Tôi Diễn Pháo Hôi Đều Thành Bạch Nguyệt Quang


Tính cách Lục Dao Tình ngây thơ, hoàn toàn không nghe ra sơ hở trong lời nói của Tô Khanh Mộng, cô ấy cảm động đến mức không nói nên lời:

"Được! Cậu đưa chiếc túi này cho mình đi, cậu mua hết bao nhiêu tiền vậy?"

Tô Khanh Mộng cắn môi, dường như có chút do dự, rồi lại nói tiếp: "Thôi thôi, chị em tốt với nhau thì nói gì đến tiền nong, coi như mình tặng cậu vậy."

"Không được!" Lục Dao Tình không phải là người thích chiếm lợi của người khác, huống hồ cô ấy thấy quần áo Tô Khanh Mộng mặc toàn là những thương hiệu bình dân, nhìn cũng không phải là người giàu có: "Mình nhất định phải trả tiền cho cậu, nếu không thì là cậu không coi mình là chị em rồi."

Tô Khanh Mộng cong mắt cười: "Chỉ có ba mươi nghìn tệ thôi, thật ra tặng cậu, mình cũng hơi ngại..."

Lục Dao Tình lập tức chuyển năm mươi nghìn cho Tô Khanh Mộng qua WeChat, Tô Khanh Mộng lại nhấn "Từ chối", Lục Dao Tình lại gửi lại: "Số còn lại coi như là tiền đặt cọc để sau này cậu mua đồ giúp mình."

"Không được!" Cô bạn học giống như tiên nữ của cô ấy lại trả lại những lời mà cô ấy vừa nói: "Nhận tiền của cậu đã ngại lắm rồi, nhiều hơn nữa thì ra thể thống gì nữa, cậu có coi mình là chị em không đó?"


Ngoại hình Tô Khanh Mộng trông rất nhu mì, ngay cả khi hơi nóng nảy cũng trông mềm mại như bông, khiến trong lòng Lục Dao Tình cảm thấy rất ấm áp.

Cô ấy là con gái độc nhất của nhà họ Lục, bình thường khi qua lại với mọi người xung quanh, cô ấy cũng quen đưa nhiều hơn cho người ta một ít.

Mà những người bạn của cô ấy cũng vì cô ấy xuất thân từ gia đình giàu có nên xem chuyện chiếm lợi từ cô ấy như là một chuyện đương nhiên.

Trong số bạn bè của cô ấy, quả thật là có rất ít người giống Tô Khanh Mộng.

Cô ấy không nhịn được ôm lấy Tô Khanh Mộng, nói: "Khanh Mộng, cậu tốt quá đi."

"Hai bạn nữ cuối lớp chú ý hình tượng!" Giảng viên ở trên bục giảng đột nhiên lên tiếng cảnh cáo, khiến Lục Dao Tình xấu hổ mà buông Tô Khanh Mộng ra.

Hai người ăn ý mà cùng cúi đầu xuống, rồi hơi quay đầu qua rồi cười với nhau.

*


Giữa trưa hôm đó, khi Phương Mặc đến căng tin thì nhìn thấy Tô Khanh Mộng.

Cô ấy ngồi nói chuyện cười đùa với Lục Dao Tình, nụ cười chân thành hơn nhiều so với khi đối mặt với anh.

Anh cũng thấy không ít bạn học nam đến tán tỉnh cô, cô hầu như là không từ chối ai cả, liên tục lấy điện thoại ra cho những bạn nam đó add WeChat.

Anh cau mày, đi đường vòng mà tránh ra.

Buổi tối, khi tan làm, anh lại một lần nữa gặp Tô Khanh Mộng.

Cô gái vẫn đứng ở vị trí giống hệt hôm qua, thấy anh liền vẫy tay với anh:”Đàn anh, anh suy nghĩ kỹ chưa? Có muốn làm bạn trai em không?"

Nhưng ánh mắt Phương Mặc lại đang dừng trên điện thoại của cô.

Màn hình vẫn đang sáng, có thể nhìn thấy ngay là giao diện trò chuyện, mà từ khi quen biết đến giờ Tô Khanh Mộng chưa từng nói một lần nói qua là muốn add WeChat của anh...




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận