Tôi Diễn Pháo Hôi Đều Thành Bạch Nguyệt Quang


Thẩm Việt không có ý kiến, anh ta vẫn luôn chỉ phụ trách làm cái bao bì bên ngoài thôi, còn nội dung bên trong vẫn do Phương Mặc quyết định.

Phương Mặc cứ thế bận rộn mãi đến một giờ sáng như thường lệ, nhưng hôm nay, dưới ánh đèn đường kia lại không có Tô Khanh Mộng.

Anh nhìn chằm chằm vào viên gạch dưới đèn đường một hồi lâu rồi mới quay trở lại nhà hàng.

*

Khi Tô Khanh Mộng nhận điện thoại, giọng nói của cô có chút khàn khàn, rất nặng giọng mũi, rõ ràng là đã ngủ từ sớm.

Cô alo mấy tiếng nhưng đầu dây bên kia lại không nói tiếng nào mà cúp máy luôn.

Tô Khanh Mộng cũng không để ý lắm, mãi đến khi tỉnh dậy vào ngày hôm sau, cô mới gọi điện lại cho số đó.

Đầu dây bên kia gần như là bắt máy ngay lập tức.

“Là đàn anh sao?”


Phương Mặc không nhìn thấy mặt Tô Khanh Mộng nhưng qua giọng nói vui vẻ của cô, anh đã có thể tưởng tượng ra sự ranh mãnh trong mắt cô rồi.

Anh hơi muốn cúp điện thoại, nhưng dù sao anh cũng không ấu trĩ đến vậy, chỉ lạnh lùng đáp một tiếng: “Ừ.”

“Xin lỗi anh nhé, vì trước giờ đàn anh không nói cho em số điện thoại của anh nên em cũng không thể gọi báo với anh là tối qua em không thể đến tìm anh…” Cô dừng lại một chút, hơi cười hỏi: “Có phải đàn anh đã lo lắng cả đêm không?”

Trong lòng Phương Mặc nói, đó là vì cô chưa từng hỏi đấy chứ, nhưng trên mặt anh vẫn lạnh lùng phủ nhận: “Không có.”

“Vậy đàn anh biết số điện thoại của em từ đâu vậy?” Tô Khanh Mộng lại hỏi.

Phương Mặc đương nhiên sẽ không nói rằng mình đã xâm nhập vào trang web của trường để tra số điện thoại, anh không trả lời cô, lúc đang định cúp điện thoại thì nghe thấy tiếng trẻ con khóc ở đầu dây bên kia.

Tô Khanh Mộng vốn đang nói giỡn với anh thì đột nhiên lại dịu giọng xuống, hình như là cô đã buông điện thoại, bế đứa trẻ lên, sau đó lại nhẹ nhàng dỗ dành –

Giọng nói của cô thực sự rất thích hợp để làm giáo viên mầm non, trời sinh đã dịu dàng, có thể trấn an người khác.


Phương Mặc lại nghe Tô Khanh Mộng gọi một tiếng “Mẹ.”

Một giọng nói già nua truyền đến từ đầu dây bên kia: “Con về thăm là được rồi, một sinh viên đại học như con thì lấy đâu ra nhiều tiền như vậy hả? Số tiền này con cầm về dùng đi.”

“Con là sinh viên khoa tài chính mà, tùy tiện kiếm chút việc làm là có thể kiếm được rất nhiều tiền luôn, không thiếu số tiền này đâu ạ.

Mẹ cứ cầm lấy đi, em trai em gái đều cần tiền.”



Ở giữa còn có rất nhiều tiếng động vụn vặt, có tiếng của Tô Khanh Mộng, cũng có tiếng của người khác, còn có cả tiếng trẻ con bi bô nói ngọng.

Rõ ràng là rất ồn ào nhưng Phương Mặc lại không cúp điện thoại, cứ như vậy vừa nghe vừa làm việc.

Một lúc lâu sau Tô Khanh Mộng mới phản ứng lại, cầm điện thoại lên alo alo hai tiếng, Phương Mặc đáp lại, cô lập tức xin lỗi: “Thật xin lỗi đàn anh nhé, vừa nãy là do em quên cúp điện thoại mất tiêu.”

“Tôi cũng quên mất.” Phương Mặc lạnh lùng trả lời.

Cô hỏi: “Đàn anh, WeChat của anh có phải là số điện thoại này không? Em thêm WeChat của anh nhé, có được không?”




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận