Tôi Diễn Pháo Hôi Đều Thành Bạch Nguyệt Quang


Phương Mặc lạnh lùng nói: "Một đứa con riêng như con, dù có tốt nghiệp đại học thì cũng chỉ có thể ngậm ngụa trong bùn thôi, có thể tìm được chỗ làm thêm là tốt lắm rồi.

"

Phương Đình Lan thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, dặn dò: "Cậu chủ nhà họ Lăng cũng học ở Đại học Bắc Kinh, con đừng có chọc đến cậu ấy, nhìn thấy cậu ấy thì nhớ tránh xa vào.

Mẹ nhớ nhà hàng con làm thêm có vẻ khá sang trọng, không biết có khi nào lại gặp cậu chủ nhà họ Lăng không nữa, Hay là con đổi chỗ khác đi, mấy hôm trước mẹ nghe dì Tôn nói con trai dì ấy đang làm tạp vụ ở công trường, kiếm cũng không ít! "

Đối diện với đôi mắt đen thẫm không có chút ánh sáng nào của Phương Mặc, trong lòng bà ta sinh ra vài phần sợ hãi, giọng nói cũng càng nói càng nhỏ.


Phương Mặc nhìn bà ta hồi lâu, cuối cùng nhàn nhạt đáp một câu: "Nếu đụng phải cậu chủ nhà họ Lăng, con sẽ đổi chỗ khác.

"

Phương Đình Lan không chú ý đến sự trào phúng trong mắt anh khi anh rời đi, bà ta nhìn theo bóng lưng cao gầy của anh, trên người anh là chiếc áo phông cũ kỹ và rẻ tiền, rồi nhìn lại bữa tối trên bàn mà anh cố ý về sớm nấu cho bà ta, trong lòng bà ta mới buông bỏ nỗi sợ hãi——


Đây là đứa con bà ta một tay nuôi lớn, dù sao vẫn phải nghe lời bà ta…

Nhà hàng Tây quả thực là khá sang trọng, mặc dù nằm ở nơi tương đối hẻo lánh nhưng vẫn rất đông khách.

Phương Mặc chỉ làm ca tối, căn phòng nhỏ mà Tô Khanh Mộng trốn lúc trước chính là phòng nghỉ của anh.

Những lúc anh không muốn về nhà thì cũng có thể ngủ qua đêm trong phòng nghỉ này.


Một giờ sáng, Phương Mặc kiểm tra kỹ tất cả cửa sổ trong nhà hàng rồi mới trở về phòng nghỉ, anh theo thói quen bật đèn để thay quần áo, nhưng lại vô thức lướt mắt qua góc phòng bên cạnh, đó là nơi Tô Khanh Mộng từng ngồi trốn…

Anh nhíu mày, từ bỏ ý định ngủ lại ở đây, vừa đi ra ngoài thì ngoài ý muốn mà nhìn thấy một bóng người đang đứng bên vệ đường.


Cô gái đứng dưới đèn đường, có vẻ như đang đợi ai đó, chắc là đợi chán rồi nên cô nhảy ô vuông trên vỉa hè như một đứa trẻ, rồi lại nhảy ngược trở lại.



Thấy Phương Mặc xuất hiện, đôi mắt Tô Khanh Mộng sáng lên, cong mày cười với anh: "Phương Mặc, anh chậm quá! "

"Sao cô lại ở đây?" Phương Mặc liếc nhìn thời gian trên điện thoại, cau mày.


"Đợi anh chứ còn gì nữa.

" Tô Khanh Mộng trả lời rất tự nhiên nhưng chưa kịp để Phương Mặc giãn mày, cô đã phàn nàn: "Ai bảo anh không đồng ý với em, em cũng chỉ còn cách theo đuổi anh để lấy thù lao thôi.

"

"! " Phương Mặc quyết định không để ý đến cô, trực tiếp leo lên chiếc xe đạp cũ kỹ của mình, Tô Khanh Mộng cũng không khách sáo, ngồi luôn vào yên sau xe anh.


"! Xuống xe! " Phương Mặc đột ngột đạp phanh, Tô Khanh Mộng suýt nữa đâm vào người anh, một đôi tay mềm mại ôm lấy eo anh, còn lưng anh thì càng cảm nhận rõ hơn sự ấm áp của cô…

Phương Mặc quay đầu lạnh lùng nhìn cô.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận