Phương Mặc lập tức “Ừ” một tiếng, không lâu sau, Tô Khanh Mộng đã thêm anh vào WeChat, đồng thời gửi một câu: [Tối nay gặp nhau ở chỗ cũ nhé.]
Anh dừng lại ở câu nói này một chút, cũng không tắt WeChat đi mà trực tiếp khóa luôn màn hình điện thoại.
Quả nhiên, dưới ánh đèn đường lúc một giờ sáng, Phương Mặc vừa bước ra khỏi nhà hàng đã nhìn thấy bóng dáng cô gái quen thuộc đang đợi mình.
Tim anh đập thình thịch hai tiếng, không nói rõ được là cảm giác gì nhưng lại xen lẫn một chút vui vẻ nhàn nhạt mà đã lâu rồi anh chưa từng trải qua.
Đến khu nhà tập thể, Phương Mặc đột nhiên hỏi: “Cô rất thiếu tiền sao?”
Nơi mà ban ngày mà cô ở hẳn là một cô nhi viện, Phương Mặc vốn không muốn tò mò về chuyện riêng tư của người khác, chỉ là vào lúc nửa đêm rạng sáng thế này, anh có hơi lo lắng rằng một cô gái sẽ xảy ra chuyện, khi xâm nhập vào trang web của trường để tra số điện thoại của cô thì anh vô tình nhìn thấy địa chỉ chứng minh thư của cô là ở một cô nhi viện, nghề nghiệp ghi ở mục phụ huynh thì là viện trưởng cô nhi viện.
“Đúng vậy, nếu không thì em cũng sẽ không tìm anh hợp tác rồi.” Tô Khanh Mộng vừa ngáp dài vừa nói, nghe có chút tùy tiện.
“Được.”
Tô Khanh Mộng ngáp được một nửa thì dừng lại, đột nhiên nhìn về phía Phương Mặc, vẻ buồn ngủ trên mắt biến mất ngay lập tức.
Dưới ánh đèn mờ, đôi mắt đào hoa của cô sáng ngời: “Đàn anh đồng ý rồi sao?”
“Chia năm năm đi.” Phương Mặc phản công lại một chiêu, Tô Khanh Mộng rõ ràng bị anh làm cho nghẹn họng, ngây người nhìn Phương Mặc, trên khuôn mặt lạnh như băng ngàn năm của anh lại thoáng hiện một nụ cười.
Cô kinh ngạc hỏi: “Đàn anh, anh vừa cười sao?”
Phương Mặc không khỏi sửng sốt, nụ cười nhàn nhạt biến mất, lạnh nhạt nói: “Cô nhìn nhầm rồi.”
*
Kể từ khi Phương Mặc đồng ý thì Tô Khanh Mộng càng được nước lấn tới, lúc đầu chỉ là đứng gần khi đi xe buýt, xuống xe thì đi bên cạnh, buổi trưa thì cùng ăn cơm, dần dần lại tiếp xúc cơ thể nhiều thêm.
Chẳng hạn như một lần lỡ đãng mà nắm tay, khi Phương Mặc quay đầu nhìn Tô Khanh Mộng thì thấy cô đắc ý cười khanh khách mà bảo anh: “Những cặp đôi yêu nhau nào mà không nắm tay chứ? Chia năm năm rồi đó, tiền cũng không phải là dễ kiếm như vậy đâu, nghiêm túc một chút nhé, đàn anh.”
Giọng nói ngọt ngào của cô luôn có thể gọi hai chữ “đàn anh” một cách cực kỳ thân mật, như thể anh là “đàn anh” duy nhất của cô vậy.
Phương Mặc không quen gần gũi với người khác như vậy, anh ở một mình quá lâu, đã sớm quên mất sự ấm áp từ người khác rồi.
Tay Tô Khanh Mộng rất nhỏ và mềm, không bằng nhiệt độ trong lòng bàn tay anh, thế nhưng khi cô nắm lấy tay anh - vẫn sẽ khiến Phương Mặc không tự chủ được mà tim đập nhanh hơn.
Mà cuối cùng anh cũng không đẩy cô ra.
Một bên là nam thần lạnh lùng trong lòng các cô gái, một bên là cô em gái dịu dàng trong lòng các chàng trai, chuyện bọn họ nắm tay nhau đi trong trường nhanh chóng lan truyền khắp nơi, khắp diễn đàn trên mạng trường đều có đầy bài đăng ẩn danh về chuyện bọn họ thất tình như thế nào.