Tôi Diễn Pháo Hôi Đều Thành Bạch Nguyệt Quang


Một lúc sau, bên tai cô vang lên một giọng nói máy móc lạnh lùng: [Hoàn cảnh hiện tại không ổn định, không thích hợp để truyền tải cốt truyện đến ký chủ.

Xin ký chủ hãi tìm được một hoàn cảnh ổn định rồi lại gọi hệ thống.]

“Không phải hoàn cảnh là do mày chọn à?” Tô Khanh Mộng tỉnh bơ mà hỏi.

[Không thể kiểm soát thời gian tiến vào thế giới nhiệm vụ được.] Âm thanh của hệ thống vẫn không hề dao động.

Tô Khanh Mộng dừng một chút, không tiếp tục hỏi nó nữa, chỉ lặng lẽ rúc vào trong góc, lấy chiếc điện thoại di động mà nguyên chủ để ở trong bọc ra, sau đó thì mở WeChat lên, đầu tiền là xem WeChat Moments.

Tiêu đề mới nhất trong WeChat Moments là "Váy mới, rất thích nó", cô gái trong ảnh mặc một chiếc váy trắng giống như đúc chiếc vày cô đang mặc trên người bây giờ.

Ngoài ra còn có một khuôn mặt giống hệt khuôn mặt nguyên ban của cô nữa.

Tô Khanh Mộng nhìn chằm chằm khuôn mặt trong ảnh hồi lâu, sau đó bấm vào danh ba.


WeChat của nguyên chủ có không ít bạn tốt, trong số đó có khoảng hai mươi người dưới cái nhãn "Lốp dự phòng", người đàn ông tên là Trần Lập lúc nãy cũng nằm trong số đó.

Sau khi xem qua lịch sử trò chuyện, cuộc trò chuyện của nguyên chủ với hai mươi người này đều nằm trên lằn ranh ái muội, vừa thể hiện sự dịu dàng của mình đồng thời còn nói những lời như thật như giả.

Chẳng hạn như khi chat với Trần Lập, nguyên chủ luôn nói một số đề tài về bạn gái của anh ta rồi lơ đãng chê bôi phê bình kín đáo.

Hương trà xanh có chút nồng nặc.

“Két——”

Tiếng cửa mở đột ngột vang lên, khiến Tô Khanh Mộng lập tức cảnh giác mà cất điện thoại đi, đứng yên trong góc.

Một thanh niên cao gầy bước vào phòng.

Ánh sáng trong phòng mờ ảo, khiến cho ngũ quan của anh cũng trở nên mơ hồ, nhưng Tô Khanh Mộng có thể nhìn thấy quai hàm sắc bén và chiếc mũi cao thẳng của anh.


Anh chàng này không phát hiện ra là cô đang trốn trong chỗ tối nên anh đưa tay đóng cửa lại, đưa lưng về phía Tô Khanh Mộng mà cởi áo ra.

Trông anh rất gầy nhưng phần thân trên lộ ra lại được phủ một lớp cơ bắp săn chắc, đẹp hơn nhiều so với những “tiểu thịt tươi” mà Tô Khanh Mộng đã từng gặp trước đây.

Thấy anh chàng này càng cởi càng ít đồ, Tô Khanh Mộng do dự mà phát ra một âm thanh tuy rất nhỏ nhưng vẫn khiến anh cảnh giác.

Anh dừng lại động tác cởi quần dài của mình, quay người lại hỏi: "Ai đó??"

Giọng nói của anh rất lạnh lùng, giống như nước suối nhỏ giọt trên núi đá, mang theo một cảm giác xa cách.

Tô Khanh Mộng bước ra từ trong bóng tối, đối diện với chàng trai trẻ.

Cuối cùng cô cũng nhìn thấy rõ diện mạo của anh chàng, khuôn mặt trắng trẻo lạnh lùng với những đường nét như được điêu khắc, đôi mắt đan phương hơi nhướng lên – không chút cảm xúc, vẻ lạnh lùng cự người ngàn dặm trên khuôn mặt anh như sắp có thể ngưng tụ lại thành băng.

Hầu hết mọi người sẽ không dám tiến tới vì sự lạnh lùng này của anh, nhưng Tô Khanh Mộng lại mỉm cười ngọt ngào với anh chàng, lại đặt ngón tay mảnh khảnh lên đôi môi đỏ mọng của mình rồi khẽ "Suỵt" một tiếng.

Ngoài cửa có tiếng động, loáng thoáng có thể nghe thấy có người đang hét tên Tô Khanh Mộng, thanh niên này chưa kịp mở miệng thì đã bị Tô Khanh Mộng đưa tay bịt miệng lại rồi.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận