Tôi Diễn Pháo Hôi Đều Thành Bạch Nguyệt Quang


Người đàn ông vội nói: "Nó mới chuyển đến chưa lâu, bọn tao đều nghĩ một đứa con gái như nó sao lại đến đây thuê nhà ở đây một mình như vậy, hóa ra là vì thằng nhóc mày! "

Dưới ánh mắt lạnh lùng của Phương Mặc, hắn ta hoảng sợ đến không nói nên lời, cười trừ hai tiếng rồi đi xa.


Phương Mặc đợi đến khi xác định được đèn trong phòng Tô Khanh Mộng đã sáng lên thì mới về nhà.

Phương Đình Lan đã ngủ, trong nhà tối om, anh trào phúng mà nhếch mép, có người nhà hay không đối với anh đều như nhau cả.


Anh ngồi trong bóng tối, điện thoại trong tay sáng lên hai lần, anh vẫn clcik vào vào trang web của trường.


*

"Cậu chủ, bài đăng của Thôi Mẫn Mẫn không biết bị ai xóa mất rồi, dữ liệu cũng không còn, không khôi phục lại được nữa! " Đầu dây bên kia run rẩy báo cáo.


"Kiểm tra tài khoản của Thôi Mẫn Mẫn một chút đi.

" Lăng Uyên Bạch vẫn ngồi trong xe, ngón tay khẽ gõ lên vô lăng, như có điều suy nghĩ.


Người kia nhanh chóng trả lời: "Cậu chủ, tài khoản của Thôi Mẫn Mẫn đã bị cấm rồi, nhất thời không khôi phục lại được.


"

"Tôi biết rồi.

" Lăng Uyên Bạch cười khẽ, y có chút bất ngờ khi Phương Mặc ra tay nhanh như vậy - là Phương Mặc cảm thấy mình có vốn liếng để chống lại y, hay là vì mỹ nhân mà mất đi lý trí——

Nhưng chỉ trong một ngày ngắn ngủi, Tô Khanh Mộng có bản lĩnh đến như vậy sao? Lăng Uyên Bạch tỏ ra nghi ngờ, có lẽ Phương Mặc cố ý làm cho y xem…

"Vậy thì! "

"Cứ như vậy đi.

" Lăng Uyên Bạch nhàn nhạt nói một câu, đầu dây bên kia cũng thở phào nhẹ nhõm, lập tức cúp điện thoại.


Qua cửa kính ô tô, Lăng Uyên Bạch nhìn về phía trạm xe buýt phía trước, đó là trạm xe buýt có tuyến xe từ khu nhà tập thể đến đây.

Quả nhiên, không lâu sau, y đã nhìn thấy xe buýt vào trạm, đầu tiên là Phương Mặc xuống xe, rồi Tô Khanh Mộng theo sát phía sau.


Phương Mặc vẫn là khuôn mặt lạnh tanh đó, Tô Khanh Mộng thì cười cười bám theo phía sau anh.

Nhìn qua thì hoàn toàn là Tô Khanh Mộng đơn phương tình nguyện, nhưng Lăng Uyên Bạch vẫn chú ý đến chuyện Phương Mặc cố tình dừng lại sau khi xuống xe——


Người em trai này của y đã chậm lại bước chân vì Tô Khanh Mộng.


"Cộc cộc.

" Hai tiếng này là tiếng ngón tay gõ vào cửa kính xe.


Lăng Uyên Bạch quay đầu ra ngoài cửa xe thì thấy Lục Dao Tình.

Y thu lại suy nghĩ, hạ cửa sổ xuống, nở nụ cười của người anh trai nhà bên.


"Đỗ xe trái phép, nộp phạt nhanh.

" Lục Dao Tình nói đùa, còn Lăng Uyên Bạch cũng phối hợp với cô ấy: "Xin hỏi phải nộp bao nhiêu?"

"Ít nhất cũng phải nộp vài chục vạn chứ.

" Lục Dao Tình trả lời nghiêm túc, không ngờ Lăng Uyên Bạch lại thực sự rút thẻ đen từ trong ví ra định đưa cho cô ấy.


Trước sự phối hợp quá mức của y, Lục Dao Tình chán nản chu môi: "Em đang vội đi học, không đùa với anh nữa! "

"Dao Tình——" Lăng Uyên Bạch đột nhiên gọi cô ấy lại.


Đang định quay người bước đi, Lục Dao Tình khó hiểu nhìn y.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận