Tôi Diễn Pháo Hôi Đều Thành Bạch Nguyệt Quang


Vì vậy mà Lục Dao Tình còn cố tình tìm Tô Khanh Mộng, chỉ trời mà thề thốt rằng tin tức này tuyệt đối không phải là do cô ấy truyền ra ngoài.

“Mình tin tưởng cậu mà, Dao Tình.” Tô Khanh Mộng xoa mái tóc mềm mại của Lục Dao Tình, giống như đang dỗ dành trấn an trẻ con: “Là do khi mình nắm tay đàn anh thì bị người ta nhìn thấy thôi.”

Lục Dao Tình thở phào nhẹ nhõm một hơi, đổi giọng trêu chọc: “Dù sao thì mọi người cũng đều biết rồi, mau bảo đàn anh Phương Mặc mời người nhà của bạn gái ăn cơm đi!”

“Ừ, được.” Tô Khanh Mộng cười gật đầu: “Để mình bảo anh ấy mời cậu ăn cơm.”

Buổi trưa, Tô Khanh Mộng cố tình hẹn Phương Mặc và Lục Dao Tình đến quán cơm nhỏ gần cổng trường để ăn.

Như là sợ Phương Mặc không đến, nên cô đã lặng lẽ nhắn tin cho anh, nói Lục Dao Tình là bạn thân của cô, con gái có bạn trai đều phải mời bạn thân ăn cơm, bảo Phương Mặc phải diễn cho trọn vẹn, còn tiền ăn thì cô trả, anh chỉ cần mang người mình đến là được.


Khi Phương Mặc đến Tô Khanh Mộng còn đang đứng ở cửa mà ngóng trông, thấy anh thì mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô kéo anh vào góc, nhón chân đến gần bên tai anh rồi nói: “Lát nữa anh chỉ cần lo ăn cơm thôi, ăn no rồi thì cứ nói mình có việc phải đi trước là được.”

Hơi thở của cô gái thoang thoảng một mùi thơm giống như trên người cô, khi ghé vào nói chuyện bên tai anh như vậy, khiến vành tai anh có chút ngứa ngáy.

Ánh mắt anh cứ thế sâu thẳm mà nhìn cô.

Đôi mắt Phương Mặc rất đen, theo lời Phương Đình Lan thì khi anh nhìn thẳng vào người khác bằng đôi mắt này, cứ như là có thể nhìn thấu lòng người vậy, cực kỳ đáng sợ.

Tô Khanh Mộng cũng bị anh nhìn đến nỗi hơi ngượng, cúi đầu xuống rồi nhỏ giọng nói: “Mặc dù chỉ là diễn kịch nhưng Dao Tình là bạn tốt mà hiếm hoi lắm em mới quen được, em không muốn mất mặt trước mặt cô ấy, lần này làm phiền đàn anh rồi, thực sự rất cảm ơn anh.”


Cô nói rất cẩn thận, lại mang theo vài phần cầu xin hèn mọn.

Phương Mặc nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu đen nhánh của cô, đưa tay ra nhưng lại rụt lại ngay khi chạm vào, đáp lại cô ba chữ: “Tôi biết rồi.”

Khi Phương Mặc và Tô Khanh Mộng cùng nhau từ ngoài cửa tiến vào, Lục Dao Tình nhìn thấy cũng không khỏi cảm thán trong lòng - hai người này đứng cạnh nhau quả thực là thiên đường của những kẻ mê trai xinh gái đẹp.

Món ăn là do Tô Khanh Mộng gọi, cô luôn giỏi quan sát sắc mặt người khác, sau khi ăn cơm với Lục Dao Tình và Phương Mặc vài lần là cô đã biết bọn họ thích ăn gì hay không thích ăn gì rồi.

Huống hồ cô còn có thêm lợi thế là biết trước cốt truyện, toàn gọi những món mà hai người kia thích nhất.

Mà là nam nữ chính trong nguyên tác, mặc dù tính cách khác nhau một trời một vực nhưng chắc chắn sẽ có sở thích chung, chẳng hạn như đều thích ăn cá.

Tô Khanh Mộng dùng đầu lưỡi đẩy nhẹ hàm trên, hơi phồng má, tự động bỏ qua những món mà cả hai đều thích, hai người cũng không nhận ra điều gì.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận