nghe thấy lời của Tô Khanh Mộng:
"Buông ra, tôi đang vội."
Tô Khanh Mộng buông góc áo anh ra, chu môi, nói như đang làm nũng: "Thật sự là có người thuê em mà, em không lừa anh đâu.
Được không được không, chia bốn sáu nhé, anh bốn em sáu được không?"
Phương Mặc vẫn trơ mặt ra rồi quay đầu sang chỗ khác.
Cái kiểu làm nũng của Tô Khanh Mộng cũng không phải là ra vẻ thái quá, mà là trong sự mềm mại lại mang theo chút quyến rũ trêu chọc, khiến anh không nhịn được mà tim đập nhanh hơn hai phần.
Nhưng vừa nghĩ đến chuyện anh và Tô Khanh Mộng chỉ là người lạ gặp nhau vài lần mà cô đã có thể vô tư nũng nịu với anh như vậy, trong lòng anh lại chùng xuống hai phần.
"Đàn anh, sao tai anh lại đỏ thế?" Giọng cô gái vẫn vừa mềm mại vừa dụ người như thế.
Anh đột ngột quay đầu lại, đối diện với đôi mắt biết cười của cô, rồi có thể nhìn thấy trong đó sự ranh mãnh và nghịch ngơm quen thuộc.
Phương Mặc chỉ cảm thấy cứ có một thứ gì đó xông thẳng lên đầu, khiến đầu óc vốn luôn bình tĩnh của anh như nóng lên, sự tức giận thoáng hiện trong đáy mắt.
Phương Mặc không nói một lời mà chỉ bước nhanh về phía nhà mình, như thể đang bị một con quái vật nào đó đuổi theo đằng sau vậy.
Đến trước cửa nhà, anh lại vô thức quay đầu nhìn lại.
Phía sau không có gì cả, anh không muốn thừa nhận cảm giác mất mát của chính mình lúc này, cau mày về đến nhà thì thấy Phương Đình Lan đang ngồi trên ghế sofa.
Phương Đình Lan chăm chú nhìn điện thoại, trên mặt nở nụ cười, thậm chí không phát hiện ra là anh đã về nhà, cho đến khi anh lên tiếng: "Mẹ, cơm tối đã nấu xong rồi, con đi ra ngoài cái đã."
Lúc này, bà ta mới giật mình ngẩng đầu lên, có chút nhút nhát hỏi anh: "Tiểu Mặc, con...!Vẫn làm thêm ở nhà hàng kia à? Bây giờ con không phải là sinh viên ưu tú của Đại học Bắc Kinh sao?"