Lăng Uyên Bạch thờ ơ nhìn vào đôi mắt Tô Khanh Mộng, đôi mắt đào hoa đa tình thường ngày hiếm khi phủ lên băng giá, trong veo, thậm chí còn đẹp hơn nụ cười nịnh nọt lấy lòng thường ngày của cô.
Y rất thích ánh mắt như vậy, chỉ tiếc rằng so với người em trai lạnh lùng của y, trái tim y lại càng cứng rắn hơn.
Sau khi ngẩn người trong chốc lát, Lăng Uyên Bạch lấy một tập tài liệu đưa cho Tô Khanh Mộng: “Xem xong rồi thì tôi tin rằng cô sẽ muốn giao dịch với tôi thôi.”
Tô Khanh Mộng nhận lấy tài liệu, chỉ lật hai trang, sắc mặt đã trở nên tái nhợt, bên trong ghi chép chi tiết tình trạng cơ thể của viện trưởng cô nhi viện, đây là cốt truyện không hề có trong kích bản mà hệ thống đưa cho cô ——
Trong khi cô âm thầm thay đổi cốt truyện, mà cốt truyện thay đổi vẫn có thể bất ngờ đâm cô một nhát, đâm trúng ngay chỗ hiểm.
Thực ra chuyện này cô cũng đã từng trải qua ở thế giới ban đầu của mình rồi, đó là lúc nào nhỉ?
Cũng là năm cô mười tám tuổi, khi cô cho rằng mình từ bỏ việc học là có thể sớm kiếm được tiền hơn, để mẹ viện trưởng của mình sớm được sống những ngày tháng tốt đẹp.
Đáng tiếc là cô còn chưa kiếm được tiền thì mẹ viện trưởng của cô đã mắc phải căn bệnh ung thư rồi sớm ly thế.
Không ngờ ở thế giới không biết thật giả này, cô lại phải trải qua chuyện như vậy một lần nữa.
“Tôi đã hỏi chuyên gia điều trị ung thư rồi, tình trạng của bà ấy nếu không điều trị sớm thì chỉ còn nửa năm nữa thôi.
Nhưng nếu có thể được điều trị tốt thì sống thêm bảy tám năm là chuyện không thành vấn đề.”
Lăng Uyên Bạch nhìn chằm chằm đôi mắt đỏ hoe của Tô Khanh Mộng, những giọt nước mắt long lanh cứ thế bị cô kìm lại ở đáy mắt, giống như trong nháy mắt - băng giá bị hòa tan, trong sự lạnh lẽo vẫn mang theo vẻ đáng thương, thực sự rất có thể lay động lòng người.
Đáng tiếc là trái tim của y cũng đã lạnh nguội lạnh từ lâu.
Y tàn nhẫn nói: “Sinh tử của bà ấy - quyền quyết định đều nằm trong tay cô.”
Tô Khanh Mộng nhắm mắt lại, những giọt nước mắt nhẹ nhàng lăn xuống khóe mắt, giống như đang đưa ra quyết định cuối cùng, cũng giống như đang che giấu sự yếu đuối của mình vậy.
Đợi đến khi cô mở mắt ra lần nữa, ngoài khóe mắt còn hơi ửng đỏ ra thì đôi mắt đó trong veo, không giống như vừa trải qua nỗi bi thương sâu đậm: “Phương Mặc rất cảnh giác, cho dù bây giờ tôi là bạn gái của anh ta thì cũng chưa từng thấy anh ta dùng máy tính.
Cho nên…”
Cô tiến lên một bước, dựa rất gần Lăng Uyên Bạch, cô ngẩng đầu nhìn y, đôi mắt đen trắng rõ ràng nhẹ nhàng chớp chớp một chút, giữa hàng mi còn vương chút nước mắt khi vừa khóc xong, khiến cho đôi môi đỏ của cô cũng nhuốm thêm vài phần ướt át.
Lăng Uyên Bạch xác định mình là người lạnh lùng, nhưng khi đối mặt với một Tô Khanh Mộng như thể là yêu tinh mê hoặc này, trái tim y cũng đập loạn mất hai nhịp.
“Cho nên cái gì?” Lăng Uyên Bạch hít một hơi thật sâu mới cười hỏi.
“Cho nên…” Cô nhẹ nhàng vuốt tóc, đôi mắt lưu chuyển, từ chân mày đến ngọn tóc đều là phong tình: “Cậu Lăng có thể giúp em trước được không?”