Phương Mặc lặng lẽ thu hồi ánh mắt, đi qua đẩy chiếc xe đạp của mình, đợi Tô Khanh Mộng tự giác ngồi lên yên sau rồi, anh cũng không đuổi cô xuống.
Tô Khanh Mộng ngồi phía sau lại hỏi một lần nữa, Phương Mặc không trả lời nên cô cũng không tiếp tục nhiều lời nữa.
Liên tiếp mấy ngày Tô Khanh Mộng đều đợi Phương Mặc tan làm ở chỗ cũ, còn Phương Mặc cũng quen có một người luôn ở đó đợi mình, cho dù người đó bày rõ sự tính toán lên trên mặt, nhưng so với những người lừa dối anh trước đây thì Tô Khanh Mộng vẫn là người thẳng thắn và thành khẩn nhất - anh không ghét cô.
“Tiểu Mặc, dạo này con toàn ngủ ở nhà thôi, có phải công việc ở nhà hàng có vấn đề gì không?” Phương Đình Lan sau nhiều lần gặp Phương Mặc vào buổi sáng thì đã bắt đầu nảy sinh nghi ngờ.
Phải biết rằng trước đây Phương Mặc thường ngủ lại ở nhà hàng chứ chẳng mấy khi về ngủ lại nhà cả.
Anh chỉ về vào buổi tối để nấu cơm tối và cơm trưa của sáng hôm sau cho bà ta thôi.
Phương Mặc tùy tiện ừ một tiếng rồi đi ra ngoài.
Hôm nay là thứ bảy, anh hẳn là sẽ không gặp được Tô Khanh Mộng ở nhà ga, nhưng khi nghe thấy tiếng “đàn anh”, anh vẫn vô thức mà quay đầu lại, là một đôi nam nữ trung học đang hẹn hò vào cuối tuần, không phải Tô Khanh Mộng.
Phương Mặc nhìn thoáng qua sự ái muội giữa những thiếu niên ngây ngô, mặt không chút biểu cảm mà quay đầu đi.
Nhà hàng Tây không mở cửa sớm như vậy, Phương Mặc thường đến vào cuối tuần để đối chiếu sổ sách, sau đó khóa mình trong căn phòng nhỏ để viết một số chương trình hoặc nhận một số công việc được trả lương khá cao.
“Tôi biết ngay là cậu lại trốn ở đây mà.”
Phương Mặc nghe thấy tiếng động, không cần ngẩng đầu cũng biết là cộng sự của mình - Thẩm Việt, đồng thời cũng là ông chủ trên danh nghĩa của nhà hàng này.
“Cậu nói xem cậu cũng là một trong những ông chủ chỗ này mà, keo kiệt đến mức tự mình làm phục vụ đã đành, lại còn không sắm sửa cho mình được một văn phòng tử tế nữa.” Thẩm Việt bất kể đến bao nhiêu lần cũng đều sẽ chê bai như vậy, anh ta là con trai của thầy Phương Mặc, có thể coi như là một nửa đàn anh của Phương Mặc - chỉ được một nửa là bởi vì anh ta không nối nghiệp cha mình, mà đi học ngành kế hoạch quảng cáo.
Phương Mặc không nói gì, vẫn luôn chăm chú nhìn vào màn hình máy tính, còn Thẩm Việt cũng đã quen với sự ít nói của anh rồi.
Anh ta đưa cho anh chiếc USB anh cần, Phương Mặc thuận tay cắm USB vào, sau đó nhìn thấy ảnh của một cặp vợ chồng trung niên, ánh mắt anh hơi dừng lại một chút.
“Cậu có thấy bà Lăng này có vẻ quen quen không?” Thẩm Việt hỏi.
“Có lẽ là do anh nhìn nhiều quá đấy thôi.” Phương Mặc hờ hững đáp một tiếng, trực tiếp mở các tài liệu khác về nhà họ Lăng.
Là một gia tộc giàu có, tài sản của nhà họ Lăng quả nhiên vô cùng hùng hậu, nếu anh muốn chống lại bọn họ thì vẫn cần phải tích lũy rất nhiều: “Chuẩn bị cho phòng làm việc cũng gần xong rồi, tôi định đợi đến năm tư thì khởi động.”